Chương 123: Chức năng đánh bạc

Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương | bachngocsach.com
Phương trượng chính là trường cột Thiếu Lâm, mặc dù tuổi không lớn lắm nhưng bất kể Phật pháp hay võ công đều là thượng hạng. Thiếu Lâm không có người nào cũng được, nhưng không có hắn là không được.


- Vậy phương trượng, để có thể đi theo không?
- Được rồi, dù sao đệ cũng trầm ổn.
Hai người tán gẫu mấy câu, Nhất Trần chợt hỏi:
- Không biết phương trượng có từng ngộ ra được nội dung thư của Ảo Diệu chân nhân chưa?
- Nói ra thật xấu hổ, chưa từng ngộ được.


- Để thấy phương trượng không cần canh cánh bên lòng chuyện này làm gì. Trước đây đệ cũng từng nghe nói qua một vài chuyện về Ảo Diệu chân nhân này. Trước khi lão xuất gia, cả ngày rất thích giả thần giả quỷ, làm ra vẻ huyền bí, nói chuyện không nói thẳng, cho tới bây giờ đều là úp úp mở mở.


- Lão vào Đạo môn từ khi nào?
- Đại khái hơn hai mươi năm, tuổi của lão và đệ không chênh lệch mấy, cho nên đệ cũng biết được một ít.
Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút:
- Vậy đệ có biết trước khi xuất gia, lão là nhân sĩ ở địa phương nào hay không?


- Trước khi xuất gia Ảo Diệu chân nhân lưu lãng tứ xứ, đệ cũng không biết quê quán của lão.
Hơi có vẻ thất vọng, Hoắc Nguyên Chân lại tiếp tục hỏi:
- Vậy để có biết tên tục gia của lão chăng?
Nhất Trần gãi gãi đầu, suy nghĩ hồi lâu:


- Đã cách nhiều năm, lão nạp thật sự là không nhớ ra được quá nhiều.
- Ngay cả họ gì cũng không nhớ sao?
- Dường như... dường như họ Trần... Ừm, hẳn là họ Trần.
Nghe xong lời Nhất Trần, Hoắc Nguyên Chân giờ lâu không nói.


available on google playdownload on app store


Thật ra thì cũng không phải là hắn không hề suy đoán được chút gì, bất quá có rất nhiều thứ hỗn loạn, nhìn qua không liên quan gì với nhau, cho nên thư do Ảo Diệu chân nhân lưu lại này chẳng khác nào thiên thư.


Nhưng hôm nay Hoắc Nguyên Chân đột nhiên cảm giác trong đầu linh quang chợt lóe, vội vàng lấy thư Ảo Diệu chân nhận ra, đọc lại thật là tỉ mỉ.
Nhất Trần thấy phương trượng nhập thần, cũng không dám nói lời nào, ở bên cạnh chờ đợi.


Ước chừng qua nửa canh giờ, Hoắc Nguyên Chân đột nhiên vỗ đùi một cái:
- Giỏi, giỏi cho một Ảo Diệu chân nhân, chúng ta không uổng công cứu lão một lần, quả nhiên có tình có nghĩa.
- Phương trượng, huynh đoán ra được gì vậy?
Nhất Trần hỏi dò.


- Vẫn chưa xác thực, nhưng mười phần đã đoán được hết tám chín. Nhất Trần, để tìm Tô Xán tới đây cho ta... không, trước hết khoan hãy tìm y, ta còn muốn đi một chỗ.
------------------


Hoắc Nguyên Chân dẫn theo đám võ tăng La Hán đường đi tới phế tích Trung Nhạc phái trước đây, cả bọn đào cả ngày trời, rốt cục mang về một hộp nhỏ.
Cái hộp rất nhỏ, cũng không ai biết bên trong có thứ gì, Hoắc Nguyên Chân không cho bất cứ kẻ nào xem qua.


Nhưng sau đó, các hòa thượng phát hiện sắc mặt phương trượng ngưng trọng, có lẽ là biết được tin tức gì đó làm cho người ta không vui.
Sau khi trở về, Hoắc Nguyên Chân bảo người đi tìm Tô Xán tới.


