Chương 36

Đồ ăn rất ngon, mỗi loại chỉ nhấm nháp một chút, cũng đã có cảm giác no.
Nhìn cậu buông đũa, hắn trêu chọc nói:”Nếu không phải nhìn thấy đồ ăn trong miệng cậu, tôi nhất định sẽ nghĩ chỉ có một mình tôi ăn hết chỗ này ……”


“Tôi thường ăn ít cơm.” Không muốn nhiều lời với hắn, Lâm Lạc Ninh thản nhiên trả lời.
Có tiếng đập cửa nhẹ nhàng truyền đến, khi được Ôn Dật Hàn cho phép, bồi bàn mở cửa tiến vào, đặt hai bộ áo choàng tắm bên cạnh họ, rồi lui ra.
Lâm Lạc Ninh khẽ nhíu mày, nhìn người đối diện.


Ôn Dật Hàn nghiền ngẫm nhìn hai chiếc áo choàng tắm, làm ra vẻ đăm chiêu.”Xem ra nhà hàng này thật hiểu tâm ý của tôi……”
Mắt thấy sắc mặt Lâm Lạc Ninh trở nên lạnh lùng, hắn chậm rì rì cười giải thích:”Đây là đồ chuẩn bị để khách tắm suối nước nóng……”


“Suối nước nóng?”
“Ừ, sau cửa hàng có một suối nước nóng, để khách hàng sau khi ăn xong sẽ có chỗ nghỉ ngơi……” Ôn Dật Hàn dừng một chút, nhìn vào mắt cậu.”Em không muốn đi, đúng chứ?”


“Đúng, chỉ cần là đi cùng anh.” Biết hắn sẽ không làm chuyện gì vô lý, ngữ khí Lâm Lạc Ninh bất giác không còn kiêng nể.
Ôn Dật Hàn không giận mà cười,”Sao lại có thành kiến với tôi thế?”
Trong phòng đột nhiên im lặng.


“Tôi không thích đàn ông.” Lâm Lạc Ninh thở dài, khuôn mặt cũng trở nên hòa hoãn.”Chỉ có…… người kia là ngoại lệ.”
Ôn Dật Hàn không nói gì, vẫn giữ nụ cười như trước.
“Cho nên, đừng phí thời gian vì tôi.” Lâm Lạc Ninh nói xong, lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của hắn.


available on google playdownload on app store


“Chẳng liên quan gì đến tôi.”
Không hề ngừng lại, Ôn Dật Hàn cong khóe miệng, vẻ mặt vô vị.”Ý tôi là…… Tôi rất có hứng thú với em, trước khi hứng thú biến mất, tôi sẽ không buông tay.”


Lâm Lạc Ninh thản nhiên cười cười,”Như vậy, đây chính là nguyên nhân tôi có thành kiến với anh đấy.”
Người đàn ông sửng sốt một chút, rồi mới cười ha hả.”Rất thú vị, tôi không nhìn lầm người, em thật sự càng ngày càng hấp dẫn tôi……”


Đối mặt với người như vậy, Lâm Lạc Ninh chỉ cảm thấy không có lời nào để nói.
Khi xe chạy đến nhà trọ đã là đêm khuya, cậu mở cửa xe bước xuống, không ngờ Ôn Dật Hàn cũng xuống xe, lập tức đi đến trước mặt cậu.


Cái trán bất ngờ bị hôn, Lâm Lạc Ninh phẫn nộ ngẩng đầu, nhìn người đàn ông đầy ý cười trướcmắt.
“Ngày mai, tôi chính thức bắt đầu theo đuổi em.”
Đàn ông quả thực nói được thì làm được.


Ngày hôm sau vừa đi làm không lâu, văn phòng lại một lần nữa ngập trong hoa hồng trắng. Khi ký nhận, ngay cả người đưa hoa cũng không nhịn được mà nhìn cậu mấy lần.
Lâm Lạc Ninh cười khổ day day mi tâm.


Nhìn đám đồng nghiệp nữ vui vẻ quấn lấy mấy bông hoa, thừa dịp nghỉ trưa, mỗi người cắm một bông trên bàn làm việc, từ xa nhìn lại tựa như một vườn hoa hồng.
Sarah sớm không kiềm chế được vụng trộm gọi cậu đến phòng uống nước, cứng rắn bức cậu khai ra là đang quen tiểu thư nhà giàu nào.


“Tôi không có……” Lâm Lạc Ninh cuống quít lắc đầu, trong lòng lo lắng nghĩ xem phải giấu đi như thế nào.
“A, kia chẳng lẽ là……”Sarah giật mình kêu lên, mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng nổi).


Lâm Lạc Ninh trong lòng căng thẳng, chưa kịp nghĩ ra lý do gì để bỏ chạy.
“…… Chẳng lẽ là một phu nhân đã lập gia đình?”Sarah không cam lòng cắn ngón tay,”Đàn bà lớn tuổi như thế mà còn theo đuổi Lạc Ninh, hừ……”
Lâm Lạc Ninh dở khóc dở cười nhìn cô, thuận tay lau mồ hôi lạnh trên trán.


“Rốt cuộc là ai đây……”
Khi Sarah vẫn còn không chịu buông tha, thì phía sau hai người vang lên một tiếng ho khan lạnh lùng.
Sarah run lên, xoay người sang chỗ khác miễn cưỡng tươi cười,”Tề tiên sinh……”


Tề Hạo “ừ” một tiếng, đi vào giữa bọn họ, cầm lấy hộp cà phê, bỏ từng thìa từng thìa vào cốc.”Còn không mau đi làm việc?”
“Vâng.”Sarah không tình nguyện trả lời một tiếng, trước khi đi lại làm cái mặt quỷ sau lưng anh.
Lâm Lạc Ninh nhịn không được khẽ cười.


Lấy nước xong, đang định rời đi, Tề Hạo lại bỗng nhiên gọi cậu lại, muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng vẫn hỏi:”Hoa này…… là của em?”
“A, phải……” Không ngờ anh lại hỏi như thế, Lâm Lạc Ninh giật mình, không biết vì cái gì mà có chút chột dạ.
“Bạn bè tặng?”


“Ừ……”
Tề Hạo hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời này, nhưng không hỏi thêm nữa.
Lâm Lạc Ninh nhìn anh pha cà phê, ánh mắt anh tập trung vào cái cốc, đôi mắt cậu đã có chút mơ hồ.
“À……”


Nghe Tề Hạo lên tiếng mới ý thức được còn có người ở bên cạnh, trên mặt hiện ra nét tươi cười cổ quái,”Hoa rất đẹp.”
“Cám ơn.”






Truyện liên quan