Chương 67: Bỉ ngạn

Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương | bachngocsach.com


Lâm Di thầm nghĩ trong lòng, đi Thiếu Lâm đã không phải là lựa chọn sáng suốt, nhưng sự phụ vẫn cố chấp kiên trì lên núi. Tối hôm qua vẫn còn ở trong khách sạn thề thốt phải phá những lời nói dối của phương trượng Thiếu Lâm, vạch ra một bầu trời tươi sáng cho dân chúng.


Lâm Di cũng không muốn đi cùng, nhưng Giác Mẫn là sư phụ, nàng là đồ đệ, đồ đệ nhất định phải nghe sư phụ, nàng không thể không đi. Chỉ hy vọng sư phụ có thể giảm lại một chút, đừng để quá mất thể diện, đừng để xảy ra động thủ can qua.


Nàng tháo bảo kiếm sau lưng xuống, đây là bảo kiếm của sư phụ, một thanh lợi khí vô cùng vô cùng lợi hại được đặt tên là Đoạn Thiên, chính là thần binh nổi danh trên giang hồ. Sư phụ chính là dựa vào thanh Đoạn Thiên bảo kiếm này, mới có thể lấy thực lực Tiên Thiên sơ kỳ gây dựng nên uy danh hiển hách trên chốn giang hồ.


Trong lúc còn đang suy nghĩ miên man, Giác Mẫn sư thái chợt lên tiếng nói:


- Lâm Di con nhìn xem thử, Thiếu Lâm này có cái gì? Ngoại trừ sơn đạo, tường rào bằng phẳng, ngoài ra còn có không ít cây cối, cơ hồ không có gì khác. Sơn môn làm cho thật lớn, lầu chuông hoành tráng hùng vĩ, còn có gì khác? Cũng chỉ có Vạn Phật tháp kia có thể xem một chút, thật sự không biết một ngôi miếu nhỏ như vậy, vì sao có thể hấp dẫn thật nhiều người tới dâng hương...


available on google playdownload on app store


- Sư phụ, tồn tại tức là đạo lý, Thiếu Lâm hưng thịnh như vậy, hẳn là có đạo lý của nó.
Lâm Di nũng nịu trả lời, mặc dù ý tứ trong lời nói đã rõ ràng, nhưng về nũng nịu của thiếu nữ vẫn còn rất nồng đậm.


- Có đạo lý gì chứ?! Bất quá là giả thần giả quỷ mà thôi, phương trượng cũng chính là một kẻ lưu manh côn đồ, đợi chúng ta đi tìm thử.
Đang khi nói chuyện, một hòa thượng xuất hiện ở trước mặt hai người.
- A Di Đà Phật, hai vị sư phụ, bần tăng xin có lễ.


Người tới chính là Nhất Không, phụng mệnh tới tiếp đãi.
Giác Mẫn sư thái lấy ánh mắt quét Nhất Không một cái:
- Ngươi là phương trượng sao?
- Bần tăng không phải là phương trượng, chỉ là một tăng chúng nho nhỏ thôi.


- Ngươi trở về đi, ngươi không có tư cách nói chuyện với ta, gọi phương trượng các ngươi đi gặp ta, cứ nói chưởng môn Nga Mi Giác Mẫn sư thái tới.
Vừa nghe xong những lời này, trong mắt Nhất Không thoáng qua vẻ giận dữ, nhưng vẫn tỏ ra bình thản nói:


- Phương trượng tu luyện bận rộn, sợ là không có thời gian gặp Giác Mẫn sư thái.


Đi theo Hoắc Nguyên Chân đã lâu, tính tình những người Thiếu Lâm đều có chút sửa đổi, không còn là một mực cung kính, mà là tiên lễ hậu binh. Ta đối tốt với ngươi, tất cả mọi người cùng vui vẻ, nếu như người tới đây muốn giở trò vậy xin lỗi, đi nhầm chỗ rồi.


Nghe Nhất Không trả lời như vậy, trong mắt Tuyệt Diệt thoáng qua vẻ giận dữ. Nhưng dù sao nơi này cũng là Thiếu Lâm, bà cũng thấy được những tín đồ cuồng nhiệt kia, cũng không dám khinh suất nổi nóng.


