Chương 20: Động tình
Bởi vì trong lòng Từ ma ma đang lo lắng cho Hàn Anh nên chỉ khoác tạm một tấm áo choàng hai lớp rồi đứng đợi ở bên trong nhà chính, khi thấy Phó Tạ nắm tay Hàn Anh trở về mới yên lòng lại, quỳ gối hành lễ, để Phó Tạ cùng Hàn Anh đi vào.
Hàn Anh và Phó Tạ bước vào nhà chính, ngồi xuống giường gấm được ngăn cách bởi một cái bàn nhỏ.
Lưng Phó Tạ thẳng tắp, mặt không biểu tình ngồi trên giường gấm không hề nhìn Hàn Anh.
Hàn Anh nhớ tới một màn kia trong lều trướng, tim vẫn đập bịch bịch, bờ môi Phó Tạ mềm mại ấm áp, xúc cảm dường như vẫn còn đâu đây, nàng không kìm được sờ môi của mình.
Từ ma ma mỉm cười hành lễ: “Bên ngoài có nước lê chưng đường phèn và nước trà, cô gia cùng cô nương muốn dùng nước lê hay nước trà?”
Hàn Anh liếc Phó Tạ, thấy hắn ngồi ngay ngắn tại chỗ dường như không có ý định trả lời, liền nói: “Cho con một ấm nước trà còn huynh ấy thì một ly nước lê!”
Phó Tạ nghe vậy mắt phượng lưu chuyển nhìn về phía nàng.
Hàn Anh đợi Từ ma ma đi ra mới mỉm cười: “Giảm bớt hỏa khí của huynh.” Khi Phó Tạ hôn nàng, thân thể dán chặt lấy nàng, nơi nào đó rõ ràng đã có phản ứng...
Phó Tạ: “...” Hắn vừa nghe đã hiểu ý tứ trong lời nói của Hàn Anh, mặt liền đỏ lên.
Thấy Phó Tạ đỏ mặt xấu hổ như thế, Hàn Anh nổi hứng muốn trêu chọc, bèn híp mắt cười với Phó Tạ, còn dùng ngón tay trắng nõn chọc chọc vào gương mặt của mình: “Mặt bị đỏ rồi nhé!”
Mắt phượng Phó Tạ sáng lóng lánh, ngồi nghiêm chỉnh không thèm nhìn Hàn Anh nữa.
Hàn Anh đang muốn tiếp tục trêu chọc hắn, thấy Từ ma ma vào, lập tức im miệng không dám nói nữa.
Từ ma ma dùng khay bưng một ly nước lê chưng đường phèn và một ấm nước trà đi vào, phân biệt mà dâng lên cho Hàn Anh cùng Phó Tạ.
Phó Tạ sau khi uống ly nước lê chưng đường phèn xong, dặn dò hai câu liền rời đi.
Hàn Anh nằm ở trên giường, thân thể tuy mệt nhưng đại não lại rất hưng phấn, lật qua lật lại cả buổi vẫn không ngủ được, không biết quay qua quay lại bao nhiêu lần mới mông lung ngủ say.
Trời vừa hừng đông, nàng đang mơ màng ngủ thì bị Từ ma ma đào từ trong chăn ra.
Từ ma ma vừa giúp nàng mặc quần áo vừa càu nhàu: “Cô nương, mau tỉnh lại! Dùng điểm tâm xong sẽ xuất phát đó!”
Sau khi Hàn Anh dùng nước lạnh rửa mặt xong thì bắt đầu tỉ mỉ trang điểm, vừa mới ngồi xuống bàn thì Hoán Hạ đã dọn điểm tâm lên.
Ngay lúc này Sấu Đông đi vào thông báo: “Cô nương, cô gia đến rồi!”
Hàn Anh một tay chống má nhìn sang, cũng không có ý định đứng dậy nghênh đón.
Từ ma ma thấy thế rất sốt ruột, muốn đỡ nàng đứng lên đi ra ngoài nghênh đón: “Cô nương, như vậy sao được? Mau đứng lên nghênh đón cô gia!”
Hàn Anh lười biếng làm như không có xương cốt uốn qua uốn lại, nhất định không chịu đứng lên.
Phó Tạ vừa đến liền thấy Hàn Anh uốn éo trong ngực Từ ma ma, liền cảm thấy không hài lòng, liền dừng bước đứng ở đó lẳng lặng nhìn sang.
Trong phòng Tẩy Xuân muốn mở miệng nhắc nhở, lại biết quy củ của vị cô gia này là lớn nhất, cuối cùng đành phải ho khan một tiếng xem như nhắc nhở.
