Chương 140: Ngọn lửa tò mò của Pháp Vương

Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương | bachngocsach.com
Hoa Tiểu Hoàn bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ:
- La Thái Y kia... con đánh không lại nàng.


- Phụ thân biết, dù sao La Thái Y nội lực thâm hậu, nhưng phụ thân không cần con đánh thắng nàng, con chỉ cần cầm chân nàng trong thời gian một nén nhang, bọn phụ thân có thể giết ch.ết toàn bộ nhân sĩ Ma giáo bao gồm Chu Tần, đến lúc đó La Thái Y cũng hắn phải ch.ết không thể nghi ngờ.


- Thời gian một nén nhang, lâu hơn không được.


Trước đó vài ngày Hoa Tiểu Hoàn đã giao thủ cùng La Thái Y, biết rõ thực lực của đối phương. Nếu không phải là đối phương cố kỵ lực sát thương hùng mạnh Cửu Âm Bạch Cốt Trảo của mình, không muốn lấy thương đổi thương cùng mình, như vậy nhất định là mình phải bại.


Bất quá La Thái Y muốn thắng mình, không trả một giá cao cũng không làm được, giữ chân nàng thời gian một nén nhang không thành vấn đề.
Cuộc chiến sinh tử như vậy, thời gian kéo dài, nội lực của mình sẽ không theo kịp, tất bại không thể nghi ngờ.
- Lúc nào động thủ?
Hoa Vô Kỵ suy nghĩ một chút:


- Ba ngày sau, ba ngày sau chúng ta lên đường, ngày thứ năm tới phân đà Ma giáo Lạc Dương. Bảo con trở lại chính là muốn cùng nhau hành động với người của chúng ta.
- Phụ thân vẫn coi trọng những tên kia như vậy ư, chán thật.


available on google playdownload on app store


Sắc mặt Hoa Tiểu Hoàn như thường, tựa hồ câu trách cứ phụ thân này không phải phát ra từ trong miệng nàng.
Hoa Vô Kỵ khẽ run lên, kể từ sau khi làm Minh chủ Thiên Đạo Minh, lại luyện thành Hàn Băng chân kinh, cho tới bây giờ không ai dám nói lời như vậy với mình, nữ nhi này quá càn rỡ.


- Tiểu Hoàn! Sao con dám nói chuyện với phụ thân như vậy?!
Một cỗ hàn khí không khỏi bùng lên trên người Hoa Vô Kỵ. Thật ra thì hiện tại Hoa Vô Kỵ đã là một người vô cùng bạo ngược, bất quá ở trước mặt nữ nhi mới ra sức đè nén, hiện tại đã không nén được nữa.


Hoa Tiểu Hoàn cũng không nhìn Hoa Vô Kỵ lần nào:
- Nếu phụ thân muốn giết con, vậy động thủ ngay bây giờ đi. Nếu không giết vậy hãy ra ngoài, con mệt lắm, muốn nghỉ ngơi.
Khí tức Hoa Vô Kỵ ngưng tụ lại, hàn khí càng ngày càng lạnh lùng.


Hoa Tiểu Hoàn không nhìn phụ thân, nhưng cỗ khí tức âm lãnh quanh thân kia cũng dần dần phát tán ra, thậm chí càng kinh người hơn cả Hàn Băng chân kinh của Hoa Vô Kỵ.


Nếu như lúc này có nhiệt độ kế, sẽ phát hiện nhiệt độ bên cạnh Hoa Vô Kỵ đã đạt độ âm. Mà mặc dù Hoa Tiểu Hoàn không có nhiệt độ thấp như vậy, nhưng khí tức lạnh lẽo ăn sâu vào xương tủy của nàng, khí lạnh thuần túy của Hoa Vô Kỵ lại không có được.


Hai người giằng co hồi lâu, Hoa Tiểu Hoàn không chịu nhường nửa bước, rốt cục Hoa Vô Kỵ bị thái độ nữ nhi đánh bại, cũng thu liễm hàn khí ngoài thân:


- Được rồi, phụ thân cũng không nói nhiều, con nghỉ ngơi sớm một chút đi, chuyện còn lại không cần con quan tâm. Về phần hòa thượng Thiếu Lâm kia, sau khi đối phó Ma giáo xong hãy thu thập hắn.
- Người là phụ thân, hết thảy cứ làm theo phụ thân.


