Quyển 2 - Chương 52: Rơi lệ

*Dịch giả*: Thiên Ý
"Nhất hồ thanh tửu, thùy nhân hữu mộng. Dục tương mẫu đan hoán quế hoa, đán bác giai nhân nhất tiếu."
Trên một bức Mẫu Đơn Thịnh Cảnh Đồ từng làm cho họa sĩ trong cung kinh diễm lại điểm mấy câu chữ chẳng mấy hay ho.


Ngón tay thon dài trắng nõn của Lôi Nhược Nguyệt vuốt qua từng hàng chữ đó, trong đôi mắt thê lương lại có thêm vài phần vui vẻ.


Ngày ấy, lúc hoa mẫu đơn nở rộ, Hoàng thượng mời quần thần tới ngắm hoa, cũng mời quần thần vẽ tranh ngay trong đình viện. Lúc đó Lôi Nhược Nguyệt dù không muốn đi nhưng lại bị Hoàng hậu kéo tới.


Tiểu Hạ Trữ khi đó vừa tròn mười lăm tuổi, chẳng hề có hứng thú gì với ngâm thơ vẽ tranh, chỉ một mực ăn bánh hoa quế. Nàng vừa ăn vừa nói chuyện với Hoàng hậu bên cạnh, không biết nói gì mà khiến cho Hoàng hậu nương nương cười rất vui vẻ, có lúc lại tức giận giúp nàng lau đi vụn bánh trên miệng, còn mắng nàng vài câu.


Lôi Nhược Nguyệt không nghe thấy nhưng vẫn đoán biết được chuyện Hoàng hậu nương nương nói với nàng. Tất cả mọi người đều mắng nàng từ chuyện nhỏ đến chuyện to, mắng nàng không đoan trang hiền lành như một công chúa thực thụ, thế nhưng ai cũng hết sức yêu chiều nàng. Cũng giống như hiện tại, Hạ Trữ chỉ cần nháy mắt, lè lưỡi mấy lần là đã làm dịu cơn giận của Hoàng hậu rồi.


Đúng lúc đó, Hạ Trữ thấy Lôi Nhược Nguyệt đang nhìn mình chăm chú thì cười với hắn một cái, chỉ một nụ cười này khiến cho mọi căng thẳng trong lòng hắn đều tan biến, chỉ còn lại toàn là yêu thương và ấm áp.


available on google playdownload on app store


Bút tùy tâm động, hắn vung bút vẽ hoa, nét đậm thì như sông cuồn cuộn chảy, nét nhạt thì như gió mát thoảng qua, mỗi đóa hoa đều tràn đầy linh khí, yêu kiều và đẹp đẽ.


Lúc hắn vẽ xong, tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ, không ai dám đưa ra lời bình luận, mọi người chỉ thi nhau hít vào khí lạnh vì quá kinh diễm, có người quên cả hít thở. Không gian bỗng lặng ngắt như tờ.
“Nhược Nguyệt ca ca vẽ đẹp quá!” Cuối cùng, vẫn là Trữ Hạ lên tiếng ca ngợi.


Lôi Nhược Nguyệt cười nhẹ, hỏi: “So với bánh hoa quế trong tay công chúa thì cái nào hơn?”
Chung quanh yên tĩnh đến rợn người.


Thơ họa là thơ họa, đồ ăn là đồ ăn, sao có thể so sánh với nhau được? Nếu nói về giá trị, thì bánh ngọt sao có thể so với danh họa, thậm chí bánh ngọt đem so với bức vẽ hoa mẫu đơn tệ nhất ở đây cũng không thể sánh bằng.


Thế nhưng Lôi Nhược Nguyệt lại dùng hai thứ không hề tương quan gì với nhau để làm phép so sánh.
Hạ Trữ cười hì hì, đáp: “Đương nhiên bánh hoa quế ngon hơn.”
Lôi Nhược Nguyệt khẽ cười, đề bút viết:
“Nhất hồ thanh tửu, thùy nhân hữu mộng.”