Trong ngày thường có chuyện gì khó giải quyết, thường là Hoắc Nguyên Chân sẽ tìm tới Tô Xán và Hoàng Phi Hồng. Hai tiểu tử này khá cơ trí, hơn nữa Tô Xán thuở nhỏ đã từng sống nơi thành thị, gian hoạt có thừa.
Tô Xán nhận được tin tức, lập tức vui mừng chạy tới Thiếu Lâm.


Nhưng sau khi gặp mặt phương trượng, Tô Xán lại nghe thấy một tin tức như sét đánh giữa trời quang.
Hoắc Nguyên Chân tỏ ra bình thản nói:
- Tô Xán, kể từ hôm nay, ngươi không còn là đệ tử tục gia Thiếu Lâm ta nữa.


Tô Xán lập tức sự choáng váng, cũng không biết mình đã làm sai chuyện gì, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng nói:
- Phải chăng là phương trượng muốn thu đệ tử làm đệ tử nội môn?


- Không nói chuẩn xác, người đã không phải là đệ tử Thiếu Lâm ta nữa, bất kể đệ tử nội môn hay là đệ tử tục gia.
Hai gối Tô Xán quy xuống, nước mắt rơi lã chã như mưa:


- Phương trượng, Tô Xán thuở nhỏ xin cơm, bị người ức hϊế͙p͙, may nhờ phương trượng không chê, nhận vào môn hạ Thiếu Lâm. Mặc dù Tô Xán là đệ tử tục gia nhưng vẫn tuân thủ tự quy, chỉ hy vọng có một ngày có thể gia nhập nội môn Thiếu Lâm. Cho dù là đệ tử ch.ết đi cũng là người của Thiếu Lâm, trừ phi phương trượng giết ch.ết đệ tử ngay bây giờ, bằng không đệ tử tuyệt đối không đáp ứng rời khỏi Thiếu Lâm!


Thấy dáng vẻ Tô Xán như vậy, Hoắc Nguyên Chân vui mừng gật đầu một cái, tự mình tiến tới đỡ Tô Xán dậy.
- Ngươi cứ ngồi xuống nói chuyện.
Phương trượng tới đỡ, Tô Xán không dám không nghe, chỉ đành uất ức ngồi xuống, nhưng sắc mặt kiên định, đã quyết tâm không chịu rời đi Thiếu Lâm.


- Ta nói ngươi không phải là đệ tử Thiếu Lâm, lời này không giả, nhưng đây chỉ là tạm thời. Ta sẽ tuyên bố đuổi người ra khỏi Thiếu Lâm, sau đó cho người đi làm một việc, đợi đến sau khi chuyện này thành công, người hãy trở lại. Trong thời gian này người phải chịu một ít oan ức, ngươi có sợ không?


Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân nói như thế, Tô Xán mới ý thức được thì ra đây là phương trượng muốn giao cho mình một nhiệm vụ.
Lập tức y chuyển buồn làm vui, vỗ vỗ ngực bảo đảm:
- Chỉ cần phương trượng thu đệ tử làm đệ tử Thiếu Lâm, bất kể chuyện gì, Tô Xán cũng sẽ toàn lực hoàn thành!


- Thật ra thì chuyện này đối với người khác có hơi khó khăn, nhưng đối với ngươi hẳn là xe nhẹ đường quen.
Hoắc Nguyên Chân nhỏ giọng nói cho Tô Xán một ít chuyện. Tô Xán nghe xong gật đầu lia lịa đáp ứng.


Sau khi dặn dò Tô Xán xong, Hoắc Nguyên Chân lại lấy ra một bản chép tay bí tịch Vô Tướng Thần Công, giao cho Tô Xán, nói:


- Quyển bí tịch này chỉ có đệ tử nội môn Thiếu Lâm ta mới có thể tu hành, người cầm lấy chăm chỉ tu luyện. Ta sẽ tuyên bố ra ngoài rằng Tô Xán đã lấy trộm bí tịch nội môn Thiếu Lâm ta, phạm vào giới luật. Từ đó về sau, ngươi không còn là đệ tử Thiếu Lâm ta.


