Chương 8: Nửa đêm
Sau khi dùng cơm đơn giản xong, đoàn người Từ Xán Xán lại lên đường. Thời điểm Tiểu Hương đỡ Từ Xán Xán lên xe ngựa, Từ Xán Xán cảm giác có người đang nhìn mình nhưng nàng không dám quay đầu lại.
Lúc lên xe ngựa, xuyên qua rèm cửa sổ còn chưa cuốn lên, Từ Xán Xán nhìn ra ngoài. Người nọ cũng đang chuẩn bị xuất phát, chắp tay sau lưng đứng đó, khuôn mặt nhỏ trắng nõn như trứng ngỗng không chút biểu cảm, binh sĩ mặt đen đang cúi đầu bẩm báo hắn điều gì đó.
Tựa hồ cảm nhận được tầm mắt Từ Xán Xán, người nọ nhìn về phía nàng, mắt phượng híp lại. Hai người bốn mắt nhìn nhau, trái tim Từ Xán Xán đập thình thịch, vội vàng buông rèm xuống. Mặc dù đã đi rất lâu nhưng mặt Từ Xán Xán vẫn còn nóng. Tiểu Hương lại gần thấp giọng nói:
- Cô nương, tại sao chúng ta luôn gặp người nọ thế nhỉ?
Từ Xán Xán không nói chuyện. Tiểu Hương vẫn không cảm thấy gì, cười hì hì:
- Đây là duyên phận nhé!
Lúc này nàng mới phát hiện Từ Xán Xán khác thường, vội hỏi:
- Cô nương làm sao vậy? Tại sao mặt đỏ thế?
Từ Xán Xán che mặt cúi đầu không trả lời. Hình như Tiểu Hương hiểu ra điều gì đó, bàn tay mềm mại phủ lên tay Từ Xán Xán, cũng không nói nữa.
Có lẽ Từ Sâm đã thông báo cho người đánh xe, lần này xe ngựa đi rất nhanh, chạng vạng tối đã đến trạm dịch Hứa Xương. Vẫn chiếu theo quy củ cũ, đoàn người Từ Xán Xán cũng không vào thành, mà nghỉ bên ngoài trạm dịch.
Trạm dịch Hứa Xương là một tứ hợp viện tường trắng ngói đen, tuy rằng quy mô không lớn như mấy trạm dịch lúc trước, nhưng phòng ốc sửa soạn sạch sẽ, cỏ cây hoa lá xanh um, nhìn qua rất phong nhã.
Từ Xán Xán vừa xuống xe ngựa, ở ngoài cửa trạm dịch đã ngửi thấy mùi hoa thơm ngát, theo mùi hoa đi về phía trước, phát hiện ở hai bên cửa chính trạm dịch hoa hồng nở rộ. Hoa hồng vừa mới nở, có màu trắng, hồng phấn, đỏ, vàng, cực kỳ rực rỡ. Mùi hương ngào ngạt theo gió tản ra.
Từ trước đến nay, Từ Xán Xán vẫn thích hoa hồng, hậu viện nhà nàng trồng không ít, chuyến đi này cũng mang theo hoa hồng cao tự chế. Nàng không kìm lòng được đi tới khóm hoa.
Phó Dư Sâm và Chu Anh tới trạm dịch Hứa Xương, vừa xuống ngựa thì thấy Từ Xán Xán đứng bên cạnh khóm hoa. Từ Xán Xán không biết tên hắn nhưng hắn lại biết tên Từ Xán Xán. Từ Xán Xán mặc la sam màu trắng thêu bươm bướm vờn hoa, phía dưới là váy dài, trên đầu song kế cài một cây trâm hoa sen khảm hồng ngọc, dưới trời chiều nhìn ôn nhu thanh nhã như một đóa Sơn Chi.
Chu Anh phát hiện ánh mắt Phó Dư Sâm chăm chú, theo tầm mắt Phó Dư Sâm nhìn sang, thấy Từ Xán Xán đứng trước bụi hoa. Trí nhớ hắn rất tốt, lập tức nhớ ra Từ Xán Xán, nhìn thoáng qua Phó Dư Sâm, thấy trên mặt hắn tuy rằng vẫn không có biểu cảm, nhưng mắt phượng thăm thẳm như hồ sâu, bèn cố ý thấp giọng trêu đùa:
- Đây không phải là con gái đại phu trấn Lạo Hà kia sao! Cô nương này thực sự là quá xinh đẹp, đặt trong cung để ngắm thôi cũng đủ.
Hắn lại liếc mắt nhìn Phó Dư Sâm:
- Nếu thích, ta giúp ngươi đoạt lấy!
Phó Dư Sâm không để ý đến hắn, cất bước đi về phía trạm dịch. Chu Anh cười hì hì đuổi theo, lúc đi qua bên người Từ Xán Xán lại liếc mắt nhìn, phát hiện Từ Xán Xán nghiêng người đứng, trong tay ngắt một đóa hoa hồng đỏ thẫm, giống như không phát hiện mình và Phó Dư Sâm, nhưng khuôn mặt trắng nõn lại hồng hồng. Hắn đuổi kịp Phó Dư Sâm, đi được một đoạn mới nói:
- Người nhất tộc Phó thị các ngươi đơn bạc, thế hệ này cũng chỉ có ngươi và một vị kia ở đông cung, vẫn chưa có đời sau, dù cho ngươi đoạt một nghìn một vạn cô nương xinh đẹp đi nữa, chỉ cần có thể sinh hạ con nối dòng, thánh thượng và quốc công gia đều vui vẻ.
