Chương 99: Một bát
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương | bachngocsach.com
- Hương hỏa nơi này quả thật không tệ, nếu lần này bọn họ thật sự thành công, bản công tử sẽ cho Đại Tướng Quốc Tự Lợi Trí thiền sư tới đây thuyết pháp cho Thiếu Lâm bọn họ, cũng tiện cho hương khói bọn họ càng thêm thịnh vượng hơn nữa.
Triệu Nguyên Khuê tự cho là lần này mình nói chuyện hoàn toàn là hảo ý, dù sao Đại Tướng Quốc Tự Lợi Trí thiền sư chính là cao tăng nổi tiếng thiên hạ, có thể tới miếu nhỏ Thiếu Lâm này thuyết pháp cho bọn họ tuyệt đối là vinh dự lớn lao.
Nhưng y vừa dứt lời, bên cạnh đột nhiên có một vị hương khách tiếp lời:
- Vị công tử này, ngươi nói là Đại Tướng Quốc Tự Lợi Trí thiền sư đó sao?
- Chính phải.
- Thôi đi, Lợi Trí thiền sư cũng bất quá là loại người kém cỏi bất tài trộm danh dối đời mà thôi. Lúc trước ở Pháp Vương tự lão từng bị phương trượng Nhất Giới chúng ta nói cho tơi tả, vẫn còn có ý trở lại Thiếu Lâm tự bêu xấu hay sao? Trở lại cũng bất quá chỉ làm trò cười mà thôi.
Vị hương khách này mới vừa nói xong, bên kia đã có hương khách khác lôi kéo y:
- Đi mau, cần gì dài dòng với kẻ nhà quê chưa biết mùi đời như vậy, nếu còn chậm trễ sẽ không kịp xếp hàng dâng hương.
Thấy ánh mắt đám hương khách đang nhìn mình như nhìn một kẻ quê mùa, Triệu Nguyễn Khuê ngẩn người ra.
Bản Hoàng tử là kẻ nhà quê chưa biết mùi đời sao... Con bà nó, đám điêu dân này nói ai vậy?
Triệu Nguyên Khuê buồn bực vào Thiếu Lâm tự, người ở đây rất đông, ngày thường vốn y xuất hành hết sức uy phong, có người mở đường. Hiện tại y bị hương khách Thiếu Lâm chen lấn toát mồ hôi, những người đó đối với nữ tử như Ninh Uyển Quân đều lễ nhượng vài phần, nhưng đối với Nhị Hoàng tử như y lại không hề có ý khiêm nhượng.
Đi thẳng tới chỗ phương trượng, cũng không thấy người nào ra đón tiếp.
Đến cửa, Ninh Uyển Quân bảo bọn họ chờ ở chỗ này, còn mình đi tìm phương trượng.
Mới vừa muốn gõ cửa, đột nhiên cửa mở ra, Nhất Trần từ bên trong đi ra nói với Ninh Uyển Quân phương trượng đang nghỉ ngơi, xin các vị tùy tiện đi đâu đó một lúc, đến giờ lên đèn đi thẳng tới Vạn Phật tháp chờ.
Ninh Uyển Quân gật đầu đáp ứng, dẫn theo Tiểu Thúy đi Vạn Phật tháp dâng hương, không để ý đến Triệu Nguyên Khuê.
Triệu Nguyên Khuê cùng Tiểu Thuận Tử nhìn nhau một cái, mặc dù có lòng chất vấn lão hòa thượng này, nhưng vì muốn cầu cạnh người nên cuối cùng cũng không dám, không thể làm gì khác hơn là thơ thẩn đi dạo xung quanh.
Mãi cho đến trời sắp hoàng hôn, hương khách tản đi hết, mới có người bảo bọn họ có thể tới trai đường dùng cơm, cơm nước xong có thể lên đỉnh Vạn Phật tháp.
Quả thật Triệu Nguyên Khuê cũng đã đói, mặc dù chùa miếu chỉ có thức ăn chay nhưng cũng chỉ có thể dùng tạm một bữa.