Tô Xán cắn răng nhận lấy bí tịch. Chuyện mà phương trượng giao cho mình quả thật là không thoải mái, bước đầu tiên mình sẽ phải chịu oan ức, lưu tiếng xấu. Bất quá Vô Tướng Thần Công này quả thật là bảo bối, nếu mình tu luyện thành nhất định sẽ trở thành cao thủ.


- Được rồi, xuống núi đi, làm bộ như hốt hoảng một chút, sau đó thì đi đi.
- Dạ! Phương trượng, đệ tử cáo từ!
Tô Xán dập đầu trước Hoắc Nguyên Chân lần nữa, chuyến đi này sợ là trong thời gian ngắn sẽ không về được.


Khi mọi người Thiếu Lâm nhận được tin tức Tô Xán trộm bí tịch nội môn chạy trốn, rối rít quát mắng không ngừng. Thậm chí rất nhiều võ tăng chủ động chờ lệnh, muốn xuống núi đi truy nã phản đồ Tô Xán, thanh lý Phật môn, nhưng đều bị Hoắc Nguyên Chân cự tuyệt, nói rằng đã có người đi tập nã Tô Xán rồi, không cần người khác quan tâm.


Tô Xán đi đâu trở thành một điều bí ẩn, cũng chưa từng thấy y xuất hiện ở Đăng Phong huyện.


Bất quá hôm nay Thiếu Lâm đã là môn phái có danh tiếng, mặc dù cố gắng giữ bí mật tin tức này nhưng không biết truyền ra ngoài thế nào, dần dần người trong giang hồ đều biết Tô Xán là phản đồ của Thiếu Lâm.


Hiện tại còn cách Bạch Mã tự khai quang có ba ngày Hoắc Nguyên Chân cũng không vội vã lên đường.
Thiếu Lâm cách Lạc Dương không xa, cỡi ngựa một ngày là đến, hắn còn phải chuẩn bị một chút.
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương | bachngocsach.com


Nói là chuẩn bị, thật ra thì cũng không có gì chuẩn bị, chỉ là có một ít thứ cần mang theo mà thôi.
Trong lúc rảnh rỗi, Hoắc Nguyên Chân nghiên cứu Hệ Thống Phương Trượng của mình.


Hệ Thống này ở trong thân thể hắn lâu như vậy, cũng đã quay thưởng nhiều lần, nhưng ngoại trừ thời điểm quay thưởng ra, Hoắc Nguyên Chân vẫn chưa từng nghiên cứu nó cẩn thận.
Hắn mở Hệ Thống ra, trên mặt luân bàn mờ tối, chưa tới thời gian quay thưởng, nó sẽ không mở ra.


Ba nhiệm vụ Hệ Thống treo lơ lửng ở đó, biểu hiện vẫn chưa hoàn thành.
Lật lại xem lịch sử quay trúng phần thưởng của mình, Thiết Đầu công, lệnh bài xây dựng Vạn Phật tháp, Pháp Hoa kinh, bạch mã, Nhất Vĩ Độ Giang... ghi chép lịch trình tiến bộ võ công của mình cùng Thiếu Lâm tự phát triển từng bước một.


Nhìn một hồi, Hoắc Nguyên Chân tinh nghịch thử chuyển động luân bàn Hệ Thống một cái.
- Thời gian quay thưởng chưa tới, không cách nào mở ra quay thưởng.


Thì ra Hệ Thống này cũng có thể nói chuyện như vậy, Hoắc Nguyên Chân phì cười một cái. Lúc này đang nhàm chán cũng có thể nghịch chơi một chút, bèn chuyển động thử luân bàn Hệ Thống lần nữa.
- Quay thưởng tích lũy đã đủ mười lần, có thể mở ra chức năng đánh bạc, có muốn mở ra hay không?


Hoắc Nguyên Chân nghe vậy sửng sốt, cái gì, đánh bạc ư?
Bên trên Hệ Thống xuất hiện quy tắc đánh bạc, Hoắc Nguyên Chân vội vàng quan sát cẩn thận.


