Chương 109: Đại hội võ lâm Hà Nam

- Hai đứa các con hãy làm cho thật tốt, xong chuyện nghĩa phụ sẽ không quên.
Hai người gật đầu đáp ứng, rối rít lui xuống.
----------------


Hoắc Nguyên Chân không dẫn theo hai người Tuệ Vô cùng Tuệ Ngưu lên núi, kế hoạch cũ hiện tại phải sửa đổi. Nếu như còn mang theo hai người bọn họ, e rằng lúc chạy trốn sẽ không thuận tiện, hắn để cho hai người ở lại khách sạn, bảo bọn họ tìm cơ hội trở lại Thiếu Lâm, mình sẽ kiếm cách trở về sau.


Mặc dù hai người Tuệ Vô có vẻ không cam lòng, nhưng đây là mệnh lệnh của phương trượng, bọn họ cũng chỉ có thể tuân theo.
Đi theo đám người, Hoắc Nguyên Chân lên Thắng Quan phong.


Địa thế Thắng Quan phong Tung Sơn cao hơn Thiếu Thất sơn rất nhiều, người bình thường muốn lên tới đỉnh núi không có hai ba canh giờ không lên nổi, cũng không thể nghỉ chân giữa chừng.
Cho nên tất cả mọi người đều khởi hành sớm, lúc này đang tiến lên trên núi.


Toàn là người trong võ lâm, đi bộ cũng là đàm luận với nhau. Đám thanh thiếu niên mới gia nhập giang hồ càng bàn tán không ngớt chuyện Ma giáo xông lên sườn núi thế nào, mình nhất định sẽ dùng trường kiếm trừ ma thế nào…


Trong lòng Hoắc Nguyên Chân một mực nhớ kỹ hướng đi của Độc Mục Hổ Vương Chu Tần, cũng đi chậm ở phía sau đám người.
Cuối cùng đã tới đỉnh núi, trung tâm sân của Tung Sơn phái đã khoanh ra một mảnh đất hình tròn, chính giữa là một cái đài hình tròn cao chừng một thước, rộng mấy chục thước.


available on google playdownload on app store


Đối diện sơn môn là một bức tường to bằng bình phong, bên dưới bình phong là một chiếc ghế bọc da hổ cao to, dưới nữa là đài cao ba thước, nơi này chính là chỗ ngồi của Hoa Vô Kỵ.


Bây giờ Hoa Vô Kỵ còn chưa tới, có một ít đệ tử duy trì trật tự ở nơi này, hướng dẫn các môn phái tìm chỗ của mình.
Lúc Hoắc Nguyên Chân lên tới, được đệ tử Tung Sơn phái hướng dẫn, rốt cục cũng tìm được chỗ của Thiếu Lâm tự.


Môn phái cũng phân ra hàng trước hàng sau, chỗ của Hoắc Nguyên Chân chính là hàng sau, chỉ có một băng ghế, dưới đất trước mặt cắm một tấm bảng đề ba chữ Thiếu Lâm tự.
Hoắc Nguyên Chân cười một cái, người Tung Sơn phái nhớ được chỗ của Thiếu Lâm tự mình cũng thật sự khó được.


Bất quá như vậy cũng tốt, không lộ liễu.


Hắn nhìn quanh bốn phía một chút, sau lưng mình chính là tường vây của Tung Sơn phái. Mặc dù Thắng Quan phong này khá cao nhưng vẫn không hiểm trở như núi Ngự Trại, nếu như xảy ra chuyện, hắn có thể leo tường từ nơi này ra ngoài, sau đó bằng vào Nhất Vĩ Độ Giang, tin tưởng chạy trốn là không có vấn đề.


Đang suy tư, bên kia chợt nổi lên tiếng nhạc, một tên đệ tử Tung Sơn quát to:
- Hoan nghênh Minh chủ Thiên Đạo Minh, chưởng môn nhân Tung Sơn phái Nhất Kiếm Phiêu Tuyết Hoa Vô Kỵ đại hiệp!


