Chương 37
Khí trời vẫn vô cùng rét lạnh, trên cửa sổ, băng tuyết đọng lại thành từng lớp, căn phòng sau khi mở máy điều hòa, không khí trở nên ấm áp hơn rất nhiều.
Văn Diễn Vũ đứng trong phòng bếp rót một tách trà nóng, bưng ra đưa cho Tiết Nhan.
Hương vị trà thoang thoảng nhàn nhạt, nâng tách trà trong tay, cảm giác ấm áp truyền đến tận đáy lòng..
Tiết Nhan khẽ rũ đầu, còn có chút thấp thỏm.
“Văn…”
Cùng lúc đó, Văn Diễn Vũ cũng cầm tách trà ngồi xuống bên kia ghế salon, bên môi mang theo nụ cười yếu ớt, ánh mắt vẫn rất nhu hòa.
“Trực tiếp gọi anh là Văn Diễn Vũ là được rồi, không cần phải Văn tiên sinh gì đó đâu.”
Nghe thấy giọng điệu ôn hòa nhã nhặn của hắn, Tiết Nhan cũng dần dần ổn định tâm tình
Cô bắt bắt đầu có chút hiểu rõ vì sao anh trai mình lại thích người nam nhân này, thời gian cứ thế lắng đọng hồi lâu, yên tĩnh mà thanh bình, chỉ cần ngồi ngốc bên cạnh người này, liền cảm thấy an tâm.
Tiết Nhan vẫn tiếp tục nói: “Văn… Văn Diễn Vũ, mẹ của em bị bệnh, anh đã biết chưa.”
Văn Diễn Vũ gật đầu: “Ừ, anh biết, Tiết Tầm nói với anh rồi.”
“Có lẽ mẹ em sẽ không thể nào sống lâu hơn được nữa …” Tiết Nhan càng nói càng nhanh, “Nguyện vọng duy nhất của bà ấy chính là lúc này có thể nhìn thấy anh trai em kết hôn, mẹ em vốn dĩ trước đây đều rất thích chị Đới Kỳ, bây giờ bà bị bệnh, chị Đới Kỳ cũng thường hay đến chăm sóc bà. Cho nên em nghĩ, em nghĩ…”
Yên lặng chốc lát, Văn Diễn Vũ mới chầm chậm mở miệng: “Anh biết.”
“Vậy… Anh và anh trai em… Em biết chuyện này đối với anh mà nói thật sự rất tàn nhẫn, nhưng mà em thật sự không đành lòng khiến mẹ thất vọng…”
Trầm mặc hồi lâu, Văn Diễn Vũ vẫn chỉ cười nhạt, lặp lại một lần nữa: “Anh biết.”
Tách trà nóng thổi lên từng lớp sương mù mờ ảo, đôi mắt Văn Diễn Vũ lại che giấu phía sau lớp sương mù đó, không thể xác định được màu sắc.
***
Thời điểm Tiết Tầm gọi điện thoại tới, Văn Diễn Vũ đã thu thập xong hết thảy đồ vật, hắn vốn định gọi Tiết Tầm, không ngờ y đã gọi trước.
Lẳng lặng nghe thanh tuyến trước sau như một, kiên định mà tự tin, Văn Diễn Vũ mỉm cười.
“Alo?”
“Anh là Tiết Tầm.”
“Ừm.”
“Diễn Vũ, anh muốn hỏi em một vấn đề.”
“Ừm, anh hỏi đi.”
“Em có sợ phải công khai không?”
Đầu dây bên kia trầm mặc rất lâu, mới chậm rãi truyền đến thanh âm ôn hòa mà kiên định: “Không sợ.”
Tiết Tầm nở nụ cười: “Anh biết rồi.”
Văn Diễn Vũ đồng thời cũng nở nụ cười, hắn nhẹ giọng nói: “Tiết Tầm, chăm sóc bác gái thật tốt đi, không cần lo lắng cho em, anh đi giúp bác gái đi.”
“Vậy được rồi. Văn Diễn Vũ, anh yêu em.”
“… Em cũng vậy. Tạm biệt.”
Cúp điện thoại, Tiết Tầm lẳng lặng dương môi, hồn vẫn còn quanh vẫn quanh ba chữ Văn Diễn Vũ mới vừa nói “Em cũng vậy.”.
Trong bóng đêm mơ hồ, ngồi trên ghế salon liên tục mười phút, Tiết Tầm bỗng nhiên ý thức được không đúng chỗ nào, câu nói sau cùng của Văn Diễn Vũ “Tạm biệt”, thực sự quá mức hờ hững, quá mức… Không bình thường.
