Chương 34: Tập kích (Hạ)

Nhưng kể từ khi nó xuất hiện, Hoắc Nguyên Chấn lại chưa từng cưỡi nó lần nào, chuyện này làm cho bạch mã bất mãn hết sức.
- Đây toàn là bậc thang, người chạy được không?
Hoắc Nguyên Chân không khỏi nghi ngờ hỏi lại một câu.


Từ mũi bạch mã phát ra tiếng hí lần nữa, cao ngạo ngẩng đầu lên, ra hiệu cho Hoắc Nguyên Chân mau lên lưng nó.
Thấy vậy, hắn cũng cảm thấy hứng chí, bèn nhảy thót lên lưng bạch mã.
- Bạch long mã, cất vó về Tây, chở Đường Tam Tạng... ặc, giá...


Hoắc Nguyên Chân hát được vài câu cảm thấy chột dạ, vội vàng hét lớn một tiếng, để cho bạch mã tùy ý bôn ba.
Bốn vó bạch mã tung bay, trong nháy mắt hóa thành một đạo bạch quang phóng nhanh xuống dưới chân núi.


Trong lúc vó ngựa chạy nhanh, đáp xuống bậc thang không sai một ly nào. Dường như trải qua Hệ Thống tính toán chính xác chu đáo, lần nào cũng chạm đúng vào bậc thang. Hoắc Nguyên Chân ngồi trên lưng ngựa ngoại trừ thân thể có hơi nghiêng về phía trước một chút, nhưng không có cảm giác lắc lư chút nào.


- Bảo mã, quả thật là hảo mà!
Hoắc Nguyên Chân liên tiếp ngợi khen. Tuy rằng khinh công Nhất Vĩ Độ Giang của hắn rất cao, nhưng so tốc độ với bạch mã này quả thật còn kém tới hai bậc. Phỏng đoán nếu như chạy trên đất bằng, tốc độ cũng có thể sánh ngang cùng Ferrari.


Rất nhanh, bạch mã chạy ra khỏi sơn môn Thiếu Lâm tự, chạy ra bên ngoài núi.
Hoắc Nguyên Chân cũng không khống chế bạch mã, chị để mặc cho nó tùy ý bôn ba.
Chạy được chừng gần nửa canh giờ, trước mặt xuất hiện quan đạo.


available on google playdownload on app store


Núi Thiếu Thất này chỉ có một quan đạo, là đại lộ rộng rãi từ Đăng Phong huyện thành thông qua Trịnh Châu phủ nha, có thể cho phép bốn chiếc xe ngựa đồng hành. Giữa ban ngày người đi đường đông đảo, bất quá bây giờ là buổi tối, cũng không thấy được bóng người.


Nhìn thấy quan đạo chẳng khác nào đường cao tốc này, Hoắc Nguyên Chân lập - tức có ý để cho bạch mã chạy hết tốc lực một lần, để xem thử tốc độ của nó có thể đạt tới mức nào.


Nhưng bạch mã còn chưa đạt tới tốc độ tối đa, từ xa Hoắc Nguyên Chấn chợt thấy dường như trên quan đạo có xe ngựa đang chạy tới.


Dưới ánh trăng, đội xe ngựa kia cách nơi này ít nhất cũng có năm sáu dặm đường, chẳng qua là trong màn đêm mơ hồ có người la lên, mới làm cho Hoắc Nguyên Chần chú ý tới.


Bất quá hắn chỉ muốn thử nghiệm bạch mã chạy hết tốc lực một phen xem thế nào, chứ không phải là muốn sinh sự. Lúc này bèn kéo bạch mã đi xuống quan đạo, vào trong rừng rậm ven đường, muốn chờ đội xe ngựa này đi qua rồi chạy tiếp.
Đợi một hồi, đội xe ngựa kia dần dần đến gần.


Nhưng Hoắc Nguyên Chân đột nhiên lại phát hiện, trên đường mình mới vừa tới có một đội kỵ sĩ đang cưỡi khoái mà chạy tới, nhìn qua có chừng năm sáu chục bộ thân mặc áo đen, khăn đen che mặt, giống như u linh quỷ sứ..