Sau khi ăn qua loa một chút, Triệu Nguyên Khuê mang theo Tiểu Thuận Tử đi tới trước Vạn Phật tháp.
Ninh Uyển Quân đã chờ ở chỗ này, thấy Triệu Nguyên Khuê đến, bèn nói:
- Hoàng công tử, phương trượng đang ở đỉnh tháp, ngươi lên đi.
Triệu Nguyên Khuê gật đầu, chuẩn bị cùng Tiểu Thuận Tử tiến lên tháp, không ngờ lại bị Nhất Trần ngăn trở:
- Phương trượng có dặn dò, chỉ cho phép một mình vị công tử này vào trong.
Tiểu Thuận Tử có công phu trong người, nghe thấy lời của Nhất Trần lập tức nói:
- Như vậy sao được, ta còn phải bảo vệ công tử chúng ta, vạn nhất công tử gặp phải nguy hiểm trên tháp thì sao?
Nhất Trần cười cười, đột nhiên đưa tay ra, Tiểu Thuận Tử còn chưa kịp thấy rõ chuyện gì xảy ra đã cảm thấy thân thể tê rần, toàn thân không cử động được.
Điểm huyệt!
- Cho dù người đi theo lên tháp, cũng không có tác dụng bảo vệ gì.
Nhất Trần nói xong, nhìn sang Triệu Nguyên Khuê nói:
- Công tử, mời lên tháp đi, chớ có để cho phương trượng chờ lâu.
Triệu Nguyên Khuê có chút do dự, đang muốn nói cái gì, đột nhiên Nhất Trần lại nói:
- Chẳng lẽ là vị công tử này không dám đi lên một mình sao?
Dù sao Triệu Nguyên Khuê cũng là Hoàng tử, cuồng vọng đã quen, sau khi đi tới Thiếu Lâm tự kinh ngạc đủ chỗ, hiện tại thấy lão hòa thượng này khích tướng mình lập tức nổi lên ngạo khí, vung tay áo nói:
- Hừ, tuy thiên hạ to lớn, cũng không có nơi nào mà bản công tử không dám đi.
----------------
Bầu trời đêm mờ tối, bóng trăng trùng trùng, phong linh bên ngoài tháp thỉnh thoảng kêu leng keng.
Bên trong tháp mỗi tầng chỉ đốt một ngọn đèn dầu, tầm nhìn không rõ, dường như những tượng Phật Bồ Tát xung quanh đang cười gằn, Triệu Nguyên Khuê vừa đi lên trên vừa kinh hãi run sợ, chỉ cảm thấy tòa Phật tháp này hết sức âm trầm.
Khi y đi tới tầng thứ năm, đột nhiên phía trên truyền tới một thanh âm:
- Đứng lại!
Bên trong Phật tháp trống rỗng, thanh âm qua lại kích động, tạo thành chuỗi hồi âm liên tiếp, nghe có vẻ kinh khủng.
- Ngươi... Ngươi là ai?
- Bần tăng chính là phương trượng Thiếu Lâm tự, chính là người lần này sẽ trị liệu cho ngươi.
Triệu Nguyên Khuê nghe thấy là hòa thượng, can đảm trong lòng lập tức trở nên mạnh hơn, hô to với bên trên:
- Ngươi muốn làm gì?
Thanh âm đáp lời của y đương nhiên rất lớn, nhưng dường như hòa thượng kia chỉ nói chuyện bình thường, không hề la hét lại có thể nghe rất rõ ràng.
- Ngươi có tin tưởng bần tăng có thể trị hết cho người chăng?
Triệu Nguyên Khuê nói:
- Thật ra thì ta tới nơi này cũng không có ôm bao nhiêu hy vọng, nhiều danh y như vậy cũng không thể chữa khỏi thương thế của ta, ngươi chỉ là phương trượng một miếu nhỏ, làm sao có thể chữa khỏi cho ta? Bất quá ta chỉ nể mặt Uyển Quân mà thôi.
- Vì sao người cho rằng bần tăng không có bản lĩnh?
