Chương 32
Như vừa trải qua một thước phim quay chậm, thân thể Cố Bình An rất nhanh bị một lực lớn đè ngã, lưng đập xuống sàn nhà, đồng thời vì dùng khủy tay chống đỡ mà nơi đó cũng bắt đầu truyền đến cảm giác đau đớn. Trên người giờ đang bị một sức nặng quen thuộc đè lên làm cho cô cảm thấy không khí nơi này thoáng cái như đang bị ép hết ra ngoài, không thể nào thở nổi, trong ngực cũng đang không ngừng mà đập liên hồi. Cô toàn thân mềm nhũn, cảm giác vô cùng bất lực vì trước mắt mọi chuyện phát sinh thật sự quá nhanh, đến nỗi cô đã không kịp mà phản ứng lại.
Giờ phút này tuy toàn bộ thế giới xung quanh đang rất ồn ào náo nhiệt nhưng khi truyền đến tai cô chỉ là một mảnh im lặng đến đáng sợ, ngay cả tiếng kim rớt xuống cũng có thể nghe được rõ ràng. Những mảnh vỡ từ chùm đèn thủy tinh rơi xuống bị văng tung tóe, phủ lên khắp nơi trên sàn. Sau một âm thanh chói tai vang lên, cô dường như đã không còn một chút cảm giác nào nữa, trên mặt dù bị cắt trúng nhưng lại không hề cảm thấy đau đớn, chỉ có bên tai đang không ngừng truyền đến từng đợt hơi thở mỏng manh của ai đó. Vì không cách nào cử động, lại không thể quay đầu nhìn, cô chỉ có thể yên lặng nằm đó, cảm nhận nơi đỉnh đầu mình đang có một dòng chất lỏng ấm nóng từng chút một dọc theo những sợi tóc rơi xuống, từng giọt từng giọt đọng lại trên sàn nhà.
Nhìn đến chất lỏng màu đỏ tươi trông xinh đẹp đến đáng sợ kia, trong đầu Cố Bình An nháy mắt liền vang lên một tiếng nổ mạnh, khí lực toàn thân cũng theo đó mà mất hết. Trước mắt mọi thứ thoáng cái đều trở nên mơ hồ, cô cảm thấy bản thân mình như không còn chút sức lực, đang dần bị cuốn vào cơn lốc xoáy mãnh liệt chẳng thể nào thoát ra.
Cô nằm im bất động, dù trái tim vẫn đang không ngừng đập loạn nhịp trong ngực nhưng ánh mắt cô lại ch.ết lặng mà dán chặt lên những giọt máu đỏ thẫm kia. Chúng giờ đây chẳng khác nào như một con quái vật hung ác đang giương nanh, múa vuốt thẳng hướng cô đánh úp, làm cho cô thấy trước mắt mình choáng váng đến rã rời.
Trên người dù đang phải chịu một sức nặng, nhưng cô cũng cảm nhận được hô hấp người nọ rõ ràng càng lúc càng mỏng manh, yếu ớt, dù vậy nhưng anh vẫn cố gắng kiên trì. Một khắc khi nãy anh liều lĩnh hướng lại đây, dùng chính thân mình bảo vệ cho cô, vì cô ngăn lại tất cả thương tổn, đau đớn. Sau đó anh còn cố đem hết sức lực sót lại của mình, không quên bên tai cô nhỏ giọng trấn an:” Nhắm mắt lại, đừng sợ!”
…
Đây là lần đầu tiên Cố Bình An ép bản thân phải khắc chế nỗi sợ khi nhìn thấy máu, ép mình không được ngất xỉu nhưng nước mắt không biết từ đâu rất nhanh liền kéo tới, che lấp cả tầm nhìn. Rồi trong lúc cô không kịp phòng hờ, từng giọt rơi xuống sàn nhà hòa vào cùng vết máu đọng lại bên dưới, đem chúng từng chút phá tan thành những mảnh nhỏ, đậm nhạt bất đồng.
Cô rất muốn xoay người lại nhìn nhưng khí lực giờ hầu như đã cạn kiệt, một chút cũng không còn.
Đây là lần đầu tiên Thẩm An Bình không chút cố kỵ mặc cho trọng lượng toàn thân của mình mà đem đặt cả trên người cô. Cô giờ mới thực sự cảm nhận được thì ra sự chênh lệch giữa hai người lại khác biệt nhiều đến vậy.
