Chương 8
Cũng trong lúc đó.
Màn đêm chìm xuống dần, gió đêm thổi.
Đi ngang qua cửa hàng bán bánh mì, Văn Diễn Vũ đẩy cửa kính ra, âm thanh chuông gió đi kèm với mùi thơm dịu ngọt của bánh mì kéo nhau truyền đến.
Gọi một ly trà sữa, một phần bánh mì, ngồi xuống từ từ ăn.
Trong cửa hàng, ca khúc du dương dễ nghe vang lên, là thể loại chậm rãi ung dung, giọng nam trầm thấp, thanh tuyến ôn nhu, xuyên qua an ủi mà lộ ra từ tính.
Trong cửa hàng không có người nào, cô gái nhỏ bán hàng lại đang ngơ ngẩn, vô ý thức ngâm nga theo giai điệu bài hát, thanh âm thế nhưng rất dễ nghe.
Văn Diễn Vũ không khỏi cười, vỗ tay.
Cô gái nhỏ nhìn nam nhân đang nở nụ cười ôn hòa trước mặt, hưng phấn hỏi: “Anh cũng cảm thấy bài hát này hay sao?”
“Ừ, rất hay.”
“Đây là một ca khúc trong album trước đây của Tiết Tầm, nhưng đáng tiếc, anh ấy gần đây đều đang bận đóng phim, đã lâu rồi không phát hành album nữa. Thật sự nghe quá hay a.”
“Vậy sao …”
Văn Diễn Vũ cúi đầu, che giấu đi một tia không tự nhiên.
Người nọ vừa cùng mình lăn giường, bây giờ lại nhắc đến, không thể tránh khỏi lúng túng.
“Thật sự rất thích Tiết Tầm nha, trưởng thành rất tốt, đóng phim thì tuyệt vời, ngay cả hát cũng hay như vậy. Nếu như có thể gặp mặt ngoài đời một lần thì quá tốt rồi…”
Cô gái nhỏ hai tay chống cằm, ánh mắt si mê lấp lánh.
Văn Diễn Vũ vội vã ăn xong rồi nhanh chóng rời khỏi.
Thế nhưng, đã từng có lúc, dưới ánh đèn huỳnh quang sinh động rực rỡ kia, hắn đã từng ra sức diễn xuất tất cả các loại hình, có ôn nhu, có cường thế, có bạch mã hoàng tử, cũng từng ở công ty, nhận được nhiều thư tình đến mức hai bàn tay mềm nhũn ra.
Tính ra, bất quá chỉ mới bảy, tám năm mà thôi.
Tình ca ôn nhu êm diệu cứ thế cất lên, cứ thế vang vọng, kiều diễm lãng mạn.
Thời gian, quả nhiên là tàn nhẫn.
Thời điểm về đến nhà, hai con mèo nhỏ đang chụm đầu vào ổ của chúng nó, cùng nhau uống sữa tươi, túi đựng sữa bị phá nát nằm lăn lóc ở bên cạnh, vung vẩy đầy nhà.
Văn Diễn Vũ bất đắc dĩ, nhanh chóng thu dọn tất cả, sau đó lau sạch sẽ nền gỗ.
Một con mèo thì tốt rồi, bây giờ hai con sống cùng nhau, lập tức trở nên đặc biệt ầm ĩ náo loạn, leo lên leo xuống, thám hiểm tìm thức ăn.
Văn Diễn Vũ không khỏi cảm thấy có chút may mắn, may mà nhà trọ không quá lớn.
Chuông cửa vang lên.
Văn Diễn Vũ kinh ngạc mở cửa, tiểu trợ lý Trần Minh mang theo túi nhựa thẳng tắp tiến vào.
Văn Diễn Vũ đứng ở cửa, hơi hơi nhíu mày: “Trần… Tiểu thư, có việc gì sao?”
Trần Minh bỏ lại túi nhựa, lau mồ hôi: “Phù, may mà anh vẫn chưa ngủ, à, Văn tiên sinh, cháo còn nóng, nhân lúc nó còn nóng anh nhanh uống đi, rất có dinh dưỡng. Còn có, cái này là thức ăn cho mèo. Tôi đã đưa đến hết rồi, bye bye.”
“Chờ đã, cái này…”
“Là do Tầm ca nhờ tôi đưa dến cho anh, anh cứ yên tâm ăn đi. Tôi đi trước!”
