Chương 52: Chuyện cũ hồ đồ
Theo Hoắc Nguyên Chân thấy, kim sang được nơi nào cũng không tốt bằng kim sang dược hậu sơn mình. Bất quá tiếc là ở đó có lão nhân võ công cực cao, hắn cảm thấy mình không có bản lĩnh lấy được.
Nhưng nếu không chữa khỏi Nhạc Sơn, Hoắc Nguyên Chân cảm thấy không cam lòng chút nào.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hoắc Nguyên Chân quyết định ra hậu sơn xem một chút.
Dĩ nhiên không phải mạo hiểm đi trộm thuốc giống như lần trước, mà là tính toán thương lượng cùng lão nhân kia một phen.
Bởi vì lão nhân bị sợi xích kỳ quái kia trói chặt vào lò luyện đan, cho nên không cách nào ra khỏi địa động. Chỉ cần mình ở bên ngoài địa động nói chuyện với lão nhân, có lẽ cũng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.
Nghĩ tới đây, Hoắc Nguyên Chân dặn dò Quan Sơn Nguyệt chiếu cố Nhạc Sơn, còn hắn rời khỏi Thiếu Lâm tự, đi ra sau hậu sơn.
Lúc hắn ra tới Ấm Mã hồ, ngẫu nhiên nhìn thấy Phổ Âm tiểu hòa thượng đang đi về phía mình.
Ánh mắt Hoắc Nguyên Chân khẽ nheo lại, quả nhiên hai hòa thượng từ Ngũ Đài sơn tới này là có mưu đồ, bất quá nhìn sắc mặt Phổ Âm hòa thượng như thường, hắn là cũng không phát hiện được gì.
Địa động kia hết sức kín đáo, nếu như không phải ngày đó ngẫu nhiên thấy con hổ tiến về phía này, Hoắc Nguyên Chân cũng không cách nào phát hiện.
Vốn là Phổ Âm cúi đầu đi bộ, cho đến khi Hoắc Nguyên Chân đi tới trước mặt y mới phát hiện.
Trên mặt lộ ra vẻ kinh hoàng, nhưng Phổ Âm cũng thi lễ với Hoắc Nguyên Chân:
- Ra mắt phương trượng Nhất Giới.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái:
- Phổ Âm, tới hậu sơn làm gì vậy?
- À, không có gì, chẳng qua là cảm thấy nơi này phong cảnh không tệ, cho nên đi dạo một chút.
Sau khi biết được từ Phổ Hàng rằng võ công Hoắc Nguyên Chân cực cao, Phổ Âm cũng không tỏ ra cuồng vọng như trước nữa, sau khi cuống quít đáp mấy câu, lập tức đi trở về.
Hoắc Nguyên Chân cũng không ngăn trở y, bây giờ mình cũng không thể xác định, ngăn y lại cũng không hỏi được gì.
Dù sao đối phương đang ở bên trong Thiếu Lâm, nếu như có chút gió thổi cỏ động, sớm muộn gì mình cũng có thể biết được.
Bất quá Hoắc Nguyên Chân vẫn đợi đến khi Phổ Âm đi mất bóng mới tiếp tục đi ra hậu sơn. Hắn đi được một đoạn đột nhiên thi triển khinh công Nhất Vĩ Độ Giang, vòng vo hai cái liền biến mất trong hậu sơn. Nếu như lúc này Phổ Âm ở trong bóng tối giám thị Hoắc Nguyên Chân, khẳng định cũng mất đi tung tích.
Sau khi ngoặt qua ngoặt lại vài lần, cuối cùng Hoắc Nguyên Chân đi tới tảng nham thạch to lớn kia.
Hắn từ từ nhích trong có hoang rậm rạp, tiến tới địa động kia.
Mùi đan dược thơm ngát mơ hồ truyền tới, lúc này hắn cách của động chưa đầy mười thước.
Hắn lại thử thăm dò tiến về phía trước thêm hai bước nữa, cảm thấy đã đủ, không dám tiến tới nữa, lúc này mới ngồi xuống.
Mới vừa ngồi xuống, thanh âm khàn khàn bên trong động chợt vang lên:
- Là ai? Phải chăng là con lừa trọc hôm đó trộm đan dược của lão phu?
Hoắc Nguyên Chân tính toán một chút, chắc chắn lão nhân kia không ra được tới nơi này, bèn lên tiếng nói:
- Lão nhân ch.ết bằm ch.ết vằm kia, đừng nói con lừa trọc nữa. Lão bây giờ chính là một con chuột, sinh tử nằm trong lòng bàn tay bần tăng, còn dám nói lời vô lễ ư?!
- Sinh tử của ta...
Lão nhân ngập ngừng một chút, sau đó chợt cười ha hả:
- Nực cười, ngươi chỉ là một tiểu hòa thượng, cũng dám nói sinh tử lão phu ở trong tay người, người dựa vào cái gì?