Cô thật sự rất hối hận, nếu như ngày trước cô nguyện ý tin tưởng Thẩm An Bình thì có lẽ mọi chuyện cũng sẽ không ra nông nỗi thế này.
Cô nhớ tới trước kia, khi mỗi một lần cô gặp rắc rối, bị người nhà có khi là thầy cô khiển trách thì Thẩm An Bình đều là người thay cô đứng ra gánh vác. Anh chẳng những không hề lên tiếng than oán, trái lại còn mỉm cười vô cùng ấm áp mà an ủi cô.
Anh luôn ở bên tai cô nói rằng:” Đừng sợ, đã có anh đây!”
Những lời này nghe giống như anh đang dụ dỗ trẻ con nhưng lại làm cho Cố Bình An cảm thấy vô cùng yên tâm. Cho nên khi ở trước mặt Thẩm An Bình, cô giống như trở thành một đứa bé không bao giờ trưởng thành, cứ mặc cho mình được tùy hứng muốn làm gì thì làm.
Thì ra cô luôn ỷ lại, dựa vào tình yêu không giới hạn mà anh dành cho mình.
Cô lại không chịu suy nghĩ, chỉ biết ngày càng ỷ lại, dần dần đem nó biến thành như một thói quen, thói quen như anh đã nói: cô đối với anh không phải là tình yêu, mà đó chỉ là sự cố chấp muốn đem anh chiếm giữ bên cạnh mà thôi. Cô đem thời gian trôi qua một cách lãng phí, không biết rằng loại chiếm hữu kia đã từ khi nào đã lột xác trở thành tình yêu sâu đậm đến khắc cốt ghi tâm.
Là chính cô đã tự đem mình ra mà đùa giỡn, dối mình cho rằng cô sẽ không đau lòng, lừa mình nghĩ rằng mọi thứ đều rất hoàn hảo tốt đẹp, càng là cố chấp gạt bản thân mình rằng cô chắc chắn sẽ rất dễ dàng mà quên được anh thôi, nhưng sự thật trước mắt đã chứng minh Cố Bình An một chút gì cũng không thể làm được.
Thật sự không thể! Không có Thẩm An Bình, cô cái gì cũng làm không được, chạy trốn lại càng không xong. Cô sớm trong lúc vô tình đã đem tất cả mọi sinh hoạt chung quanh mình hòa nhập vào trong thế giới của Thẩm An Bình, cũng chính vì vậy cho nên cô mới không dễ dàng tha thứ cho bất cứ tia do dự nào của anh, một chút cũng không thể. Cố Bình An thật sự rất mong muốn mình có thể một lần nữa khơi dậy tất cả kỷ niệm tốt đẹp mà hai người từng có nhưng giờ đã không thể nào.
Giờ phút này, Thẩm An Bình dù cho có tức giận, hay muốn trừng phạt cô đến mấy, anh cũng chỉ có thể nằm đó bất động. Mà Cố Bình An lúc này lại cũng chỉ có thể bất lực nằm im ở đó, nhìn không thấy được vẻ mặt của anh. Nhưng trong trí nhớ của cô, gương mặt Thẩm An Bình dù có đối cô giận dữ thế nào đi nữa, thì mỗi khi cô nhìn thấy anh trong lòng đều dâng lên một cảm giác vô cùng an tâm. Cô đột nhiên khao khát nếu anh có thể như trước đây, nhìn cô mỉm cười dù chỉ một lần thì từ nay về sau cô sẽ bỏ mặc tất cả không quan tâm, không để ý đến bất kỳ ánh mắt người ngoài nhìn mình thế nào, cũng không cần phải chịu trách nhiệm với ai đi nữa.
Chỉ cần anh có thể nhìn cô mỉm cười…….
Chung quanh người tiến lại càng lúc càng nhiều, ý thức của Cố Bình An lúc này so với một khắc trước lại càng thêm thanh tỉnh. Máu trên người Thẩm An Bình vẫn đang không ngừng tuôn ra giống như sẽ không dừng lại, theo mái tóc cô chảy xuống càng lúc càng nhiều. Cố Bình An chỉ cảm thấy bản thân thật sự sợ hãi, đến nỗi ngay cả một tiếng cầu cứu cũng không tài nào thốt lên được.