Mọi người đều cố gắng nhìn về phía ấy, chỉ thấy từ phía sau bình phong chỗ chiếc ghế da hổ, Hoa Vô Kỵ khoác áo choàng màu vàng, lưng đeo bảo kiếm chậm rãi đi ra.


Hoắc Nguyên Chân cũng không nhịn được nhìn xem, đây là lần đầu tiên hắn thấy Hoa Vô Kỵ. Nghe nói Hoa Vô Kỵ là Tiên Thiên sơ kỳ, hẳn cũng tương đương với Tuyệt Diệt lão ni cô.
Nhưng khi Hoắc Nguyên Chân thấy Hoa Vô Kỵ lại cảm giác có vẻ không đúng, Hoa Vô Kỵ này tựa hồ có bản lãnh thật sự.


Bằng vào cảm giác, hắn thấy bất kể là cao thủ Tiên Thiên như Tuyệt Diệt lão ni cô, hay là Nhất Trần vẫn còn kém Hoa Vô Kỵ trước mắt rất xa.
- Chẳng lẽ là... Đột phá!


Hoắc Nguyên Chân chợt nghĩ tới khả năng này, càng nghĩ càng cảm thấy rất đúng. Nếu như Hoa Vô Kỵ đột phá, như vậy chuyện lần này sẽ gia tăng không ít biến số.
Sau khi Hoa Vô Kỵ ngồi xuống, đại hội võ lâm tỉnh Hà Nam sẽ chính thức bắt đầu.


Những môn phái thuộc Thiên Đạo Minh rối rít đứng dậy thi lễ, có bọn họ làm gương một ít môn phái nhỏ cũng thi lễ theo.


Cũng có rất nhiều đại phái không thuộc Thiên Đạo Minh không nhúc nhích, bọn họ không cần thiết thi lễ Hoa Vô Kỵ, những môn phái này là môn phái nào, Hoắc Nguyên Chân cũng thấy rất rõ ràng.


Hoa Vô Kỵ ngồi trên ghế, khí thế bừng bừng nhìn xuống dưới, nhìn xuống chỉ thấy quần hùng tề tụ đông đúc, làm cho y có cảm giác như mình là Minh chủ võ lâm thật sự.
- Chư vị võ lâm đồng đạo!
Hoa Vô Kỵ lên tiếng, lập tức toàn trường yên tĩnh lại, mọi người đều muốn nghe xem y nói gì.


- Chư vị đồng đạo, hôm nay mời mọi người tới Tung Sơn phái, hẳn là chư vị đã biết một ít nguyên nhân. Trong thời gian gần đây, lời đồn nổi lên bốn phía, nói Hà Nam ta sắp phát sinh chiến loạn, Thiên Đạo Minh ta sẽ bị đại quân triều đình tiêu diệt, đã không còn nhiều thời gian.


Bên dưới không ai lên tiếng nói, quả thật tin tức này cũng không phải là lời đồn. Một khi khai chiến, Thiên Đạo Minh là binh sĩ trước đầu ngựa Quan Thiên Chiếu, chắc chắn sẽ là đối tượng triều đình đả kích đầu tiên.
Chỉ bất quá trong tình cảnh hiện tại, cũng không ai tiện phản bác Hoa Vô Kỵ thôi.


- Sự thật chứng minh căn bản cũng không có chiến tranh, những chuyện này là do một ít người có dụng tâm khác đồn đãi ra ngoài mà thôi. Mục đích của những người này không nói cũng biết, chính là muốn làm tan rã Thiên Đạo Minh chúng ta, đả kích thế lực Chính đạo Hà Nam chúng ta, để cho bọn chúng có thể thống trị võ lâm Hà Nam, thật là đáng ch.ết!


Hoa Vô Kỵ đột nhiên đứng lên, nhìn mọi người nói:
- Là ai, là ai nghĩ ra độc kế như vậy? Ma giáo! Chỉ có Ma giáo từ trước đến nay đối địch Chính đạo chúng ta, những yêu nhân này hao tâm tổn trí muốn đả kích Chính đạo, chúng ta có thể để cho bọn chúng được như nguyện không?