Hoắc Nguyên Chân lớn tiếng nói:
- Ta thừa nhận võ công của lão rất cao, nhưng bây giờ lão là ba ba trong rọ, căn bản không cách nào rời đi địa động. Chỉ cần bần tăng chất đống củi khô ở cửa động, đốt phân sói lên, sau đó quạt vào trong địa động của lão ba ngày ba đêm, ta cũng không tin lão có thể nhịn thở lâu như vậy.
Quả nhiên độc chiêu này của Hoắc Nguyên Chân khiến cho lão nhân á khẩu nghẹn lời, hồi lâu mới nói:
- Con lừa trọc kia, lòng dạ người thật là độc ác.
- Không dám không dám, nếu không phải đầu bần tăng còn tương đối cứng rắn, chỉ sợ bây giờ ngay cả thi thể cũng không còn.
Hoắc Nguyên Chân còn nhớ rõ hôm đó lão nhân giáng cho mình một hồ lô, Thiết Đầu công cũng cảm thấy có hơi choáng váng, có thể thấy được công lực lão nhân hùng mạnh bậc nào.
Lão nhân kia lại nói:
- Tiểu hòa thượng, sư phụ của ngươi là ai? Là Minh Tâm hay là Minh Tính?
Hoắc Nguyên Chân thoáng động trong lòng, hắn chưa từng nghe qua tên hai người này, nhưng lão nhân lại hỏi như thế, nhất thời hắn không tiện trả lời, bèn dứt khoát nói:
- Lão đoán thử xem.
Lào nhân kia nói:
- Hừ, có cái gì mà đoán, ba người đồng lứa với sự phụ ngươi, Minh Tâm, Minh Tính, Minh Huyền, Minh Tâm võ công giỏi nhất, Minh Tính Phật pháp giỏi nhất, Minh Huyền cái gì cũng dở, nhưng lại được Không Phàm thần tăng thích, hôm đó nhìn khinh công của người, hắn là đồ đệ của Minh Tâm.
- Hừ, sai bét.
Hoắc Nguyên Chân nghe vậy đầu óc mơ hồ, cũng không biết nên nói cái gì.
- Vậy cho dù lão phu nói sai, lão phu hỏi người, con lừa trọc Không Phàm kia bây giờ ở địa phương nào, đã sắp tới hai mươi năm, chuyện mà lão ta muốn lão phu làm, lão phu cũng đã làm, vì sao lão ta còn chưa xuất hiện? Còn muốn giam giữ lão phu tới khi nào?
Hoắc Nguyên Chân trong lòng suy nghĩ, mặc dù lão nhân này nói không đầu không đuôi, nhưng cũng không phải là không có manh mối có thể tìm ra. Ngày đó lần đầu lão nhìn thấy mình đã gọi mình là con lừa trọc Thiếu Lâm tự, nhưng Thiếu Lâm tự này thành lập cũng bất quá hơn mười năm mà thôi, mà lão nhân này nói lão bị khốn ở nơi này đã hai mươi năm, nói cách khác khi lần bị giam, nơi này còn chưa có Thiếu Lâm tự.
Nói như thế, Thiếu Lâm mà lão nói rất có thể chính là Nam Thiếu Lâm.
Mà bọn Minh Tâm có lẽ cũng là hòa thượng Nam Thiếu Lâm, Không Phàm thần tăng rất có thể chính là lão hòa thượng.
Bất quá những chuyện này mình không biết gì cả, tùy tiện mở miệng rất có thể sẽ để lộ sơ hở, Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút nói:
- Lão chớ xía vào, hôm nay ta tới tìm lại chính là muốn nói với lão, cho ta một hồ lô Đại Hoàn Đan của lão.
- Đại Hoàn Đan! Còn đòi một hồ lô! Ngươi rõ ràng là nằm mơ! Lão phu luyện chế nhiều năm chỉ được không tới ba hồ lô, môi hồ lô ba mươi viên, người vừa mở miệng đã đòi một hồ lô, người cho rằng đây là đậu hay sao?
Hoắc Nguyên Chân cũng biết không có dễ dàng như vậy, đây chính là hét giá trên trời, hắn thấy lão nhân từ chối bèn nói:
- Không có Đại Hoàn Đan thì thôi, cho hai hồ lô Tiểu Hoàn Đan cũng được.
Không được, những đan dược này đều là giữ lại giao nộp, ngày đó bị người lấy đi một hồ lô Tiểu Hoàn Đan, lão phu còn phải tốn thêm thời gian hơn một tháng luyện chế, cũng không thể cho ngươi nữa.
- Thứ này cũng không cho, thứ kia cũng không cho, lão già kia, ta cho lão biết, nếu hôm nay lão không cho gì cả, vậy hãy chuẩn bị hưởng thụ bữa tiệc khói mù đi, bần tăng cũng không tốt tính như vậy.
Hoắc Nguyên Chân bên ngoài động làm ra vẻ đùng đùng nổi giận, để thử xem lão nhân trả lời thế nào.