Cổ họng giống như có rất nhiều gai nhọn, không thể nuốt vào lại cũng không dám nhả ra, cô thật không biết bản thân mình giờ đây là đang bị cái gì nữa. Cô như một cái xác không hồn, vô thức không ngừng thầm thì gọi tên anh, như đang cùng anh trò chuyện:
“Thẩm An Bình, anh lại còn dám tiếp tục nằm đó mà ngủ nữa sao?”
“Anh thật sự không cần em nữa hay sao? Rõ ràng là ai đã nói phải suốt đời chăm sóc em, chẳng lẽ bây giờ anh muốn đổi ý à?”
“Em không cho phép! Anh có nghe thấy không! Em không cho phép!”
“Anh muốn không để ý đến em nữa sao? Gan anh lớn đến vậy à?”
“…”
Cố Bình An vẫn không tin mọi chuyện đang xảy ra trước mắt mình đều là sự thật nhưng bên tai rõ ràng nghe được tiếng xe cứu thương như đang gào thét tiến đến lại càng lúc càng gần.
Trên hành lang trống trải của bệnh viện, một đám y tá cùng nhân viên cấp cứu đang hối hả làm mọi công tác cứu hộ, kèm theo là tiếng bánh xe vì ma sát trên sàn nhà không ngừng phát ra hàng loạt âm thanh bén nhọn làm người khác nghe mà hoảng sợ. Từ khi Cố Bình An được người dìu dậy, đưa lên xe cấp cứu về sau, bàn tay cô vẫn vô thức nắm chặt lấy tay Thẩm An Bình, dù thế nào cũng quyết không chịu buông ra.
Đời này mỗi lần khi cô muốn bỏ đi đều là chính Thẩm An Bình cố chấp níu tay cô giữ chặt lại.
Nhưng lúc này đây anh thật tàn nhẫn, con người không những không tức giận, lại càng không chịu cử động, bàn tay to ấm áp ngày nào hiện giờ đã không còn một chút sức lực gì, chỉ cần Cố Bình An buông tay một cái, anh liền cứ thế mà sẽ bỏ mặc nó rời ra.
Thẩm An Bình toàn thân giờ đang cắm đầy những mảnh vỡ thủy tinh, đâu đâu cũng là máu tươi, nhìn vào đáng sợ đến rợn người. Cố Bình An cảm giác như mình đang đạp trên vải bông mà đi, vừa mơ hồ và cũng vừa bất lực, từ nhỏ đến lớn có lẽ bản thân cô chưa bao giờ lại tuyệt vọng như chính giây phút này đây.
Cô vẫn tự hào cho rằng mình và anh đã biết rất rõ về nhau, nhưng chỉ thoáng một cái mọi thứ giống như đều hoàn toàn biến mất, ngay cả hô hấp của anh mà cô một chút cũng không hề cảm nhận được.
Cánh cửa cấp cứu mở rộng, cac bác sĩ đang bất lực đứng đó, giằng co cố đẩy Cố Bình An sang một bên. Nhưng cho dù họ có dùng biện pháp thế nào đi nữa Cố Bình An vẫn cố chấp không chịu buông tay. Cuối cùng, Quan Đại Bảo từ nãy giờ vẫn đi theo bên cạnh, đành phải dùng hết sức mình mới có thể tách họ ra. Nhìn Cố Bình An từ trong lòng anh giãy dụa giống như một đứa bé ngỗ nghịch, cứng đầu thật làm cho người ta thật đau đầu mà.
Cánh cửa cấp cứu rốt cục cũng từ từ bị đóng chặt, Cố Bình An không biết phải làm gì hơn chỉ đành bất động ngồi đó, chờ đợi.
Những vết máu đọng lại trên tay khi nãy bởi vì cô giãy dụa mà bị lau sạch, cô thế này mới biết thì ra chúng không phải là máu của mình mà tất cả đó đều là máu của Thẩm An Bình.
Cô khóc càng thêm bi ai, một bên nắm chặt lấy quần áo trên người Quan Tiểu Bảo, tựa như đang cố bám víu lấy ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng, nhìn cô mà đau đớn cầu xin:”Tiểu Bảo! Bồ mau nói cho mình biết Thẩm An Bình có phải sẽ không bị ch.ết không?”
Quan Tiểu Bảo muốn đem Cố Bình An ôm chặt vào lòng mà trấn an, nhưng dường như giờ đây Bình An một chút ý thức cũng không còn nữa, tựa như một kẻ điên dại giãy dụa, cố chấp hỏi:”Bồ mau nói cho mình biết, Thẩm An Bình có phải sắp ch.ết rồi không?”