Phía dưới người của một ít môn phái Thiên Đạo Minh lập tức phụ họa:
- Không thể!
Nhưng số người phụ họa không phải là quá nhiều, mọi người đều có thân phận, không ai không có đầu óc, tự nhiên sẽ không phụ họa một cách mù quáng.
Hoa Vô Kỵ tiếp tục nói:


- Mà chuyện bây giờ chúng ta phải làm chính là đoàn kết lại càng thêm chặt chẽ, không cho yêu nhân Ma giáo chút sơ hở nào có thể lợi dụng. Phải hoàn toàn ngưng tụ võ lâm Hà Nam chúng ta thành một khối chính thể, khiến cho Thiên Đạo Minh càng thêm lớn mạnh, cùng nhau chống chọi với Ma giáo!


Lần này không có ai phụ họa, mọi người đều đang quan sát thái độ của những người khác. Thấy cục diện có hơi nguội lạnh, Hoa Vô Kỵ hừ mũi một tiếng, cất bước chậm rãi đi tới trung ương bình đài.


- Chuyện liên kết này đã vào thế bắt buộc, bất kỳ ai có ý phá hoại liên kết Thiên Đạo Minh đều là địch nhân Thiên Đạo Minh, đều là gian tế của Ma giáo, Hoa mỗ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ đó!
Ánh mắt sắc bén của y quét qua bốn phía, lướt qua gương mặt của các chương môn các phái.


Rất nhiều người cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Hoa Vô Kỵ, cũng có một ít người không sợ. Hoa Vô Kỵ chỉ là cao thủ Tiên Thiên sơ kỳ, cũng không đủ để hơn được một ít chưởng môn đại phái có mặt tại trường.


- Bây giờ bắt đầu thống kê, tất cả những môn phái nào bằng lòng gia nhập Thiên Đạo Minh đều phải ghi danh, môn phái nào không bằng lòng gia nhập chính là địch nhân Thiên Đạo Minh, bắt đầu đi!
Hoa Vô Kỵ quay trở về ghế, có đệ tử Tung Sơn bắt đầu lấy giấy bút ghi chép.


Những môn phái đang thuộc Thiên Đạo Minh thi nhau đứng dậy, tỏ vẻ bằng lòng gia nhập Thiên Đạo Minh.


Kẻ thứ nhất bước ra chính là chưởng môn Trung Nhạc phái Ảo Diệu chân nhân, vị đạo sĩ này thấy Hoắc Nguyên Chân xuất hiện ở nơi này, cho là Thiếu Lâm cũng muốn gia nhập Thiên Đạo Minh, sợ địa vị môn phái mình khó giữ được vội vàng tỏ vẻ ủng hộ trước nhất.


Trong số năm mươi môn phái có mặt có chừng gần một nửa thuộc Thiên Đạo Minh, rất nhiều nhân sĩ võ lâm cũng có liên lạc mật thiết, có một ít người của Thiên Đạo Minh bắt đầu hô bằng gọi hữu, lôi kéo môn phái bọn họ cũng gia nhập Thiên Đạo Minh.


Bị những người này lôi kéo, ước chừng sau nửa canh giờ, ghi chép danh sách môn phái Thiên Đạo Minh đã đạt đến ba mươi chín.
Số còn lại không đồng ý có chừng mười môn phái, trong đó cũng toàn là phái lớn, phái nhỏ như Thiếu Lâm tự của Hoắc Nguyên Chân cũng chỉ có một, không đáng kể gì.


Vốn Hoắc Nguyên Chân cho là Hoa Vô Kỵ sẽ hỏi những đại phái kia trước, cuối cùng mới giải quyết đến mình, không nghĩ tới đột nhiên Hoa Vô Kỵ dừng ánh mắt lại trên người hắn:
- Thiếu Thất sơn Thiếu Lâm tự, có bằng lòng gia nhập Thiên Đạo Minh ta hay không?