- Nghe thanh âm ngươi cũng biết tuổi tác không lớn lắm, có thể có được bao nhiêu bản lãnh?
- Thí chủ, nhìn vấn đề không thể chỉ nhìn bề ngoài, cái mà người thấy chưa chắc là chân thật.
- Hừ, từ trước đến giờ ta cũng chỉ tin tưởng vào mắt mình.
- Thí chủ có vẻ hết sức tự tin.
- Thuở nhỏ ta đọc nhiều hiểu rộng, học tập đạo thánh hiền, binh pháp thao lược, trị quốc an bang, tuy không dám nói trong bụng chứa hết chữ nghĩa thiên hạ nhưng cũng không kém là bao, tự nhiên sẽ không bị người lừa gạt dễ dàng.
- Nói như vậy, e rằng trong lòng thí chủ không thể dung chứa lý niệm của bần tăng.
Hòa thượng bên trên càng nói, Triệu Nguyên Khuê càng cảm thấy mình bất phàm, ngẩng cao đầu:
- Trong lòng ta chứa đựng đầy đủ học vấn, quả thật không còn chỗ chứa chút lý niệm này của ngươi.
- Tốt lắm, mời thí chủ đi tới trước hương án, xem thử trên đó có cái gì?
Triệu Nguyên Khuê theo lời đi tới trước hương án, tới đó chỉ thấy trên án có một cái bát to màu trắng, trong đó chứa đầy sỏi.
- Có một bát đá lớn
- Thí chủ cho là, bát này đã chứa đầy chưa?
- Đã đầy.
- Vậy mời thí chủ tiếp tục lên tháp, xem thử trên đó còn có cái gì.
Triệu Nguyên Khuê tiếp tục đi lên, đi tới tầng sáu Phật tháp, đến trước hương án xem thử, cũng là một bát như tầng năm, bên trong cùng đựng đầy sỏi, bất quá giữa những khe hở của sỏi đã được lấp đầy bằng những hạt cát.
- Bát này to bằng bát của tầng dưới, cũng chứa một lượng sỏi tương đương. Thí chủ cho rằng lần này bát đã chứa đầy chưa?
Triệu Nguyên Khuê có vẻ lúng túng, nhưng vẫn kiên trì nói:
- Mới vừa rồi ta không thấy rõ, lần này hẳn là đã chứa đầy.
- Tốt lắm, mời thí chủ tiếp tục lên tháp, xem thử tầng bảy có thứ gì.
Triệu Nguyên Khuê theo lời tiếp tục lên trên, đi tới tầng bảy Phật tháp, trên hương án vẫn là một bát như trước, bên trong không chỉ đựng sỏi đá, còn được đổ nước vào.
- Thí chủ, lần này trong bát cũng chứa sỏi đá, nhưng được thêm vào một ít nước, thí chủ cho rằng như vậy đã đầy chưa?
Triệu Nguyên Khuê á khẩu nghẹn lời một lúc lâu, rốt cục mới nói:
- Lần này ta thấy rõ, hẳn là không thể cho thêm thứ gì vào bát nữa, bất kể cho thứ gì vào nước cũng sẽ tràn ra ngoài.
Thanh âm phía trên bảo y cứ tiếp tục lên tháp, Triệu Nguyên Khuê không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đi lên tầng tám Phật tháp.
Lần này trong bát kia không chỉ có sỏi cát và nước, bên cạnh còn cắm mấy nén hương, tro hương thỉnh thoảng rơi xuống mặt bát nhưng vẫn không hề có nước hay cát tràn ra bên ngoài.
Lần này không đợi hòa thượng phía trên nói chuyện, Triệu Nguyên Khuê tranh trước hô lên:
- Hòa thượng, bản lĩnh ngươi cũng chỉ có bấy nhiêu thôi. Tro hương quá nhẹ cho nên nước mới không tràn ra ngoài. Lần này ta tin rằng chắc chắn không thể cho thêm thứ gì vào nữa.
Cũng không đợi hòa thượng nói chuyện, Triệu Nguyên Khuê đã leo lên tầng chín Phật tháp.
