Chương 30: Quả Chanh Thứ 30
Ninh Manh bị cái ôm mạnh mẽ của Tô Hoài làm cho ngây cả người, cô chưa từng được Tô Hoài ôm chặt như vậy, cái ôm của chàng trai thật ấm áp, thân hình rất cao lớn, cô còn có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đều đặn của anh.
Cô nhẹ nhàng thử đẩy ra một chút, kết quả lại bị ôm chặt hơn, Ninh Manh nhỏ giọng hỏi anh: “Tô Hoài à, cậu làm sao vậy?”
Bấy giờ, giống như được nhắc nhở, Tô Hoài mới buông lỏng cô ra, đang định mở miệng quở trách cô đi mà không nói một tiếng, nhưng đột nhiên lại nhớ tới lời của mấy cư dân mạng đó nói: Đối với con gái không thể hung dữ, không thể la mắng, phải dỗ dành, phải thuận theo, phải chịu thua.
Hồi tưởng lại sự lạnh nhạt của Ninh Manh đối với mình trong thời gian này, Tô Hoài không dám nóng nảy nữa.
Anh cứ muốn nói rồi lại thôi một lúc lâu, muốn hỏi xem Ninh Manh đi đâu, rồi lại cảm thấy câu hỏi này vô nghĩa quá, muốn hỏi vì sao Ninh Manh không nói với mình lấy một tiếng, nhưng lại thấy mình không có lập trường gì để hỏi.
Cuối cùng đành hỏi: “tr.a được kết quả của em chưa?”
Ninh Manh đột nhiên gật đầu lia lịa: “tr.a được rồi, 689.”
Tô Hoài đánh một chút về kết quả này, không phải thấp, điểm thi như vậy chắc không vấn đề gì, năm ngoái điểm sàn của Hoa Thành là 680, đoán chừng năm nay cũng sẽ không khác bao nhiêu.
Nhưng mặc kệ kết quả thế nào, anh cũng đã quyết định rồi.
7-8 giờ bầu trời đã xám xịt, chưa phải tối hoàn toàn nhưng đã tối sương sương, đèn đường ven đường đúng lúc sáng lên làm con đường u ám trở nên sáng sủa hơn hẳn.
Tô Hoài nhìn cô nói: “Em không thi đậu Hoa Thành cũng khônh sau, lời lúc trước anh rút lại, anh không đợi nữa.”
Ninh Manh khẽ mở miệng, đương nhiên là không hiểu anh đang nói cái gì, mất hồn trả lời: “Tớ sẽ thi đậu, Tô Hoài, cậu phải tin tớ…”
Chưa đợt Ninh Manh nói xong Tô Hoài đã ngắt lời cô: “Ý anh nói là, anh thích em.”
“Tớ thật sự sẽ đậu…”
Ninh Manh còn chưa nói xong thì ngớ người, cô hoảng hốt chớp mắt hai cái, rồi nhéo mạnh vào khuôn mặt mình, cảm thấy có đau mới hậu tri hậu giác nói: “Mình gặp ảo giác sao…”
Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt Tô Hoài, thận trọng nói: “Tô Hoài, lời nói vừa rồi của cậu, có thể lặp lại một lần không?”
Dù sao thì Tô Hoài rất sĩ diện, quay đầu không nhìn cô nữa: “Không nghe được thì thôi.”
Lúc này Ninh Manh mới thực sự tin tưởng vừa rồi Tô Hoài đã nói thích cô, là sự thật, không phải giấc mơ.
Cô vui vẻ không chịu được cười ra tiếng: “Em nghe được, nghe được rồi, em cũng thích anh, siêu thích anh, thích anh nhất!”
Ninh Manh kích động lập tức tỏ tình ba lần liền, thật sự là chí mạng với Tô Hoài.
Anh rất không có tiền đồ đỏ ửng cả mặt, đè lại rung động trong đầu chán nản nói: “Ồn ch.ết đi được.”
Ninh Manh nghe lời không kêu nữa nhưng vẫn không nhịn được cười toe toét.