Hoa Tiểu Hoàn trở lại giường mình, kéo mền gấm phủ kín đầu, hoàn toàn không để ý tới Hoa Vô Kỵ nữa.


Sắc mặt Hoa Vô Kỵ tái xanh đi ra bên ngoài, trong lòng càng nghĩ càng cảm thấy tức tối trong lòng. Y nhìn thấy gần đó có một cây tùng nhỏ, thình lình xuất ra một chưởng, một cỗ hàn khí từ trong lòng bàn tay bắn ra, nháy mắt biến cây tùng kia thành cây băng.


- Hừ! Ma giáo! Thiếu Lâm... các ngươi hãy chờ xem, rất nhanh võ lâm Hà Nam sẽ trở thành thiên hạ của Hoa mỗ. Đến lúc đó chỉ cần lấy được truyền thừa kia, luyện thành thần công khoáng thế, xem còn ai dám chống đối với ta!
------------


Rốt cục bão tuyết rơi mấy ngày liên tiếp cũng ngừng lại, mặt trời lặng lẽ lộ diện.
Các hòa thượng Thiếu Lâm tập trung quét dọn tuyết đọng trên sơn đạo, bằng không tuyết đọng quá nhiều, hương khách sẽ không có cách nào lên núi.


Hiện tại Thiếu Lâm tiêu tốn càng ngày càng nhiều, lần này lại thêm mười tám thùng cơm, những người này đều là siêu cấp Đại Vị Vương (bao tử lớn), luyện tập Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện cũng vô cùng hao phí thể lực, nhất định phải ăn nhiều. Thiếu Lâm không ăn thịt, nếu như ăn chay còn không được no bụng, e rằng những người này còn phải xuống núi kiếm ăn thêm.


Mà tượng Phật bên trong Vạn Phật tháp đã được thỉnh hết không còn, nếu còn không mở cửa chùa cho hương khách vào, Thiếu Lâm sẽ đối mặt với nguy hiểm nghèo rớt mồng tơi.


Không riêng Thiếu Lâm gấp, những hương khách kia cũng gấp, bão tuyết lấp đầy núi, vốn bọn họ cho là cả mùa Đông này Thiếu Lâm cũng không thể mở cửa. Các tín đồ thành kính đều hy vọng có thể đã thông con đường núi này, nhưng tuyết vẫn rơi không ngừng.


Hiện tại tốt quá, tuyết đã ngừng rơi, đường núi được quét dọn sạch tuyết. Tất cả mọi người biết tin này vội vàng lên núi, phát tiết tình cảm bái Phật đã nín nhịn từ lâu.


Hơn nữa Thiếu Lâm vừa xuất hiện thêm Thiên Vương điện, càng làm cho mọi người vui mừng vô kể, như vậy bên trong Vạn Phật tháp cũng sẽ không chật chội nữa.
Hoắc Nguyên Chân thức dậy thật sớm, tiến vào trong chùa quan sát hương khách tới dâng hương.


Thiếu Lâm hưng vượng là chuyện mà hắn cảm thấy vui mừng nhất hiện tại. Đây chính là ngôi chùa mà một tay hắn tạo dựng nên, nhìn vô số tín đồ thành kính tới viếng, hắn cảm thấy vui mừng hơn cả lúc trước thi đỗ đại học.


Một con lừa đen đi tới trước cửa chùa, hiện tại Thiếu Lâm an bài một ít văn tăng ở cửa chùa làm Tri Khách tăng, lập tức nghênh đón, cột lừa vào gốc cây trước đại môn.
Một lão nhân độc nhãn trên lưng lừa nhảy xuống, chậm rãi đi vào trong chùa.