“Dục tương mẫu đan hoán quế hoa, đán bác giai nhân nhất tiếu.”
Trong lòng Lôi Nhược Nguyệt, tiêu chuẩn so sánh của Hạ Trữ luôn là giá trị nhất.
Đã là lời nàng nói, nếu là không tốt thì dù là hoàng kim, châu báu cũng chỉ như đồ bỏ đi.


Nếu nàng nói Lôi Nhược Nguyệt không tốt, vậy thì hắn cũng chỉ là bụi đất, chỉ là phế vật.
Lôi Nhược Nguyệt thở dài một tiếng thật khẽ, khóe mắt lại nhìn tới trương tình báo để trên bàn.


A Mộc Đồ vì Hạ Trữ mà thà rằng đắc tội Bang Thập, gặp công kích cả hai miền chiến tuyến cũng không muốn buông tay.
Cái đó là tình yêu.
Nếu không phải tình yêu, sao một nam nhân như thế có thể làm ra chuyện trăm hại mà không có lợi một chút nào.
Còn Hạ Trữ, nàng có yêu A Mộc Đồ không?


Nếu nàng yêu A Mộc Đồ, hắn có nên buông tay không?
Thế nhưng…
Lôi Nhược Nguyệt cười sầu thảm. Nếu thế, hắn phải làm gì bây giờ… Nàng là lý do duy nhất để hắn tồn tại tới bây giờ…
Nàng đã từng hỏi qua hắn: Nhược Nguyệt ca ca, nếu như ta ch.ết đi thì huynh sẽ thế nào?


Hắn trả lời nàng: Ta sẽ không để cho nàng ch.ết.
Nàng thiểu não: Ta nói là nếu cơ mà, nếu như ta ch.ết ấy?
Hắn cười: Vậy ta sẽ ch.ết cùng nàng.
Ngay cả ch.ết cũng đã nghĩ tới rồi, nhưng hắn lại chưa từng nghĩ có một ngày nàng theo nam nhân khác và bỏ rơi hắn.


Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, bởi hắn chưa từng nghĩ mình sẽ bị bỏ rơi.
Thế nhưng thật sự nàng đã bỏ hắn rồi sao?
Lôi Nhược Nguyệt nhìn màn mưa to bên ngoài, cười khẽ. Mưa mùa hạ thật lớn, có phải trời đã thủng một lỗ rồi hay không, cũng giống như trái tim hắn đã hoàn toàn bị lấy đi vậy.


Tiếng chén trà va vào nhau leng keng.
Tần Thiên Sinh hoảng sợ buông chén trà xuống.
Hắn cẩn thận đi tới gần Lôi Nhược Nguyệt, thò tay kéo cằm của hắn sang, nhìn gương mặt hắn, ánh mắt thanh tịnh ngày xưa sao mà ảm đạm, hoang sơ như sa mạc đến thế.


Nếu không nhìn kỹ còn không phát hiện ra vệt nước mắt trên mặt.
Hắn khóc thật sao? Hay là nước mưa ngoài cửa sổ?
“Ta muốn đi… tìm nàng…” Lôi Nhược Nguyệt đứng lên.
Tần Thiên Sinh giật mình, giữ chặt cổ tay hắn: “Không được.”


Lôi Nhược Nguyệt vùng vẫy nhưng vẫn bị Tần Thiên Sinh giữ chặt. Hắn đứng sát bên cửa sổ, mưa nhanh chóng làm ướt trường bào của hắn, mặt hắn so với áo choàng còn trắng hơn.


“Ta muốn đi tìm nàng.” Ánh mắt Lôi Nhược Nguyệt trở nên bối rối. “Nếu không tìm… Ta sợ sẽ không tìm được nữa…”
Tần Thiên Sinh kinh ngạc, buông lỏng tay ra. Hắn chưa từng thấy một Lôi Nhược Nguyệt thế này. Chưa từng thấy.
“Ta sẽ tìm nàng giúp ngươi.” Hắn nói một cách đắng chát.