Bất quá muốn cho bà tự hạ thân phận nói chuyện cùng Nhất Không, bà cũng không làm được, lập tức không lý tới Nhất Không, vung ống tay áo bỏ đi.
Lâm Di lẽo đẽo đi theo sau lưng sự phụ, ôm thật chặt thanh Đoạn Thiên bảo kiếm kia.


Nhất Không thấy lão ni cô này ngang ngược như vậy, cũng không muốn nói chuyện cùng bà nữa, không nhớ tới lời dặn của phương trượng, xoay người rời đi.


Tính tình Nhất Không cũng không được khá lắm, là người duy nhất của Thiếu Lâm tự trước mắt dám thỉnh thoảng chống đối phương trượng, ngay cả phương trượng cũng dám chống đối, lão ni cô có tuổi này nhằm nhò gì.
Lâm Di đi theo phía sau Tuyệt Diệt, nói với bà:


- Sư phụ, chúng ta có nên vào Vạn Phật tháp xem một chút không?
- Vào xem một chút, ta đến đây là muốn kiến thức một chút, cái gọi là thần tích Phật tổ là cái quái gì.
Hai người đi theo trong đám người, đi tới trước cửa Vạn Phật tháp.


- Lan can bạch ngọc này quả thật không tồi, hừ, không biết vơ vét bao nhiêu tiền của dân chúng mới xây dựng nên được.
Sờ lan can lạnh như băng, giọng nói Tuyệt Diệt sư thái lộ vẻ bất thiện.
- Hãy xem cửa này hết sức dày nặng, chất liệu gỗ hẳn cũng tốn không ít tiền.


Tiến vào trong Vạn Phật tháp, đập vào mắt hai người khắp nơi toàn là tượng Phật, có lớn có nhỏ, phía dưới có khắc tên của người thỉnh Phật.
Tuyệt Diệt đầu tiên là đi tới trước mặt pho tượng Quan Âm Bồ Tát lạy vài cái, sau đó đứng dậy nói với Lâm Di:


- Xem đi, không ngờ rằng tầng này có tới quá ngàn tượng Phật, phương trượng kia quả thật là có đầu óc kinh doanh, có thể nghĩ ra được chủ ý như vậy.


Lâm Di ở sự phụ bên cạnh ngậm miệng không nói, nếu như lúc này nàng phối hợp sư phụ nói chuyện, chắc chắn Tuyệt Diệt càng nói càng tức, khó tránh khỏi làm cho mọi người giận dữ lần nữa.


Hai người đi thẳng một mạch lên đỉnh, lại đi thẳng một mạch xuống, mặc dù Tuyệt Diệt lão ni cô nói không ngừng, nhưng không che giấu được vẻ ngạc nhiên trong mắt.


Phương thức xây dựng cùng chất lượng xây dựng tháp này là bình sinh bà mới thấy, nếu nói theo lời nói thời hiện đại, chính là tài nghệ xây dựng đã vượt qua niên đại.
Dọc đường bà cũng có ý tìm khuyết điểm chỉ trích, nhưng không tìm được khuyết điểm gì đáng kể.


Sau khi ra khỏi Vạn Phật tháp, lão ni cô có chút không cam lòng, nhìn bốn phía một chút, nói với Lâm Di:
- Chúng ta đi tìm phương trượng kia.
Hai người vừa đi vừa tìm kiếm, đi tới miếu nhỏ vốn là Thiếu Lâm tự trước kia, chính là chỗ ở của Hoắc Nguyên Chân hiện tại.


Nhìn cửa treo đôi liễn, lão ni cô đọc qua một lần:
- Tự mình tu hành, trong đạo nơi đâu không phải là bờ giác. Tức tâm tức Phật, phải biết Đông Thổ cũng chính thị Tây Thiên. Hừ, đôi liễn này cũng rất hay, bất quá theo bần ni thấy cũng chỉ là học đòi văn vẻ, lừa mình dối người mà thôi...