Tô Hoài nhìn cô, cũng khẽ cong khóe miệng, không hề có ý che giấu.
Thôi đi, nhận thì nhận, mười mấy năm rồi, cũng không tính là mất mặt.
--------------------
Lúc này, bố mẹ Ninh Manh ở đằng sau nhìn lén thấy cảnh này đều lộ ra biểu cảm vui mừng, không khỏi cảm thán, hai đứa nhỏ này ngốc nghếch lâu như vậy, cuối cùng cũng tu thành chính quả rồi.
Mẹ Ôn dựa vào vai chồng mình: “Thế này thì em có thể ôm cháu sớm hơn rồi.”
Bố Ninh trầm mặc một lát: “Thế này, có phải quá sớm rồi không, Ninh Manh vẫn chỉ là một tiểu nha đầu, hơn nữa chúng nó vừa mới ở bên nhau, được ôm cháu hơi sớm quá thì phải.”
Phải nói rằng, bố Ninh thật sự có dự kiến trước, ôm cháu thế này thì đúng là quá sớm, lại còn sớm cả mấy trăm năm.
Đến khi sau khi hai người hẹn hò, Tô Hoài mới chân chính hiểu được cái gì gọi là tr.a tấn.
Đối với cô gái nhỏ “chạm vào một chút” là suýt khóc mà có thể ra tay thì anh chính là tên cầm thú.
Nói trở lại, từ sau buổi tối hôm Tô Hoài nói ra, anh cho rằng Ninh Manh sẽ càng nhiệt tình hơn trước, ai biết được sau khi về nhà đối phương một tin nhắn cũng không thèm gửi, một cuộc gọi cũng không thấy tăm hơi.
Anh nhịn nửa ngày, cuối cùng không nhịn được nữa, chủ động gửi tin nhắn cho cô: 【Ninh Manh.】
【Hửm!】cũng may đối phương trả lời bằng giây, lại còn thêm một dấu chấm than, lúc này tâm lý anh mới cân bằng lại được chút.
Rõ ràng trong phòng không còn ai nữa, nhưng Tô Hoài vẫn ngồi hết sức nghiêm chỉnh, khụ hai tiếng cho thanh giọng, tư thế trông còn khẩn trương hơn cả đi diễn thuyết khai giảng.
Cậu chạm ngón tay vào bàn phím vuông 9 phím trên điện thoại, gõ vài chữ rồi lại xóa đi, đột nhiên kinh hãi phát hiện mình trông thật giống tên ngốc, vì vậy giận dỗi ném điện thoại lên chăn.
Kết quả vừa mới ném một cái, điện thoại lại reo “ting ting” có tin nhắn gửi tới.
Cốt khí một giây trước nháy mắt liền lặn mất tăm, anh cầm lên thì nhìn thấy máy chữ từ Ninh Manh: 【Tô Hoài, em nhất định sẽ thi đậu Hoa Thành, em sẽ không để anh thất vọng!】
Tô Hoài: …
Sao anh lại cảm thấy, Ninh Manh đã sớm xem cậu như bố mình, giọng điệu này nghe thế nào cũng chẳng thấy giống người yêu chút nào.
Tô Hoài cố ý giúp cô đỡ áp lực tâm lý: 【Thi không đậu cũng không sao cả.】
【Không được đâu! Em nhất định phải thi đậu! Em phải cho anh thấy những gì em nói!】
Tô Hoài: …
Anh dựa vào ghế, trước kia Ninh Manh toàn tâm toàn ý quấn lấy anh, anh ngại cô phiền nhiễu, muôn phân tán tư tưởng của cô vào việc khác, bây giờ người ta chuyên tâm muốn thi đậu trường tốt, trong lòng anh lại thấy hụt hẫng, giống như mình bị bỏ rơi vậy.
Vừa vặn lúc này Weibo lại có thông báo “Thánh địa hẹn hò lứa đôi trong kỳ nghỉ”.