“Không… Ta muốn tự đi tìm.” Lôi Nhược Nguyệt từ chối. “Ta muốn giải thích với nàng rõ ràng… Ta…”
“Ngươi thành cái dạng này rồi còn có thể đi đâu.” Tần Thiên Sinh túm lấy cánh tay hắn, vết thương trên lưng hắn bị động rách ra, trường bào màu trắng đã lấm tấm vài vệt đỏ.


“Thế nhưng…” Biểu lộ của Lôi Nhược Nguyệt trở nên mờ mịt, giống như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì. “Đáng lẽ ngày đó ta nên đi tìm nàng. Ta không nên quản thiên hạ này làm gì, chỉ nên đi tìm nàng thôi. Nếu không sao nàng phải trải qua nhiều đau khổ như thế…”


“Lôi Nhược Nguyệt.” Tần Thiên Sinh đè chặt vai hắn. “Đây không phải lỗi của ngươi.”
“Không phải lỗi của ta?” Lôi Nhược Nguyệt nhìn hắn, lông mi khẽ run, mặt vẫn trắng bệch. “Thế nhưng nàng… nàng không cần ta nữa rồi…”


Trước mắt là một vườn mẫu đơn rực rỡ, mẫu đơn trong nét vẽ của thiếu niên lại càng xinh đẹp, lúc hắn đưa mắt nhìn nàng, đôi mắt sáng như sao.
Nhược Nguyệt ca ca, nếu như về sau không có chuyện gì xảy ra thì tốt quá, có phải không? Nếu thế, chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau rồi.


Nhược Nguyệt ca ca, huynh không cần dùng mẫu đơn đổi bánh quế hoa. Kỳ thực, Hạ Trữ không nói cho huynh biết, ở trong lòng Hạ Trữ, không gì có thể so sánh bằng Nhược Nguyệt ca ca.


Hạ Trữ không cần cái gì cả, không cần cừu hận, không cần hoàng quyền, chỉ cần Nhược Nguyệt ca ca, chỉ cần huynh mỉm cười một cái thôi ta cũng hạnh phúc rồi.
Nhược Nguyệt ca ca, nếu ta ch.ết đi, huynh có thật sự theo ta hay không?
Huynh nói huynh sẽ đi cùng ta đấy, huynh có tới không?

“Trữ Hạ… Thực xin lỗi.”


Là tiếng của ai? Ai đang gọi nàng dịu dàng như thế?
“Trữ Hạ… Thực xin lỗi…”
Tốt… Mau vẽ hoa mẫu đơn cảm ơn ta…
“Trữ Hạ… thực xin lỗi…”
Đừng gọi nữa. Gọi ta là Hạ Trữ, đừng gọi ta là Trữ Hạ.”
“Trữ Hạ… Thực xin lỗi…”


Đừng gọi nữa. Thân ảnh của Nhược Nguyệt ca ca sao lại mờ dần thế kia, huynh muốn đi sao?


Nhược Nguyệt ca ca, đừng đi. Hạ Trữ sẽ nghe lời, sẽ ngoan ngoãn làm bài tập. Hạ Trữ sẽ không bắt Nhược Nguyệt ca ca làm bài tập cho nữa, sẽ không chạy loạn khắp nơi bắt huynh đi tìm, sẽ không trèo cây, không làm cánh tay Nhược Nguyệt ca ca bị thương nữa.


Hạ Trữ sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không nói lớn, không chạy náo loạn, không chống đối phụ vương, mẫu hậu nữa, cũng sẽ không để Nhược Nguyệt ca ca phải vì ta chịu oan ức nữa…
Cho nên, nếu Nhược Nguyệt ca ca đi, có thể mang theo Hạ Trữ được không? Mang theo Hạ Trữ, đi đâu cũng được…


Nhưng sao lại khó chịu thế này…
Sao lại khó chịu thế… Tiếng ồn làm Nhược Nguyệt ca ca phải đi sao?
Vì sao Hạ Trữ không thể chạy theo được?
Nhược Nguyệt ca ca, trước kia dù Hạ Trữ trốn ở đâu, chỉ cần gọi huynh, huynh đều xuất hiện. Thế nhưng sao hiện tại huynh lại lạnh lùng với ta như thế?