Bát nóng bốc lên hơi nóng hừng hực, hương thơm thanh nhã lan truyền khắp nơi.
Văn Diễn Vũ không biết phải làm sao, nhìn bát cháo và túi đựng thức ăn cho mèo nằm ngay ngắn trên bàn, ngồi xuống ăn cháo.
Những ngày tiếp theo không có cảnh quay của Văn Diễn Vũ, hắn ở nhà học lời thoại, nuôi mèo.
Nhờ phúc của Tiết Tầm, thức ăn của mèo lười A Khôi gần đây được cải thiện, da lông bóng loáng, thân thể béo tròn, mang theo cảm giác vô cùng mỹ mãn nằm tắm nắng.
Hai con mèo mập, tứ chi dạng rộng để lộ rõ ra cái bụng to tròn, nằm lăn ở trên lan can ban công, thần sắc (?) thản nhiên, cực kỳ xứng đôi.
Văn Diễn Vũ tự giác không đi làm người thứ ba, ngẫm lại, tủ lạnh đã trống không, vừa vặn đi siêu thị mua sắm thức ăn.
Vừa ra khỏi cửa, nhìn thấy một chiếc xe Volvo khá quen mắt, sau đó một thân ảnh càng quen mắt hơn từ trên xe bước xuống, đóng sầm cửa lại.
“Văn Diễn Vũ, A Hoa đâu?”
“Tắm nắng.”
Tiết Tầm tháo kính mác xuống, tiến lên hai bước, nắm lấy cánh tay của Văn Diễn Vũ, ngữ khí bình tĩnh, không hề giải thích: “Vào ôm mèo ra đi, rồi lập tức đi theo tôi.”
Văn Diễn Vũ tránh khỏi bàn tay của Tiết Tầm, thản nhiên hỏi lại: “Tiết tiên sinh, anh nói trước đi, có chuyện gì.”
Tiết Tầm tựa hồ cũng ý thức được chính mình quá nôn nóng, khôi phục thái độ nho nhã lễ độ bình thường, mang theo áy náy cười khổ: “Xin lỗi, tôi quá gấp. Mẹ tôi vừa nãy mới vừa nói muốn nhìn thấy mèo qua video, cho nên, nhờ cậu.”
Văn Diễn Vũ yên lặng hỏi: “Vậy anh muốn tôi…”
Tiết Tầm đáp lại: “Mang mèo đến để mẹ tôi xem.”
“À.”
Văn Diễn Vũ về nhà, nhẹ nhàng ôm mèo lên, bỏ vào lồng, đưa cho Tiết Tầm.
“Thời gian một tháng chỉ còn lại có vài ngày, nên sớm trả lại cho anh.”
Tiểu thư A Hoa víu víu lồng mèo, hiển nhiên còn không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Tiết Tầm ngơ ngác.
Văn Diễn Vũ lặp lại một lần nữa, đem lồng nhét vào trong tay Tiết Tầm.
Nhận lấy lồng, Tiết Tầm hơi nhíu mày: “Cậu…”
Văn Diễn Vũ ôn hòa trả lời: “Tiết tiên sinh, mèo của anh tôi nuôi rất tốt, không cần lo lắng đâu.”
“Tôi…” Tiết Tầm há mồm muốn nói chuyện gì đó, nhưng sau đó lập tức cúi đầu liếc mắt nhìn lồng, sửa lời, nói, “Văn Diễn Vũ, phương thức liên lạc với cậu?”
Văn Diễn Vũ sững sờ, cứng rắn đọc ra một dãy số nhà.
Tiết Tầm lấy ra điện thoại di động, lưu vào: “Điện thoại di động đâu?”
“Xin lỗi, tôi không nhớ rõ.”
“Vậy có mang theo không?”
“Ở nhà.”
Tiết Tầm đem lồng bỏ vào chỗ ngồi phía xe, thuận tiện lấy ra một tờ giấy trắng tinh xinh đẹp chuyên dùng để ký tên, viết lên một chuỗi dãy số lên trên đó, đưa cho Văn Diễn Vũ: “Dùng điện thoại di động của anh gọi cho tôi.”
“Ừm.”
“Vô luận có chuyện gì, cũng có thể tới tìm tôi.”