- A Di Đà Phật, lời này của sư thái có nghĩa gì?
Sau một tiếng Phật hiệu, Hoắc Nguyên Chân xuất hiện ở cửa miếu, nhìn hai ni cô trước mắt.
- Ngươi là người phương nào?
Lão ni cô thấy Hoắc Nguyên Chân tuổi không lớn lắm, giọng lộ vẻ khinh miệt nói.


- Bần tăng chính là phương trượng bản tự Nhất Giới.
- À, ngươi chính là phương trượng sao, không ngờ rằng trẻ tuổi như vậy, chỉ sợ cũng không lớn hơn mấy tuổi so với đồ nhi này của ta, khó trách làm ra nhiều chuyện trái đạo như vậy.
Hoắc Nguyên Chân chỉ cười cười:


- Sư thái nói như vậy làm cho bần tăng mê hoặc.
Tuyệt Diệt chắp tay sau lưng, đi xung quanh Hoắc Nguyên Chân một vòng, sau đó mới nói:
- Ngươi có biết giải thích đôi liễn này như thế nào không?
- Bần tăng tuy ngu độn, nhưng giải thích đơn giản vẫn còn có thể làm được.


Bên kia đám hương khách thấy phương trượng xuất hiện bên rối rít xúm lại, bất quá thấy lão ni cô tựa hồ đang tìm phương trượng gây phiền phức, cũng đều đứng ở bên cạnh nhìn xem. Trong lòng của bọn họ, lão ni cô này làm như thế thuần túy là chuốc khổ vào thân.


Cứ chờ xem, nhất định phương trượng sẽ dạy dỗ bà ta một phen.
Nhìn thấy rất nhiều người quan sát, quả thật hợp ý Tuyệt Diệt. Vốn bà tính toán phơi bày mặt trái của Hoắc Nguyên Chân trước mặt mọi người, khiến cho mọi người nhận rõ con người thật của hắn.


- Tốt lắm, vậy ta hỏi ngươi, ngươi có biết bỉ ngạn (bờ bên kia, bờ giác) có nghĩa là gì không?
- Thế giới Cực Lạc.


- Biết là thế giới Cực Lạc, chứng minh ngươi cũng xem kinh Phật được mấy ngày, nhưng hôm nay bần ni sẽ giảng cho ngươi một khóa, để cho người hiểu được chân đế của bỉ ngạn, cũng để cho ngươi biết những gì ngươi làm là vĩnh viễn không cách nào tới được bờ bên kia.


Hoắc Nguyên Chân không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Tuyệt Diệt.


- Nói cho người biết tiểu hòa thượng, bờ bên kia là một sự hướng tới, một sự theo đuổi, là một loại cảnh giới. Chỉ có tu luyện chánh quả, hiểu được chân nghĩa Phật pháp mới có thể đạt tới bờ bên kia, thoát ly bể khổ, ngươi có thể hiểu được chăng?
Hoắc Nguyên Chân nhìn lão ni cô:


- Sư thái, giải thích của bà cũng chỉ có bấy nhiêu thôi sao?
- Không sai.
Tuyệt Diệt ra vẻ vàng thật không sợ lửa.
Hoắc Nguyên Chân tìm tìm xung quanh, phát hiện Tô Xán ở trong đám người bèn đưa tay vẫy:
- Tô Xán, tới đây.
Tô Xán đáp ứng chạy tới.


Hoắc Nguyên Chân lại quay sang nói với Tuyệt Diệt:
- Sư thái, đây là một tên đệ tử tục gia Thiếu Lâm ta, thuở nhỏ chịu khổ, xin cơm mà sống, vào Thiếu Lâm ta còn chưa đầy hai tháng, mới vừa tiếp xúc Phật pháp.
Tuyệt Diệt nghe nói Tô Xán là xin cơm lớn lên, lập tức lộ ra vẻ khinh bỉ, cũng không thèm nhìn y.


Hoắc Nguyên Chân lại nhìn xung quanh nói:
- Các vị thí chủ, rất nhiều người các ngươi đều biết Tô Xán, các ngươi nói ta nghe thử, sau khi Tô Xán tới Thiếu Lâm ta, so với trước kia như thế nào.