Quan Tiểu Bảo khó xử nhìn về phía anh trai, không biết bản thân giờ nên nói cái gì mới phải, sau một lúc lâu mới lên tiếng:”Sẽ không, không có việc gì đâu!”
Cố Bình An rõ ràng một chút cũng không tin nhìn thẳng Quan Tiểu Bảo. Ánh mắt cô trong đó giờ chỉ là một mảng trống rỗng, không hề có tiêu cự nào, miệng lầm nhẩm:”Bồ gạt mình, mình rõ ràng đã thấy, Thẩm An Bình anh ta bị đập vào đầu, lại chảy máu nhiều như vậy……Vì sao anh ấy lại chạy vào đây làm chi, chẳng lẽ muốn mình phải mắc nợ anh ấy sao!” Giờ phút này Cố Bình An hoàn toàn đã mất hết lý trí, nói xong lời này cô liền hướng cửa phòng cấp cứu không ngừng vừa khóc vừa la hét:” Thẩm An Bình, em nói cho anh biết! Anh mà ch.ết em liền lập tức sẽ đem anh quên sạch ngay! Em nói được thì sẽ làm được! Anh có bản lĩnh thì đừng có ra đây! Anh có bản lĩnh thì đừng ra đây biết không!” Trái tim giờ đau đến dữ dội, cô trừ bỏ khóc lóc thì cái gì cũng làm không được. Thời khắc này cô rất muốn được nhìn thấy Thẩm An Bình, trong lòng mỗi một giây một phút đều khát khao muốn được nhìn thấy anh, nhưng mà cánh cửa cấp cứu lạnh lẽo kia lại cố tình không chìu lòng người, đem cô và anh ngăn cách hai nơi. Cô gào khóc càng thêm bi ai, Cố Bình An trước giờ chưa từng đem cảm xúc mình tự do phóng túng như lần này cho nên có lẽ cũng bởi vì quá bi thương và kích động nên thân thể cô cũng bắt đầu run rẩy mãnh liệt.
Quan Tiểu Bảo bị sự thống khổ của cô làm cho ảnh hưởng, cô kéo mạnh Bình An lại, ôm chặt vào lòng, sau đó cả hai cùng nhau khóc càng thảm thiết, một bên khóc một bên mắng:”Hai người đó thật đúng là nghiệp chướng mà! Con mẹ nó có phải là đang cố tình diễn phim truyền hình hay không! Muốn hù dọa ch.ết người sao!”
“…”
Bên trong bác sĩ đang ra sức cấp cứu suốt hơn năm tiếng đồng hồ, Cố Bình An sau khi gào khóc một trận thì cổ họng đã không còn phát ra thành tiếng nữa. Cô vẫn ngồi đó trước cửa phòng cấp cứu không nhúc nhích, mặc cho ai đến kéo đi cũng không có bất cứ tác dụng gì.
Taycô có lẽ trong lúc đó bị té ngã vô tình đã bị thương, nhưng vì tình thế sau đó quá mức hỗn loạn nên Cố Bình An đã không cảm giác được gì, cả người có thể kiên trì được đến lúc này cũng là do ý thức bên ngoài mà thôi. Nhưng đã qua một thời gian, ý thức cùng giác quan dần bắt đầu hồi phục lại, cảm giác cánh tay đang truyền tới từng cơn đau đớn, dù đã không thể nào động đậy được nữa nhưng cô vẫn cố chấp không muốn rời đi.
Sự việc sau khi xảy ra được hai tiếng thì Thẩm gia nhận được tin báo cũng đã kéo đến đây. Ba mẹ Thẩm An Bình từ khi vào vẫn ngồi yên bất động trên ghế dài bên ngoài phòng cấp cứu chờ đợi. Thẩm ba nét mặt vô cùng nghiêm trọng không lên tiếng nói một lời nào, còn người trước giờ luôn dịu dàng thân thiết như Thẩm mẹ cũng không khác, một câu cũng chưa hé môi, chỉ ngồi im đó mà không ngừng rơi lệ.