Hắn chợt nhớ tới bệnh không tiện nói ra của Phó Dư Sâm, những lời còn sót lại đều nuốt vào, cũng không dám nhiều lời nữa: Phó Dư Sâm luôn luôn vui buồn không hiện ra sắc mặt, nhưng ra tay lại vô cùng ác độc, ta cũng không thể cậy sủng mà kiêu, bằng không bị mất mạng mà còn không biết chuyện gì xảy ra đâu!
Chờ Phó Dư Sâm và tùy tùng của hắn đi vào, lúc này Từ Xán Xán mới ngẩng đầu lên, trên mặt đã khôi phục bình tĩnh. Từ Sâm sắp xếp phòng ốc xong xuôi, đi ra dẫn Từ Xán Xán vào trạm dịch. Tiểu Hương và gia nhân mang hành lý theo phía sau. Bởi vì trong lòng có tâm sự, Từ Xán Xán hiếm khi không muốn ăn cơm tối, chỉ ăn một chút này nọ.
Dùng xong cơm tối, Từ Xán Xán và Tiểu Hương lần lượt tắm rửa, đợi khô tóc mới đi ngủ. Tiểu Hương là người không có tâm sự, rất nhanh thì ngủ say. Từ Xán Xán trong lòng có tâm sự, trằn trọc mãi cho đến đêm khuya cũng không ngủ được. Bên ngoài tiếng mõ báo giờ tý, Từ Xán Xán mới hơi buồn ngủ, đang lúc mơ màng, bỗng nhiên bị âm thanh két két ở sát vách đánh thức.
Phòng ở trạm dịch căn bản không cách âm, giường sát vách phát sinh âm thanh két két, xen lẫn tiếng va chạm vào vách ngăn “thùng thùng thùng thùng”, không bao lâu lại vang lên âm thanh rên rỉ của nữ nhân. Từ Xán Xán không có kinh nghiệm cũng biết đó là âm thanh gì, lập tức mất ngủ.
Tiểu Hương đang ngủ say trên tháp bên giường Từ Xán Xán, phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ. Từ Xán Xán không ngủ được, trên giường lăn qua lăn lại, hơn nữa còn đói bụng khó chịu, lòng nàng tràn đầy phiền não không chỗ phát tiết.
Nữ nhân sát vách bắt đầu vừa thét chói tai vừa kêu “Ca ca”, nam nhân cũng bắt đầu gào thét, Từ Xán Xán không nhịn được nữa, khoác áo ngoài, mang giày, mở cửa đi ra ngoài.
Bầu trời treo một vầng trăng sáng, ánh trăng trong veo chiếu xuống sân nhỏ ở trạm dịch giống như ban ngày, chỉ có cỏ cây hoa lá trong sân sum suê, dưới ánh trăng nhìn hơi dọa người. Từ Xán Xán cố gắng đè nén e ngại với bóng đêm, khép chặt vạt áo khoác, đi mấy bước trong sân, nỗ lực cách xa âm thanh sinh hoạt vợ chồng sát vách.
Đúng vào lúc này, “chi nha” một tiếng cửa mở, Từ Xán Xán kinh sợ, vội vàng quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy cánh cửa cách phòng Từ Xán Xán một gian hé mở, một người nam tử cao gầy mặc áo trắng đi ra. Trăng sáng trong veo chiếu xuống dáng người cao gầy của người nọ, dung nhan tuấn mỹ giống như thiên thần. Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều vô cùng xấu hổ.
Phó Dư Sâm nhìn Từ Xán Xán khẽ mỉm cười, khóe miệng hơi giơ lên, xuất hiện hai lúm đồng tiền khả ái, nhìn vừa ôn nhu vừa đáng yêu. Từ Xán Xán cảm giác lòng mình muốn vỡ ra, nàng dời mắt nhìn về phía trước.
Phó Dư Sâm nhìn Từ Xán Xán một mình đứng dưới ánh trăng, thân thể nhỏ bé, yếu ớt phảng phất như sắp biến mất giữa ánh trăng sáng mênh mông, trong lòng không khỏi một trận rung động, đi về phía trước vài bước, đứng một bên Từ Xán Xán. Từ Xán Xán lẳng lặng đứng thẳng giống như ngôi sao giữa nửa đêm, vì ai đứng trong sương gió.
Tương lai nàng sẽ lập gia đình, sẽ trở thành một thê tử và mẫu thân bình thường, nhưng trong sinh mệnh từng có một đoạn chuyện cũ kiều diễm như thế này, đã là ông trời ban ân rất lớn đối với nàng. Ánh trăng rất đẹp, người dưới trăng cũng rất đẹp, gió đêm mang đến từng trận hương hoa hồng, yên tĩnh mà ấm áp, đột nhiên “ Cô” một tiếng phá vỡ màn đêm vắng vẻ, Phó Dư Sâm nhìn Từ Xán Xán, Từ Xán Xán ôm bụng của mình...