- Khoan nói đến chuyện khác, Tô Xán trước kia là xin cơm không sai, nhưng sau khi tiến vào Thiếu Lâm, bất cứ phương diện nào cũng thay đổi tốt hơn, mọi người chúng ta đều rất thích y.


- Đúng vậy, Thiếu Lâm chính là một địa phương dạy người hướng thiện. Trước đó vài ngày Tô Xán còn giúp nhà chúng ta nấu nước, nói là phương trượng người dạy y mỗi ngày phải làm một việc thiện.


Mọi người rối rít khen ngợi không tiếc lời, khiến cho ngay cả Tô Xán nghe thấy cũng cảm giác tâm hồn bay bổng.
Hoắc Nguyên Chân lại nhìn sang Tuyệt Diệt nói:


- Sư thái, bần tăng nói như thế chính là muốn cho bà biết được, Tô Xán bất quá là một người mới vừa tiến vào Thiếu Lâm, hơn nữa còn không phải là đệ tử chính thức của bần tăng. Ngày thường bần tăng cũng không có dạy y cái gì, chẳng qua là tiếp xúc Phật học đơn giản, luyện thân thể một chút mà thôi. Nếu sư thái muốn bần tăng nói lên hiểu biết về bỉ ngạn, như vậy để cho tên đệ tử tục gia ta đây bồi tiếp sư thái trò chuyện mấy câu đi. Tô Xán, nói cho sư thái biết bỉ ngạn là gì?


Có cơ hội biểu hiện ở trước mặt người khác, Tô Xán cũng thật cao hứng. Y vốn là kẻ gàn dở, thích cười đùa luôn miệng, hôm nay vừa có thể dạy dỗ lão ni cô, vừa có thể phô trương, làm sao không vui cho được.
- Sư thái, phương trượng chúng ta bảo ta nói cho bà biết, vậy ta sẽ nói.


Tuyệt Diệt hừ lạnh trong mũi một tiếng, không nói gì, theo bà thấy, người như Tô Xán vậy căn bản không có khả năng hiểu được kinh Phật, đừng nói là đòi dạy cho mình. Bất quá là phương trượng kia không hiểu biết, cho nên mới kéo y ra làm bia đỡ đạn mà thôi.
Không ngờ Tô Xán lại nói:


- Phật viết, Phạn ngữ Ba La Mật, cái gọi là bỉ ngạn có nghĩa thoát ra khỏi sinh diệt. Cảnh giới hữu sinh hữu diệt như nước đứng có gợn sóng, được đặt tên là thử ngạn (bờ bên này). Đạt tới cảnh giới vô sinh vô diệt, như nước thường lưu thông, được đặt tên là bỉ ngạn (bờ bên kia). Cảnh giới hữu sinh hữu tử chính là thử ngạn, vượt qua cảnh giới sinh tử chính là bỉ ngạn. Phương trượng dạy chúng ta tu thành chánh quả, công đức viên mãn, có thể đạt tới cảnh giới Niết Bàn, tức là bờ bên kia.


Tô Xán nói xong, những người bên cạnh phát ra trận trận vỗ tay:
- Tô tiểu ca nói rất hay.
- Đó là phương trượng dạy dỗ tốt, giúp ta tăng trưởng kiến thức.
Tô Xán đắc ý hành lễ với bốn phía, phổng mũi tới nỗi gần như muốn nổ tung.
Hoắc Nguyên Chân ở phía sau nói:


- Sư thái, tên đệ tử này của ta bởi vì trước kia chỉ muốn xin cơm, tính tình có hơi bướng bỉnh, dạy không tới nơi tới chốn xin sư thái chớ trách. Tiểu tử thối, đừng bêu xấu ở chỗ này nữa, mau mau xem thử cơm ở trai đường chuẩn bị như thế nào, hôm nay thí chủ đông đảo, không thể chậm trễ.
- Dạ.