“Cám ơn anh, Tiết tiên sinh.”
Nhìn khuôn mặt của người kia vẫn trước sau như một, không thể nào bắt bẻ xoi mói, Tiết Tầm không hiểu sao lại cảm thất có chút buồn bực, trên mặt cũng lộ ra nụ cười đẹp mắt hơn: “Văn Diễn Vũ, cậu có thể đừng gọi tôi là Tiết tiên sinh nữa được không. Chúng ta thật ra cũng không có xa lạ như vậy. Cậu cảm thấy thế nào?”
Âm thanh Tiết Tầm một khi đè thấp, thanh tuyến quá mức hoa lệ lại như ẩn chứa một ý nghĩa riêng.
Quả thật cũng đúng, trên thực tế, mỗi lần bọn họ gặp nhau, cơ hồ đều cùng nhau nằm trên giường.
Văn Diễn Vũ rũ xuống đôi mắt, nhàn nhạt hỏi: “… Còn có chuyện khác?”
Tiết Tầm đang muốn nói chuyện tiếp, nhưng một giọng nữ bén thô bỉ đột nhiên truyền đến.
“Tiểu Văn à, cái xe này là của ai a? Bạn cậu sao? Chà chà, giá trị chiếc xe này chắc hắn lên đến mấy chục vạn đúng không!”
“Không, chỉ là người quen thôi.”
Văn Diễn Vũ nhìn bác gái chủ nhà trọ đang gõ gõ lên xe, cười cười, quay đầu lại hướng Tiết Tầm nói: “Nếu như không còn chuyện gì khác nữa, tôi đi trước.”
Nói xong lập tức lướt qua người Tiết Tầm, vội vã chạy đi.
Tiết Tầm kéo lên cửa xe, nhanh chóng dứt khoát quay đầu, đằng sau xe lập tức vang lên âm thanh chống trộm, điên cuồng gào thét, nút chống trộm bật lên, để lại dấu vết hoành tráng.
Nghe thấy tiếng vang, Văn Diễn Vũ dừng lại, quay đầu nhìn.
Bên kia làn đường, bác gái chủ nhà trọ vẫn chưa kịp tỉnh hồn, ôm chặt ngực, nhìn bóng xe phun ra nước bọt, thấp giọng chửi bới.
Văn Diễn Vũ cúi đầu nhìn trang giấy trên tay.
Hoa văn trong trang giấy dị thường tinh xảo, hương thơm nhàn nhạt, nhẹ nhàng thoảng qua, là do một nữ sinh nhỏ dùng cây bút với màu sắc rực rỡ, tỉ mỉ viết lời nhắn, chính giữa mặt giấy, là chữ ký và dãy số vừa được lưu lại.
Vốn dĩ cũng không phải là người cùng một thế giới, hà tất gặp nhau quá nhiều.
Vò thành một cục, nhẹ nhàng ném vào thùng rác.
***
Những ngày tiếp theo, Tiết Tầm không đi tìm Văn Diễn Vũ nữa, tâm tình cũng lãnh nhạt hẳn đi.
Thông tin về những đối thủ cạnh tranh cùng lúc với bộ phim này vẫn chưa rõ ràng, sau khi đóng máy xong, ngoại trừ tuyên truyền với truyền thông và báo chí, song phương gặp phải chỉ là bình tĩnh chiếu cố lẫn nhau, thần sắc tự nhiên, sau đó cùng nhau nghiêng người lướt qua, không có lấy nửa câu trò chuyện dư thừa.
Văn Diễn Vũ mơ hồ có chút hổ thẹn, hắn cũng không phải là kẻ không biết suy nghĩ, bất kể là vì kích động hay thật tâm, Tiết Tầm thật sự đã giúp hắn diễn xuất rất nhiều lần, sau đó cũng rất quan tâm chăm sóc.
Chỉ là, dù sao cũng đã là quá khứ rồi.
Y nhất thời hưng phấn, cảm thấy muốn giúp đỡ người khác, nhưng không nghĩ tới, người chịu giúp đỡ cũng sẽ có lúc có không cần.
Lâu dần, quan hệ không hòa hợp của hai người bắt đầu bị đồn đại, truyền ra bên ngoài.