Thật ra Hệ Thống này cũng là một cái máy đánh bạc, có thể quay thưởng, quay trúng nhận phần thưởng, quay trật không có phần thưởng. Chẳng qua là cơ hội quay quá ít, một tháng mới có thể quay được một lần.


Mà chức năng đánh bạc này là sau khi quay trúng phần thưởng sẽ cho một lần cơ hội, để cho Hoắc Nguyên Chân quyết định đánh bạc hay không. Nếu như không sẽ lập tức nhận được phần thưởng, sau đó quay thưởng kết thúc lập tức.


Nếu hắn lựa chọn đánh bạc, như vậy có thể dùng phần thưởng mà mình quay trung làm tiền đặt cuộc. Nếu như quay trúng một lần nữa, sẽ có cơ hội trăm phần trăm quay trúng phần thưởng cùng loại.


Xác suất đánh bạc thành công là năm mươi phần trăm, nếu như thành công, vậy sẽ đạt được phần thưởng thứ hai cùng loại, nếu như thất bại, ngay cả phần thưởng thứ nhất cũng không có.


Quy định này lập tức khiến cho Hoắc Nguyên Chân cảm thấy hứng thú, mình đi tới thế giới này hơn nửa năm, đã trải qua tháng Tư, tiết Đoan Ngọ, tháng Năm, tháng Sáu, Thất Tịch, tháng Bảy, Trung Thu, tháng Tám, Trùng Dương, tháng Chín, tháng Mười trước sau cộng mười một lần quay thưởng, cho nên chức năng đánh bạc này mới mở ra.


Lấy được chức năng Hệ Thống mới, Hoắc Nguyên Chân không kịp chờ đợi muốn thử một chút, đáng tiếc thời gian quay thưởng còn lâu mới tới.
Đang lúc này, thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống chợt vang lên lần nữa:
- Có sử dụng chức năng đánh bạc thử vận hành hay không?
- Cái gì là thử vận hành?


- Thử vận hành chính là quay thử. Có thể thể nghiệm chức năng đánh bạc, nhưng phần thưởng quay trúng cũng sẽ không xuất hiện thật.
- À, thì ra là chơi giả.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, giả cũng tốt, tối thiểu có thể hiểu được nó hoạt động thế nào.
- Sử dụng.


- Mở ra chức năng đánh bạc thử vận hành, có thể thử nghiệm ba lần.
Thanh âm Hệ Thống vang lên, sau đó luân bàn trở nên sáng rực, ba mươi sáu đồ án xuất hiện trên đó.


Lần này Hoắc Nguyên Chân cũng không có nhìn xem rốt cuộc có những thứ gì. Dù sao cũng là giả, thấy cũng không lấy được, bèn trực tiếp chuyển động luân bàn.
Điểm sáng xoay tròn mấy vòng, dừng lại trên ô mười lượng bạc.


Hoắc Nguyên Chân nghe tim mình như chìm xuống, nghĩ thầm may là quay thử, nếu như là quay thật, lần này đã thiệt thòi rồi. Mỗi tháng chỉ có một cơ hội, nếu như quay trúng mười lượng bạc quả thật sẽ khiến cho hắn buồn bực đến ch.ết.
Hệ Thống lại nhắc nhở lần nữa:
- Có sử dụng chức năng đánh bạc hay không?


- Sử dụng.
Dù sao Hoắc Nguyên Chân cũng muốn thể nghiệm, thế nào cũng phải thử một chút.
Đồ án mười lượng bạc kia bắt đầu sáng lên, liên tục chớp động ba lần, đột nhiên hóa thành hư vô, biến mất không thấy.
- Đánh bạc thất bại, hủy bỏ tưởng thưởng.


Hoắc Nguyên Chân cũng không chớp mắt, tiếp tục chuyển động luân bàn.
Lần này điểm sáng dừng lại trên lệnh bài xây dựng Đại Hùng Bảo Điện.