Mọi người vì sự sống ch.ết của Thẩm An Bình mà nét mặt vô cùng lo lắng và bi thương. Cảm giác kích động khi nãy của Cố Bình An giờ cũng đã nguôi ngoai nhưng cô giờ lại rơi vào dị thường trầm lặng. Cố Bình An không còn chút sức lực nào để đến chào hỏi với Thẩm ba và Thẩm mẹ, càng không có khí lực cùng anh em Quan Tiểu Bảo nói chuyện, thậm chí càng không thừa sức mà nhìn đến Mạc Phi. Trước mắt trái tim của cô giờ đây chỉ còn mỗi người đang bị cấp cứu trong kia: Thẩm An Bình mà thôi.
Qua hơn sáu tiếng sau, Thẩm An Bình rốt cục cũng bị đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Một đám người kéo tới không ngừng hỏi han bác sĩ tình hình của anh, một phút ngắn ngủi đó Cố Bình An nhất thời bị đẩy lui ra lại bên ngoài, chỉ kịp nhìn thấy những bình truyền nước biển, bình truyền máu đang treo cao cao trên kia.
Sau hơn bảy tiếng mấy sau, người bà trước giờ đang sống tại một thành phố khác, giờ cũng đáp chuyến bay nhanh nhất mà có mặt tại đây.
Thẩm ba, Thẩm mẹ thấy bà liền đứng dậy nghênh đón, nhưng bà nội có vẻ như đang rất kích động lập tức hướng thẳng Cố Bình An bước đến.
“Ba___” một cái tát thật mạnh giáng xuống, đem Cố Bình An từ trong tình trạng hỗn loạn, mơ hồ liền lảo đảo ngã xuống.
Thẩm bà còn muốn vung lên thêm một cái tát thứ hai thì Thẩm ba và Thẩm mẹ đã kịp thời ngăn lại.
Thẩm bà thế nhưng vẫn không muốn thuận theo mà buông tha, tay chỉ vào chóp mũi cô mắng:” Nghiệp chướng đúng là nghiệp chướng mà! Họ Thẩm chúng tôi rốt cục đã thiếu cô cái gì! Sao cô lại muốn đem cháu đích tôn của bà đây mà ép ra thành cái dạng thế này cơ chứ!”
“Mẹ____” Thẩm mẹ cau mày kêu lên một tiếng:”Mẹ, trước hết mẹ đừng quá kích động! An Bình giờ đã được cứu ra, còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, bác sĩ nói chỉ cần qua được 72 tiếng sau thì có thể đổi đến phòng bệnh thường”. Bà một bên cố gắng an ủi Thẩm bà, đồng thời cũng là đang cố ý an ủi mọi người nơi đây. Mặc dù ai cũng biết nói như vậy, nhưng chỉ lo sợ điều này sẽ không có khả năng mà xảy ra……
Thẩm mẹ bước đến không tiếng động kéo Cố Bình An đứng lên, cách ra một khoảng với Thẩm bà. Đôi mắt của Thẩm mẹ có lẽ vì đã khóc rất nhiều nên tròng mắt cũng đã đỏ ngầu, giọng thân thiết hỏi Cố Bình An:” Đã đánh nhau sao?”
Hốc mắt Cố Bình An rất nhanh liền ngập đầy nước mắt, cổ họng một trận đau xót:” Dì ơi, Thẩm An Bình sẽ được cứu sống có phải không?”
Thẩm mẹ bị câu hỏi này của cô mà nước mắt không chút lưu tình rất nhanh rơi thẳng xuống, bà cố gắng gật đầu:”Tất nhiên, thằng bé An Bình này từ nhỏ đã có phúc lớn, số mệnh cũng rất cao!”
“Dì ơi, con thật xin lỗi! Là do con sai cả! Thẩm An Bình, anh ấy vì cứu con, nếu không phải vì con, chuyện gì cũng đều không có……”
Thẩm mẹ lấy tay gạt đi nước mắt, từng lời thấm thía nói với Cố Bình An:”Bình An, dì biết con là đứa nhỏ rất ngoan ngoãn, dì luôn cảm thấy nếu con và Thẩm An Bình nhà dì có thể kết hợp cùng nhau thì coi như cũng hoàn thành tâm nguyện của người lớn hai nhà. Có thể đây chỉ là suy nghĩ một chiều của người lớn, chúng tôi lại quên mất không để ý đến suy nghĩ của con.”
