Chương 91: Phù Tang Lãng Nhân
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương | bachngocsach.com
Hai người vào tiền trang, Hoắc Nguyên Chân lấy ra ngân phiếu:
- Vay mượn mấy tháng, hôm nay rốt cục đã gom đủ ngân lượng, hiện tại nên trả lại rồi.
- Đây thật là... ta còn không tin được phương trượng sao, bây đầu, tính khoản mà phương trượng vay mau mau!
Vừa bắt đầu tính sổ, Triệu Vô Cực rót cho Hoắc Nguyên Chân một chén trà, sau đó mới Hoắc Nguyên Chân ngồi xuống, hai người từ từ thưởng thức trà.
- Phương trượng, không biết ngài có nghe nói chuyện này hay chưa?
- Chuyện gì vậy?
- Ba ngày trước, một đám Phù Tang Lãng Nhân đi tới Đăng Phong huyện. Sau khi tới đây bèn đi đánh các võ quán khắp nơi, tất cả võ quán tiêu cục ở Đăng Phong huyện đều bị những người này đánh qua một lượt.
- Trần Đình Trần đại hiệp, vốn là kể từ sau khi thất bại Đăng Phong lôi đài liền trong nhà nghỉ ngơi, đám Phù Tang Lãng Nhân kia nghe nói tên y cũng không có bỏ qua cho y, tới tận nhà y khiêu khích. Trần đại hiệp tức giận động thủ cùng bọn chúng, kết quả bị một đao đâm thủng bụng, trước mắt bị đe dọa sinh mạng, sợ là không sống được mấy ngày.
(*Lãng Nhân (Ronin): là một khái niệm để chỉ những samurai đã mất chủ hoặc bị chủ nhân từ bỏ. Họ bị các samurai khác ruồng bỏ và không thể tìm được chủ nhân mới. Vì vậy trong trường hợp mất đi chủ nhân, thường là các samurai này sẽ dùng nghi thức seppuku (nghi thức cắt ruột bằng dao nhỏ, sau đó một người bên cạnh sẽ chém đầu) để tự sát và theo chủ nhân xuống mồ. Tuy nhiên, vẫn có những người không muốn làm điều này, cho nên họ trở thành những Ronin.)
- Có chuyện này sao?!
Chân mày Hoắc Nguyên Chân cau lại.
Cái gọi là Phù Tang Lãng Nhân chính là cướp biển. Sau khi đi tới thế giới này, Hoắc Nguyên Chân cũng được nghe nhiều về tin tức cướp biển. Thông thường mà nói, cướp biển chi quấy rầy ngư dân ở một dãy vùng biển Sơn Đông, xâm phạm lãnh hải. Hà Nam không giáp biển, từ trước tới nay chưa từng có cướp biển xâm phạm.
Nhưng lần này lại có cướp biển tới Hà Nam, có thể thấy được vấn đề trong chuyện này.
Trước mắt Hà Nam vẫn còn là địa bàn của Quan Thiên Chiếu, mặc dù Công chúa chạy trở về Trường An, nhưng Trường An lại chậm chạp không có động tĩnh. Tuy nghe nói triều đình có ý đánh dẹp Hà Nam, nhưng cũng không thấy một binh một tốt nào tới đây.
Ngược lại Quan Thiên Chiếu đang tích cực chuẩn bị, thường xuyên điều động quân đội, thậm chí lại bắt đầu động viên binh sĩ trong dân gian, hiển nhiên là đang chuẩn bị đấu một trận cùng triều đình.
Mà lúc này cướp biển xuất hiện ở địa bàn Quan Thiên Chiếu, không thể không làm cho người ta liên tưởng xa xôi.
Về phần đối phương khiêu chiến võ quán tiêu cục Đăng Phong, ngược lại Hoắc Nguyên Chân cảm thấy không phải là quá kỳ quái. Nếu như bọn chúng chịu ở yên mới là ly kỳ, nói không chừng ngày nào đó sẽ lên Thiếu Lâm mình khiêu chiến.
- Triệu chưởng quỹ có biết đám Lãng Nhân kia có bao nhiêu người không? Bây giờ bọn chúng ở nơi nào?
- Nhân số bọn chúng không ít, dường như có sáu mươi bảy mươi người, trong đó có mấy tên cầm đầu vô cùng lợi hại. Trần đại hiệp cũng đã thành danh những năm qua, nhưng đối chiến cùng đám Lãng Nhân kia, không ngờ rằng cũng không cần những tên cầm đầu kia xuất thủ, chỉ là tùy tiện một tên thuộc hạ cầm một thanh đao hình dáng có hơi kỳ quái xuất chiến, trong thời gian một nén nhang liền đánh bại Trần đại hiệp.
- Đông Doanh chiến đao!
- Đao gì thì ta không nhớ, nhưng nghe nói đao pháp Lãng Nhân kia rất nhanh, rất sắc bén, chiết phiến Trần đại hiệp hoàn toàn bị y chế ngự, căn bản không có tác dụng gì.
