Chương 96: Giới hạn của từng người (thượng)

Trong phòng khách bày bàn ghế bằng gỗ đàn hương. Trên mặt bàn sơn đen bóng, có một chút trái cây khô làm đồ điểm tâm, giữa bàn là một bình bạch ngọc, cắm duy nhất một cành liễu xanh.


Sở Ngọc sau khi ngồi xuống liền vội hỏi Thiên Như Kính: “Nhiều ngày không gặp, ngươi nghĩ thế nào rồi?” Trước đây khi vào cung nàng thường ngẫu nhiên gặp hắn, nhưng mấy ngày qua lại không hề nhìn thấy, có lẽ là Thiên Như Kính cố tình tránh mặt.
Bây giờ hắn tự tìm đến, chắc là đã ra quyết định.


Đã quyết định…Sở Ngọc không khỏi hơi run rẩy. Sớm đoán được Thiên Như Kính sẽ nhượng bộ, cho nàng biết về chiếc vòng tay, nhưng tinh thần nàng vẫn không khỏi hồi hộp phấp phỏng.


Chiếc vòng đó chứa những thứ gì? Ngoài ghi chép lịch sử, còn gì khác không? Sư phụ Thiên Như Kính là Thiên Như Nguyệt đã từng chế tạo những dụng cụ tương tự như thí nghiệm hóa học, có lẽ là dựa theo kiến thức nằm trong chiếc vòng.


Thiên Như Kính cụp mắt, thản nhiên hỏi: “Cô muốn thế nào?” Hắn không vội ngả bài, mà bắt nàng phải tự khai.


Sở Ngọc cố gắng làm ra vẻ không quan tâm, mỉm cười nói: “Ta còn chưa biết cái vòng của ngươi có gì. Chẳng may điều ta muốn, chiếc vòng của ngươi lại không có, thì hóa ra là hỏng bét sao?” Nàng hơi cúi đầu để che giấu ánh mắt nôn nóng của mình.


available on google playdownload on app store


Tuy tỏ vẻ không quan tâm, nhưng thực ra Sở Ngọc tò mò nóng ruột muốn ch.ết! Nhưng nàng không thể để lộ điều đó ra ngoài, bởi vì thời điểm này, người nào quan tâm ít hơn, người đó sẽ chiếm thế thượng phong.


Thiên Như Kính biết nàng muốn nhìn thấy tận mắt, nếu không thì không thể tiến hành giao dịch. Hắn lại hỏi: “Cô muốn cụ thể thế nào?”


Sở Ngọc thản nhiên nói: “Ta biết rõ sắp tới, bệ hạ sẽ bị loạn thần giết ch.ết, một vị hoàng thúc sẽ được phò tá lên ngai vàng. Ta muốn xem trong thiên thư của ngươi, giai đoạn này có viết giống với những gì ta biết không, nếu giống y chang không khác thì ta mới chịu tin ngươi!”


Trước mắt nàng tạm thời không biết chiếc vòng của Thiên Như Kính có gì, cũng không muốn suy đoán lung tung. Nàng lấy vấn đề quan trọng bức thiết nhất của mình ra, tỏ vẻ đó là một ví dụ nhỏ không quan trọng, và mượn cớ kiểm tr.a thiên thư của Thiên Như Kính để bắt hắn cho nàng xem giai đoạn lịch sử tiếp theo.


Nàng và Lưu Tử Nghiệp đều ch.ết, nhưng quan trọng là bị ai giết, và người nào sẽ lên ngôi hoàng đế thì nàng không nhớ được. Đây là phiền não lớn nhất của nàng! Nếu có thể lừa Thiên Như Kính cho xem đoạn lịch sử đó, nàng sẽ xử lý kẻ chủ mưu, như vậy dù giao dịch này có thành công hay không thì nàng vẫn có lợi.


Đây chính là chủ ý của Sở Ngọc, bề ngoài rất hợp tình hợp lý không hề có sơ hở, nhưng Thiên Như Kính lại nói: “Điều này ta không thể đồng ý! Ta chỉ có thể cho cô xem phần ghi chép về các triều đại trước. Còn về tương lai, khi chưa xảy ra thì ta không thể cho người khác xem được!”


Trong lòng Sở Ngọc đột nhiên trầm xuống, gương mặt bất động. Nàng nói: “Có gì mà không được? Ta biết bệ hạ sẽ ch.ết, triều đại sẽ thay đổi. Chẳng lẽ nhìn qua phần ghi trên thiên thư không được sao?” Nàng đột nhiên cười khẩy, ánh mắt sắc sảo nhìn Thiên Như Kính: “Chuyện xảy ra trong các triều đại trước, các loại điển tích đều có ghi lại, ta còn phải xem thiên thư của ngươi làm gì? Xem ra, thiên thư của ngươi không thể dự đoán tương lai? Thiên thư đó là do ngươi lừa gạt ngụy tạo ra?”