Nếu quả thật quay trúng Đại Hùng Bảo Điện, Hoắc Nguyên Chân tuyệt đối không dám dùng để đánh bạc, bất quá bây giờ không quan trọng, dù sao cũng chỉ là giả, hắn lại chọn đánh bạc tiếp.
Sau khi điểm sáng chớp động ba lần, Đại Hùng Bảo Điện cũng hóa thành hư vô.


- Đánh bạc thất bại, hủy bỏ tưởng thưởng.
Trán Hoắc Nguyên Chân bắt đầu toát ra mồ hôi, đây là xác suất thắng bại năm mươi phần trăm sao? Liên tục thất bại, chỉ còn có một cơ hội cuối cùng, nếu như thất bại nữa, sau này đánh ch.ết mình cũng không cần Hệ Thống đánh bạc này.


Hắn có hơi khẩn trương, chuyển động luân bàn lần thứ ba.
Điểm sáng chuyển động mấy vòng, bất ngờ quay trúng quyển thứ nhất Kim Chung Tráo.
Nhìn quyển bí tịch này, Hoắc Nguyên Chân chảy nước miếng ròng ròng, nghĩ thầm nếu như là thật thì hay biết mấy.


Nếu như là thật, Hoắc Nguyên Chân tuyệt đối sẽ không đánh bạc, nhưng bây giờ là thử vận hành, đánh bạc. Tối thiểu cũng cảm thụ được một lần khí thế hào sảng, Kim Chung Tráo cũng dám lấy ra đánh bạc.


Kim Chung Tráo chớp động ba lần, đột nhiên lại run rẩy một cái, một điểm sáng xuất hiện trên luận bàn.
Điểm sáng này không phải là chạy vòng tròn giống như điểm sáng trước đây, mà chỉ chạy quanh năm võ công còn lại mấy lần, rốt cục dừng lại ở một ô trong đó.


Cuốn bí tịch thứ hai xuất hiện, Cà Sa Phục Ma Công!
Hoắc Nguyên Chân kích động muốn nhảy cẫng lên, nếu như mình lấy được Kim Chung Tráo cùng Cà Sa Phục Ma Công, thực lực của mình sẽ lập tức tăng vọt mấy bậc, cao thủ Tiên Thiên phổ thông cũng không đáng kể gì đối với mình.


Kim Chung Tráo phòng ngự cực mạnh, hơn nữa mình còn quay trúng pháp khí Phật giáo áo cà sa, phối hợp Cà Sa Phục Ma Công quả thật là đánh đâu thắng đó, phương trượng vô địch.
- Quay thưởng kết thúc, có nhận lấy phần thưởng hay không?
Chẳng lẽ có thể nhận thưởng thật, đây không phải là giả hay sao?


- Nhận!
Hoắc Nguyên Chân cảm giác thanh âm của mình cũng có vẻ run rẩy.
Hệ Thống chớp động hào quang một trận, sau đó biến thành tối đen:
- Quay thưởng kết thúc.


Hoắc Nguyên Chân đưa tay ra, trên tay hắn trống rỗng không có gì cả. Quả nhiên chỉ là một lần quay thử, bất kể quay trúng được thứ gì cũng là giả.


Nhưng Hoắc Nguyên Chân vẫn siết tay thật chặt. Mặc dù chức năng đánh bạc này nhìn qua xác suất không cao, nhưng nếu như quay trúng phần thưởng kém một chút, mình cũng có thể quyết định đánh bạc một lần, đây cũng là một ưu thế.


Hy vọng rằng tình huống quay trúng một lần hai bản võ công như vừa rồi có một ngày sẽ xuất hiện thật sự.
------------
Bạch mã chạy nước kiệu chậm rãi, tiến về phía trước trên quan đạo.


Hoắc Nguyên Chân ngồi trên lưng nó, ngắm nhìn hoa tuyết li ti bay đầy trời, cảm thấy giống như gàu bám trên đầu người ta đã thật lâu không gội.
Nếu như cuộc đời này không có phiền não, vậy thì hay quá.


Từ Đăng Phong đi tới Lạc Dương không xa, cho dù bạch mã vừa đi vừa chơi, chỉ cần một ngày là đủ.
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương | bachngocsach.com






Truyện liên quan