Chương 45: Sóng gió nổi lên

Hoắc Nguyên Chân cười lạnh một tiếng:
- Lợi Huyền Đại sư, lời này không thể nói loạn, mới vừa rồi theo như lời chính miệng người nói ra, cho dù các ngươi bỏ qua giờ lành, bị Phật tổ trách tội cũng không phải là chuyện của bản phương trượng. Thế nào, bây giờ lại muốn trút tội lên đầu bần tăng hay sao?


- Đúng vậy đúng vậy, ngươi nói không liên quan tới chuyện của Nhất Giới phương trượng, mọi người chúng ta đều nghe được.


- Đúng vậy, đây không phải là thần tích Phật tổ của các ngươi sao, chúng ta cũng chờ xem, nhất định là chính các ngươi bỏ lỡ thời gian khiến cho Phật tổ trách tội, làm sao có thể trách Nhất Giới phương trượng được?


- Ta thấy chưa chắc, có lẽ mấy đại hòa thượng này thích thờ phụng ni cô, biết người biết mặt mà không biết lòng.
Bên dưới vang lên vô số lời chế giễu, Lợi Huyền chỉ cảm thấy ngực khó chịu, cổ họng ngọt ngọt, phun ra ngoài một ngụm máu tươi.


- Nhất Giới, ngươi không cần giảo biện, tượng Phật của chúng ta vốn chính là Phật tổ cùng Bồ Tát, vì sao bị thay đổi? Nhất định là người, nhất định là người đổi!
Nhìn Lợi Huyền đã có chút điên cuồng, Hoắc Nguyên Chân cười nói:


- Thiếu Lâm của bần tăng đã có ba chỗ thần tích Phật tổ, có Vạn Phật tháp, có sơn môn, có lầu chuông, cho nên bần tăng hiểu rất rõ ràng về thần tích Phật tổ. Ngươi có thể đi xem thần tích Phật tổ của chúng ta, nếu người có thể phá hư vậy coi như là bản lĩnh của ngươi, bần tăng tuyệt không truy cứu.


available on google playdownload on app store


Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân nhìn về phía mọi người:
- Chư vị thí chủ, các ngươi cho là thần tích Phật tổ có thể bị người phá hư dễ dàng sao?
- Dĩ nhiên không thể, thần tích Phật tổ, há là người phàm có thể phá hư.


- Nhất Giới phương trượng nói rất đúng, có thể bị phá hư, nhất định là giả. Hoắc Nguyên Chân lại nhìn về phía Lợi Huyền:


- Lợi Huyền Đại sư, có nghe hay không, ngươi cũng có thể đi Thiếu Lâm ta xem thử, xem thần tích Phật tổ có thể phá hư hay không. Nếu như người cho là tượng Phật nơi này bị người phá hư, như vậy chỉ có thể nói rõ thần tích nơi này của các ngươi căn bản là giả, là dùng để lừa gạt dân chúng, người dám thừa nhận hay không?!


Tiếng cuối cùng của Hoắc Nguyên Chân sử dụng lực lượng Sư Tử Hống nhà Phật, nhắm về phía Lợi Huyền hét lớn, chấn động khiến cho toàn thân y run lên, ấp úng nói không ra lời.


- Ngụy tạo thần tích, lừa dân chúng, mượn cơ hội thu tiền, còn dám thờ cúng tượng ni cô bên trong tự viện, bọn người có ý gì không hỏi cũng biết. Loại người như vậy làm nhục Phật môn, bản phương trượng không thể đứng chung hàng với các ngươi. Hôm nay tới đây đã là sai lầm, bản phương trượng lập tức trở về Thiếu Lâm, sám hối dưới chân Phật tổ!


Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân mang theo Quan Sơn Nguyệt xoay người rời đi.
Mọi người thấy Hoắc Nguyên Chân rời đi, tự động tránh ra một con đường, Hoắc Nguyên Chân đi qua trước mặt người nào, người ấy đều dựng chưởng hành lễ, thần sắc thành kính, đối xử với hắn giống như Phật tổ không bằng.


