Chương 87: Ẩn giấu Càn Khôn

Thư?
Thiên thư là cái gì?
(Thiên thư: sách trời)
Tại sao Thiên Như Kính lại hỏi nàng như vậy? Tại sao lại đoán nàng đã xem thiên thư?


Khuôn mặt Sở Ngọc bất động, nhưng trong lòng nàng thầm tính toán thật nhanh, liên hệ với câu nói trước của hắn có chữ “Càn Long”. Khang Hi và Càn Long là người của hơn một ngàn năm sau, người của thời đại này không thể biết được. Nàng biết Khang Hi, bởi vì bản thân nàng cũng đến từ hơn một ngàn năm sau. Vậy còn Thiên Như Kính?


Chẳng lẽ hắn cũng xuyên không mà tới?
Không đúng, điều này không thể lý giải về vầng hào quang màu lam nhạt trên người hắn! Vậy còn thiên thư?


Thiên thư, thiên thư, tên như ý nghĩa, chắc là…Sở Ngọc nhìn Thiên Như Kính, lồng ngực như có những đợt sóng quay cuồng hết đợt này đến đợt khác, cuốn theo linh hồn nàng.


Thiên Như Kính cho rằng nàng đã xem thiên thư, bởi vì nàng kể chuyện Khang Hi. Vậy hắn nhắc đến Càn Long, có phải vì…bản thân hắn đã xem thiên thư?
Cái gọi là thiên thư, có thể ghi chép được những chuyện tương lai?


Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Sở Ngọc vạch ra mấy chục giả thiết. Nàng chớp chớp mắt, hỏi lại Thiên Như Kính: “Trước khi ta trả lời, ngươi cũng nên nói rõ, làm sao ngươi biết ta nhắc đến Khang Hi?”


available on google playdownload on app store


Thật ra không cần Thiên Như Kính nói, nàng cũng có thể đoán được. Có lẽ đơn giản là Lưu Tử Nghiệp thấy hứng thú với chuyện kể của nàng, nên nói lại với người khác, thậm chí trực tiếp nói với Thiên Như Kính. Nàng hỏi Thiên Như Kính không phải vì đợi hắn trả lời, mà để kéo dài thời gian, khiến nàng có thể suy nghĩ kỹ càng hơn một chút.


Nàng nên trả lời thế nào bây giờ? Để vừa không làm bại lộ lai lịch của mình, lại thu được thêm tin tức?


Thông qua Thiên Như Kính, Sở Ngọc mới biết mấy ngày nay nàng bị đau họng, Lưu Tử Nghiệp nhàn rỗi không có việc gì, lại rất ấn tượng với chuyện kể của nàng nên đem khoe khoang với phi tử trong hậu cung. Các phi tử sau khi nghe xong, lại truyền miệng đồn thổi lan ra, đến tai Thiên Như Kính đang ngẫu nhiên “đuổi ma quỷ” trong cung. Vì thế hắn trực tiếp đi tìm nơi bắt nguồn câu chuyện, chính là Sở Ngọc.


Thiên Như Kính đứng ở đây chờ Sở Ngọc, chờ nàng đến để hỏi cho rõ ràng.


Sở Ngọc nhìn thẳng vào mắt Thiên Như Kính, khe khẽ mỉm cười rồi chậm rãi nói: “Thiên Như Kính, ta có một ý thế này. Ta với ngươi, mỗi người nói một chuyện, xem những điều chúng ta biết có giống nhau không?” Thiên Như Kính chắc là khác nàng, không xuyên qua, nếu không hắn đã chẳng hỏi thiên thư gì đó. Vấn đề đáng quan tâm nhất bây giờ, chính là “thiên thư”!


Không ngờ Sở Ngọc đề nghị như vậy, Thiên Như Kính hơi sững sờ rồi gật đầu. Hai người cho những kẻ khác lui hết, cùng sóng bước chậm rãi.


Sở Ngọc mở miệng trước: “Sau thời Tam quốc đến Lưỡng Tấn, sau Lưỡng Tấn đến Nam Bắc triều, nhà Tùy thống nhất nam bắc, nhà Đường sau đó phát triển mạnh hơn. Trong Nam Bắc triều lại chia thành bốn nước, Tống là nước lớn nhất”.


Như Sở Ngọc đã nói, thời đại mà nàng đang sống là Nam Bắc triều, trước thời nhà Tùy và sau thời Tam quốc, Lưỡng Tấn. Lúc này thiên hạ chia thành hai miền nam bắc, cực kỳ hỗn loạn, đến mức Sở Ngọc không nhớ nổi có bao nhiêu quốc gia. Nàng chỉ biết đại khái, phía nam nơi nàng đang sống có bốn nước, lớn nhất là nước Nam Tống do Lưu Dụ lập nên. Không phải nhà Tống trong Đường Tống Nguyên Minh Thanh, mà là triều Nam Tống.


Ba triều đại tiếp theo, nàng chỉ nhớ hoàng đế đầu tiên họ Tiêu, còn những người khác thì chịu.
Sở Ngọc nói xong nhìn sang Thiên Như Kính: “Sau đó là gì?” Đến lượt hắn.