Nhược Nguyệt ca ca, Hạ Trữ hứa sẽ không bao giờ nghịch ngợm nữa, huynh đừng đùa ta như thế có được không?
Cười với ta đi, sau đó nắm lấy tay ta rồi nói: Chúng ta về nhà thôi.


A Mộc Đồ nắm chặt bàn tay, trong mắt mờ mịt, cúi đầu lại thấy cánh tay trắng nhợt nhạt như người đã ch.ết của nàng đã vung ra khỏi chăn từ bao giờ.
Hắn run rẩy nhét cánh tay nàng vào trong chăn, cả mặt vùi trên tóc nàng, nhẹ lẩm bẩm: “Thực xin lỗi… Xin lỗi…”


Thì ra đúng là nàng thà ch.ết cũng không muốn ở bên hắn, vậy mà hắn còn dồn nàng tới một bước này.
Hắn từng nói, dù ch.ết cũng không buông tha nàng. Hắn từng nói, dù có xuống địa ngục cũng phải kéo nàng theo.
Thế nên nàng đã chọn phương thức báo thù này để đáp trả hắn.


Tốt. Rất tốt!
Chung Trữ Hạ, nàng thành công rồi!
Ngự y tự mang thuốc tới. Thuốc rất đắng, Trữ Hạ không uống, lúc nào cũng lệ tuôn đầm đìa.
A Mộc Đồ bưng thuốc lên, dùng thìa cẩn thận đút cho nàng một ngụm, nàng lập tức phun ra.


Thử mấy lần, đút vào bao nhiêu nàng cũng phun ra bấy nhiều. Ngự y âm thầm lắc đầu.
“Trữ Hạ, uống thuốc mới khỏe lại được, sẽ không đau nữa.” A Mộc Đồ nhẹ nhàng lau khóe miệng cho nàng, tiếp tục cầm thìa đút thuốc. “Uống một ngụm, được không? Chỉ một ngụm thôi.”


Nàng lại phun ra, lông mày nhíu chặt, thống khổ kêu: “Nhược Nguyệt ca ca.”
A Mộc Đồ ngẩn ngơ nhìn bát dược hồi lâu, sau đó hắn ngửa đầu uống vào một ngụm, ngậm chặt trong miệng, sau đó đặt chén thuốc sang bên rồi cúi người, ngón tay nâng cằm nàng, nhẹ nhàng truyền thuốc sang miệng nàng.


Thuốc rất đắng, đắng đến mức nước mắt hắn phải chảy ra.
Rốt cuộc nàng cũng uống thuốc vào, sau đó lại tới ngụm thứ hai.
Môi nàng tái nhợt nhưng vẫn mềm mại như trước.


“Trữ Hạ, thuốc rất đắng… Nhưng nàng không phải uống một mình, còn có ta… Về sau hãy chia cho ta một nửa sự đau khổ của nàng, có được không?” A Mộc Đồ nỉ non bên tai nàng.
Nàng vẫn khóc, giãy giụa trong thoáng chốc như gặp phải ác mộng.


Thuốc dần hết, cuối cùng ngự y yên tâm mang bát thuốc đã cạn rời đi, đóng cửa lại.
A Mộc Đồ tựa ở bên giường, ôm nàng, người nàng nóng như lửa, thân thể nàng tràn đầy đau đớn…


Hắn hôn môi, hôn trán nàng, cùng nàng nói chuyện. Ngự y nói, nhất định phải gọi nàng tỉnh dậy, nếu không nàng sẽ ch.ết dần trong mộng.
Ngự y còn nói, nàng nhất định sẽ nghe thấy lời hắn gọi.
Lông mày nàng nhíu chặt, dường như rất đau đớn, chỉ có hai mắt mãi không chịu mở ra.


Có phải vĩnh viễn sẽ nhắm chặt thế không?
Mi A Mộc Đồ run rẩy, đôi mắt như phỉ thúy ngập một tầng nước long lanh.
Ngay cả thở hắn cũng quên rồi.
Nàng vừa khóc vừa gọi: “Nhược Nguyệt ca ca.” Hắn mỉm cười, thuốc đắng trong miệng còn sót lại ngấm vào tận tim.