Tăng chúng Pháp Vương tự không một ai dám ngăn trở.
Cho đến thân ảnh Hoắc Nguyên Chân biến mất ở sơn môn, bên trong chùa mới vang lên thanh âm như long trời lở đất:
- Nhất Giới phương trượng đi mạnh giỏi!


Hoắc Nguyên Chân mới vừa tự nhận là tiêu sái rời đi dưới chân chợt vấp, suýt nữa ngã nhào, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, cái gì mà đi mạnh giỏi, nghe không may mắn chút nào.
------------
Pháp Vương tự suy bại chỉ trong một sớm một chiều.


Sau đại lễ khai quang thần tích Đại Hùng Bảo Điện của bọn họ, không còn bất kỳ hương khách nào để dâng hương nữa, thỉnh thoảng có một hai người không biết chuyện muốn đi, chắc chắn sẽ bị người chung quanh nhạo báng.


Sau khi phương trượng Lợi Không Pháp Vương tỉnh lại liền tuyên bố giải tán chùa miếu, tăng chúng lớn nhỏ mạnh ai nấy tự tìm đường cho mình. Mà bản thân lão lại cuốn gói chạy đi đầu nhập một vị sư đệ nào đó.
Hòa thượng trong chùa rời đi gần hết, nhưng cũng không đi hết hoàn toàn.


Lợi Huyền hòa thượng cũng chưa đi, còn có bốn năm hòa thượng ở lại với y. Những hòa thượng này có một điểm giống nhau, chính là võ công đều rất giỏi.


Nghe nói Lợi Huyền hòa thượng cắn răng nghiến lợi không chịu đi, chính là nhất định muốn đi trả thù phương trượng Thiếu Lâm Nhất Giới, thù này không báo, y vĩnh viễn không rời núi Thiếu Thất.
Dĩ nhiên đã không còn ai coi y ra gì, y không đi thì thôi, không ai có hứng thú nhìn y lần nào nữa.
---------------


Chênh lệch hết sức rõ ràng với Pháp Vương tự, chính là Thiếu Lâm tự của Hoắc Nguyên Chân.
Sau khi đấu pháp thắng liên tục ba cao tăng ở Pháp Vương tự, danh tiếng của Hoắc Nguyên Chân trong dân gian nhất thời vô lượng.


Tất cả mọi người tôn xưng hắn là Phật sống, chuyện hắn đấu cao tăng cũng được lưu truyền rộng rãi, lòng từ bi của phương trượng Nhất Giới đã trải rộng khắp dân gian. Mọi người ai cảm thấy không thoải mái trong lòng, chuyện đầu tiên nghĩ tới là lập tức đi tìm phương trượng Nhất Giới chỉ điểm bến mê.


Thường nói Phật tử có vô thượng trí huệ, bây giờ nhìn lại, phương trượng Nhất Giới cũng có vô thượng trí huệ, có chuyện gì phiền lòng, nói với hắn bảo đảm sẽ giúp cho u sầu tan biến.


Thậm chí rất nhiều người nói, phương trượng Nhất Giới cũng không cần nói nhiều lời, chỉ cần ngồi đó gõ mộc ngư cho người tới là có thể giúp cho người ấy bình tâm tĩnh khí, quên sạch phiền não.


Chuyện như vậy một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh trên Ngự Trại sơn mỗi ngày đều có rất nhiều người chen chúc kéo tới. Bọn họ hoặc là đi Vạn Phật tháp dâng hương lễ Phật, hoặc là đi tìm phương trượng.


Cầu tài, cầu quan, cầu con, thậm chí người thân thể có chút bệnh cũng đi tìm phương trượng Nhất Giới chữa trị, khiến cho lời đồn rằng vị phương trượng Nhất Giới này không có gì mà không làm được.


Trên thực tế Hoắc Nguyên Chân chẳng qua là tiếp đãi người cầu kiến năm ngày liên tục, sau đó hắn không còn chịu đựng được nữa. Hắn không còn thời gian luyện tập Đồng Tử Công, thậm chí cũng không có thời gian nghỉ ngơi, cuối cùng bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là tuyên bố mình bế quan tu thiền, không tiếp khách, lúc này mới có được thanh tịnh.