Hàn Anh cũng cảm thấy trong phòng có chút yên tĩnh, ngẫng đầu liền thấy một đôi mắt phượng màu đen đang lẳng lặng nhìn mình, không khỏi dọa ra một thân mồ hôi lạnh, cũng không dám nhõng nhẽo nữa, lập tức quy củ đứng dậy hành lễ: “Xin chào ca ca.”
Lại nói: “Ca ca dùng qua điểm tâm chưa? Nếu chưa, thì dùng một chút nha!”
Phó Tạ thấy nàng nghe lời như vậy, trong lòng thoả mãn, liền ngồi xuống vị trí chủ nhà.
Hàn Anh nhìn mặt nói nàng thôi, cho nên tạm thời vẫn nên gọi là “Tam công tử”.
Phó Tạ nghe nàng nói chẳng ra cái gì cả, cảnh cáo nhìn nàng một cái, nhưng không có lên tiếng. Ánh mắt của hắn thâm sâu, người bình thường hay gọi là mắt xếch, vừa đen vừa sâu nhưng hết sức thanh tịnh, cho nên rõ ràng là ánh mắt cảnh cáo nhưng lại mang theo một chút hàm súc thú vị, bởi vậy Hàn Anh cũng không có sợ mà cười tủm tỉm nhìn nha hoàn hầu hạ Phó Tạ rửa tay.
Điểm tâm xong, Hoán Hạ cùng Nhuận Thu, Sấu Đông dọn dẹp, Phó Tạ thấy nhà chính có chút rối ren, liền dẫn Hàn Anh đi vào phòng trong.
Từ ma ma và Tẩy Xuân nhìn nhau, vô cùng ăn ý mà không đi theo vào, chỉ canh giữ ở bên ngoài sắp xếp lại các vật phẩm nhỏ, thuận tiện chờ bên trong sai sử.
Phòng trong là phòng ngủ của Hàn Anh, gối mền còn chưa có dọn dẹp, hiển nhiên là bộ dáng lúc mới ngủ dậy.
Phó Tạ thấy trên giường trải chăn thêu hoa màu xanh nhạt, cho nên không đi tới, mà nhìn về phía giường quý phi phía trước cửa sổ, ý bảo Hàn Anh ngồi xuống.
Hàn Anh ngoan ngoãn ngồi xuống giường quý phi, cảm giác giống như cảnh khuyển và người huấn luyện, Phó Tạ không cần lên tiếng thì Hàn Anh cũng có thể hiểu được dụng ý của hắn mà chấp hành.
Thấy nàng nghe lời như vậy, trên mặt tuấn tú của Phó Tạ hiện lên ý cười: “Ngoan!”
Hàn Anh mắt cá ch.ết: “...” Huynh thật đúng là xem muội như tiểu cẩu rồi...
Phó Tạ thấy nàng thú vị như thế, mím môi nở nụ cười, dời đi ánh mắt bắt đầu nói chính sự: “Sau nửa canh giờ nữa sẽ xuất phát, kêu Từ ma ma theo Phó Bình đi sắp xếp những hành lý cần vận chuyển đến tòa nhà ở phố Thư Điếm, Phó Bình sẽ mang người hộ tống đoàn xe đi vòng qua cửa phía Tây để vào thành. Đến lúc đó kêu Hầu Gia an bài người nhà giao nhận với Phó Bình là được rồi, muội không cần ra mặt.”
Hắn ít khi nói nhiều với Hàn Anh như vậy, Hàn Anh ngoan ngoãn lắng nghe, cảm thấy sắp xếp của hắn rất thỏa đáng.
Phó Tạ vừa nói dứt lời liến nhìn về phía Hàn Anh, thấy mới có một chút mà nàng đã dựa vào gối thêu hoa trên quý phi giường rồi, liền oán trách một câu: “Sao giống như không có xương cốt vậy hả?”
Hàn Anh ngồi xuống, dùng sức ôm chặt gối ôm, mắt to ngập nước nhìn Phó Tạ.
Phó Tạ phát hiện mình bị Hàn Anh đùa giỡn, khuôn mặt tuấn tú lập tức ửng đỏ, mắt phượng cũng sáng lóng lánh, muốn nổi giận với Hàn Anh nhưng lại không nỡ trách mắng nha đầu bướng bỉnh này, cuối cùng đành phải nói sang chuyện khác: “Trong tay có đủ bạc không?”
