Chương 29: Quan Sơn Nguyệt (Thượng)
- Nguyện vọng lớn nhất của lão hủ là có thể lấy được một món vật phẩm Phật tổ ban phúc, hy vọng phương trượng nghĩ tình lòng thành kính của lão hủ, để cho lão hủ đi theo xem thần tích Phật tổ.
Hoắc Nguyên Chấn quay đầu lại liếc mắt nhìn Quan lão tiên sinh:
- Lào thí chủ, thần tích Phật tổ há có thể giáng xuống vào thời điểm để cho người ngoài dễ dàng chiêm ngưỡng?
- Ta... ta không tính là người ngoài, ta cũng là tín đồ.
- Trong Thiếu Lâm ta, không phải là người Thiếu Lâm đương nhiên là người ngoài. Không cần nhiều lời, chắc chắn bần tăng không thể nào dẫn lão đi cùng.
- Không! Không được, nhất định ta phải đi theo…
Không nghĩ tới lão nhân này hơn sáu mươi tuổi, lúc này lại vòi vĩnh giống như trẻ con, nói gì cũng nhất định đòi đi theo Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân có chút bất đắc dĩ nhìn lão:
- Lão thí chủ, nếu như lão nhất định muốn đi theo, ắt sẽ bị bần tăng bỏ lại. Ta đây tuổi trẻ sung sức, lão sẽ không theo kịp cước bộ ta.
Không nghĩ tới Quan lão tiên sinh bĩu môi một cái:
- Phương trượng, mặc dù ngài là cao tăng, nhưng muốn bỏ lão hủ lại phía sau ư... Hừ hừ, không phải là lão hủ nói khoác, ở địa giới Hà Nam này, kẻ dám nói lời này không vượt qua năm người.
- Vậy sao, nếu như có thể đuổi theo, vậy lão theo ta.
Hoắc Nguyên Chân nói xong, thân thể đột nhiên bay lên trời, rơi xuống trên ngọn cây trong rừng ven đường.
Lần đầu tiên sử dụng khinh công, Hoắc Nguyên Chân cũng vô cùng thuần thục, bởi vì sớm học được hoàn toàn Nhất Vì Độ Giang, bay lên ngọn cây không có chút khó khăn nào.
Thấy khinh công Hoắc Nguyên Chân cao minh như vậy, Quan lão tiên sinh nhất thời kinh hãi, trong lòng cũng không dám khinh thị Hoắc Nguyên Chân chút nào nữa. Lão cũng phóng người lên, đáp xuống trên ngọn cây, nhưng bất kì thân pháp hay là khinh linh, so với Hoắc Nguyên Chân còn kém hơn không chỉ một bậc.
Hoắc Nguyên Chân cũng không để ý tới lão, dang rộng hai tay, thân thể giống như chim bay vào rừng, phi độn đi xa thật nhanh.
Từ lúc sanh ra tới nay, trước sau hai đời lần đầu tiên thi triển khinh công, trong lòng Hoắc Nguyên Chân cũng vô cùng hưng phấn. Cảm giác tự do dong ruổi trên trời làm cho hắn hưng phấn muốn hoan hô, gia tăng cước lực, rất nhanh đã bỏ xa Quan lão tiên sinh lại phía sau.
Quan lão tiên sinh ở phía sau càng ngày càng kinh ngạc, khinh công vị phương trượng trẻ tuổi này không khỏi quá mức hùng mạnh.
Mùi chân hắn điểm vào ngọn cây một cái, toàn thân nhảy vọt đi xa gần mười trượng, tăng bào lăng không bay lượn, tựa như thân ứng lượn giữa núi rừng.
Võ công của Quan lão tiên sinh rất khá, đã đạt đến cảnh giới Hậu Thiên viên màn, tiến thêm một bước chính là cao thủ Tiên Thiên. Đây chính là nhân vật có thể khai tông lập phái, mặc dù phương diện khinh công lão cũng không phải là rất mạnh, nhưng thế nào cũng không ngờ mình lại thất bại dưới tay vị phương trượng mới nhìn qua chưa đầy hai mươi tuổi này.
Cho dù là hắn bắt đầu luyện công từ lúc còn trong bụng mẹ, hiện tại có thể đạt tới mức độ nào, vì sao lại lợi hại như thế?
Khiếp sợ thì khiếp sợ, nhưng lão nhân vẫn dốc hết toàn lực đuổi theo. Không vì cái gì khác, có thể chính mắt quan sát quá trình thần tích Phật tổ giáng xuống, cho dù là mình ch.ết cũng cam tâm.
Tín đồ tín ngưỡng thành kính tới mức nào, dưới tình huống không thấy tận mắt thần tích, cũng khó tránh khỏi sẽ nghi ngờ, nghĩ rằng thần linh mà mình tín ngưỡng không biết có tồn tại hay không.