Mặc dù Lợi Huyền ở lại núi Thiếu Thất, vẫn còn tử thủ tại Pháp Vương tự tuyên bố trả thù, nhưng Hoắc Nguyên Chân đã không coi y ra gì. Bên cạnh hắn có cao thủ như Quan Sơn Nguyệt, Lợi Huyền không thể nào gây ra sóng gió gì được nữa.


Trải qua chuyện lần này, nhân số ghi danh đệ tử tục gia Thiếu Lâm tự lần nữa chợt tăng, mỗi ngày đều có chừng ba trăm người tuổi trẻ tới ghi danh, hơn nữa tựa hồ cũng tương đối thành kính.


Bất quá lần này, Hoắc Nguyên Chân thu nhận càng thêm nghiêm khắc, bởi vì Pháp Vương tự xuất hiện thần tích mà có mấy đệ tử tục gia dị tâm cũng đã bị đuổi ra môn phái, cho nên lần này, Hoắc Nguyên Chân càng lấy lòng trung thành làm thành tiêu chuẩn quan trọng tham khảo.


Nhưng cho dù yêu cầu nghiêm khắc hơn nữa, lần này thu nhận đệ tử vẫn nhiều hơn lần trước.
Liên tục mười mấy ngày chiêu thu tuyển chọn, căn bản mỗi ngày chi chiêu thu vài người, cuối cùng xác định đệ tử tổng cộng có ba mươi sáu người.


Dựa theo yêu cầu của Hoắc Nguyên Chân, những đệ tử này đều bị hớt tóc cao lên, mặc dù không phải là đầu trọc nhưng cũng không chênh lệch mấy so với đầu trọc.
Sau khi thống nhất đồng phục, lại gia tăng thời gian luyện võ tu Phật.


Mặc dù nhân số đệ tử tục gia ghi danh rất nhiều, nhưng Hoắc Nguyên Chân vẫn cảm thấy không đủ, bởi vì số người chân chính muốn xuất gia trở thành đệ tử Thiếu Lâm chính thức vẫn tương đối ít.


Học Phật tu tâm có thể, luyện và cường thân cũng có thể, nhưng một khi bảo người ta hoàn toàn vứt bỏ thế giới phồn hoa bên ngoài, đa số người vẫn không quyết tâm được.
Mặc dù chiều thu đệ tử chính thức không dễ dàng gì, bất quá Hoắc Nguyên Chân cũng không quá gấp.


Trong thời gian này, mỗi ngày Hoắc Nguyên Chân đều tu luyện Đồng Tử Công, thỉnh thoảng có lúc đi xem đệ tử tục gia tập võ một chút, người tới bên ngoài muốn gặp hắn một lần là không dễ dàng gì.


Mặc dù trước mắt kiến trúc chính thức chỉ có mấy thứ Vạn Phật tháp, lầu chuông cùng sơn môn, nhưng nền tảng cơ bản của Thiếu Lâm tự đã được làm rất tốt. Trai đường phòng ngủ đã xây dựng đầy đủ, miếu nhỏ ban đầu hiện tại chỉ dành riêng cho mình Hoắc Nguyên Chân ở.


Cuộc sống như vậy lặng lẽ trôi qua, đến ngày Hai Mươi Ba tháng Bảy, Hoắc Nguyên Chân bấm ngón tay tính thời gian, còn cách ngày Hai Mươi Tám tháng Bảy có năm ngày, năm hôm sau mình sẽ có thể lần nữa quay thưởng, lần này ngàn vạn lần không thể bỏ qua.
-----------------


Vốn là cho là năm ngày sẽ trôi qua êm đềm như trước, nhưng vào trưa ngày Hai Mươi Ba đột nhiên Quan Sơn Nguyệt vội vội vàng vàng chạy vào, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng sư huynh, không xong, Hoàng Phi Hồng cùng Tô Xán bị người đã thương.