Cái chủ đề này xoay chuyển có chút gượng gạo mà, Hàn Anh không khỏi “A” một tiếng, kinh ngạc nhìn về phía Phó Tạ, mở trừng hai mắt: “Đủ …đủ...” Phó Tạ tuổi còn trẻ, làm việc lại ra vẻ, không giống như nhiều nam nhân đương thời yên tâm thoải mái tiêu xài đồ cưới của thê tử, mà là nam nhân kiểu cũ, cảm giác mình nên chịu trách nhiệm hết thảy chi tiêu của thê tử, cho nên từ khi đi theo Phó Tạ rời Ngọc Khê, tất cả chi tiêu của Hàn Anh, thậm chí ngay cả tiền tiêu hàng tháng của đám nha hoàn, bà tử đều do Phó Bình thay mặt Phó Tạ tính toán, nàng lại không thể ra cửa đi dạo, cho nên căn bản không có cơ hội dùng đến bạc.
Phó Tạ nhàn nhạt nhìn nàng một cái, từ tay áo trong túi lấy ra một chồng ngân phiếu đã sớm chuẩn bị đặt ở trên bàn: “Vào kinh rồi sẽ dùng đến.”
Sáng sớm hắn mang theo Tô Tương Chi, Tưởng Vân Xuyên và Chu Thanh tuần tr.a nơi đóng quân trở về. Hắn và Tô Tương Chi đi ở phía trước, nghe Tưởng Vân Xuyên đang cùng Chu Thanh nói chuyện phiếm sau lưng. Chu Thanh nói tỷ tỷ đã xuất giá của mình không hiểu chuyện, thích mua chút ít đồ trang sức và tơ lụa, cho nên vợ chồng ngày ngày huyên náo cãi nhau, gia đình không yên. Tưởng Vân Xuyên lại nói: “Nữ nhân không thể làm cho gia đình phá sản được, nam nhân kiếm bạc cho ai tiêu? Chỉ cần nam nhân có thể kiếm, cớ sao phải sợ nữ nhân thích mua sắm?” Phó Tạ nghe xong rất đồng tình, nhớ tới sắp vào kinh, sợ là Hàn anh sẽ phải chi tiêu nhiều hơn, cho nên đã chuẩn bị cho Hàn Anh một ít ngân phiếu, nhưng lại không có ý tứ mà trực tiếp đưa cho Hàn An.
Hàn Anh nhìn Phó Tạ, trong nội tâm vừa chua xót vừa thoải mái. Phó Tạ vốn là như vậy, nhìn nhàn nhạt hờ hững, nhưng lại có thể cân nhắc chu toàn cho nàng được như vậy.
Nàng mở to hai mắt, cố gắng kìm nén nước mắt muốn tràn ra khóe mi; híp mắt nở nụ cười, nũng nịu nói: “Cảm ơn ca ca...” kỳ thật trong tay nàng cũng có bạc, cũng không cần Phó Tạ tiếp tế, nhưng Phó Tạ muốn săn sóc yêu mến mình, nàng cần gì phải khí tiết thể diện với Phó Tạ? Cho nên thuận tay nhận lấy thôi.
Nàng cầm lấy ngân phiếu trân trọng cất vào trong túi, sau đó lại nhìn Phó Tạ trìu mến, cười ngọt ngào: “Ca ca thật tốt!” Lúc này nếu như phía sau mông Hàn Anh có một cái đuôi, nhất định sẽ vẩy đuôi để bày tỏ thành ý cho xem.
Phó Tạ thấy nàng giống tiểu hài tử vui vẻ nhận lấy bạc, trong nội tâm cảm thấy thỏa mãn, rất là thoải mái, liền nhìn nàng ôn nhu nói: “Sau khi quay về hầu phủ có chuyện gì thì kêu Phó Bình truyền lời cho ta.”
Hàn Anh “Vâng” rồi một tiếng, liên tục gật đầu.
Hôm nay nàng chải tóc kiểu phao gia kế[1], búi tóc cài đầy châu ngọc, khi nàng gật đầu, đồ trang sức trên tóc cũng đung đưa theo, nhìn rất vui mắt.
Thấy mái tóc dài của nàng được búi lên, làm lộ ra phần gáy trơn bóng trắng noãn, Phó Tạ nhịn không được bèn chạm vào sau gáy của Hàn anh, sau đó lại hiếu kỳ sờ lên búi tóc của nàng, phát hiện tóc bị búi chặt quá, không khỏi đau lòng: “Không đau sao?”
Tóc Hàn Anh vốn nhạy cảm, bị hắn sờ cảm thấy tê dại, toàn thân như nhũn ra, trải qua đêm qua nàng phát hiện ngoại trừ tóc là điểm mẫn cảm, còn phát hiện chỉ cần mình động tình, phía dưới sẽ tiết ra một loại chất lỏng, liền muốn thử lại một lần, nhằm nghiệm chứng một phen.
