Chương 23: Quả Chanh Thứ 23
“Bộp” một tiếng cắt ngang những lời Ninh Manh chuẩn bị nói.
Cô quay đầu lại nhìn chiếc điện thoại trên tay Tô Hoài đã rơi xuống đất, cậu đang khom lưng chuẩn bị duỗi tay ra nhặt.
Cô liền nhanh một bước khom lưng nhặt điện thoại lên đưa cho cậu, người sau vẻ mặt không có biểu cảm gì: “Cảm ơn.”
Thẩm Diệc Thư như rất có tinh thần, cố ý không buông tha: “Hôm nay Tiểu Hoài giống như là có tâm sự ấy nhỉ?”
Tô Hoài quay đầu đi: “Không có gì, tay trơn thôi ạ.”
Bởi vì có tiết mục nhỏ này xen vào giữa, nên câu hỏi lúc nãy của Thẩm Diệc Thư đã bị bỏ lại sau đầu, cảnh tượng ba người ngồi trong phòng khách thoạt nhìn có vẻ rất hòa thuận, nhưng thực ra hòa thuận hay không hòa thuận thì trong lòng mỗi người đều tự rõ cả.
Ngoại trừ Ninh Manh lúc nào cũng ở ngoài tầng sóng ngầm.
Sự trầm mặc kéo dài mãi cho đến giờ ăn cơm, mẹ Ôn vừa rót rượu vừa nói: “Ôi lần trước hai nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm đã là chuyện của mấy năm trước rồi ấy nhỉ.”
Mẹ Tô gật đầu: “Thật đấy chứ, còn không phải tại tiểu tử này cả ngày nói bận học không muốn tụ tập nhiều sao, nhìn thằng nhóc này như vậy thôi, thực ra là lúc nào cũng đem tâm sự giấu trong lòng, không chịu nói ra, kỳ thật là nó cũng muốn đấy.”
Tô Hoài nhíu mày dừng đũa: “Mẹ!”
Mẹ Tô thấy vẻ mặt cậu không vui, nên cũng không nói thêm nữa, vội vàng cười cười: “Được được được, mẹ không nói nữa.”
Ninh Manh ngồi bên cạnh cậu ăn không ngừng, một đĩa lớn súp lơ xanh nướng muối [1] đều bị cô ăn đến chỉ còn lại vài miếng.
Sức ăn của Ninh Manh trước giờ vẫn luôn không tồi, mỗi bữa trưa có thể ăn được hai bát cơm đầy, nhưng không biết làm sao mà vẫn không cao lên được, dáng người cũng là kiểu da bọc xương, không đầy đặn, trông cứ như cây gậy, người không biết còn tưởng rằng gia đình không cho ăn uống tử tế ấy.
Thẩm Diệc Thư cùng hai ông anh ngồi uống rượu, trò chuyện mấy đề tài mà Ninh Manh nghe không hiểu nổi.
Chỉ có điều, lúc này đột nhiên đề tài lại bị ném qua, Thẩm Diệc Thư nghiêng đầu lắc lư ly rượu màu hổ phách trong tay, đùa giỡn một câu: “Tiểu Hoài lớn như vậy rồi còn chưa định kết giao bạn gái à?”
Ninh Manh chớp chớp mắt cũng quay đầu sang nhìn người con trai đang ngồi bên cạnh cô.
Đối với Thẩm Diệc Thư, Tô Hoài luôn không chút nể tình, thản nhiên như không có gì trả lời: “Cảm ơn giáo sư Thẩm quan tâm, có điều bây giờ phải lấy việc học làm chủ, vậy còn giáo sư Thẩm, lớn tuổi như vậy rồi còn chưa định lập gia đình ạ?”
Đuôi mắt Thẩm Diệc Thư cong lên, đặt chiếc ly pha lê lên mặt bàn đá cẩm thạch phát ra âm thanh thanh thúy dễ nghe, giong nói anh vẫn thành thục nhàn nhạt như cũ: “Tiểu Hoài quan tâm đến ta sao, hơn nữa, ta đã có bạn gái rồi.”
(Tớ sẽ để Tiểu Hoài xưng với chú nhỏ là chú – tôi, còn chú nhỏ với Tiểu Hoài là ta – cháu, chứ xưng chú – con như người khác với quan hệ hai người này kỳ lắm, không phải ta lậm convert mà ta – ngươi đâu nha mọi người. Nói thế ta giận các ngươi đấy.)