Bình thường, mỗi lần kết thúc cuộc trò chuyện, chỉ đơn giản là “Bye bye”, “Em tắt máy đây”, nhưng chưa bao giờ dùng qua “Tạm biệt”.
Y bỗng nhiên ngồi bật dậy, một lần nữa gọi điện thoại cho Văn Diễn Vũ.
Thế nhưng đầu dây bên kia không ngừng truyền đến thanh âm tít tít báo bận, không ai nghe máy.
Hít sâu một hơi, Tiết Tầm gọi cho Amy.
“Amy, giúp tôi điều tr.a những chuyến bay và tàu hỏa gần đây nhất, nhanh lên!”
“Ông trời của tôi ơi, cậu lại phát điên cái gì… Cậu muốn điều tr.a cũng phải nói rõ cho tôi là xuất phát từ đâu đến chỗ nào chứ.”
“Tôi không biết, xuất phát từ nơi này đi ra ngoài, cô giúp tôi điều tr.a tất cả!!”
Ngay cả Lăng Thiên Mạch vẫn còn đang ở trong biệt thự cũng không còn thời gian nghĩ đến, Tiết Tầm vội vã chạy ra ngoài, phóng xe đến trước nhà Văn Diễn Vũ.
Văn Diễn Vũ đã cho Tiết Tầm chìa khóa nhà hắn, nhưng mà, thời điểm Tiết Tầm vừa bước vào, bầu không khí không còn lưu lại chút dấu vết nào của Văn Diễn Vũ, người cũng đã không biết ở nơi đâu.
Tiết Tầm gấp gáp chạy ra ngoài, lại một lần nhìn thấy tờ giấy được đặt trên tủ giày.
Lấy xuống, là chữ viết của Văn Diễn Vũ.
*Tiết Tầm:*
*Em đi đây, hãy an tâm.*
*Còn nữa, Tiết Tầm, em yêu anh.*
*PS: Quà mừng năm mới em treo trong tủ quần áo.*
*Văn Diễn Vũ*
Vật treo trong tủ quần áo là chiếc khăn quàng cổ màu xám tro, nắm chặt nó, Tiết Tầm cưỡng ép chính mình phải tỉnh táo lại.
Hắn bắt đầu lục lọi tất cả ngăn kéo đồ vật của Văn Diễn Vũ, trong tủ sách, máy vi tính, điện thoại bàn… Mãi đến tận khi tìm được biên nhận vé máy bay.
Nhét vào trong túi áo, Tiết Tầm lại một lần cấp tốc chạy đến sân bay.
Y tuyệt đối, tuyệt đối, sẽ không để cho Văn Diễn Vũ cứ như vậy rời đi!
***
Phi trường quốc tế.
Văn Diễn Vũ vừa nhìn vé máy bay trong tay mình vừa tìm thông tin trên màn ảnh lớn.
Phát thanh viên hàng không không ngừng thông báo số hiệu chuyến bay, giọng nữ ôn nhu từng lần từng lần vang vọng.
Thật ra mà nói, cả đời Văn Diễn Vũ chỉ có hai nguyện vọng lớn nhất, một là có thể đứng ở trên sân khấu bắt được vinh quang cao nhất, hai là có thể mang theo thành lý chu du khắp thiên hạ.
Lúc đó, hắn quy định sẽ diễn xuất đến năm ba mươi lăm tuổi, tích góp đầy đủ tiền, cưới một người vợ cùng chung chí hướng, cùng nhau du lịch đến năm bốn mươi lăm tuổi, tìm một chỗ ở tốt định cư, vượt qua quãng đời còn lại.
Sau năm mười tám tuổi, quy định của hắn liền thay đổi, trở thành: có thể sinh sống yên ổn, không cần lo lắng kế sinh nhai và áp lực dư luận.
Nói ra thực sự rất buồn cười, trãi qua rất nhiều năm, thời điểm thu dọn di vật của cha, lúc ấy mới phát hiện, thì ra cha đã vì mình mà để lạ một số tiền rất lớn, đủ thể sinh sống và du lịch cả đời.
Khẽ ngẩng đầu, chiếc máy may to lớn ngoài cửa sổ nhanh chóng trượt trên đường ray, dùng tốc độ lớn nhất bắt đầu cất cách.
Chọn vị trí rời đi là nơi nào, hắn cũng đã xác đinh vô cùng rõ ràng.
