Chương 49: Khách từ Ngũ Đài sơn

- Người này so sánh cùng Đoạn Thủy Kiếm Sài Nhàn như thế nào?
Quan Sơn Nguyệt nói:
- Kiếm Sài Nhàn chú trọng một chữ nhanh, nhưng kiếm của y không phá được hoành luyện của Thiết Hành Giả, nếu như hai người giao thủ, Sài Nhàn không chịu đựng được quá thời gian một nén nhang.


Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, xem ra Thiết Hành Giả Nhạc Sơn này chính là đệ nhất cao thủ trước mắt của đối phương.
Như vậy tính ra đối phương đã có hai tên cao thủ Hậu Thiên hậu kỳ, cho dù Quan Sơn Nguyệt bên mình xuất trận, cũng chỉ có thể thắng được một trận mà thôi.


Đang lúc hắn khổ sở, đột nhiên linh quang chợt lóe:
- Mới vừa rồi để nói Thiết Hành Giả này muốn xuất gia mà không thành công phải không?
- Đúng vậy, phương trượng, chẳng lẽ là huynh muốn...?
Ánh mắt Quan Sơn Nguyệt cũng sáng lên.
- Phải tính toán cẩn thận một phen mới được.


Tròng mắt Hoắc Nguyên Chân đảo liên hồi, trong lòng đã có một kế hoạch mơ hồ.


Đang lúc ấy bên ngoài Tuệ Minh lại báo cáo, nói có hai hòa thượng tới, bây giờ đang ở bên ngoài viện, tự xưng là đến từ Văn Thù viện Ngũ Đài sơn, bảo là muốn giúp Thiếu Lâm giải quyết nguy nan trước mắt, muốn gặp phương trượng.


Hoắc Nguyên Chân cùng Quan Sơn Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, đều có chút kinh ngạc.


available on google playdownload on app store


Văn Thù viện Ngũ Đài sơn cũng là môn phái nhà Phật, là đạo tràng Văn Thù Bồ Tát, chưởng môn phương trượng Phổ Độ thiền sư càng là Đại cao thủ tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, môn phái cũng rất có danh vọng trên giang hồ.


Nhưng tại sao người của Văn Thù viện lại đến Thiếu Lâm mình, hai bên cách nhau ngàn dặm, bọn họ cũng không có uyên nguyên cùng mình, đúng ra không thể nào chạy tới tương trợ mới phải.
Nhưng người ta đã tới, Hoắc Nguyên Chân không thể ngồi yên không lý đến, bèn báo Tuệ Minh mau đi mời khách nhấn vào.


Một lát sau hai hòa thượng vào bên trong phòng, bọn họ vận một thân tăng bào màu xám, một người trong đó tuổi tác hơi lớn hơn, chừng bốn mươi, còn một người khác là tiểu hòa thượng chừng hai mươi tuổi.
Hai người vào nhà, nhìn chung quanh một chút, phát hiện có vẻ không đúng.


Bên trong phòng có hai người Hoắc Nguyên Chân cùng Quan Sơn Nguyệt, nhưng Hoắc Nguyên Chân lại ngồi ở chủ vị, Quan Sơn Nguyệt ngồi ở một bên.


Từ bề ngoài mà nhìn, Quan Sơn Nguyệt tuổi tác lớn hơn, bề ngoài trầm ổn chững chạc, hắn phải là phương trượng. Hoắc Nguyên Chân tuổi còn nhỏ, đoán chừng là tiểu hòa thượng chạy chân làm việc vặt hầu hạ nước trà thôi.
Nhưng vì sao Hoắc Nguyên Chân lại ngồi chú vị?


Hai hòa thượng có hại không rõ tình huống, trong lúc nhất thời có vẻ do dự.
Quan Sơn Nguyệt vội vàng đứng lên, nói với hai hòa thượng:
- Hai vị Đại sư, vị này là phương trượng bản tự Nhất Giới Đại sư.
Hai người lộ vẻ kinh ngạc, vội vàng thi lễ:


- Phương trượng Nhất Giới, bần tăng Phổ Hàng, Phổ Âm xin có lễ.
Hoắc Nguyên Chân cũng không đứng lên, mà là ngồi nguyên tại chỗ tuyên một tiếng Phật hiệu:
- A Di Đà Phật, mời hai vị ngồi.


Phổ Hàng là đại hòa thượng, thấy Hoắc Nguyên Chân có hơi vô lễ không khỏi lộ vẻ không thích, nhưng vẫn ngồi xuống.
Phổ Âm lại càng mất hứng, định nói gì đó, nhưng bị Phổ Hàng kéo một cái cũng ngồi xuống.


Quan Sơn Nguyệt bên cạnh thấy Hoắc Nguyên Chân có ý coi thường hai người, vốn là muốn nói gì đó, những lời vừa lên đến miệng lại dừng lại, như có sở ngộ.
- Phương trượng Nhất Giới, bần tăng đến từ Văn Thù viện Ngũ Đài sơn, chính là thủ tọa Giới Luật viện.


Phổ Hàng nói xong, mặt lộ vẻ đắc ý, nhìn chằm chằm vào Hoắc Nguyên Chân xem thử hắn có phản ứng gì.