Lòng anh liền lay động, gửi một tin nhắn: 【Ngày mai đi hẹn hò.】
Rõ ràng ngắn gọn, là phong cách trước giờ của anh.
Trong lúc anh đang nghĩ đến cảnh tượng Ninh Manh sẽ phấn khích không chịu được, rồi là hào hứng đến thế nào gõ chữ trả lời anh “okii” thì điện vang lên tiếng “ting ting”.
【Em không đi đâu.】
Tô Hoài bực bội, kinh ngạc, bị đả kích năng nề.
Thật sự tất cả những kích thích trong đời anh trừ trước đến nay hầu như đều đến từ chỗ Ninh Manh, vẻ mặt bây giờ của anh có thể gọi là đông cứng luôn rồi.
1212
Dừng lại tầm gần một phút mới trả lời lại: 【Cái gì?】
Đây là lần đầu tiên Ninh Manh hoàn toàn từ chối anh một việc, lại còn là ý tốt của anh!
Anh không khỏi có suy nghĩ, có phải do mấy năm nay đối xử với cô ấy quá lạnh nhạt, cho nên nhiệt tình của Ninh Manh đối với anh cũng dần cạn, sau khi suy nghĩ, anh chờ không nổi cô trả lời bèn trực tiếp gọi điện cho cô luôn.
“Alo, Tô Hoài?”
Giọng nói của Tô Hoài tuyệt đối không hề có chút vui vẻ nào: “Tại sao lại không đi?” Ninh Manh đang nằm trên giường, đội cả mũ, ngoan ngoãn đắp chăn lên người, hai tay cầm điện thoại đặt trên gối nói với anh: “Em phải đợi thư thông báo của Hoa Thành, em đã nói phải để cho anh thấy rồi mà, anh đứng có mà khinh thường em.”
Tô Hoài rất muốn nói anh không có khinh thường cô, anh chỉ muốn đi hẹn hò cùng cô thôi trời.
Nhưng anh vẫn chưa nói ra.
Đang suy xét nên nói thế nào để giữ mặt mũi thì bên kia lại nói: “Tô Hoài, 10 giờ rồi đó, em muốn đi ngủ, ngủ ngon nhé.”
Tô Hoài đáp lại “ừm” theo bản năng, sau đó liền nghe thấy tiếng “tút tút tút…”
Anh bắt đầu hoài nghi, Ninh Manh rốt cuộc là có thật sự thích anh không vậy? Tại sao có thể khác với những gì anh tìm hiểu thế này?
Vì loại chấp niệm này của Ninh Manh mà mãi đến tháng 7 Tô Hoài vẫn chưa lết xác ra khỏi nhà, cả ngày chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại, còn bị mẹ anh cười nhạo là nhìn vật nhớ người nữa chứ.
Cho đến hôm mồng 07/07, sáng sớm tinh mơ Ninh Manh đã gọi điện thoại cho anh, vốn dĩ anh có tính khó chịu khi mới ngủ dậy, nhưng vừa nghe thấy nhạc chuông thì lại như kẻ đói bụng mấy ngày đột nhiên nhìn thấy đồ ăn, lập tức nhận cuộc gọi: “Làm sao vậy?”
Chính anh cũng không phát hiện được ba chữ này có bao nhiêu dịu dàng.
Cô gái nhỏ đầu bên kia rõ ràng vô cùng vui vẻ, giọng nói tràn đầy ý cười: “Tô Hoài, em trúng tuyển Hoa Thành rồi!”
Tô Hoài cũng nghĩ cô có thể trúng tuyển Hoa Thành nhưng thật sự nghe được cô nói như vậy, vẫn nhịn không được mỉm cười cùng cô.
“Ừm, chúc mừng em.” Bốn chữ đơn giản này là xuất phát từ thật lòng.
“Tô Hoài.” Cô gái đột nhiên gọi tên anh.
“Ơi?”
“Chúng ta đi hẹn hò đi!”
