Chương 115
Phó Dư Sâm đến ngang cửa phòng ngủ, nghe Từ Xán Xán nói liền quay đầu nhìn nàng: "Xán Xán, ta ra ngoài gặp người, chờmột lát nữa sẽ trở lại cùng với phụ thân, nàng trước dặn người hầu đi thu dọn hành lý rồi chuẩn bị điểm tâm."
Từ Xán Xán thấy hắn trước mặt mọi người cũng xưng hô phụ thân giống mình, trong lòng cực kỳ ngọt ngào, nở nụ cười: "Biết rồi, bây giờ thiếp đi an bài ngay, chuyện nội viện chàng không cần lo lắng!"
Phó Dư Sâm thấy nàng ngoan ngoãn, rất vừa lòng, nhìn nàng khẽ cười.
hắn cười như hoa xuân trong đêm trăng, như sao sáng trên trời, làm người ta hoa mắt thần hồn điên đảo, trong phòng ngủ vài nữ tử đều có chút không dời mắt nổi, không khỏi hơi khác thường.
Thấy tình cảnh như vậy, Phó Dư Sâm cảm thấy rất không tốt, lông mày hắn nhíu lại, trong ánh mắt say đắm của Chu Nhan, Bích Vân và Tử Tương đang vây quanh Từ Xán Xán xoay người ra ngoài.
Sau khi ra khỏi phòng chính, Phó Dư Sâm đi về phía trước, trong lòng suy nghĩ: trong nội viện khi nào thì có nhiều nữ nhân vây quanh Từ Xán Xán như vậy? Có phải âm khí hơi nặng một chút hay không? Có nên cho vài tiểu đồng tám chín tuổi vào hầu hạ hay không...
Nhìn Từ Xán Xán và Phó Dư Sâm động tác thân mật, mặt Tử Tương hơi trắng, nàng còn phát hiện trên môi Phó Dư Sâm cómột miệng vết thương nhỏ, tối hôm qua thấy hắn, rõ ràng không có.
Nghĩ đến Từ Xán Xán cắn môi Phó Dư Sâm, Tử Tương không tự chủ được cắn cắn môi mình, cảm thấy hơi đau thế này mới vội vàng nhả ra.
Thấy Tử Tương bị thiếu phu nhân và công tử liên hợp làm mất mặt, Chu Nhan và Bích Vân khóe miệng đều không tự chủ được nhếch lên.
Chu Nhan bước nhẹ cầm tế ngọc điều, rồi nhanh chóng cầm hương cao, lấy kính đưa cho Từ Xán Xán: "Thiếu phu nhân, người xem thử thế nào!"
Bích Vân lấy quần áo đã chọn đến, định đưa cho Từ Xán Xán xem.
Từ Xán Xán thấy môi hồng trơn bóng của mình, rất vừa lòng, rồi đứng dậy xem Bích Vân chuẩn bị quần áo.
Vì Chu Nhan chuẩn bị một bộ trang sức vàng ròng ngọc bích cho Từ Xán Xán, cho nên Bích Vân chọn áo gấm ôm eo bách hoa bướm bay màu ngọc bích và đoạn váy trắng.
Từ Xán Xán nhìn, gật đầu nói: "Được lắm!"
Bích Vân hầu hạ nàng mặc quần áo vào.
Tử Tương rất có mắt, ở một bên cũng không nhàn rỗi, Chu Nhan thu dọn hộp trang sức, nàng cũng vội vàng giúp Chu Nhanmột tay.
Chờ Từ Xán Xán thay quần áo xong, Tử Tương nhìn thoáng qua, phát hiện tuy tuổi Từ Xán Xán nhỏ, nhưng mặt mày như họa rất xinh đẹp, trang sức quần áo cũng chọn vô cùng hợp, càng tôn lên nét mỹ miều của nàng, tăng thêm vài phần cao quý.
Sống lưng Từ Xán Xán thẳng tắp đứng một chỗ, mỉm cười dặn dò nói: "Phó soái của chúng ta muốn khải hoàn hồi hướng, Bích Vân dẫn Hàn Thủy và Hàn Tuyết các nàng đi thu dọn hành lý, Chu Nhan đi phòng bếp nhìn xem điểm tâm!"
