Chương 26: Khách đến giữa đêm (Thượng)
Quả nhiên, Hoắc Nguyên Chân nói tiếp:
- Bần tăng ném tổng cộng một trăm hai mươi đồng tiền trong khu vực thứ tư này. Bọn các ngươi trong quá trình nghỉ ngơi đã từng một mình hoặc cùng những người khác phát hiện ra tiền rơi, những biểu hiện của các ngươi cũng không giống nhau.
Dứt lời, Hoắc Nguyên Chân lấy ra một phần danh sách:
- Ở đây có tên của tất cả các ngươi, nhưng chân chính thông qua khảo nghiệm chỉ có ba người.
Vừa nói, Hoắc Nguyên Chân đọc tên:
- Hoàng Phi Hồng, thông qua! Thiết Ngưu, thông qua! Tô tiểu tử, thông qua!
Sau khi đọc xong, Hoắc Nguyên Chân lại nói:
- Thấy tiền không tối mắt là một phẩm hạnh tốt, người đánh rơi tiền nhất định rất lo lắng, mang trả lại tiền thật ra chính là giải khổ cho người khác, chính là hành thiện. Chớ cho rằng vài đồng tiền là chuyện nhỏ, chớ thấy điều ác nhỏ mà làm, chớ thấy điều thiện nhỏ mà không làm, tích lũy nhiều điều ác nhỏ sẽ gây ra họa lớn, các ngươi hãy suy nghĩ lại, mạnh ai về nhà nấy đi thôi.
Những người không được đọc tên không có lời gì để nói, mặt mũi xấu hổ trả lại tiền mà mình nhặt, sau đó nhất nhất thị lễ với Hoắc Nguyên Chấn, lục tục xuống núi.
Nhìn ba người còn lại, Hoắc Nguyên Chân nói:
- Ba người các ngươi kể từ bây giờ chính thức trở thành đệ tử tục gia Thiếu Lâm ta, một lát nữa theo bần tăng đi tế bái tổ sư, coi như trở thành đệ tử Thiếu Lâm ta.
Hoàng Phi Hồng là đệ tử được ngắm nhận trước, lúc này mặt mày phơi phới, ưỡn ngực thóp bụng đứng ở đó.
Tô tiểu tử lại là một tiểu khiếu hóa tử mười lăm mười sáu tuổi, đầu bù tóc rối mặt mày dơ bẩn, y ghi danh chính là Tô tiểu tử.
Hoắc Nguyên Chân cố ý nhìn Tô tiểu này từ một chút, hỏi:
- Tên của người gọi là Tô tiểu tử sao?
- Hồi bấm phương trượng, tiểu tử họ Tô, nhưng lúc còn nhỏ, phụ mẫu đã không còn. Tiểu tử xin ăn mà sống, không ai đặt tên cho, mọi người chỉ gọi là Tô tiểu tử.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái:
- Thân là tên khất cái, nhưng lại có thể thấy tiền mà không tối mắt, ngươi rất tốt. Như vậy đi, hôm nay bần tăng sẽ đặt cho ngươi một cái tên tục gia, gọi là Tô Xán đi.
Tô Xán nghe nói mình có tên, kích động lệ nóng đoanh tròng, lập tức quỳ rạp xuống dập đầu với Hoắc Nguyên Chân:
- Đa tạ phương trượng Đại sư, ta có tên rồi, đa tạ phương trượng Đại sư....
Tô Xán! Tô Hoa Tử!
Trong lòng Hoắc Nguyên Chấn xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ, nhưng ngoài mặt bất động thanh sắc, mặc cho Tô Xán dập đầu mấy cái, sau đó mới bảo y đứng lên, chuẩn bị dẫn bọn họ đi ra hậu sơn.
Nơi đó có phần mộ Huyền Minh lão hòa thượng, nói là tế bái tổ sư Thiếu Lâm, thật ra thì cũng chính là tế bái một mình Huyền Minh lão hòa thượng.
Mọi người đang muốn đi tới đó, đột nhiên Thiết Ngưu quỳ xuống:
- Phương trượng, ta không muốn làm đệ tử tục gia, ta muốn cạo trọc đầu, làm hòa thượng!
Nghe Thiết Ngưu muốn quy y, Tô Xán cũng quỳ xuống, cũng hy vọng có thể quy y trở thành đệ tử chính thức.
Bất quá Hoắc Nguyên Chân cự tuyệt đề nghị của hai người, vẫn chưa tới thời điểm quy y. Đệ tử Thiếu Lâm chính thức khác với đệ tử tục gia, phải lựa chọn cẩn thận, mặc dù tư chất hai người này không tệ, nhưng vẫn phải quan sát thêm một thời gian.
Hoắc Nguyên Chân cùng bọn Nhất Không, cùng với ba người Hoàng Phi Hồng, tổng cộng tám người đi tới hậu sơn.
