Chương 57: Đăng Phong lôi đài
Ngày rằm tháng Tám, cuối thu khí mát, trên đường cái Đăng Phong huyện người đến người đi, các gian hàng bán bánh Trung Thu làm ăn phát đạt.
Có một nơi cũng tấp nập chẳng kém gì các hàng bán bánh Trung Thu, chính là Đăng Phong lôi đài bắt đầu vào hôm nay.
Lôi đài dài năm trượng, rộng ba trượng, cao ba trượng, dùng tám cây gỗ tròn to lớn dựng lên, trên treo lụa đỏ, trông như hỷ sự.
Trên lôi đài có đôi liễn do Huyện lệnh Đăng Phong huyện đích thân viết.
Thượng liễn viết: Dùng võ kết bạn, quyền đã Nam Sơn Ban Lan Hổ.
Hạ liễn viết: Điểm đến thì ngưng, chân đá Bắc Hải Hỗn Giao Long.
Tấm hoành phi ở giữa viết mấy chữ to “Đăng Phong lôi đài”.
Địa điểm nằm tại ngã tư chợ trung tâm Đăng Phong huyện, nơi này địa thể rộng rãi, hiện tại đã cấm đường, không cho xe ngựa đi về phía trước.
Thời gian còn chưa tới, chung quanh đã là người đồng tấp nập, vây quanh lôi đài nước chảy không lọt.
Quan sai duy trì trật tự một hồi, chỉnh đốn đám người vây xem tương đối ổn định, người bên phe Trần Định cũng đã đến.
Bên cạnh lôi đài có hai cái lều có mái che nhỏ, là chỗ nghỉ ngơi của hai phe tham gia lôi đài, mỗi cái dành cho một phe.
Thấy Trần Định đến, mọi người rối rít nhường đường, chỉ chỉ chỏ chỏ bàn tán.
Trước kia nhân duyên Trần Định ở Đăng Phong huyện cũng không tệ lắm, nếu như y đánh lôi đài cùng những người khác, người ủng hộ Trần Định nhất định là không ít. Nhưng lần này lại khác, Trần Định lại đánh lôi đài cùng Thiếu Lâm tự, chuyện này không được lòng người chút nào.
Thiếu Lâm tự là địa phương nào chứ, đó là thánh địa được Phật tổ che chở, Trần Đình chỉ là người phàm lại dám nhắm vào Thiếu Lâm tự, rất nhiều người đều nhận định lần này Trần Định cùng Pháp Vương tự sẽ không có kết quả gì tốt.
Hơn nữa phương trượng Nhất Giới Thiếu Lâm có bản lĩnh cao như vậy, nhưng hành sự không hề tỏ ra kiêu ngạo phô trương, tuổi tác không lớn lại có được lòng dạ Bồ Tát, đối với bất cứ người nào cũng tỏ ra hết sức từ hòa. Hiện tại trong Đăng Phong huyện có rất nhiều nhà tin theo Phật, thậm chí trong lòng nhiều người đã đặt cho phương trượng Nhất Giới danh hiệu Phật sống.
Huống chi Trần Định cùng Pháp Vương tự cấu kết với nhau, lại càng không được lòng người. Pháp Vương tự kia là địa phương nào, chính là nơi hết sức ô trọc, trong chùa miếu lại thờ phụng ni cô, lại còn cố ý cho mọi người thấy trong đại lễ khai quang, không biết xấu hổ đã đạt đến cực hạn. Trần Định cấu kết với bọn chúng có gì là tốt đẹp?
Cho nên lần này Trần Định tới đến lôi đài, mặc dù y vẫn nhìn các phụ lão hương thân gật đầu mỉm cười, nhưng không có ai cười đáp lại.
Đoàn người Trần Định có chừng hơn hai mươi người, một người trong đó là văn sĩ trung niên mặc áo trắng, sau lưng đeo kiếm dáng vẻ nho nhã đi ở chính giữa, Trần Định bên trái, Lợi Huyền bên phải.
Phía sau là võ lâm nhân sĩ đủ các hình dạng, cao thấp mập ốm đều có, kỳ hình quái trạng.
Bọn họ đi tới lều của mình, đang chuẩn bị ngồi xuống, đột nhiên Lợi Huyền mở miệng nói:
- Trần thí chủ, ta phát hiện vị trí lều bên kia tựa hồ khá hơn một chút, không bằng chúng ta đi sang bên kia đi.