Hoắc Nguyên Chân đang ở trong phòng tu luyện Đồng Tử Công nghe lời của Quan Sơn Nguyệt chợt mở mắt, trong hai mắt thần quang chợt lóe:
- Xảy ra chuyện gì?


Đồng Tử Công chính là nội công tinh thuần nhất thế gian, lúc này lại là thời khắc mấu chốt Hoắc Nguyên Chân hành công, đột nhiên mở mắt, tự nhiên có uy nghiêm chấn nhiếp lòng người. Khiến cho Quan Sơn Nguyệt nhìn thấy phải rùng mình kinh hãi, chỉ cảm thấy Hoắc Nguyên Chân công lực rất cao, sâu không lường được.


Nhưng Quan Sơn Nguyệt vẫn hồi đáp:
- Phương trượng sư huynh, là như vậy, hôm nay Hoàng Phi Hồng cùng Tô Xán bất ngờ chạm mặt bọn Ngưu Nhị ở Đăng Phong huyện thành. Giữa hai bên vốn đã có hiềm khích, lúc gặp nhau chỉ vài ba lời không hợp lý đã xảy ra động thủ.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái:


- Chuyện này cũng có thể hiểu được, bất quá Phi Hồng cùng Tô Xán hiện tại chuyên cần luyện võ, cho dù là nhân số bọn Ngưu Nhị nhiều hơn một chút, hắn cũng không phải là đối thủ của bọn họ.


Hoàng Phi Hồng cùng Tô Xán đều là võ học kỳ tài, thiên phú tập võ không kém gì Nhất Tịnh, thời gian này còn có cao thủ lão sư Quan Sơn Nguyệt dẫn dắt. Theo Hoắc Nguyên Chân thấy, đám lưu manh vô lại Ngưu Nhị thật sự không phải là đối thủ của bọn họ.
Quan Sơn Nguyệt nói:


- Đúng vậy, bọn Ngưu Nhị có tám chín người, bị hai người Phi Hồng đánh cho tơi tả.
- Vậy vì sao còn bị thương?
- Mắt thấy Hoàng Phi Hồng cùng Tô Xán sắp thắng, lúc này tên Trần Định kia xuất hiện.


Hoắc Nguyên Chân hơi suy nghĩ một chút, liền nhớ lại Trần Định là người phương nào, chính là kẻ tự xưng Thiết Phiến Tiên Phong Lưu Hiệp Trần Định Trần đại hiệp đã từng gặp mặt lúc mình đi vay mượn bạc ở tiền trang của Triệu chưởng quỹ.


Hơn nữa hôm đó bọn Ngưu Nhị đến Thiếu Lâm quấy rối, đã có người nói qua, Ngưu Nhị là em vợ của Trần Định.
- Phải chăng là Thiết Phiến Tiên Phong Lưu Hiệp Trần Định ở Đăng Phong huyện?


- Đúng vậy, chính là người này, người này thấy bọn Ngưu Nhị lập tức xuất thủ, đả thương Phi Hồng cùng Tô Xán. Hơn nữa tuyên bố nếu như đệ tử Thiếu Lâm chúng ta còn tới Đăng Phong huyện, y thấy người nào sẽ đánh người đó.
Hoắc Nguyên Chân nhắm mắt không nói, một lát sau mở miệng hỏi:


- Người này võ công như thế nào?
- Võ công tầm thường, Hậu Thiên trung kỳ, còn chưa có tiến vào hậu kỳ, ỷ vào một môn công phu thiết phiến điểm huyệt, ở Đăng Phong huyện coi là nhân vật số một, nhưng ở toàn bộ Hà Nam tỉnh, y căn bản chưa được xếp hạng.