Ánh mắt của mọi người đều theo câu hỏi Hoa Vô Kỵ tập trung vào người Hoắc Nguyên Chân. Mọi người đều muốn nhìn xem thử, miếu nhỏ không ai biết đến này làm thế nào ứng đổi Thiên Đạo Minh, tại sao đến bây giờ vẫn không đồng ý?


Hoắc Nguyên Chân vốn đang âm thầm lặng lẽ tìm đường chạy trốn, lúc này nghe vậy nháy mắt tỏ ra thần sắc trang nghiêm, nói với Hoa Vô Kỵ:
- Hoa thí chủ, Thiếu Lâm ta chính là môn phái nhà Phật, không tham dự những chuyện vụn vặt hồng trần này.


Trong trường nhất thời khe khẽ ồ lên, không ngờ rằng hòa thượng này dám từ chối Hoa Vô Kỵ thẳng thừng như vậy, lá gan không nhỏ.
Sắc mặt Hoa Vô Kỵ nháy mắt trở nên lạnh lẽo:
- Phương trượng Thiếu Lâm! Ngươi không chịu gia nhập Thiên Đạo Minh chúng ta, phải chăng là ỷ vào sau lưng có Ma giáo làm chỗ dựa?


Ánh mắt y dừng lại trên người Lý Vân Thiên:
- Thiên nhi, trước đó vài ngày các ngươi đi Thiếu Lâm, đã nhìn thấy chuyện gì?


Thần sắc Lý Vân Thiên có hơi lúng túng, sau khi y trở về cũng không nhắc tới chuyện đã xảy ra ở Thiếu Lâm. Nhưng bây giờ rất rõ ràng Hoa Vô Kỵ đã biết, nhất định là có người mật báo, nếu như lúc này mình không thể kiên định lập trường, như vậy sợ rằng sẽ rơi vào kết cục giống như Mạnh Nguyên Chương.


- Nghĩa phụ, hài nhi ở Thiếu Lâm thấy Thánh Nữ Ma giáo Ninh Uyển Quân, vốn là tính toán có thể bắt được, đáng tiếc dù sao cũng là ở địa bàn Thiếu Lâm, bị người Thiếu Lâm ngăn cản. Về phần cuối cùng xử trí Ninh Uyển Quân như thế nào, hài nhi không biết được.
- Hừ!


Hoa Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng, bảo Lý Vân Thiên lui ra, sau đó nhìn Hoắc Nguyên Chân nói:


- Phương trượng Thiếu Lâm, xem ra quả nhiên người tự thông Ma giáo, đã sớm có cấu kết với Ma giáo, còn ngăn cản Thiên Đạo Minh chúng ta bắt người, dụng tâm hiểm ác đã lộ rõ rành rành, bây giờ còn dám đến Tung Sơn thăm dò tình huống. Phải chăng là các ngươi định nội ứng ngoại hợp cùng Ma giáo, hiện tại người còn có gì để nói?


Hoắc Nguyên Chân đang muốn phản bác, đột nhiên bên kia một chưởng môn lên tiếng:
- Hoa Minh chủ, Tuyệt Đao môn chúng ta còn có việc, không quấy rầy chư vị tụ hội ở chỗ này, xin cáo từ trước.


Tuyệt Đao môn là một môn phái tương đối lớn, chưởng môn Cổ Minh cũng là một cao thủ Tiên Thiên, công lực cũng không kém Hoa Vô Kỵ là bao, từ trước tới nay vẫn không coi Hoa Vô Kỵ ra gì.
Sắc mặt Hoa Vô Kỵ trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, nói với Cố Minh:


- Cố chưởng môn muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?!
- Vậy ý Hoa chưởng môn muốn thế nào?
Gần đây Cố Minh mới luyện thành mấy thức đạo pháp, cảm thấy võ công của mình đã không kém gì Hoa Vô Kỵ, hành sự càng không cố kỵ, cho nên hiện tại mới nghênh ngang khiêu khích đối phương.