Sau bao ngày bị lạnh nhạt thì cuối cùng bạn học Tô Hoài cũng đã được để ý tới, có chút thụ sủng nhược kinh, một lúc sau mới đáp: “Ừm.”
Bố mẹ Ninh Manh đương nhiên cũng không nghĩ đến con gái mình lại có triển vọng như vậy, nói thi Hoa Thành liền thật sự thi đậu, nếu là trước kia, bọn họ chỉ cảm thấy đúng là một chuyện không thể xảy ra.
Đâu biết được Ninh Manh đột nhiên giống như được truyền vào một liều thuốc mạnh, liều mạng học tập, cuối cùng thật sự trúng tuyển Hoa Thành.
Mà liều thuốc mạnh đó chính là Tô Hoài.
Bây giờ hai người đều đã bày tỏ tâm ý, Tô Hoài cảm thấy nên nói với Lục Thiệu Phong một tiếng, mặc dù anh cũng không thèm coi cậu ta là bạn thân, nhưng sớm hay muộn thì cũng nghe nói thôi, cậu ta lại ở bên tai anh ồn ào, chi bằng trực tiếp nói trước cho xong.
Vì vậy, Tô Hoài kiểu có lệ gõ một vài ký tự gửi cho cậu: 【Hẹn hò rồi.】
Chưa đến 5 giây, không biết có phải đúng lúc đối phương đang nghịch điện thoại không mà trả lời nhanh vậy: 【Đậu móa! Được phết nha!!! Anh Hoài thật trâu bò!!】
Tô Hoài phớt lờ một đống tin nhắn oanh tạc, trực tiếp block luôn.
Sáng sớm hôm sau mới nhớ đến phải unblock cậu ta, kết quả không biết có phải đối phương vớ trúng thời cơ, mới một chút đã gửi đến 5-6 tin nhắn cho anh: 【Rốt cuộc ở bên nhau thể nào?】
【Cậu block tôi】
【Cái đờ mờ!】
【Tô Hoài, cậu có phải đàn không vậy!】
Tô Hoài nhìn một đống tin nhắn hiển thị trên điện thoại, vẻ mặt vô cảm hồi đáp: 【Cậu có thấy phiền không.】
Sau đó tiếp tục block.
Bởi vì hôm nay đã đồng ý đi hẹn hò với Ninh Manh, nên anh cố ý dậy sớm hơn, có điều ai ngờ lúc đi đến cửa nhà Ninh Manh, cô gái nhỏ đã sớm mặc xong quần áo chuẩn bị ra khỏi nhà rồi.
Khi Ninh Manh ra khỏi cửa, Tô Hoài hỏi cô: “Em có chỗ nào muốn đi không?”
Ninh Manh lắc đầu cười nói: “Anh đi đâu, em theo đó.”
Tô Hoài cảm thấy mình cũng không có chỗ nào muốn đi, lại nghĩ tới tối qua anh đã tìm hiểu trên mạng mấy cái chiến lược hẹn hò, rồi xem những địa điểm mà con gái thích đi hẹn hò.
Vậy nên anh có chút tự tin nói: “Vậy đi xem phim nha.”
Ninh Manh không có ý kiến gật đầu.
Khi tới rạp chiếu phim, Tô Hoài nhìn vào hàng giới thiệu phim, có 2 bộ tình cảm, 3 bộ hành động, 2 bộ giật gân, còn có 1 bộ kinh dị nữa.
Anh nhìn sang cô gái bên cạnh: “Em muốn xem bộ nào?”
Cô gái chăm chú nhìn hàng phim di chuyển phía trên, dường nhật thật sự đang lựa chọn, Tô Hoài khụ hai tiếng dối lòng nói: “Muốn xem phim tình cảm…”
Lờ dối lòng này còn chưa nói ra miệng, hai tay Ninh Manh đã nắm chặt thành nắm đấm nhỏ đặt trước ngực, ánh mắt lóe lên vẻ hưng phấn: “Chúng ta xem phim kinh dị đi!”
Tô Hoài: “…”