Quan lão tiên sinh là một tín đồ thành kính Phật giáo, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua thần tích, thậm chí cũng không thể tìm được một món pháp khí có Phật tính. Có lúc trong lòng lão thỉnh thoảng cũng nghi ngờ không biết Phật tổ có thật tồn tại hay không.
Cho nên cơ hội chứng minh nghi ngờ trong lòng này, ngàn vạn lần lão không thể bỏ qua.
Mệt đến hộc máu cũng phải đuổi.
Quan lão tiên sinh liều mạng đuổi theo, một mạch theo bóng Hoắc Nguyên Chân chạy tới chân núi.
Đường từ chân núi dẫn lên núi chính là sơn đạo bậc thang bằng đá xanh mà Hoắc Nguyên Chân mới xây dựng gần đây.
Lúc xây dựng bậc thang, Hoắc Nguyễn Chân cố ý khoét sâu vào núi thành một mảnh đất trống, để dành sau này xây dựng sơn môn. Trước kia đám thợ đề xuất xây dựng cả sơn môn, Hoắc Nguyên Chân không đồng ý, cũng là vì hắn cảm thấy sớm muộn gì mình cũng sẽ quay trúng lệnh bài xây dựng sơn môn, cho nên không cần xây dựng làm gì.
Hơn nữa thứ con người xây dựng cùng thứ quay trúng của Hệ Thống là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Gần đây thường ra vào Vạn Phật tháp, Hoắc Nguyên Chân đà phát hiện một ít đầu mối. Chẳng những Vạn Phật tháp rực rỡ đẹp đẽ, hơn nữa cực kỳ chắc chắn. Hắn đã từng thử âm thầm lặng lẽ dùng búa gõ vào tường tháp vài cái, mặc dù không dùng quá nhiều sức lực, nhưng thậm chí ngay cả chút bụi bặm cũng không thấy rơi xuống.
Sơn môn càng có yêu cầu chất lượng tốt hơn, bằng không có ngày nào đó sụp đổ sẽ trở thành trò cười.
Hoắc Nguyên Chân đến chỗ đất trống, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Quan lão tiên sinh biến thành một điểm đen nhỏ, đang cố gắng bay về phía này.
Đây chính là mục đích của Hoắc Nguyên Chấn, để cho Quan lão tiên sinh thấy thần tích, nhưng không thể để cho lão thấy mình lấy ra lệnh bài xây dựng sơn môn.
Thấy Quan lão tiên sinh từ từ bay đến gần, Hoắc Nguyên Chân lấy ra lệnh bài xây dựng, xác định sử dụng.
Một hư ảnh sơn môn bắt đầu tạo thành ở không trung, hơn nữa từ từ ngưng thật.
Bản thân Hoắc Nguyên Chân ngồi xếp bằng ở bên cạnh, hai tay chắp chữ thập, bảo tướng trang nghiêm diễn trò ở chỗ này, giống như là đang cung thỉnh thần tích Phật tổ giáng xuống vậy.
Bên kia rốt cục Quản lão tiên sinh cũng đã chạy đến, đi tới nơi này, vốn là tính toán hỏi thử Hoắc Nguyên Chấn xem lúc nào sẽ có thần tích giáng xuống. Nhưng đột nhiên lão thấy hư ảnh sơn môn trên không trung càng ngày càng ngưng thật, không khỏi kinh hãi trong lòng, ngay cả thi triển khinh công đáp xuống đất cũng quên mất, rơi thẳng từ giữa không trung xuống, ngã toàn thân lấm lem bụi đất cũng không để ý.
Sơn môn là một cổng chào to lớn, là do bạch ngọc điêu khắc mà thành, trên có hoa văn tượng đá bay trên trời, có tượng Phật, còn có tình cảnh vạn Phật triều tông.
Trung tâm công chào có ba chữ to Thiếu Lâm tự như rồng bay phượng múa, cho dù là thư pháp gia giỏi nhất hiện nay cũng không thể nào viết ra khí thế hùng vĩ như vậy.
Hai bên cổng chào còn có một đôi liễn.
Thượng liễn là: Thâm sơn tham Phật lý, đại giác thị phi vô quái ngại. (Thâm sơn tham Phật lý, chợt ngộ thị phi không vương vấn.)
Hạ liễn là: Cổ sát ngộ thiên cơ, tài trị sắc tướng bản thì không. (Cổ sát ngộ thiền cơ, mới hay sắc tướng vốn là không.)
Cổng chào càng ngày càng ngưng thật, dần dần hoàn toàn ổn định, sau khi chấn động một trận hào quang, rốt cục tạo thành sơn môn chân chính.
Hoắc Nguyên Chân bên này chợt mở mắt, xá một cái về phía giữa không trung, sau đó nói một câu:
- Cung tiễn Phật tổ, Phật tử có rảnh rỗi xin ghé thường xuyên…
Đáng tiếc những lời này là vô ích, bên kia Quan lão tiên sinh nhìn chằm chằm cổng chào, nước dãi chảy ròng ròng bên mép.