Thiên Như Kính quay lại nhìn Sở Ngọc. Đôi mắt hắn thanh đạm xuất tục, lần đầu tiên nàng có ấn tượng, là trong ánh mắt hắn hiện vẻ hơi ngỡ ngàng, như là vừa mới nhìn thấy nàng lần đầu. Giây lát kinh ngạc lướt qua, Thiên Như Kính rất nhanh khôi phục vẻ lạnh lùng, tiếp lời Sở Ngọc: “Đường, Tống, Nguyên, Minh, Thanh. Đế chế kết thúc”.


Đây…chính là lịch sử sau này!
Sở Ngọc nhắm mắt lại rồi vội mở ra ngay. Khóe miệng nàng khẽ giật giật, cảm giác như nụ cười của mình hơi gượng gạo.
Thiên thư? Thiên thư!
Đây chính là lịch sử!


Tuy không biết đến mức nào, nhưng có thể khẳng định, Thiên Như Kính đã đọc được ở đâu đó về lịch sử sau này, thậm chí có lẽ chính hắn đang sở hữu ghi chép lịch sử đó.


Cho nên, hắn mới nói thẳng rằng vận số của triều đại này đã tận. Và Sở Ngọc cũng biết, ngày tàn của họ Lưu cũng không còn xa.


Ngẫm nghĩ một chút, Sở Ngọc ổn định tinh thần, hỏi lại: “Chúng ta tiếp tục nhé! Chắc ngươi đã biết sự thay đổi triều đại, vậy ngươi chắc biết rõ, vị vua tiếp theo sau Khang Hi là Ung Chính, con trai thứ mười bốn của Khang Hi, đúng không?”


Thiên Như Kính ngẩn người: “Rõ ràng là con trai thứ tư, sao lại là thứ mười bốn?”
Khóe mắt Sở Ngọc hơi lóe lên, giảo hoạt hỏi lại: “Sao có thể là con thứ tư được? Là con thứ mười bốn, chăc ngươi nhớ lầm rồi!”


Bị nàng hỏi vặn, Thiên Như Kính hơi bối rối, không dám chắc mình có nhớ chính xác không. Hắn vội vàng gật đầu với Sở Ngọc, xoay người bước ra chỗ khác cách khoảng bảy, tám bước. Hắn quay lưng lại phía nàng, nâng tay trái lên, cúi đầu không biết là đang xem thứ gì.


Động tác này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Sở Ngọc.
Ung Chính là con trai thứ tư của Khang Hi, cái này nàng biết rõ. Vừa rồi nàng cố ý nói sai khiến cho Thiên Như Kính rối loạn đầu óc. Để kiểm tr.a lại, chắc chắn Thiên Như Kính sẽ mở thiên thư ra xem, mà nhờ đó nàng cũng biết chỗ cất giấu thiên thư.


Sở Ngọc vốn cho rằng Thiên Như Kính để thiên thư gì đó ở nhà. Thừa dịp hắn về nhà xem thiên thư, nàng có thể bảo Dung Chỉ điều Hoa Thác đi xem xét một chút, tìm chỗ cất thiên thư. Lại không đoán được, Thiên Như Kính mang thiên thư bên mình.


Nhìn hành động của Thiên Như Kính, Sở Ngọc phải mất hai giây sau mới phản ứng kịp. Hóa ra Thiên Như Kính đứng tránh ra một góc là để xem “thiên thư”. Đầu óc nàng trống rỗng, trực giác xẹt qua, chỉ muốn kéo vai Thiên Như Kính để xem đó là cái gì.


Tiến đến phía sau Thiên Như Kính, cách khoảng hai bước, Sở Ngọc nhìn qua vai hắn thấy có ánh sáng màu lam nhạt. Nháy mắt, nàng cũng cảm thấy bị một khí lực vô hình đẩy ra giống như lần trước. Có điều, lần này khí lực không đủ mạnh làm nàng bay lên không trung, mà chỉ đẩy nàng lùi lại vài bước.


Lảo đảo một lúc mới giữ được cả người đứng vững, Sở Ngọc chợt nhớ ra bí kíp phòng thân này của Thiên Như Kính. Vừa rồi vì nóng ruột nên nàng quên mất!


Không cam tâm, nàng lại vòng ra phía trước mặt hắn để xem. Vừa bước chân, Sở Ngọc thất vọng thấy Thiên Như Kính xoay người lại, ánh hào quang biến mất. Vẻ mặt hắn bình tĩnh, lãnh đạm: “Cô nhớ nhầm rồi! Không phải thứ mười bốn, mà là thứ tư!” Trong mắt hắn hiện vẻ đã hiểu vừa rồi Sở Ngọc lừa gạt hắn.


Cơ hội trôi qua mất rồi, Sở Ngọc cười khổ một tiếng rồi nói: “Đúng là ta nhớ nhầm!”


Hai người cùng đi một đoạn nữa rồi tách ra. Lúc sắp chia tay, Sở Ngọc gắt gao nhìn chằm chằm vào tay áo bên trái của Thiên Như Kính và nói: “Ta không biết cái của ta có phải là thiên thư hay không, nhưng hiện ta không mang theo người. Nếu ngươi muốn xem, thì bốn ngày sau hãy đến phủ công chúa!” Tuy đứng sau không nhìn rõ lắm, nhưng Sở Ngọc có thể khẳng định khá chắc chắn, thứ mà Thiên Như Kính giơ lên xem được giấu trong tay áo.


Lưu luyến nhìn tay áo hắn thêm một chút nữa, rồi Sở Ngọc mới rảo bước nhanh về phía nội cung.
Trong tay áo hắn giấu cái gì, nàng rất muốn biết!






Truyện liên quan