Tô Xán chuẩn bị muốn chạy, Hoắc Nguyên Chân lại gọi y lại:
- Đúng rồi, nhớ làm nhiều một chút, hai vị sư thái này có lẽ cũng chưa ăn cơm. Ừm, cũng không cần quá nhiều, hẳn vị lão sư này vào lúc này cũng không đói lắm...


Tô Xán nhìn kia lão ni cô một cái, cười hắc hắc, nghĩ thầm phương trượng thật là xấu xa, để cho mình từng là tiểu khiếu hóa dạy dỗ lão ni cô. Hẳn là lúc này bà ta cũng đã tức giận đùng đùng, quả thật cũng không còn cảm thấy đói.


Quả nhiên, sau khi bất ngờ bị Tô Xán day một lần trước mặt mọi người, sắc mặt lão ni cô tái xanh, tay nắm thành quyền bóp mạnh tới nỗi khớp xương trở nên trắng bệch. Còn có thể nghe thấy tiếng kêu răng rắc, đã tới gần bờ vực muốn bạo phát.


- Tốt! Tốt! Tốt! Phương trượng Nhất Giới, ngươi dạy đệ tử không tệ chút nào!
Lão ni cô nói liên tục ba chữ tốt, cắn răng nghiến lợi, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có ý xuất thủ dạy dỗ Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân bước về trước một bước, nói với Tuyệt Diệt:


- Vị lão sư này, tức giận dễ thương thân, người xuất gia cần phải tâm như nước đứng, không bị ngoại vật làm động. Hành sự quá đáng không hợp với chân ý nhà Phật chúng ta, huống chi bà đã cao tuổi như vậy. Cho nên bình tĩnh một chút là hơn, không biết lão sư thái nghĩ như thế nào?


Bên cạnh Lâm Di đột nhiên phì cười một tiếng, chọc cho Tuyệt Diệt hung hăng trợn mắt nhìn nàng một cái. Nàng sợ hãi vội vàng che miệng, nhưng đầu mày cuối mắt vẫn không giấu được nét vui vẻ.


Tuyệt Diệt năm nay bốn mươi tuổi, thật ra thì không phải là già lắm. Hơn nữa bởi vì tập võ có thành tựu, nếu như để tóc dài, thay y phục tục gia vào, nhìn qua cũng tưởng chỉ là một thiếu phụ ngoài ba mươi tuổi.
Chỉ bất quá đầu mày cuối mắt có chút sát khí bức người.


Ngày thường Tuyệt Diệt rất ghét những ai gọi mình tiếng “lão”. Nếu như có người dám xưng hô như vậy, nhất định bà không lấy gì làm vui vẻ. Tất cả những người ở gần đều biết tật xấu này, cho nên trong lúc nói chuyện vô cùng cẩn thận, thậm chí còn ca ngợi sự thái trẻ tuổi.


Nhưng hôm nay ở chỗ này, Hoắc Nguyên Chân cứ mở miệng ra là gọi lão sư thái, nào là tuổi tác đã cao, càng làm cho lửa giận của Tuyệt Diệt bốc cao, nhưng Lâm Di bên cạnh nghe có chút thú vị.
- Nhất Giới, ngươi có biết bần ni là người phương nào chăng?


Tuyệt Diệt nhiều lần chịu nhục, giọng điệu đã lộ ra vẻ uy hϊế͙p͙.
Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút:
- Ừm, tú nữ xuất khuê các, đối kính họa nga mi, bần tăng thấy sư thái mấy ngày nay tựa hồ từng có dấu vết kẻ lông mi, hẳn không phải là phái Nga Mi chứ?


Thật ra Tuyệt Diệt rất thích đẹp, mặc tăng bào toàn may bằng gấm lụa, thỉnh thoảng cũng có ngấm ngầm vẽ mày, chỉ bất quá rất nhạt, cộng thêm các ni cô bên cạnh đều đã quen thuộc, nên cũng không chú ý tới những chi tiết này. Quả thật sáng sớm hôm qua bà đã từng vẽ mày qua, không ngờ lại bị Hoắc Nguyên Chân nhìn ra.






Truyện liên quan