Hoắc Nguyên Chân đang tản bộ bên trong chùa, thấy lão nhân này đi vào không khỏi rực sáng ánh mắt.
Ma giáo Hộ Giáo Pháp Vương, Độc Mục Hổ Vương Chu Tần.
Lão tới làm gì?


Hoắc Nguyên Chân cảm thấy nghi hoặc trong lòng. Theo lý thuyết bây giờ Thiên Đạo Minh đang khua chiêng gõ trống chuẩn bị tấn công phân đà Hà Nam Ma giáo bọn họ, lúc này lão và La Thái Y đều phải trấn giữ ở phân đà, ra sức bảo vệ phân đà không mất mới đúng. Vì sao lão lại tới Thiếu Lâm tự vào lúc này?


Đối với Chu Tần, Hoắc Nguyên Chân vẫn rất có hảo cảm, ban đầu trên đường đi vô tình gặp được, Chu Tần đã từng khuyên hắn Tung Sơn là đất thị phi, có thể đi thì đi.


Lần ấy lão và La Thái Y liên thủ đi Tung Sơn, nếu như không phải là mình không cẩn thận đụng phải La Thái Y, chọc La Thái Y nổi điên, đuổi giết mình trăm dặm, sợ rằng bây giờ cũng không còn Thiên Đạo Minh nữa.
Nói như thế, người này đúng là vì tốt cho mình.


Hoắc Nguyên Chân thấy Chu Tần, tự nhiên Chu Tần cũng nhìn thấy hắn, từ xa cười cười với hắn, sau đó có vẻ hăng hái đi Thiên Vương điện, một lúc lâu sau mới trở ra.
Từ Thiên Vương điện đi ra, Chu Tần đi tới bên cạnh Hoắc Nguyên Chân, thi lễ với hắn:
- Hắc hắc, tiểu phương trượng vẫn khỏe chứ?


- A Di Đà Phật, nhờ phúc Chu thí chủ, bần tăng thân thể khỏe mạnh, ăn được ngủ được.
- Ha ha, quả nhiên phương trượng khác với hòa thượng phổ thông, nào, chúng ta vào phòng trò chuyện.
Nói xong, Chu Tần liền tự động đi tìm chỗ Phương trượng viện, chạy thẳng về phía đó.


Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương | bachngocsach.com
Hoắc Nguyên Chân cảm thấy buồn cười trong lòng, người này quả thật là thích làm nấy, không ngờ rằng cho mình là chủ nhân.


Bất quá dĩ nhiên Hoắc Nguyên Chân sẽ không so đo những chuyện nhỏ nhặt này, đi theo Chu Tần thẳng vào trong Phương trượng viện, tiến vào đại điện ngồi xuống.
- Tiết trời lạnh lẽo, hẳn là Chu thí chủ cũng không khát, bần tăng cũng sẽ không pha trà cho lão.


Chu Tần vừa định tìm chút nước uống đã bị lời của Hoắc Nguyên Chân chặn ngang, có vẻ buồn bực nói:
- Tiểu hòa thượng, ngươi cũng quá nhỏ nhen, dù sao ta cũng là khách nhân.


- A Di Đà Phật, người tới là khách, nhưng sợ là khách nhân Chu thí chủ này có chuyện cần cầu mà tới, đã như vậy, bần tăng không pha trà cho lão cũng là đúng lý.
Độc nhãn Chu Tần chợt lóe sáng nhìn Hoắc Nguyên Chân:


- Tiểu hòa thượng, người khá lắm, có thể đoán được lão phu có chuyện cầu ngươi. Vốn ta định lát nữa mới nói, hiện tại ngươi đã đoán được, ta cũng không giấu nữa. Hôm nay lão phu tới đây quả thật có chuyện.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu không nói gì, chờ đợi Chu Tần nói tiếp.


- Phương trượng có biết, gần đây Thiên Đạo Minh có động tác hay không?
- Bần tăng sống trong thâm sơn, cũng chưa từng gia nhập Thiên Đạo Minh kia, không biết chuyện này.