Hắn vùi mặt vào hõm vai nàng, nhẹ giọng than: “Trữ Hạ, Trữ Hạ…”
Nàng lại phát sốt, thân thể nóng rực. Hắn cởi quần áo ra ôm lấy nàng, dùng thân thể hạ nhiệt độ cho nàng.”
Sau đó hắn lại phát hiện, thân thể của mình cũng chẳng mát hơn so với nàng.


“Trữ Hạ, mở mắt nhìn ta một chút thôi…” Hắn nỉ non bên tai nàng. “Nàng muốn Bang Thập ta sẽ lấy cho nàng. Nàng muốn Lôi Nhược Nguyệt ta cũng sẽ đem hắn tới cho nàng, được không?”
“Nhược Nguyệt ca ca…” Nàng tức giận gọi.


“Trữ Hạ… Gọi tên ta… Mau gọi tên ta…” Hắn biết nàng nghe thấy lời của hắn, nhưng dường như nàng lại không muốn nghe. Nàng chán ghét hắn đến vậy sao?
Nhưng hắn biết làm sao bây giờ?


Lúc bắt nàng về, hắn đã nghĩ tới vô số biện pháp để trừng phạt nàng. Hắn muốn nàng hiểu kết cục khi phản bội hắn là rất đáng sợ, rất thê thảm. Sau đó nàng sẽ phải cầu xin hắn, chỉ cần nàng cầu xin thì hắn sẽ tha thứ cho nàng.


Thế như kết cục cuối cùng lại thế này. Rốt cuộc là ai đang trừng phạt ai?
Hóa ra chỉ có một mình hắn chịu khổ, dù hắn làm cái gì thì hắn vẫn phải là người chịu thống khổ sau cùng.


Hắn không có khả năng ra lệnh cho nàng yêu hắn, chỉ có thể giãy dụa như một đứa trẻ sắp ch.ết đuối, khao khát một chút yêu thương từ nàng, dù một chút yêu thương đó chỉ là ánh mắt của nàng mà thôi.


“Ta không cho nàng ch.ết. Nếu nàng ch.ết, ta sẽ san bằng Bang Thập, nàng có nghe rõ không? Hả? Trữ Hạ, nàng có nghe ta nói không?”
“Nếu nàng ch.ết, ta sẽ đồ sát tất cả dân chúng Bang Thập. Ta sẽ khiến cho đất nước này mãi mãi biến mất trong lịch sử…”


“Nhưng nếu nàng chịu tỉnh lại, ta hứa ta sẽ đáp ứng nàng mọi điều, kể cả giúp nàng lấy lại quốc gia…”
“Trữ Hạ… Nàng nói với ta một câu đi, chỉ một câu thôi…”
“Kể cả là lời cự tuyệt, kể cả nàng nói nàng hận ta…”


“Nếu như nàng ch.ết trong ngực ta, ta sẽ đuổi theo nàng tới tận địa ngục cũng không cho nàng thoát.” Hắn như một đứa trẻ bàng hoàng, bơ vơ trôi giạt, không nơi nương tựa.
“Trữ Hạ. Trữ Hạ…”
Người ôm ở trong ngực, thế nhưng lại cho hắn khoảng cách xa nghìn trùng.


“Trữ Hạ, ta hận nàng! Ta hận nàng!”
Nhưng nếu nàng chịu tỉnh lại nhìn ta, nói với ta một câu, ta sẽ đem mọi thứ của ta cho nàng, dù nàng có vứt bỏ ta như vứt bỏ một đôi giầy cũ.
Hắn hôn nàng không biết bao nhiêu lần, nhưng đáp lại hắn chỉ là những tiếng rên rỉ, thổn thức, mê sảng vô nghĩa.


Hắn cảm giác cửa xuống địa ngục càng lúc càng lớn, chỉ có ôm chặt nàng mới có thể đè nén được cảm giác đau khổ xé tâm liệt phế. Ôm nàng giống như dùng độc dược để ức chế độc dược, vào thời điểm độc cắn trả thì chẳng còn một chút cơ hội sống.






Truyện liên quan