“Cái gì?! Diệc Thư, sao chuyện này mày vẫn chưa nói với anh, chuyện này xảy ra khi nào?” Vẻ mặt anh họ Thẩm Diệc Thư cũng chính là bố của Ninh Manh – Ninh Thành dường như rất kinh ngạc.
Thẩm Diệc Thư nhíu mày: “Anh, anh để ý mấy chuyện này làm gì.”
“Làm sao anh có thể không để ý…”
Bên kia, mọi người đều hùa vào thảo luận chuyện của Thẩm Diệc Thư, nhờ vậy Tô Hoài cũng không còn là trung tâm của câu chuyện nữa.
Mà nhá, vậy mà vẫn có cô gái nhìn trúng tên đàn ông thoạt nhìn không có chút đứng đắn này sao, nhất thời Tô Hoài cũng có chút tò mò.
Ninh Manh thì hết sức trực tiếp, nghĩ gì nói đó liền hỏi thẳng: “Chú nhỏ à, vậy người chú thích là ai vậy?”
Thẩm Diệc Thư ngược lại không giấu giếm, mỉm cười nói: “Là học trò của chú nhỏ.”
Lời này vừa nói ra, ngoại trừ Ninh Manh thì mọi người đều ngẩn người, đặc biệt là Ninh Thành vô cùng kinh ngạc bắt đầu quát mắng: “Diệc Thư, sao mày có thể xuống tay với chính học trò của mày chứ! Mấy năm nay ba mày mắng mày còn chưa đủ sao…”
Vẻ mặt Thẩm Diệc Thư có vẻ bất đắc dĩ, bộ dạng như không lọt tai: “Được rồi, em biết mà…”
Không chỉ mình Ninh Thành, hai bà mẹ cũng bắt đầu lải nhải, chủ đề đột nhiên sâu sắc hẳn, làm sóng não Ninh Manh nhất thời không bắt kịp nổi.
Đối với tình huống của Thẩm Diệc Thư, Tô Hoài đã từng nghe mẹ cậu kể qua, ngẫu nhiên nói mấy câu cũng đủ biết gia đình người đàn ông này rất phức tạp, dù sao cũng có chút lộn xộn.
Mấy người lớn ở đó ầm õm kinh khủng, cậu nhìn sang Ninh Manh đang ngồi một bên ngây ngốc chớp chớp mắt, đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.
Ninh Manh nhìn bố mẹ đang nói gì đó với chú nhỏ, chỉ là bản thân không bắt kịp được chủ đề, đành phải yên lặng ngồi một bên, lúc định thần lại thì lại chẳng thấy Tô Hoài đâu nữa, cô đang muốn đi tìm cậu thì điện thoại thông báo có tin nhắn.
Cô mở ra xem, nội dung tin nhắn chỉ có vỏn vẹn hai chữ: Ra ngoài.
Tô Hoài đứng ở bên ngoài đã bị đông đến cứng hết cả tay, cậu chẳng hiểu tại sao mình lại nói trực tiếp với Ninh Manh, mà còn bày đặt nhắn tin, làm giờ phải đứng hứng gió một trận.
Lần đầu tiên, Tô Hoài cảm thấy mình cũng có chút làm ra vẻ. (Không phải có chút đâu bạn.)
Rốt cuộc Ninh Manh cũng lọc cọc ra tới, kết quả chưa đi được mấy bước, thì đã bị Tô Hoài hung hăng quát một câu “Đeo khăn quàng cổ vào” lập tức quay về.
Tầm khoảng một phút sau, Ninh Manh mới đi ra, cười hì hì với cậu: “Tô Hoài à, có phải cậu muốn đưa tớ đi chơi không vậy?” (~ ̄³ ̄)~
Nam sinh có lẽ lâu rồi không được ở chung với cô, biểu cảm dịu dàng hiếm có, phá lệ trả lời cô: “Đúng vậy.”
Ngày mùa đông, trên đường có rất ít người đi dạo phố, cửa hàng hai bên đường đều đã treo đèn màu rực rỡ, là bầu không khí báo hiệu Tết sắp đến.
Ninh Manh đi bên cạnh cậu, vô cùng an tĩnh, đây đã là thói quen khi ở chung của hai người.