Ở giữa Thiếu Lâm tự cùng Ấm Mã hồ có một mảnh đất trống, đây là Hoắc Nguyên Chấn lưu lại từ trước chuẩn bị làm thành rừng tháp, phần mộ của Huyền Minh lão hòa thượng cũng là ở chỗ này, chỉ bất quá chưa làm thành thạch
Mọi người dựa theo lễ tiết, ba quỳ chín lạy, tế bái sư tổ.
Hoắc Nguyên Chân quỳ gối ở trước nhất, dâng hương cho phần mộ Huyền Minh lão hòa thượng.
Mặc dù mình là nhân sĩ chuyển kiếp, thậm chí cho tới bây giờ chưa từng gặp mặt Huyền Minh, nhưng dù sao mình cũng thừa kế ký ức của Nhất Giới, trong đầu cũng có ấn tượng khắc sâu đối với Huyền Minh.
Mình tu luyện Đồng Tử Công trời đánh này, chính là do Huyền Minh ban tặng.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không hận Huyền Minh, lão cũng chỉ lo lắng cho ái đồ, hy vọng Nhất Giới có thể có một phen thành tựu. Mặc dù Đồng Tử Công nhìn qua như bẫy rập người ta, nhưng nội lực tinh thuần, chỉ cần không phá thân đồng tử, sau khi đại thành nội lực cơ hồ vượt trên tất cả công pháp trong thiên hạ.
Đốt hương xong, coi như là Hoắc Nguyên Chân chính thức nhận ba tên đệ tử tục gia.
Khác với đệ tử chính thức, đệ tử tục gia không có chỉ định sư phụ, lão sư tập võ tạm thời do Nhất Tịnh đảm nhiệm, lão sư Phật học là do hai người Nhất Không, Tuệ Chân thay phiên dạy.
- Hôm nay ba người các ngươi vào Thiếu Lâm ta, mặc dù là đệ tử tục gia nhưng cũng đại biểu cho Thiếu Lâm tự. Lúc ở bên trong chùa nhất định phải tôn trọng sự trưởng, chuyên cần tu tập Phật pháp võ nghệ. Mặc dù Thiếu Lâm ta là tự viện cửa Phật, nhưng giới luật đối với đệ tử tục gia vẫn tương đối rộng rãi, chỉ cần các ngươi không nhậu nhẹt trong chùa, không nhục mạ người khác là được.
- Lúc ở bên ngoài chùa không có ước thúc cụ thể gì với các ngươi, nhưng nhất định phải nhớ kỹ, Thiếu Lâm ta chúng sẽ là võ lâm đại phái tương lai, cũng đại biểu nhà Phật, bất kể trường hợp nào cũng không thể làm ra chuyện nhục tới thể diện Thiếu Lâm!
- Cẩn tuân lời dạy của phương trượng!
Ba đệ tử dập đầu, coi như là chính thức trở thành đệ tử tục gia Thiếu Lâm.
Hoắc Nguyên Chân lại nhìn về phía Nhất Không nói:
- Thiếu Lâm chúng ta ngày sau sẽ không mặc tăng bào màu xám cùng màu vàng đất nữa.
- Phương trượng, không mặc tăng bào vậy phải mặc cái gì?
Nhất Không vô cùng kinh hãi, từ trước tới nay Thiếu Lâm vẫn luôn mặc như vậy.
- Vẫn là tăng bào, nhưng màu sắc cùng chất liệu vải đều phải đổi một chút, hơn nữa hình dáng này cũng không tiện. Bần tăng thấy nên như vậy, sau này đệ tử tục gia Thiếu Lâm nhất luật hủy bỏ trường bào, thay trang phục màu đen cũng là hình dáng tăng bào, nhưng đều hủy bỏ những vạt áo cùng ống tay áo rộng kia, như vậy mới có lợi cho hành động, có lợi cho luyện công.
Nhất Không gật đầu:
- Như vậy cũng có thể, dù sao cũng là đệ tử tục gia, không cần mặc rườm rà giống như chúng ta.
- Không riêng gì bọn họ đổi, chúng ta cũng đổi. Bắt đầu từ hôm nay, mấy người trong chùa chúng ta, hai người Tuệ Chân Tuệ Minh vốn là đệ tử ngoại môn, bây giờ cũng chính thức tiến vào nội môn, trừ ta ra, toàn bộ thay tăng bào màu trắng, chia làm hai bộ. Một bộ là trang phục, một bộ là bào phục, nhưng nhất định phải dùng chất liệu vải tốt nhất, hơn nữa hình dáng cũng hơi thay đổi.
- Ngươi hãy xuống núi, lên trấn trên hoặc vào trong huyện đi mua vải, sau đó cầm trở về Phong Lâm thôn, mời nàng Lâm Nhu chăn dê thống nhất may cho chúng ta. Mẫu thân nàng và nàng đều biết may y phục, tài nghệ rất khá.
Nhất Không ngay cả người:
- Phương trượng, chuyện này cần tiêu hao không ít bạc…
- Gần đây ta kể chuyện cộng thêm tiền kiếm được từ Vạn Phật tháp, không phải là còn có mấy ngàn lượng bạc hay sao?
- Nhưng phương trượng, ngài còn vay mượn của...