Chu Tần hơi sượng một chút, phương trượng này rõ ràng không phối hợp, ngươi ở thâm sơn không sai, nhưng Thiếu Lâm ngươi cũng là môn phái giang hồ, hơn nữa bản thân người cũng không tốt lành gì, cũng có động tác lớn nhỏ không ngừng. Người nói không biết chuyện này, có quỷ mới tin được.


Bất quá hiển nhiên không thể nói thẳng ra như vậy, Chu Tần cười gượng:
- Phương trượng, nếu ngươi không biết, vậy lão phu sẽ nói cho ngươi biết. Là như vậy, bọn Thiên Đạo Minh chuẩn bị sắp tới công kích phân đà giáo ta, ta tới nơi này là mời phương trượng rời núi, giúp chúng ta một tay.


Hoắc Nguyên Chân cười nhìn Chu Tần:


- Chu Pháp Vương nói như vậy thật là kỳ quái, mặc dù bần tăng chưa từng gia nhập Thiên Đạo Minh, nhưng cũng chưa từng gia nhập Thánh Hỏa giáo các ngươi. Hơn nữa Thiếu Lâm bần tăng là Phật môn, lấy thanh tu làm chủ, tranh đấu giữa ở các ngươi cùng Thiên Đạo Minh có liên quan gì với Thiếu Lâm ta?


- Phương trượng nói không sai, nhưng cũng xin phương trượng suy nghĩ một chút, nếu như Thiên Đạo Minh kia thành công, bọn họ sẽ thống nhất võ lâm Hà Nam, lúc ấy Thiếu Lâm các ngươi sẽ trở thành kẻ ngoại đạo duy nhất. Với biểu hiện của phương trượng người lúc ở Tung Sơn phái, ngươi cho là Hoa Vô Kỵ có thể để cho người tiêu dao tiếp tục hay sao? Cho nên bây giờ, Thánh giáo chúng ta cùng Thiếu Lâm ngươi là ích lợi tương quan, một bên nhục bên kia cùng nhục, chẳng lẽ ngươi không đi?


Hoắc Nguyên Chân bất động thanh sắc, nghĩ thầm có lẽ bọn họ có thể diệt phân đà Ma giáo của lão, nhưng muốn diệt Thiếu Lâm vậy vẫn còn kém một chút. Có Vô Danh ở đây, căn cơ Thiếu Lâm hết sức vững vàng.


Dĩ nhiên Hoắc Nguyên Chân không muốn nhìn thấy cảnh tượng kia, nếu thật sự là Thiên Đạo Minh đánh tới, chỉ sợ Thiếu Lâm cũng sẽ tổn thất không nhỏ, Vô Danh tuy mạnh nhưng cũng không thể bảo vệ tất cả mọi người.
Thấy Hoắc Nguyên Chân không trả lời ngay, Chu Tần lại nói:


- Thanh Hỏa giáo được gọi là Ma giáo, nhưng chưa từng làm chuyện ma quỷ gì. Bất quá là những kẻ tự cho là chính nghĩa kia cho rằng Thánh giáo uy hϊế͙p͙ đến địa vị của bọn họ, mới muốn trừ đi chúng ta. Phương trượng Đại sư từ bị đại độ, chẳng lẽ ngồi yên không lý tới chuyện này?


Nghe thấy lời Chu Tần, Hoắc Nguyên Chân khẽ nhếch môi. Chu Tần này cho mình là đứa trẻ ba tuổi hay sao, chẳng lẽ giang hồ tranh đấu, lần nào Thiếu Lâm cũng phải đứng ra với thái độ từ bị đại độ sao?
Quả thật hết sức nực cười.


- Chu thí chủ, nếu không còn chuyện gì khác, bần tăng còn phải tu hành Phật pháp, tham ngộ thiên cơ.
Sắc mặt Chu Tần biến đổi, đây là Hoắc Nguyên Chân tỏ rõ thái độ không muốn tham dự chuyện này.
Nhưng lão đã tới đây, không thể trở về tay trắng như vậy, rốt cục nghiến răng một cái:


- Phương trượng, thật không dám giấu, lần này tới đây mời ngài tương trợ không phải là ý của ta.
- Vậy là ai?
- Là ý của một vị Hộ Giáo Pháp Vương khác của Thánh giáo ta, Thái Y Phượng Hoàng La Thái Y.
Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút, thì ra là La Thái Y muốn mời mình.