Sống trên đất nước này từ nhỏ đến lớn, một lòng yêu quý sự nghiệp diễn xuất, còn có, Tiết Tầm.
Gần mười năm, chủ động cũng như bị động đứng trên sân khấu, giãy dụa chìm nổi, đến tận lúc này, Văn Diễn Vũ mới phát hiện, mình đã không còn không thể rời khỏi ánh đèn như khấu như trước.
Cuối cùng…
Văn Diễn Vũ rốt cuộc cũng thừa nhận, làm ra quyết định này, là có liên quan trực tiếp đến Tiết Tầm.
Hắn thật sự không sợ phải công khai, cũng tin tưởng chính mình có thể đứng vững trước dư luận, dù sao hắn đã không còn gì để mất đi, thế nhưng Tiết Tầm lại hoàn toàn khác.
Y có mẹ, có ngàn ngàn fan hâm mộ luôn yêu thương y bên cạnh y.
Tiết Tầm có thể kích động, có thể không để ý đến hết thảy, thế nhưng hắn lại không thể ích kỷ như thế được.
“Quý khách đi chuyến bay số hiệu MU551 đến Luân Đôn Anh quốc xin chú ý, máy bay…”
Kéo theo hành lý, Văn Diễn Vũ xếp hàng, chuẩn bị đăng ký.
***
Tiết Tầm dừng xe, vọt vào sân bay.
Lấy ra tờ danh sách trong túi, dựa theo số hiệu chuyến bay, bắt đầu tìm kiếm.
Đã là buổi tối, trong phi trường không đông lắm, thời điểm Tiết Tầm tìm được Văn Diễn Vũ, hắn đã trình hành lý, để nhân viên bảo an kiểm ra.
Không còn kịp rồi.
Tiết Tầm nhìn theo hướng Văn Diễn Vũ, hô lớn: “Văn Diễn Vũ!”
Văn Diễn Vũ nghe thấy tiếng bước chân, vô cùng kinh ngạc quay đầu lại.
Tiết Tầm từ trong đám người chen lấn xô đẩy, vọt đến trước mặt Văn Diễn Vũ, không nói một lời kéo xuống hành lý của hắn, cầm lấy tay hắn dứt khoát kéo đến khu nghỉ ngơi an toàn.
Khí lực vô cùng to lớn, tay Văn Diễn Vũ cơ hồ có chút đau.
Bị lôi kéo lảo đảo vài bước, mới vừa vừa đứng vững, Văn Diễn Vũ liền nói: “Tiết Tầm anh…”
Lời còn chưa kịp nói hết, Tiết Tầm đã tháo kính mác xuống, nâng lên gáy của hắn, điên cuồng hôn lên đôi môi hắn, tất cả lời nói đều bị ngăn chặn trong chớp mắt.
Hơi thở bất ổn, tiếng thở dốc giữa cảnh miệng lưỡi dây hoàn toàn bị nuốt chửng.
Tiết Tầm cuồng nhiệt hôn môi, mang theo hơi thở xâm chiếm nồng nặc, tình cảm của y, sự lo lắng của y, mạnh mẽ lan truyền đến trái tim Văn Diễn Vũ, một chút cũng không sót lại.
Hai trái tim gắn chặt nhau, đồng thời nhịp đập cũng trở nên gấp gáp.
Toàn bộ thế giới dường như yên tĩnh lại, giữa không gian nhỏ bé chật hẹp, chỉ còn dư lại hai người bọn họ, bọn họ cũng chỉ còn dư lại lẫn nhau.
Chẳng biết từ lúc nào, Văn Diễn Vũ đã buông hành lý trong tay, chậm rãi ôm lấy Tiết Tầm.
Dần dần bình tĩnh lại, cánh môi khẽ tách trong giây lát, mang theo chút cảm giác tương nhu dĩ mạt (bên cạnh nhau trong lúc khó khăn).
Bàn tay Tiết Tầm vẫn như cũ, mạnh mẽ siết chặt Văn Diễn Vũ trong lồng ngực.
Hơi thở dốc, thanh âm Tiết Tầm mang theo khiêu gợi khàn khàn: “Văn Diễn Vũ, em thật sự dự định cứ thế rời đi sao.”
Văn Diễn Vũ cũng hô hấp khó khăn: “Anh trước tiên buông em ra.”