Chỉ là Tô Hoài không quen một chút nào, không rõ tại sao nhưng cậu rất muốn nói chuyện với Ninh Manh, có điều cô nàng này lại không chịu mở lời trước, còn nếu để cậu chủ động thì lại có chút bất thường, vì vậy hai người đành im lặng đi qua hết hai con phố.
Cuối cùng vẫn là Tô Hoài không nhịn được, cậu ho khan hai tiếng chuẩn bị nói chuyện, kết quả lời còn chưa kịp nói ra thì đã bị người đàn ông trung niên đang phát tờ rơi đi lại từ lúc nào cắt ngang.
“A, hai cháu là học sinh cấp 3 nhỉ, sắp thi đại học rồi phải không, có muốn suy nghĩ đăng ký trung tâm đào tạo không?”
Người đàn ông cầm trên tay một xấp tờ rơi, nghe ông ta nói có vẻ là nhân viên tuyên truyền của một tổ chức đào tạo nào đó rồi, Tô Hoài có chút không vui vì bị ngắt lời trực tiếp đáp lời: “Không muốn ạ.”
Như bình thường thì chắc đã từ bỏ rồi, nhưng người đàn ông này lại có vẻ cực kỳ kiên nhẫn, còn ra sức thuyết phục: “Bạn học à, trung tâm đào tạo bên tôi là trung tâm chính quy, tới chỗ bên tôi điểm số đảm bảo là sẽ tăng từ 20 – 30 đấy.”
Tô Hoài cảm thấy rất phiền nhiễu, vốn dĩ tình tình cậu đã không tốt lắm rồi, không thèm để ý đến ông ta mà trực tiếp đi về phía trước.
Kết quả đi được hai, ba bước thì cảm thấy có gì đó không đúng lắm, vừa quay đầu lại thì phát hiện thì ra người đàn ông kia đã chuyển mục tiêu!
Ông ta hăng say giảng giải cho Ninh Manh, mà mấu chốt là chiếu theo IQ của Ninh Manh, cũng có khả năng sẽ thực sự tin tưởng lắm, lại còn gật gật đầu phối hợp, chuẩn bị nhận lấy số điện thoại của ông ta nữa chứ!
Tô Hoài tức điên lên, bước hai, ba bước đến nơi, rút cây bút trong tay Ninh Manh thả vào tay người đàn ông kia, nắm cổ tay cô kéo về phía trước.
Người đàn ông vẫn không từ bỏ rống lên: “Bạn học à, thật sự rất hiệu quả đấy, thành tích cậu tầm khoảng bao nhiêu vậy…?”
Người phía trước còn chẳng thèm ngoái đầu chỉ ném lại một câu: “730.”
Người đàn ông: …
Ông ta thật sự không còn lời nào để nói, cũng không thể nói, trung tâm chúng tôi có thể giúp cậu đạt điểm tuyệt đối được…
Thật là, còn tưởng hôm nay sẽ lôi kéo được hai đứa đến trung tâm đào tạo cơ, kết quả vậy mà lại đụng phải học bá, thật là xui xẻo mà.
Ninh Manh bị Tô Hoài xách đi, đi được một đoạn mới buông tay cô ra, cô khó hiểu hỏi cậu: “Tô Hoài à, sao cậu không cho tớ nhận số điện thoại của ông ấy chứ?”
Vốn dĩ Tô Hoài đã có chút tức giận rồi, vừa nghe cô nói như vậy lại càng điên tiết hơn: “Nhận số điện thoại kia làm gì chứ, cậu thật sự muốn đến cái trung tâm rách nát kia à?”
Ninh Manh lắc đầu, khăn lông quàng cổ màu hồng nhạt cũng xoay theo, cô hết sức nghiêm túc nói: “Ông ấy nói thành tích có thể tăng thêm từ 20 – 30 điểm đấy, tớ muốn đi mà”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, Tô Hoài suýt chút nữa bị cô làm cho lay động, cậu xụ mặt nói: “Có gì tốt đâu chứ, thành tích hiện tại của cậu cũng đâu có tệ.”
Ninh Manh lại nhìn cậu, nói rõ ràng rành mạch từng câu từng chữ: “Nhưng mà tớ muốn thi cùng trường đại học với cậu, tớ không muốn phải rời xa cậu.”
Thẳng thắn mà nói, những lời như vậy cậu hẳn đã quen rồi, nhưng tại giờ phút này, lỗ tai cậu lại đỏ lên, sau đó liền quay đi cứng nhắc nói: “Oh.”