Trần Định do dự một chút:
- Nhưng bên kia là lều của Thiếu Lâm tự, chúng ta qua đó e rằng...
Lợi Huyền khoát tay áo một cái:
- Có gì mà lớn chuyện, dù sao hai lều cũng không chênh lệch nhau mấy, chúng ta cứ sang bên kia, để cho chúng lều bên này là được.
Trần Định liếc mắt nhìn trung niên áo trắng, trung niên căng thẳng gật đầu một cái:
- Một lát nữa chúng ta sẽ có khách quý tới, vị trí bên này quả thật kém một chút, cứ qua bên kia đi.
- Dạ, sự thúc, nhưng vạn nhất người của Thiếu Lâm tự tới...
Trung niên là sư thúc Trần Định, Đoạn Thủy Kiếm Sài Nhàn, kẻ xếp hàng cuối trong Giang Nam Tứ Tiểu Danh Kiếm, nghe Trần Đình hỏi như thế bèn hừ lạnh một tiếng nói:
- Sự điệt, lá gan người thật là càng ngày càng nhỏ, bọn chúng tới thì đã sao. Người cho là lát nữa người của chúng ta đến đây, Thiếu Lâm tự còn có cơ hội không? Bắt đầu từ hôm nay, Thiếu Lâm sẽ phải xóa tên trong núi Thiếu Thất, người còn quan tâm tới bọn chúng làm gì?
- Dạ, sự thúc, mời!
Trần Định bị Sài Nhàn khiển trách một tiếng không dám cãi lại, ngoan ngoãn đi trước dẫn đường, đám người của chúng lục tục kéo sang lều đối diện.
Bọn chúng sang bên này không bao lâu, người của Thiếu Lâm tự cuối cùng đã tới.
Người Thiếu Lâm tới cũng không ít, trừ những hòa thượng chuyên công Phật học như Nhất Không ra, cơ hồ tất cả mọi người đều tới.
Hơn bốn mươi đệ tử tục gia hộ vệ xung quanh, Hoắc Nguyên Chân đi ở giữa, bên cạnh có Quan Sơn Nguyệt cùng Phổ Hàng, phía sau là Nhất Tịnh cùng Phổ Âm, sau nữa lại là hai tòa thiết tháp Thiết Ngưu cùng Nhạc Sơn, uy phong lẫm lẫm, khí thế còn lớn hơn cả bọn Trần Định.
Thấy người Thiếu Lâm đến, trong đám người không ngừng phát ra tiếng vỗ tay cùng tiếng hoan hô.
- Nhất Giới Đại sư, đánh cho thật tốt, các vị thắng rồi, ta còn muốn đi Thiếu Lâm cầu nguyện.
- Phương trượng cố lên! Thiếu Lâm tất thắng!
Nghe đám người hoan hô, người Thiếu Lâm thi nhau vẫy tay chào đáp lại.
Bọn họ chậm rãi đi tới lều mình, chợt phát hiện ra bọn Trần Định đã chiếm cứ nơi này.
Hoàng Phi Hồng xông lên trước nói với bọn Trần Định:
- Này, nhầm chỗ rồi, chỗ của các ngươi ở bên kia.
Lợi Huyền ở bên cạnh cất giọng âm dương quái khí nói:
- Bên kia nhiều muỗi, chúng ta ở không quen, các ngươi qua bên kia đi.
- Dựa vào cái gì? Nơi này là địa phương của chúng ta, đã sớm định ra từ trước, các ngươi nhanh đi ra ngoài!
Tô Xán cũng đứng ra phụ họa.
Hai người bọn họ vừa nói, các đệ tử tục gia rối rít mồm năm miệng mười nói theo. Người phe Trần Định dẫn tới cũng không cam lòng yếu thế, ai nấy cùng xắn tay áo đứng lên, giằng co cùng đệ tử Thiếu Lâm.
Lôi đài còn chưa mở màn, mùi thuốc nổ đã bốc lên nồng nặc, dường như đại chiến có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Lợi Huyền đi tới trước mặt đám người, nhìn Hoàng Phi Hồng và Tô Xán cười lạnh một tiếng:
- Hai tên tiểu tử chưa ráo máu đầu cũng dám giương oai trước mặt Phật gia, nhanh cút trở về, nơi này không có chỗ cho các ngươi nói chuyện.