Không ngờ, Tiết Tầm lại dùng khí lực lớn hơn ôm chặt lấy hắn, cằm gác trên vai Văn Diễn Vũ, thanh âm bên tai giống như làm nũng: “Không thả, thả ra em sẽ đi.”
Đối mặt với Tiết Tầm đột nhiên xuất ra biểu tình ấu trĩ như vậy, Văn Diễn Vũ dở khóc dở cười.
“Máy bay cũng đã bay mất rồi, cho dù em muốn đi cũng chẳng còn kịp nữa. Anh nhanh thả em ra một chút đi, dù sao cũng là người của công chúng, anh thế này, làm người của công chúng kiểu gì?”
Tiết Tầm hơi lùi lại, nhưng chỉ lui chừng vài mi-li-mét, cánh tay lướt qua mái tóc bởi vì trốn tránh mà trở nên có chút rối bời của Văn Diễn Vũ.
Y nói: “Anh không sợ công khai.”
Ý cười cứ như vậy chậm rãi hiện rõ trên mặt, Văn Diễn Vũ cúi đầu: “Trước tiên hãy trở về rồi nói chuyện tiếp.”
Tiết Tầm chỉ ngừng một chút, nói: “Được.”
Kéo hành lý ngồi vào trong xe Tiết Tầm.
Đến trước nhà Văn Diễn Vũ, Tiết Tầm dừng xe, nhưng không bước xuống.
“Văn Diễn Vũ, tại sao lại muốn rời khỏi?”
Y có lẽ đã muốn hỏi vấn đề này từ rất lâu rồi, Văn Diễn Vũ hơi liếc nhìn, thấy ngón tay y run rẩy gõ gõ vào bánh lái, nhịp điệu có chút loạn.
“Tiết Tầm, mẹ anh muốn anh kết hôn đúng không.”
Ngón tay Tiết Tầm dừng lại, không lên tiếng.
“Nếu như em nói em không ngại. Em không ngại anh vì mẹ mà kết hôn cùng người khác….”
“Nhưng anh để ý.”
Không chờ Văn Diễn Vũ nói xong, Tiết Tầm lập tức đánh gãy.
Văn Diễn Vũ nở nụ cười: “Cho nên em mới muốn rời khỏi a.”
Đột nhiên, Tiết Tầm nắm chặt tay Văn Diễn Vũ.
Bàn tay Tiết Tầm vô cùng ấm áp, giữa khí trời rét lạnh, càng trở nên đặc biệt ấm áp.
Gò má của y, tầm mắt của y vững vàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu xám tro của Văn Diễn Vũ: “Vậy em nói thật cho anh biết đi, Văn Diễn Vũ, em muốn anh kết hôn sao? Cùng một người phụ nữ khác bước vào lễ đường, nhận chúc phúc của tất cả mọi người, trao đổi nhẫn cưới và lời thề, sống cùng nhau dưới một mái nhà, cùng nhau hôn môi thậm chí làm – tình? Em có thể chấp nhận?”
Tiết Tầm nói, từng câu từng chữ hùng hổ doạ người.
Mỗi lần nghe thấy một câu nói, Văn Diễn Vũ liền cảm thấy tâm lý càng đau đớn trầm trọng hơn ba phần.
Nụ cười trên mặt cũng biến thành nhạt nhẽo.
“Tiết Tầm, anh cần gì phải hỏi em những vấn đề này?”
Văn Diễn Vũ cười khổ: “Mấu chốt là, không một ai cảm thấy chuyện chúng ta bên nhau, là bình thường. Cho dù bây giờ không kết hôn, anh có thể cả đời không kết hôn sao?”
Tiết Tầm cũng cười khổ: “Văn Diễn Vũ, tại sao em vẫn không chịu tin tưởng anh?”
Lôi kéo cánh tay Văn Diễn Vũ, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi.
Tiết Tầm chậm rãi từng câu từng chữ nói rõ “Đừng rời bỏ anh. Cho anh một cơ hội, để anh chứng minh, anh có thể gánh vác được, anh có thể cho em hạnh phúc, anh sẽ không giẫm lên vết xe đổ của cha em.”
Không chờ y nói xong, Văn Diễn Vũ đột nhiên rút tay ra, ôm chầm lấy y.
Em muốn tin tưởng anh, em thật sự tưởng tin tưởng anh.
Nhưng mà, đúng vào thời khắc này, có người kết nối máy ảnh vào laptop, điên cuồng gõ bàn phím.
Trên màn ảnh, hình ảnh hai thanh niên trẻ tuổi ôm nhau hôn môi, dường như chốn không người.