Giọng bà nghẹn ngào, vô cùng bi thương nói:” Dì biết An Bình nhà dì nó thật sự rất thích con, biết mình có thể cùng con kết hôn, lúc đó nó thật rất cao hứng, dì nhìn mà cũng cảm thấy vui lây. Là một người mẹ, chỉ cần nhìn thấy con cái mình được hạnh phúc, thì dù đổi lấy bất cứ cái gì trên đời cũng đều đáng giá cả. Tuy rằng dì cũng không biết con vì sao cuối cùng không đồng ý, nhưng chuyện này rõ ràng đối với Thẩm An Bình quả là một đả kích rất lớn. An Bình cũng trong chính thời gian này đã bỏ mặc, không màng đến thân thể thuộc về mình nữa. Bình An, dì chỉ có duy nhất một đứa con trai, mặc dù con có nghĩ rằng dì là loại người thế nào đi nữa, dì cũng thật hy vọng con hãy buông tha cho nó. Nó thật sự không thể cứ tiếp tục mà chịu bức ép như thế này được nữa! Bình An con là đứa nhỏ rất tốt, con có thể nghe lời cầu xin của dì một lần này được không? Không có An Bình, dì thật không biết làm sao mà tiếp tục sống…..” Thẩm mẹ thấp giọng nức nở, bộ dạng rất yếu ớt, giống như không thể nào chịu thêm một đả kích dù rất nhỏ nào nữa, tiếng khóc của bà trong đó giờ chỉ còn là sự tuyệt vọng. Bà đã hướng cô mà chân thành cầu xin như vậy, điều này hiển nhiên là rất hợp tình hợp lý cho nên Cố Bình An một câu gì cũng không thể nói gì, vì cô không biết mình còn có thể phản bác thế nào?
Cô chưa bao giờ biết rằng sẽ có một ngày cô lại mang đến cho Thẩm An Bình tai ương nghiêm trọng như vầy.
Thật lâu sau Cố Bình An mới lấy hết sức mà lắc đầu, cô kiên trì, cố chấp nói:”Dì à, con không thể! Mọi chuyện sau này hãy chờ Thẩm An Bình tỉnh lại nói tiếp được không? Chỉ cần anh ấy nói muốn con rời đi, con nhất định sẽ không cố chấp mà ở lại; còn nếu anh ấy muốn con phải bên cạnh mà đợi anh ấy, thì lần này cho dù trời có sập xuống đi nữa con cũng quyết không bao giờ rời khỏi anh ấy.”
Cô cũng không muốn ngỗ nghịch, cãi lời của người lớn nhưng là lúc này đây cô thật không muốn tiếp tục gạt mình dối người nữa, càng không muốn đem tình cảm và tâm ý của Thẩm An Bình hồ đồ giẫm nát dưới chân.
Thẩm mẹ dường như còn muốn nói gì nữa nhưng chỉ thấy Thẩm ba dùng tay vỗ nhẹ lên bả vai bà:” Đừng khóc, bác sĩ vừa báo nói An Bình giờ đã tỉnh lại.”
Biểu tình lúc này của Thẩm mẹ là tràn ngập kinh hỉ, cái gì cũng không nói tiếp, vừa muốn xoay người đi vào xem đã bị Thẩm ba kéo lại. Ông cau mày nhìn sang Cố Bình An một lượt từ trên xuống dưới, sau đó lạnh lùng phun ra một câu:”Cô mau đi vào thay bộ quần áo khử trùng đi! Bác sĩ nói An Bình tỉnh lại, người đầu tiên nó muốn gặp là cô.”
Thẩm mẹ không tin mở to hai mắt nhìn:” Không được, An Bình không thể gặp cô ta!”
Trên nét mắt lạnh lùng của Thẩm ba dường như rốt cục cũng bắt đầu có một tia dao động, ông nói:” Bà không thể làm như vậy! Con trai chúng ta theo lời thỉnh cầu giờ đã tỉnh lại! Bà con phát điên làm cái gì! Chẳng lẽ lại nói với nó rằng con bé đã ch.ết! Nếu nó không thấy con bé thì nó chắc chắn sẽ không bao giờ bỏ qua!” Ông giận dữ, ánh mắt đầy lửa giận liếc Cố Bình An một cái:”Còn thất thần đứng đó làm gì! Không mau vào trong đi!”
Cuối cùng trước khi ông phủi tay bỏ đi còn không quên lưu lại đó một câu trách cứ:”Một người rồi lại một người đến, nhưng tại sao một chút cũng không thể làm cho người ta có thể yêu mến được chứ!”