- Ha ha, hay lắm, họ Cố kia lên đây. Hoa mỗ bày ra bình đài này chính là vì đối phó những người phản bội Chính đạo ta, nếu ngươi một lòng đối địch cùng Chính đạo ta, như vậy chính là địch nhân Hoa mỗ, lên đây!
- Lên thì lên!
Cố Minh phi thân một cái, nhảy lên bình đài.


Hai người cũng không nói lời thừa, hạ thủ bất lưu tình, đao qua kiếm lại bắt đầu chiến đấu với nhau.


Vừa nhìn cục diện chiến đấu, Hoắc Nguyên Chân liền xác định quả nhiên là Hoa Vô Kỵ đã có đột phá. Cố Minh cũng tiến vào Tiên Thiên sơ kỳ đã lâu rồi, bây giờ bất ngờ bị Hoa Vô Kỵ chèn ép hoàn toàn.


Hơn nữa trong lúc Hoa Vô Kỵ giở tay nhấc chân tựa hồ có một cỗ bạch khí lưu động, đây rõ ràng là hiện tượng tu luyện thành nội công đặc thù mới có.
“Không được, Hoa Vô Kỵ đột phá, bần tăng không phải là đối thủ, phải mau mau kiếm đường chạy thôi...”


Trong trận hai người giao thủ không tới năm phút, Hoa Vô Kỵ xuất ra một kiếm lại thêm một chưởng, một chiêu Hàn Băng thần chưởng đánh ngã Cố Minh.
Cố Minh trúng một chưởng nhưng lập tức lại bò dậy, liều mạng vận chuyển nội lực ép Hàn Bằng chân kia khí ra ngoài.


- Hoa Vô Kỵ, ngươi thật là ác độc! Ngày khác lão phu nhất định tới tìm người báo thù!
Cố Minh mắt thấy không phải là đối thủ, nhảy lên một cái, bay ra bên ngoài tường rào Tung Sơn phái.
Hoa Vô Kỵ cũng không đuổi theo, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Cố Minh rời đi.


Mới vừa bay đến đầu tường, đột nhiên bên ngoài phóng lên cao một trận mưa tên, Cố Minh đặt chân chưa ổn tránh né không kịp, trong nháy mắt liền bị bắn thành con nhím, thi thể từ đầu tường rơi xuống.


- Ha ha, muốn chạy ư?! Nói cho chư vị biết, bên ngoài cũng đã mai phục cung tiễn thủ, ai dám tùy tiện rời đi mảnh sân này, Cố Minh chính là tấm gương của kẻ đó!
Những người vốn đang định phản kháng nhất thời trầm mặc lại.


Võ công Hoa Vô Kỵ đột phá, đã là đệ nhất cao thủ tại trường, hôm nay lại bày ra tử cục, bây giờ ai dám đối nghịch cùng y quả thật là sợ mình sống quá lâu.


Vốn những kẻ không muốn gia nhập Thiên Đạo Minh bây giờ cũng đã có chút dao động, hoang mang ngơ ngác nhìn nhau, rốt cục chợt có người đứng dậy tuyên bố gia nhập Thiên Đạo Minh.
Có kẻ làm gương lập tức có những người khác noi theo, dần dần rốt cục chỉ còn lại Cái Bang và Thiếu Lâm tự.


Trước tiên Hoa Vô Kỵ đưa ánh mắt nhìn về phía Phận Đà chủ Cái Bang:
- Cái Bang các ngươi chính là đại phái, bản Minh chủ cũng không bắt buộc, các ngươi chỉ cần có danh nghĩa ở Thiên Đạo Minh chúng ta là được, không cần các người tham dự chuyện cụ thể.


Nghe thấy Hoa Vô Kỵ đề nghị như vậy, Cái Bang Phân Đà chủ cũng gật đầu một cái, coi như chấp nhận chuyện này.
Tất cả môn phái tại trường đã gia nhập hết, mắt thấy chỉ còn lại mình Hoắc Nguyên Chân, tim của hắn như ngừng đập.






Truyện liên quan