Nàng nhìn Tử Tương, sóng mắt như nước: "Tử Tương cô cô muốn ở lại Vân Châu trông coi nhà, hay muốn theo ta về Biện Kinh?" Bích Vân và Chu Nhan nhất định sẽ đi theo nàng, mà mặc dù nàng muốn Tử Tương ở lại Vân Châu trông coi tòa trạch, nhưng nàng xem nàng ta là nãi tỷ tỷ của Phó Dư Sâm, nể mặt Phó Dư Sâm, cho nên không cưỡng chế nàng ta, vì vậy hỏi ý kiến Tử Tương.
Tử Tương vốn dĩ nghe Từ Xán Xán nói "Phó soái của chúng ta muốn khải hoàn hồi hướng ", liền lo lắng Từ Xán Xán xa lánh mình muốn bỏ mình ở lại Vân Châu.
đang lo lắng, lại nghe Từ Xán Xán hỏi lựa chọn của mình, trong lòng Tử Tương không khỏi vạn phần vui mừng nhưng cũngkhông chịu bày tỏ, cúi đầu ôn nhu nói: "Nô tỳ nghe thiếu phu nhân toàn quyền sai bảo."
Nàng nói là "Sai bảo" mà không phải "An bài", hàm ý chính là nói mình đi theo "Hầu hạ" Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán nghe nàng trả lời, không khỏi một trận chán ghét, nàng cũng không muốn Tử Tương "Hầu hạ" mình.
Nàng chán ghét Tử Tương hai mặt.
Ở trước mặt Phó Dư Sâm, Tử Tương là một tỷ tỷ phóng khoáng thoải mái; nhưng trước mặt nàng liền biến thành một đóa hoa trắng mặc người xoa nắn.
Lúc mới đến, Tử Tương ỷ vào thân phận nãi tỷ tỷ của Phó Dư Sâm, muốn khống chế nội viện Phó trạch nhằm áp chế Từ Xán Xán; sau khi Từ Xán Xán ngăn chặn, nàng lại giả dạng thành bộ dáng trung thành, thành thật.
Từ Xán Xán còn chán ghét lúc Tử Tương nói chuyện luôn mang theo từng lớp từng lớp thâm ý, để người ta phải cẩn thận nghĩ đi nghĩ lại, thật sự rất phiền toái!
Nàng liếc Tử Tương một cái, trên mặt lại lộ vẻ nụ cười ấm áp: "Chờ ngươi suy nghĩ kỹ càng rồi nói cho ta biết!" Dứt lời mang theo Bích Vân và Chu Nhan đi phòng chính.
Tử Tương thấy Từ Xán Xán giả ngu, đem cầu đá lại cho mình, trong lòng phiền toái. Nhưng mà, nàng biết chỉ cần bản thân dính chặt lấy Từ Xán Xán, thì có thể thường xuyên nhìn thấy Phó Dư Sâm, cho nên tuy rằng trong lòng bất mãn nhưng vẫn đitheo như trước.
Từ Xán Xán ngồi trên tháp ở phòng chính, trong lòng ôm cái gối, thoải mái chờ Chu Nhan pha trà cho mình —— buổi sáng, nàng tỉnh lại thích uống một chút trà cho thanh lọc lại cái bụng rỗng.
Vừa vặn nàng cũng có thể nhìn Bích Vân chỉ huy tiểu nha hoàn thu dọn hành lý.
Chu Nhan ngâm trà rồi rót cho nàng một ly, thế này mới đi phòng bếp xem điểm tâm.
Bích Vân dẫn theo tiểu nha hoàn thu dọn hành lý đâu vào đấy. Bốn tiểu nha hoàn này do Tử Tương dạy dỗ, Bích Vân cũngkhông cho các nàng động vào những vật quan trọng, chỉ phân phó các nàng làm chút việc nặng.
Tử Tương đứng một bên, cảm thấy Từ Xán Xán không cho những người mình an bài làm việc là đang bài xích mình, liền cầmmột cái khăn, lau bốn cái ghế cao gỗ Lê Hoa và hai cái bàn gỗ Lê Hoa một lần.
Từ Xán Xán thấy nàng bận rộn, dù biết những cái này buổi sáng Chu Nhan đều lau qua, nhưng không vạch trần, bưng chén trà bằng sứ chậm rãi uống, không hề nhìn nàng.
Vào lúc trung thu, hiếm khi thấy Vân Châu, một nơi gần biển mà lại có mặt trời treo cao lên bầu trời xanh nhạt, trong sân hoa cúc nở rộ lung lay theo gió, trong nhà chính Phó trạch là cảnh tượng bầu không khí cuối thu.