Giọng của Quan Sơn Nguyệt lộ vẻ khinh thường, quả thật trong mắt cao thủ Hậu Thiên đại viên mãn như lão, một người ngay cả Hậu Thiên hậu kỳ cũng không đạt tới quả thật không đáng kể gì.
- Hậu Thiên hậu kỳ...
Trong giọng nói Hoắc Nguyên Chân lộ vẻ không vui:


- Phi Hồng cùng Tô Xán còn chưa có tu luyện nội công, ngay cả Hậu Thiên sơ kỳ cũng chưa đạt tới, chẳng qua là quyền cước ngoại gia cũng không tệ lắm. Y là một cao thủ nội gia lại dám xuất thủ đối phó bọn Phi Hồng, xem ra đúng là có ý khiêu khích Thiếu Lâm chúng ta.
Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân lại hỏi:


- Thương thế Phi Hồng cùng Tô Xán như thế nào? Bây giờ bọn họ đang ở đâu?


- Thật ra thì cũng không có đáng ngại, bị nội gia chương lực chấn thương, đã có người đưa bọn họ trở lại. Lão phu đã vận khí chữa cho bọn họ một lượt, không có gì đáng ngại nữa. Hiện tại bọn họ đang nghỉ ngơi trong phòng ngủ, bất quá phải tĩnh dưỡng chừng mười ngày nửa tháng.


- Vậy thì tốt.
Quan Sơn Nguyệt có chút do dự, nhưng vẫn mở miệng nói:
- Bọn Phi Hồng mang về một phong thư...
- Thư gì vậy?
- Là chiến thư của Trần Định.
- Chiến thư!
Hai hàng lông mày Hoắc Nguyên Chân khẽ động, vì sao còn có chiến thư?


- Trần Định nói Thiếu Lâm không có bản lĩnh gì, còn dám dạy người khác học võ, tiết Trung Thu ngày rằm tháng Tám sẽ cử hành Đăng Phong lôi đài, khiêu chiến Thiếu Lâm chúng ta.
- Chỉ bằng vào y thôi sao?


Hoắc Nguyên Chân có hơi kinh ngạc, Trần Định chỉ là Hậu Thiên trung kỳ, khiêu chiến Thiếu Lâm có chút không biết tự lượng sức mình. Đừng nói là đại cao thủ như Quan Sơn Nguyệt, cho dù là cự hán Thiết Ngưu thần lực trời sinh, Trần Định cũng không thể đối phó.
Quan Sơn Nguyệt nói:


- Không riêng gì y, nghe nói thời gian gần đây, y và Pháp Vương tự Lợi Huyền rất thường đi lại với nhau.
- Thì ra là như vậy,
Hoắc Nguyên Chân cười một tiếng:
- Ta còn tưởng... thì ra là bọn chúng lại cấu kết với nhau, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, si tâm vọng tưởng.
Quan Sơn Nguyệt nói:


- Đúng vậy, chuyện này phải xem ý của phương trượng sư huynh thế nào. Nếu như ngài muốn thu thập bọn họ, đệ tử sẽ đi tới đó một lưới bắt hết những người này. Nếu như không muốn đa sự, chúng ta cũng có thể tự xưng môn phái nhà Phật không tham dự tranh đấu giang hồ, không lý tới bọn họ là được.


Hoắc Nguyên Chân đứng lên, đi lại suy tính bên trong phòng.
Theo như lời Quan Sơn Nguyệt cũng có đạo lý, nhưng đều không phải là chuyện mà Hoắc Nguyên Chân mong muốn.


Mình có nhiệm vụ trong người, Thiếu Lâm nhất định phải trở thành đại phái đệ nhất thiên hạ, mình cũng phải trở thành Minh chủ võ lâm. Cho nên Thiếu Lâm này có bất đồng rất lớn cùng Thiếu Lâm kiếp trước, không phải là Phật môn thuần túy, sớm muộn gì cũng nhất định phải tiến vào trong giang hồ.


Chỉ bất quá bây giờ căn cơ Thiếu Lâm quá mỏng yếu, ngay cả nội công tâm pháp để cho đệ tử tu tập cũng không có, thậm chí ngay cả một môn ngoại công ra hình ra dáng cũng không có, võ lực yếu kém.


Nhưng chuyện gì phải tới sẽ tới, Thiếu Lâm tự nhất định phải đi theo hướng giang hồ, thật ra Đăng Phong lôi đài này cũng là một cơ hội rèn luyện đệ tử.






Truyện liên quan