- Phương trượng, hai người ta cùng La Pháp Vương trấn giữ phân đà Hà Nam, nhưng Thiên Đạo Minh kia vẫn muốn tới tấn công, như vậy có thể thấy được bọn chúng có nắm chắc tương đối về trận chiến này. Mà tổng bộ giáo ta ở tận Thiên Sơn, nước xa không cứu được lửa gần, những môn phái giang hồ khác cũng sẽ không chịu tương trợ Thánh giáo ta, cho nên La Pháp Vương nói muốn mời người tới hỗ trợ một tay. Nếu ngươi không chịu đi thì…


- Không chịu đi thì thế nào?
- Không chịu đi, La Thái Y bảo ta cho ngươi biết, đừng quên ngươi còn thiếu nàng.
Nghe thấy lời của Chu Tần, Hoắc Nguyên Chân giờ lâu không nói.
Lúc trước nhất thời không cẩn thận nhìn thấy thân thể của nàng, hôm nay lưu lại mầm họa, bị nàng dùng chuyện này uy hϊế͙p͙ mình.


Bất quá đề nghị này quả thật làm cho Hoắc Nguyên Chân động tâm. Có thể trả món nợ này cho xong sớm, quả thật là chuyện tốt.


Nhưng có một điểm, Thiếu Lâm không thể tham gia chuyện này, muốn tham gia cũng chỉ có thể là mình đi. Dù sao Thiên Đạo Minh làm ác còn hơn Ma giáo, từ trước tới nay vẫn tìm đủ mọi cách mưu hại mình, đối phó với bọn chúng không hề cảm thấy cắn rứt trong lòng.


- Nếu là đề nghị của La thí chủ, vậy bần tăng đi một chuyến cũng không sao.
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân đồng ý, độc nhãn Chu Tần lập tức đảo tròn không ngớt.


Trước khi tới đây, Chu Tần từng vỗ ngực bảo đảm mình nhất định mã đáo thành công, nhưng La Thái Y nói phương trượng này không phải là để thuyết phục. Nếu như Chu Tần bất thành, vậy cứ nói phương trượng còn thiếu nàng một chuyện, nhất định sẽ thành công.


Lúc ấy Chu Tần có hơi không tin lời này, lão cho là mình có thể thuyết phục phương trượng, không nghĩ tới đến cuối cùng vẫn phải dựa vào câu nói của La Thái Y mới có thể thành sự.


Bất quá La Thái Y không có nói phương trượng thiếu nàng cái gì, chuyện này làm cho ngọn lửa tò mò của Chu Tần cháy lên rừng rực, hy vọng biết được nội tình.
Trong Thánh Hỏa giáo, La Thái Y coi như là một nhân vật vô cùng khác biệt.


Giáo chủ Mạc Thiên Tà, Tả Hữu Nhị Thánh, Tam Trưởng Lão, Tứ Đại Pháp Vương, đây là những nhân vật hàng đầu trong Thánh Hỏa giáo. La Thái Y là nữ tử duy nhất, tuổi cũng là nhỏ nhất, bình thời sẽ không tới tổng đàn, cũng sẽ không qua lại với những người khác.


Nàng chỉ có quan hệ rất tốt với con gái của Mạc Thiên Tà là Ninh Uyển Quân. Nghe nói giữa hai người có duyên phận sự đồ, một phần lớn võ công của Ninh Uyển Quân là do La Thái Y truyền thụ, chỉ bất quá không có bái sự chính thức mà thôi.


Mà La Thái Y lại vô cùng xinh đẹp, nữ nhân càng xinh đẹp càng được nhiều người chú ý, nhưng lại không thấy nàng tiếp xúc nhiều với bất kỳ nam nhân nào. Thậm chí người trong Thánh giáo còn lén lút bàn luận với nhau về chuyện La Thái Y có ý trung nhân hay không.
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương | bachngocsach.com






Truyện liên quan