Lời đồn đãi quả thật là con dao hung tàn, trong đoàn phim cũng từng vì chuyện giữa hắn và Lục Nguyên trước đó mà không ngừng ồn ào ầm ĩ, lần này càng nghiêm trọng hơn, tuy mọi người trong đoàn không biểu hiện quá mức ra bên ngoài, mỗi người tự chịu trách nhiệm công việc của riêng mình, chỉ đến thời điểm ăn mới mới lén lén lút lút nói chuyện, không ngừng suy đoán trên trời dưới đất, nhưng hiển nhiên, ác ý vẫn chiếm đa số.
Vốn dĩ loại đồn đại này chỉ nghe qua một chút rồi hết, Văn Diễn Vũ cũng không muốn nhiều chuyện.
Ai biết, ma xui quỷ khiến, càng như vậy lại càng gây chuyện lớn.
Nguyên nhân là hai cậu trai nhỏ trong tổ đạo cụ, cùng nhau vào nhà vệ sinh, miệng đầy khói bụi, tiện thể khai huân đoạn tử luôn, dĩ nhiên vừa vặn khiến Lục Nguyên nghe thấy được.
Lục Nguyên tức giận động thủ đánh người ngay tại chỗ, đối phương còn chưa nguôi ngoai, không nhịn được máu nóng cuồn cuộn xông lên trong ngực, cũng động thủ đánh lại.
Nhất thời tình cảnh hỗn loạn, một vài nhân viên chật vật chạy đến, tách ra cuộc đánh nhau ấy.
“Hai người các cậu mới vừa nói là cái gì? Hả!”
Hai thanh niên kia cũng không thèm đến xỉa, gân cổ lên ồn ào cãi lại, những chuỗi lời nói thô tục liên tiếp nhảy ra, cực kỳ khó nghe.
Lục Nguyên nghe không hiểu lắm, nhưng biết là đang mắng anh, lập tức vén ống tay áo lên muốn đánh người, mạnh mẽ lôi lại.
Văn Diễn Vũ đứng bên cạnh nghe rõ ràng.
Đơn giản là mắng Lục Nguyên dám làm không dám nhận, ỷ thế hϊế͙p͙ người.
Chỉ là, nói thực sự vô cùng khó nghe.
Toàn bộ phim trường giống như đang diễn hài, phó đạo diễn, thư ký trường quay, kế hoạch, tổng quản lý, bộ phần ánh đèn sân khấu, nhiếp ảnh gia vân vân loạn tung lên, kéo người rồi kéo người, khuyên can rồi lại khuyên can, đạo cụ, phông nền trên sân khấu hỏng bét.
Cuối cùng vẫn là Tiết Tầm cầm loa của đạo diễn, dứt khoát cứng rắn trấn áp tình hình, y là đại bài, hơn nữa lúc nào cũng ôn hòa nhã nhặn, bây giờ đứng ra, hiển nhiên sẽ không có ai không nể trọng mặt mũi y.
Lục Nguyên căn bản còn có chút không cam lòng, Tiết Tầm lôi anh ra nói một câu, triệt để khiến cho anh ngừng chiến tranh.
“Muốn tôi gọi anh của cậu tới ngay bây giờ sao?”
Sau đó, Tiết Tầm vừa nhận lấy viên thuốc làm thanh diệu cổ họng mà trợ lý đưa tới đi về phòng nghỉ, vừa lạnh lùng nói: “Tôi không quan tâm các người nghe được những lời nói vô căn cứ đó từ đâu, thế nhưng có thể tôi có trách nhiệm nói cho các người biết, tất cả đều không phải là sự thật, tôi nghĩ các người một khi đã bước chân vào con đường này cũng đã biết, vô luận là tạp chí giải trí hay là tin đồn đều sẽ không phản ánh sự thật. Tôi không hiểu sao các người còn có thể tin?”
Tiết Tầm nói, nhìn bên ngoài giống như đang nói với hai nhân viên kia, thế nhưng trên thực tế y đang nhắm đến toàn bộ đoàn phim trong phim trường..
Phim trường thoáng chốc trở nên yên lặng.
,
Thời điểm Tiết Tầm lướt qua Văn Diễn Vũ đang đứng bên cạnh, Văn Diễn Vũ nhẹ giọng nói: “Cám ơn anh.”
Tiết Tầm dừng một chút, đầu cũng không thay đổi phương hướng, trả lời: “Không cần khách sáo.”