Sở Ngọc dứt khoát phản đòn, rất không khách khí quy chụp cho Thiên Như Kính tội nói dối, thực ra là dùng phép khích tướng. Chỉ cần Thiên Như Kính tự ái, sẽ tự động nói ra giai đoạn lịch sử tiếp theo cho nàng. Tuy trên miệng nói rất hùng hồn gay gắt, nhưng trong lòng Sở Ngọc lại chẳng mấy hi vọng. Tâm tư nàng nặng trình trịch, mất hết tất cả hồi hộp mong đợi lúc trước.


Thiên Như Kính chịu đến tìm nàng, chắc chắn đã suy tính trên mọi phương diện, không thể dễ dàng vì vài câu nói của nàng mà thay đổi. Cái gọi là phép khích tướng, rất khó có tác dụng với một người tỉnh táo vô tình như hắn.


Đối diện với tội danh mà Sở Ngọc gán cho, thái độ Thiên Như Kính không có chút nào dao động. Hắn lẳng lặng nhìn Sở Ngọc, không phản bác, cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh nhìn, ánh mắt trong sáng như soi thấu linh hồn nàng. Rất lâu sau, hắn mới mở miệng lạnh nhạt: “Không thể cho cô xem, bởi vì cô sẽ tìm cách thay đổi vận mệnh của mình và làm trái với điều ghi chép trong thiên thư. Ta biết rõ như thế!”


Sở Ngọc cười khổ một tiếng, buông lỏng cả người trên ghế dựa. Nàng ngẩng đầu lên, hai tay che mắt lại, nói khẽ: “Ngươi nói đúng!”
Quan tâm sẽ rối loạn, lúc này người rối loạn chính là nàng.


Có lẽ mấy ngày trước, bị Sở Ngọc tập kích khiến Thiên Như Kính hơi bối rối. Nhưng sau mấy ngày trấn tĩnh lại, hắn nhận ra nàng không biết rõ giai đoạn lịch sử kế tiếp. Bởi nếu nàng biết ai sẽ giết ch.ết hoàng đế, ai sẽ đoạt ngai vàng, nàng sẽ vì sự sinh tồn của mình mà dồn sức đối phó với người đó.


Vì nàng không biết rõ, mà người thì quá nhiều, nên nàng không tìm được mục tiêu chính xác.
Cho nên, Thiên Như Kính không cho nàng xem phần “thiên thư” liên quan trực tiếp đến sự sống ch.ết của nàng. Đó là giới hạn của hắn.


Tuy đã trải qua mấy ngày suy nghĩ, tinh thần vô cùng kiên định, nhưng nhìn dáng vẻ của Sở Ngọc, Thiên Như Kính vẫn không khỏi hiếu kỳ. Nàng còn biết những gì nữa? Tại sao nàng có thể biết tất cả những điều đó?


Từ nhỏ đến lớn, Thiên Như Kính được dạy rằng phàm là việc của người khác, dù lớn hay nhỏ đều là do số mệnh, không đáng quan tâm, không nên lo lắng. Hắn trưởng thành cùng với những lời dạy đó, đã từng chứng kiến rất nhiều việc trên đời nhưng chưa từng để tâm. Hắn nhìn mọi buồn vui ly hợp của con người, hỉ nộ ái ố giống như ở một thế giới khác, không gì chạm được vào tâm tư của hắn.


Nhưng mà bây giờ…
Thiên Như Kính hơi hơi nhíu mày. Hắn bắt đầu có chút tò mò đối với người thiếu nữ trước mặt. Tuy rằng chỉ là một chút, nhưng lần đầu tiên hắn có loại cảm giác này, không biết phải làm sao.
Sư phụ, con phải xử lý thế nào đây?


Thiên Như Kính trong lòng thầm hỏi: Sư phụ, nữ tử trước mặt con tên là Sở Ngọc. Nàng cũng biết rõ thiên thư, như vậy, có thể tính nàng là trường hợp đặc biệt, không phải là “người khác” không?


Thiên Như Kính nhìn Sở Ngọc đang lấy tay che mắt, buột miệng hỏi: “Cô đang bối rối? Tuyệt vọng?” Lời nói ra khỏi miệng, Thiên Như Kính nghe thấy thanh âm của chính mình, cảm thấy hơi hối hận.


“Bối rối? Tuyệt vọng?” Sở Ngọc nghe thấy tiếng hỏi của hắn, bỗng bật cười. Nàng buông tay xuống, chống khuỷu tay lên cạnh bàn, trong ánh mắt không còn chút nào ảm đạm, thậm chí lại có vẻ khá hứng thú: “Ngươi hỏi kỳ lạ thế? Vì sao ta phải tuyệt vọng?”






Truyện liên quan