Hoắc Nguyên Chân khẽ gật đầu, chiết phiến của Trần Định là công phu khéo léo, lúc đối chiến không có sát thương sắc bén bằng chiến đao Đông Doanh, đây là nhất định. Huống chi Trần Định chẳng qua là Hậu Thiên trung kỳ, người ta đã dám tới cửa, y thất bại cũng là hợp tình lý.
Triệu Vô Cực tiếp tục nói:
- Hơn nữa đám Lãng Nhân kia còn nói không chỉ muốn đánh bại tất cả võ quán tiêu cục, còn muốn khiêu chiến tất cả môn phái giang hồ nơi này, nghe nói mấy ngày nữa sẽ đi Thiếu Lâm tự.
- Ủa, vậy bọn chúng có đi qua Trung Nhạc phái không?
Hoắc Nguyên Chân hỏi như thế là có đạo lý, bởi vì Trung Nhạc phái cách Đăng Phong huyện gần hơn một ít, nếu như đám Lãng Nhân kia đi khiêu chiến, hẳn cũng sẽ chọn Trung Nhạc phái đầu tiên.
- Chuyện này ngược lại không có, những Lãng Nhân này còn đã gặp mặt người của Trung Nhạc phái, nhưng khi rất nhiều người cho là bọn họ sắp sửa đánh nhau, kết quả hai bên đều giống như không nhìn thấy đối phương, lướt qua bên cạnh.
Hoắc Nguyên Chân cười cười, chuyện này có vẻ thú vị. Trung Nhạc phải là một thành viên Thiên Đạo Minh, mà Thiên Đạo Minh là đại biểu võ lâm Hà Nam, hai bên lại coi như không thấy, mấu chốt trong chuyện này ắt có ý nghĩa sâu xa.
- Đám Lãng Nhân kia bây giờ ở địa phương nào?
- Hôm qua nghe bọn chúng nói hôm nay sẽ khiêu chiến tiêu cực cuối cùng trong Đăng Phong huyện thành, là Thanh Long tiêu cực, có lẽ lúc này cũng sắp sửa lên đường. Sao hả, Đại sư cũng muốn đi xem náo nhiệt ư?
- Náo nhiệt như vậy, hắn cũng nên xem một chút.
Lúc này tính sổ đã xong, cả vốn lẫn lãi tổng cộng năm vạn hai ngàn lượng, Hoắc Nguyên Chân cất đi số ngân phiếu còn thừa, bèn cáo từ Triệu Vô Cực.
Trên đường rất nhiều người đều đi theo một phương hướng, chính là phương hướng Thanh Long tiêu cục bên trong thành.
Tổng tiêu đầu Thanh Long tiêu cục họ Ngô, tên Triều Thiên, cũng là một cao thủ Hậu Thiên trung kỳ, sở trường một thanh Đại Quan đạo, đi theo lộ số cương mãnh, võ nghệ cũng tám lạng nửa cân với Trần Định.
Tốc độ cỡi ngựa của Hoắc Nguyên Chân cũng rất nhanh, thế nhưng lúc đi tới trước cửa Thanh Long tiêu cực, nơi này cũng đã xúm lại rất nhiều người.
Ở bên ngoài không thấy được tình huống bên trong viện, Hoắc Nguyên Chân vừa tới cửa, mọi người thấy là phương trượng Nhất Giới, lập tức thi nhau nhường đường cho hắn.
Hoắc Nguyên Chân cột ngựa ở bên ngoài viện, một mình vào viện.
Bên trong cũng có rất nhiều người, chia làm hai bên mà đứng.
Một bên là chính là tiêu sư cùng tranh tử thủ (tùy tùng của tiêu sư, chuyên chạy vặt, hộ dẹp đường...) Thanh Long tiêu cực, ai nấy tay lăm lăm binh khí. Ngô Triều Thiên đứng ở trước đội ngũ, trong tay giơ cao Đại Quan đao, trợn mắt nhìn đối phương.
Phe bên kia chỉ có bốn người, thân khoác y phục trắng, thân dưới quấn khố rộng, chân mang guốc gỗ, tóc bới thật cao, chính là bọn Phù Tang Lãng Nhân.
Trong đó một Phù Tang Lãng Nhân cầm đầu vóc dáng nhỏ bé cầm trong tay một thanh chiến đao, lúc này hai tay cầm chuối đao, mũi đao chỉ xuống đất, đang khinh miệt nhìn bọn Ngô Triều Thiên.
- Ngô tiêu đầu!
Thanh âm của Lãng Nhân này có hơi cứng nhắc, nhưng còn có thể nghe rõ ràng, hẳn là đã chuyên môn học ngôn ngữ Thịnh Đường.
- Các ngươi hãy suy nghĩ cho thật kỹ, là tháo bảng hiệu tiêu cục xuống hay động thủ cùng chúng ta, chúng ta cho các ngươi cơ hội lựa chọn công bằng.
- Hừ, tiêu cục lão Ngô ta mở ra ở Đăng Phong huyện thành này đã có hai mươi năm, có khi nào phải tháo bảng hiệu xuống?! Các ngươi là hạng man di cũng dám tới giương oai nơi tiêu cục chúng ta, chẳng lẽ cho rằng Thịnh Đường chúng ta là chốn không người sao?