Tối hôm qua, Từ Thuận Hòa nghỉ ngơi ở phòng khách trong thư phòng của Phó Dư Sâm.
Ông dậy rất sớm, vì hiểu khuê nữ của mình sẽ không dậy quá sớm, cho nên ông không vội vàng dùng điểm tâm, mà ở trong phòng mân mê thuốc.
Lúc Phó Dư Sâm vào, Từ Thuận Hòa đang ngồi trước án thư ở phòng trước cửa sổ, trộn mấy vị bột thuốc lại với nhau.
Nhìn thấy Phó Dư Sâm bước vào, Từ Thuận Hòa đứng lên, còn chưa kịp nói chuyện, liền thấy Phó Dư Sâm chắp tay hành lễ với mình: "Thỉnh an phụ thân!"
Tuy rằng làm nhạc phụ của Phó soái đã được một thời gian, nhưng Từ Thuận Hòa vẫn có chút thụ sủng nhược kinh: "... Hiền tế mời ngồi..."
Phó Dư Sâm thỉnh an xong, liền cáo từ ra ngoài. hắn đến thư phòng lấy chỉ thị xin nhổ trại của Trác Sam, chờ gặp Trác Sam rồi đến mời nhạc phụ cùng nhau đến nội viện dùng điểm tâm.
Từ Xán Xán uống xong một ly trà, đặt chén trà lên bàn thì Chu Nhan bước vào.
Nàng trầm tĩnh hành lễ, nói: "Bẩm thiếu phu nhân, phòng bếp hôm nay chuẩn bị tám món ăn sáng, bốn nóng bốn lạnh, đồ ăn nóng là thịt khô xào nấm, đầu đuôi cá trắm đen nướng, rau cải xàovà món ăn tín châu, rau trộn là hành lá trộn đậu hủ, tỏi giã dưa chuột, chao mướp đắng cùng tương đậu nành trộn măng; còn có bánh bao, bánh nhân đậu, bánh bao thịt tươivà bánh quẩy Uyển Châu; canh có cháo đậu xanh, cháo gạo, cháo ngân nhĩ bách hợp và canh hồ cay mà người thích."
Từ Xán Xán suy nghĩ một chút, nói: "Bỏ thịt khô xào nấm đi, buổi sáng ăn cái này quá ngấy!"
Chu Nhan đáp "Vâng" liền lui xuống.
Chu Nhan bảo tiểu nha hoàn dọn đồ ăn lên bàn bát tiên.
không lâu sau, Phó Dư Sâm và nhạc phụ cùng nhau đến.
Từ Xán Xán đón Phó Dư Sâm và phụ thân vào, an bài bọn họ rửa tay rồi dẫn ngồi xuống.
Phó Dư Sâm và Từ Thuận Hòa dùng điểm tâm, nàng định đứng bên cạnh hầu hạ chia thức ăn.
Từ Thuận Hòa đau lòng nhìn nữ nhi, ông biết làm chủ mẫu nhà giàu người ta phải hầu hạ cha mẹ chồng và tướng công dùng cơm, cũng biết Xán Xán làm như vậy là hợp lễ tiết, nhưng mà trong lòng vẫn không nỡ.
Chu Nhan múc một chén cháo đậu xanh bưng lên, đưa cho Từ Xán Xán đứng bên cạnh đang chia thức ăn.
Từ Xán Xán đặt cháo đậu xanh trước mặt Phó Dư Sâm, sau đó dặn Chu Nhan: "Múc cho ngoại gia lão gia một chén canh hồ cay!" Bản thân nàng đặt cái đĩa bánh quẩy cây thì là tinh xảo đến trước mặt Từ Thuận Hòa.
Phó Dư Sâm xưa nay chú ý quy củ, lại không nỡ để Từ Xán Xán mệt nhọc, thấy tất cả đã sẵn sàng, liền mở miệng nói: "Chu Nhan ở lại, còn lại người hầu lui xuống hết đi!" Như vậy cho Từ Xán Xán cũng ngồi xuống cùng dùng cơm với hắn.
Tử Tương thấy thế, liền quyết tâm bắt lấy cơ hội này.
Nàng chẳng những không lui xuống, ngược lại đi đến giữa phòng, quỳ gối hành lễ nói: "Bẩm công tử, thiếu phu nhân nói nô tỳ muốn về Biện Kinh hay vẫn nên ở lại, nô tỳ ngu dốt, muốn mời công tử an bài cho nô tỳ."