Nữ sinh đi theo đằng sau nghĩ chắc cậu ấy đã hiểu rõ ý mình rồi, liền dừng lại nói với cậu: “Vậy tớ quay lại lấy số điện thoại của ông ấy nhé.”
Đi cái qq ấy!
Tô Hoài trực tiếp đi lại nắm lấy tay cô, hai nữ sinh đi ngang qua nhỏ giọng thì thầm: “Cậu xem, đôi tình nhân đó trông xứng đôi quá đi.”
“Anh trai nhỏ kia đẹp trai quá đu, muốn đi gần cậu ấy cơ.”
“Đừng đi, không thấy cậu ấy đang nắm tay bạn gái à.”
Hai người kích động thảo luận to nhỏ rồi ngượng ngùng rời đi, Tô Hoài hoàn toàn không để ở trong lòng, chỉ nắm chặt tay Ninh Manh, giờ phút này tâm tư của cậu chỉ đặt lên trên người cô nàng này.
Trước đây cũng không phải cậu chưa từng cầm tay Ninh Manh, nhưng bây giờ mới phát hiện tay cô nhỏ như vậy, còn rất nệm mại, không biết có phải vì giờ là mùa đông hay không, mà cậu cảm thấy có chút lạnh.
Nghĩ như vậy, cậu liền nắm chặt hơn, không hề cảm thấy hành vi của mình có cái gì không ổn.
Ánh đèn neon lập lòe, thỉnh thoảng có vài tiếng xe chạy qua lọt vào tai.
Qua hồi lâu, cậu mới mở miệng: “Cậu không cần phải đến trung tâm đào tạo gì cả, có tớ ở đây rồi mà.”
Giọng nói không lớn, thiếu chút nữa là hòa lẫn vào trong tiếng gió, nhưng may mắn Ninh Manh lại nghe được, nghiêng đầu nhìn sườn mặt cậu: “Nhưng mà, như vậy sẽ phiền cậu lắm.”
Âm thanh của cô gái nhỏ kéo dài, còn có chút ngượng ngùng.
Tô Hoài vốn muốn buột miệng: “Còn chưa đủ phiền phức sao.” nhưng đột nhiên lại biến thành: “Không phiền phức gì cả…”
Nghe cậu nói như vậy, Ninh Manh cười đến nhăn hết cả mặt mũi, hai mở to nhìn cậu, dường như rất vui sướng: “Thật sao, cậu thật sự sẽ phụ đạo cho tớ hả?”
Tô Hoài bĩu môi: “Ừm…”
Ninh Manh nhảy lên từng bước nhỏ sát lại gần cậu: “Sẽ không chê tớ phiền chứ?”
“Sẽ không…”
Cô mỉm cười thở ra hơi ấm, nhìn chiếc mũi cao thẳng và đôi mắt ôn hòa đang nhìn về phía trước của nam sinh, nhỏ giọng hỏi cậu: “Vậy từ ngày mai bắt đầu, cậu đến nhà tớ phụ đạo cho tớ được không?”
Được voi lại đòi Hai Bà Trưng là gì? Cô chính là như vậy.
Tô Hoài không biết nên nói thế nào nữa, cậu cảm thấy mình hẳn là nên cự tuyệt, nhưng đã nói là muốn giúp cô rồi mà lại còn đổi ý thì thật sự rất thất tín, cho nên đành đồng ý.
Cậu cảm thấy bản thân là bất đắc dĩ thôi.
Cậu không phải tự nguyện đâu nhá.
Nghĩ như vậy, trong lòng cậu thoải mái hơn nhiều.
Ninh Manh bị cậu nắm tay, làm khuôn mặt nhỏ cũng đỏ ửng lên, cứ cười ngây ngô cả buổi, vừa cười vừa nói: “Tô Hoài, cậu thật là tốt, tớ thích cậu lắm luôn.”
Mỗi ngày đều thổ lộ đã trở thành thói quen hành ngày của hai người họ.
Ninh Manh chưa bao giờ chờ đợi nam sinh trả lời mình, bởi vì cô đã quá quen với điều đó, chỉ là cô không thấy được vẻ mặt của Tô Hoài lúc ấy.
Nếu cô nhìn thấy, dựa theo tính tình thẳng thắn của mình, cô nhất định sẽ hỏi: “Tô Hoài à, cậu đang cười gì vậy?”