Đội kỵ sĩ này dừng lại ở cách hắn không xa trên quan đạo, dường như đang cổ ý chờ đội xe ngựa đối diện đến.
Một người trong đó nói với một kỵ sĩ vóc người khôi ngô có vẻ là kẻ cầm đầu:
- Đầu lãnh, bọn họ tới rồi.


Người kia gật đầu một cái, sau đó khoát khoát tay với đám kỵ sĩ phía sau:
- Các huynh đệ, mục tiêu đã tới. Ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, không thể lưu lại người nào trong đội xe ngựa này, giết sạch hết cho ta. Đặc biệt là người ngồi trong xe ngựa, ngàn vạn lần không thể để sống sót.


- Dạ, đầu lãnh.
Đám kỵ sĩ phía sau trả lời răm rắp, tựa hồ không phải là đám người ô hợp.
- Chuẩn bị!
Kỵ sĩ cầm đầu vừa ra lệnh một tiếng, mấy chục kỵ sĩ phía sau đồng loạt rút ra cương đao sáng chói, phản chiếu một mang ánh trăng sáng ngời.


Hoắc Nguyên Chấn ở xa lạnh lùng nhìn, không có lên tiếng. Dần dần rốt cục đội xe ngựa cũng tới gần đám kỵ sĩ này.
Đội xe ngựa ước chừng có hai ba mươi quân binh hộ vệ, ngoài ra còn có một - chiếc xe ngựa, xe ngựa trang trí vô cùng sang trọng, hơn nữa tựa hồ toát ra chút
khí tức phấn hoa.


Những quân binh này cũng nhìn thấy đội ngũ kỵ sĩ trước mặt cần đường, rối rít rút binh khí ra, trong đó quan quân có vẻ cầm đầu hét lớn một tiếng:
- Trước mặt là ai, dám ngăn trở đội ngũ quan quân?!
Kỵ sĩ cầm đầu bên này cười ha hả lớn một tiếng:


- Núi này là ta mở, cây này là tài sản của ra, tất cả trong phạm vi núi Thiếu Thất này thuộc quyền cai quản của lão tử. Các ngươi thức thời ngoan ngoãn bỏ vũ khí xuống, để cho chúng ta kiểm tr.a một chút, chúng ta tr.a được tài vật sẽ giữ lại, sau đó các ngươi sẽ có thể đi, nếu không, ch.ết!


Sắc mặt quan quân kia đại biến, hừ lạnh một tiếng:
- Giặc có kia, các ngươi có biết đã phạm vào tử tội, các ngươi biết người mà mình ngăn chặn là ai chăng?
- Không cần biết là ai, chẳng lẽ có thể là Tiết Độ Sứ Đại nhân sao?


Đám mã tặc áo đen kia cất tiếng cười vang, hết sức coi thường lời tên quan.
Sắc mặt tên quan quân kia đại biến, quát lớn:
- Giặc có muốn ch.ết!
- Hừ, ch.ết đến trước mắt còn nói ta muốn ch.ết, các huynh đệ, không nhiều lời vô ích với đám quan binh này nữa, lên cho ta, giết hết bọn chúng


Đáp mã tặc áo đen phía sau nhất tề kêu lên một tiếng đáp ứng, mạnh ai nấy giục ngựa xông tới, vung vây cương đạo trong tay,


Mấy chục con ngựa di động, tiếng vó ngựa trầm đục vang lên, đám mã tặc này cực kỳ lão luyện, cũng không có vội vàng động thủ mà là chậm rãi tạo thành thế bao vây, gây ra áp lực rất lớn trong lòng những người trong đội xe ngựa kia.


Hoắc Nguyên Chân đứng xa xa nhìn, biết hôm nay nếu không có ngoại lực xuất hiện, chỉ sợ Trưởng Công chúa điện hạ này cùng với đám tùy tùng hộ vệ phải phơi thấy nơi hoang dã.


Đám mã tặc đến gần, đám quân binh hộ vệ kia cũng thi nhau vung đao thương lên, lộ vẻ sợ hãi nhìn đám mà tặc áo đen che mặt vây quanh.






Truyện liên quan