Leo lên trên, có một hòa thượng đang ngồi trên chiếu trải dưới đất, trước mặt cũng bày một cái bát. Thấy Triệu Nguyên Khuê lên tới bèn cười nói:
- Thí chủ, ngươi cũng giống như bát này, luôn cho là mình đã học rất nhiều thứ, trong lòng tràn đầy lý niệm của mình, không thể tiếp nhận lý niệm bất đồng, tính chủ quan rất mạnh. Nhưng sự thật đã chứng minh rành rành, chuyện mà người cho là lẽ đương nhiên thường là sai, cũng giống như bát này vậy.
Nói xong, hòa thượng chợt lách người, Triệu Nguyên Khuê thấy được bát mà hòa thượng bày ra, không khỏi trợn mắt há mồm.
Trong bát này, sỏi, cát, nước, tro hương bị tụ tập chung một chỗ, tựa hồ hơi ngưng đọng lại, giống như bùn đất.
Mà ở giữa bát này, nhờ vào lực lượng của bùn đất, có cắm một chiếc giá nến. Giá nến này đứng vững vàng giữa bát, trên giá có một mảng gỗ phẳng, trên mảnh gỗ được bày bốn cái bát, trong mỗi bát như vậy cũng là sỏi, cát, nước, tro hương... không tràn ra ngoài chút nào.
- Không biết thí chủ cho là trong bát này hiện tại còn có thể chứa được bao nhiều thứ nữa?
Lần này Triệu Nguyên Khuê không lên tiếng phản bác, mà là yên lặng đứng ở nơi đó. Lần đầu tiên y có cảm giác có lẽ mình đã sai rồi, hòa thượng trước mắt này quả thật có chút đạo hạnh.
Trong lúc y còn đang trầm tư, hòa thượng kia lại khoanh chân ngồi xuống, cầm một chiếc mộc ngư gõ nhẹ, miệng niệm loại kinh Phật nào đó không biết.
Tiếng mộc ngư vang lên, Triệu Nguyên Khuê lại sinh ra cảm giác không muốn ngắt lời đối phương. Nhưng đứng ở đây có hơi mệt mỏi, y bèn nhìn quanh bốn phía, thấy bên cạnh hòa thượng còn có một bồ đoàn liền đi tới ngồi xuống, chờ đợi hòa thượng niệm kinh kết thúc.
Vào ngày thường nếu như nghe hòa thượng niệm kinh, e rằng Triệu Nguyên Khuê không thể kiên trì dù chỉ trong chốc lát, nhưng hôm nay vừa nghe lập tức quên cả thời gian.
Cũng không biết trải qua bao lâu, rốt cục tiếng mộc ngư ngưng bặt, Triệu Nguyên Khuê chậm rãi mở mắt.
- Đại sư, hiện tại là giờ nào?
Xuyên qua cửa sổ Phật tháp, Triệu Nguyên Khuê phát hiện trăng treo giữa trời, dường như đã trôi qua một thời gian khá dài.
- Thí chủ, bây giờ vừa qua giờ Tý.
- Giờ Tý ư?
Triệu Nguyên Khuê chợt phát hiện mình đã ở trong Phật tháp nghe hòa thượng này niệm kinh ba bốn canh giờ, đây quả thật là chuyện khó lòng tin được.
Hơn nữa hiện tại trong lòng y, những suy nghĩ vẩn vơ tiêu cực đã không cánh mà bay.
- Không biết lúc này thí chủ cho là, bần tăng có thể trị hết thương thế của ngươi hay không?
Triệu Nguyên Khuê suy nghĩ một chút, rốt cục gật đầu nói:
- Bất kể thành bại, Đại sứ cứ việc thử một phen.
- Thí chủ nói như thế, bần tăng đã có chút do dự, một là được Ninh cô nương nhờ cậy, không thể làm cho người ta thất vọng, hai là bần tăng thấy tư chất thí chủ như rồng như cọp, ngày sau ắt thành nghiệp lớn. Lần này trị độc cho thí chủ chẳng những phải dùng đến Phật môn chí bảo Xá Lợi Tử chúng ta, còn cần bần tăng hao phí mười năm công lực. Hao phí công lực là chuyện nhỏ, ngày sau ăn nhiều uống nhiều nghỉ ngơi nhiều còn có thể bù lại được, nhưng bần tăng chỉ sợ vụng về ngược lại làm hại thí chủ.