Văn Thù viện Ngũ Đài sơn quả thật danh tiếng không nhỏ, nhưng Hoắc Nguyên Chân là chuyển kiếp tới, không hiểu biết gì về môn phái giang hồ nơi này. Cho dù là đệ nhất thiên hạ đại phái Ma giáo trước mắt, trong mắt hắn cũng bất quá là một đại danh từ mà thôi.


Cho nên Phổ Hàng phô trương cùng hắn không nhận được chút hiệu quả nào, Hoắc Nguyên Chân bất quá chi nhàn nhạt gật đầu:
- Đã từng nghe qua.
Sắc mặt Phổ Âm đại biến, chợt đứng lên, dáng vẻ tựa hồ muốn phát tác.
Phổ Hàng lần nữa kéo Phổ Âm một cái, ra hiệu cho y chớ có lên tiếng.


Sắc mặt có hơi lạnh lùng, Phổ Hàng lại nói:


- Phương trượng, hai thầy trò bần tăng đi ngang qua nơi này, nghe nói chuyện quý phái cùng Pháp Vương tự, cũng nghe dân chúng hết lời khen ngợi đối với quý phái, biết tình huống quý phái hiện tại e rằng không tốt lành gì. Nể tình cũng cùng là người của Phật môn mới cố ý chạy tới tương trợ, bất quá bây giờ xem ra, tựa hồ quý phái cũng không hoan nghênh thầy trò bần tăng.


Hoắc Nguyên Chân cười một tiếng:
- Thêm hoa trên gấm cố nhiên là tốt, chỉ là khó lòng so sánh với tặng củi trong ngày Đông giá rét mà thôi. Hai vị tới đây trợ uy cho Thiếu Lâm chúng ta, đương nhiên là bần tăng hết sức hoan nghênh.


Nghe thấy khẩu khí cuồng vọng của Hoắc Nguyên Chân, Phổ Hàng cũng cười lạnh một tiếng:


- Khẩu khí phương trượng Nhất Giới thật lớn, mặc dù thầy trò bần tăng ở xa tới, nhưng cũng đã nghe nói qua tình huống quý tự. Hiện tại nếu quý tự không có ngoại viện, sợ rằng khó lòng qua được cửa ải này. Không ngờ rằng phương trượng Nhất Giới vẫn còn giả bộ tràn đầy tự tin ở trước mặt thầy trò bần tăng, chẳng phải là vi phạm giáo nghĩa nhà Phật ta sao?


Hoắc Nguyên Chân thầm nói trong lòng: “Giáo nghĩa, giáo nghĩa cái rắm gì chứ, nếu không phải bần tăng muốn hoàn tục mới miễn cường đảm nhận chức phương trượng này, đâu dung cho các ngươi khoác lác trước mặt ta như vậy?”
Bất quá ngoài miệng hắn vẫn nói:


- Hai vị hiểu lầm rồi, Thiếu Lâm ta đã sớm dự liệu mọi chuyện, chỉ bất quá có nhiều chuyện không thể nói với người ngoài mà thôi.
- Hừ hừ.
Phổ Hàng hừ hừ hai tiếng, sờ tay vào ngực, lấy ra từ trong lòng ngực hai món.
Hoắc Nguyên Chân nhìn thấy có chút ngạc nhiên, đây là hai viên thiết cầu.


Có lẽ cũng không phải là sắt, nhưng có thể khẳng định là kim loại, giống như một số lão nhân tiền kiếp thích cầm hai viên bi sắt trong tay chuyển tới chuyển lui, dùng để hoạt huyết hiện thân.
Phổ Hàng lấy ra thiết cầu, không ngừng xoay tròn trong tay, mở miệng nói:


- Xem ra phương trượng Nhất Giới không tin được thầy trò bần tăng.
Hoắc Nguyên Chân thầm nhủ trong lòng: “Ta tin được các ngươi mới là lạ... Cố ý tới Thiếu Lâm ta trợ quyền, bần tăng không tin các ngươi lại có lòng tốt như vậy, nhất định là có mưu đồ gì đây...”
Hắn bèn cười ha hả:


- Phổ Hàng Đại sư, nói trắng ra nếu hai vị thật lòng tới để trợ quyền, bản phương trượng sẽ hoan nghênh hai tay. Nhưng cũng không biết bản lãnh hai vị như thế nào, có thể lọt vào pháp nhân bản phương trượng hay không?
Phổ Hàng nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái, khinh miệt bĩu môi, sau đó nói với Phổ Âm:


- Đồ nhi, cho phương trượng kiến thức một chút.
Tiểu hòa thượng trẻ tuổi Phổ Âm kia gật đầu đứng lên.
Hoắc Nguyên Chân lấy làm kỳ, trong phòng này vô cùng chật hẹp, cũng không thi triển võ công được, y muốn làm gì đây?


Phổ Âm đứng lên, cũng không động mà là nhắm mắt lại không nhúc nhích, tựa hồ như đang vận khí.
Trong lúc Hoắc Nguyên Chân còn đang kinh ngạc, thình lình y phục Phổ Âm không gió mà lay, sau đó dần dần phồng lên.
Chẳng lẽ là bên trong y phục có giấu khí cầu?






Truyện liên quan