Phó Dư Sâm thấy nàng làm trái lệnh của mình, chẳng những không ra ngoài, ngược lại còn nói lời lỗ mãng tạp thuyết, trong lòng rất bất mãn, khuôn mặt tuấn tú tuy rằng không có biểu tình, nhưng lời nói ra cũng rất tức ch.ết người: "Vậy thì ngươi ở lại trông coi tòa nhà đi!"
Tử Tương kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Phó Dư Sâm. Vốn dĩ nàng muốn Phó Dư Sâm trước mặt mọi người biểu hiện ra hắn đối đãi với mình không giống với người khác, làm mất mặt Từ Xán Xán, lại không nghĩ rằng sẽ có kết cục này.
trên mặt Từ Xán Xán cười thản nhiên nhìn Tử Tương. Nàng còn nghĩ rằng Tử Tương thông minh, không ngờ nàng cũng có lúc ngu xuẩnnhư vậy—— Phó Dư Sâm ý muốn khống chế mạnh, hận nhất là người khác không nghe lời hắn, Tử Tương nếu cùng nhau lớn lên với Phó Dư Sâm, chẳng lẽ không biết sao?!
Hai mắt Tử Tương rưng rưng lã chã chực khóc nhìn Phó Dư Sâm, tỉ mỉ sửa lông mày nhíu chặt, môi thoa son run nhè nhẹ, giọng nói nức nở: "Công tử —— "
Phó Dư Sâm lạnh lùng nhìn nàng: "Còn không đi ra ngoài?!"
Từ Xán Xán liếc mắt ra hiệu Bích Vân đang xem nháo nhiệt ở trong phòng.
Bích Vân hiểu ý, đến kéo Tử Tương cùng ra ngoài.
Tử Tương tâm linh bị thương, mượn cơ hội xuống đài, lảo đảo đi theo Bích Vân.
Phó Dư Sâm nhìn Từ Xán Xán, trong mắt một mảnh nhu hòa: "Xán Xán, ngồi xuống dùng điểm tâm đi!"
Từ Xán Xán ngồi xuống bên cạnh Phó Dư Sâm.
Chu Nhan không cần sai bảo, liền múc bát canh hồ cay bưng tới —— nàng biết thiếu phu nhân khi ở Uyển Châucó thói quennhỏ là dùng canh hồ cay và bánh quẩy cây thì là làm điểm tâm, mặc dù bây giờ không phải ở Uyển Châu, nhưng đã một thời gian dài thiếu phu nhân liền trông mong uống canh hồ cay và bánh quẩy cây thì là.
Từ Thuận Hòa vẫn thờ ơ lạnh nhạt.
Tuy rằng ông là đại nam nhân, nhưng cũng nhìn ra nha đầu Tử Tương kia không có ý tốt. Nhưng mà nhìn thấy Phó Dư Sâm rất bảo vệ cho Từ Xán Xán, Từ Thuận Hòa cũng yên lòng.
Dùng điểm tâm xong, Từ Thuận Hòa thấy trong lúc dùng điểm tâm Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán không ngừng liếc mắt đưa tình, ông cũng từng trải qua tuổi trẻ, cũng hiểu được cảm giác hai vợ chồng trẻ lâu ngày xa cách gặp lại nhau, liền tìm một lý do nói: "Ta hẹn Lương quân sư chơi cờ, đi trước!"
Tiễn nhạc phụ đi, vì Bích Vân các nàng thu dọn hành lý ở trong phòng nên Phó Dư Sâm dắt tay Từ Xán Xán tản bộ ở bên trong viện.
đã trải qua mấy lần xa cách, Từ Xán Xán hiện tại đã rất thỏa mãn ở cùng một chỗ với Phó Dư Sâm, mặc cho Phó Dư Sâm nắm tay, theo hắn thưởng thức cảnh thu trong viện.
Mặc dù hoa cúc trong viện nở rất đẹp, hoa quế cũng tỏa ra mùi thơm ngát, nhưng rừng trúc đã hơi khô héo, không giống với ngày hè xanh tươi mơn mởn, một ít lá cây cũng theo gió rơi xuống đất, Từ Xán Xán cảm thấy cảnh thu mang theo một chút tiêu điều, bởi vậy nhìn xung quanh nhưng vẫn không nói gì.
Trong không gian tĩnh lặng, Phó Dư Sâm đột nhiên mở miệng: "Nàng không thích Tử Tương?"