- Đại sư không cần lo ngại, ta bị thương mấy năm, chịu đủ hành hạ, vốn tưởng rằng ngày giờ còn lại không nhiều mới thích gì làm nấy, không hề suy nghĩ. Không ngờ rằng hôm nay may mắn gặp được Đại sư, tại hạ đã tin tưởng bản lãnh Đại sư, bất kể thành bại cũng sẽ không trách cứ Đại sư chút nào.
Do dự một chút, Triệu Nguyên Khuê lại nói:
- Về phần Đại sư tiêu hao mười năm công lực, bản nhân cảm thấy thật hổ thẹn, nhưng bản nhân không thông võ học, cũng không biết nên làm thế nào mới có thể bồi thường Đại sư. Huống chi Uyển Quân đã từng thỉnh thoảng nhắc qua, ngàn vạn lần không nên nói tới kim tiền trước mặt Đại sư, đó là bất kính đối với ngài, như thế khiến cho ta cũng không biết nên làm thế nào.
Sau khi nói xong, Triệu Nguyên Khuê tỏ ra vô cùng khổ sở.
Hoắc Nguyên Chân không nhịn được liếc mắt, nghĩ thầm Ninh Uyển Quân quả thật là phá của, bản thân nàng không đưa ra một đồng đã đành, còn xúi giục người khác không đưa nữa, vậy ta đây hao phí mười năm... à, mười phút công lực trị cho y có nghĩa gì?
Nhưng cũng không thể nói trắng ra như vậy, Hoắc Nguyên Chân chỉ có thể thầm rủa trong lòng, sau đó nói với Triệu Nguyên Khuê:
- Nếu đã như vậy, bần tăng sẽ phóng tay thi triển. Chẳng những quá trình chữa trị sẽ kéo dài, hơn nữa trong đó e rằng có chút đau đớn, thí chủ có chuẩn bị xong chưa?
- Chuẩn bị xong!
Triệu Nguyên Khuê có vẻ khẩn trương nhắm mắt lại, trong lòng không biết sẽ phải chịu đau đớn thế nào.
Hoắc Nguyên Chân chậm rãi đi về phía Triệu Nguyên Khuê, nghĩ thầm ngươi không ra tiền chứ gì, vậy ta phải cho ngươi nếm mùi đau khổ một chút, thử xem ngươi có chịu ra hay không...
--------------------
Trên đỉnh tháp thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu gào đau đớn của Triệu Nguyên Khuê, khiến cho nô tài trung thành Tiểu Thuận Tử của y phải khẽ nhếch miệng lên.
Nhưng đã bị Nhất Trần điểm huyệt, y cũng không thể làm gì được, chỉ có thể trơ mắt tại chỗ mà nhìn.
Ninh Uyển Quân cùng Tiểu Thúy đã sớm trở về khách sạn nghỉ ngơi, hiện tại chỉ có Tiểu Thuận Tử cùng Quan Sơn Nguyệt vẫn còn chờ ở bên dưới tháp.
Thanh âm như quỷ khóc sói tru kéo dài mãi đến hơn nửa đêm mới dừng lại, nghe thấy phía trên không còn thanh âm vang lên nữa, Quan Sơn Nguyệt mới giải khai huyệt đạo cho Tiểu Thuận Tử.
Thân thể Tiểu Thuận Tử mềm nhũn ngã xuống đất, duy trì một tư thế như vậy mấy canh giờ liền, thân thể y đã trở nên tê dại.
Một lát sau, cửa tháp mở ra, Triệu Nguyên Khuê hai tay để trần từ bên trong vọt ra, đầu tóc rối bời, áo không đủ che thân, trên người đen trắng loang lổ, giống như người vừa mới lao ra từ trong đám cháy.