Nghĩ tới đây, nàng ôn nhu nói: “Ca ca, không đau đâu!” Giọng nói dịu dàng mềm mại, mang theo chút ít uyển chuyển du dương.
Phó Tạ sờ soạng hai cái, lại cảm thấy tình hình có chút không ổn, đêm qua hắn nghe thấy trên người Hàn Anh phát ra một mùi hương thơm ngát, hắn lại có phản ứng!
Trong lòng của hắn xấu hổ, vội vàng lui về phía sau, lui đến cửa phòng, cảm thấy đã an toàn, lúc này mới không lui về sau nữa.
Hàn Anh biết là chuyện gì xảy ra rồi, nhất thời trong nội tâm có chút loạn, không khỏi có chút hoảng hốt, không biết nên làm gì.
Thế nhưng bộ dạng này của nàng ở trong mắt Phó Tạ, lại quyến rũ mê người...
Hắn dời ánh mắt, lấy tay che miệng ho nhẹ một tiếng, đợi thân thể bình phục, lúc này mới nói giọng khàn khàn: “Muội nghỉ ngơi đi, ta đi đây!” Dứt lời chạy như ma đuổi ra ngoài.
Từ ma ma đi vào hỏi: “Cô nương, người sao không tiễn cô gia? Ồ? Mùi gì vậy? hương hoa sao?”
Còn chưa tới giữa trưa một đoàn người Phó Tạ đã chạy tới trấn Chu Tiên phía Tây Nam thành Biện Kinh.
Hàn Anh mơ mơ màng màng lên xe ngựa, uốn éo trong ngực Từ ma ma ngủ suốt đường đi, cuối cùng bị Từ ma ma lay tỉnh.
Từ ma ma để Hàn Anh dựa vào ngực mình, kêu Nhuận Thu chải đầu búi lại búi tóc một lần nữa.
Nhuận Thu cầm lấy gỗ đào nhẹ nhàng chải tóc dài cho Hàn Anh. Tóc Hàn Anh đen nhánh như thác nước rủ xuống, lại được thoa thêm hương hoa hồng thanh nhã, mùi hương rất dễ chịu.
Tóc Hàn Anh quá nhạy cảm, cho nên rất nhanh liền thanh tỉnh lại, nhắm mắt hồi tưởng lại, thấy Phó Tạ và Nhuận Thu cùng sờ tóc của nàng nhưng cảm giác hoàn toàn khác nhau. Lúc Phó Tạ vuốt ve lọn tóc là nàng bắt đầu run lên, cuối cùng toàn thân tê dại, xương cốt bay bổng; Nhuận Thu cũng chải đầu nhưng nàng chẳng qua chỉ cảm thấy rất thoải mái, ngược lại không có cảm giác gì...
Từ ma ma ôm cả người Hàn Anh, trong miệng càu nhàu: “Đã đến trấn Chu Tiên, bên ngoài mơ hồ cũng có thể thấy thành Biện Kinh rồi, trong vòng một canh giờ có thể đi đến trạm nghỉ chân cách Tây Môn mười dặm đường, đến lúc đó sợ là không chỉ... mà cả Phó phu nhân phủ An quốc công sẽ phái người tới đón, ngay cả lão thái thái, Nhị phu nhân của hầu phủ cũng sẽ phái người tới đây đón chúng ta! Cô nương tất nhiên phải chỉnh trang ngay ngắn, như thế mới có mặt mũi...”
Hàn Anh không khỏi nở nụ cười, nhắm mắt lại nói: “Ma ma, từ trấn Chu Tiên đến kinh thành còn một đoạn nữa, Phó Tạ nhất định sẽ tìm một chỗ nghỉ ngơi và dùng cơm trưa.”
Từ ma ma suy nghĩ một chút, cảm thấy Hàn Anh nói rất có đạo lý.
Quả thật cũng không lâu lắm đoàn xe ngừng lại trước trang viên lớn ngay tại trấn Chu Tiên, xe ngựa Hàn Anh trực tiếp lái chạy vào trang viên, chạy dọc theo đường hành lang phía đông, từ sườn đông chạy vào nội viện cửa, cuối cùng ở trước vườn hoa ngừng lại.
Phó Tạ không có xuất hiện, chỉ chỉ thị Phó Trữ đứng ở ngoài xe ngựa truyền lời dùm hắn. Trang viên này là sản nghiệp của mẫu thân đã qua đời của Phó Tạ, bọn hắn ở chỗ này dùng cơm trưa và nghỉ ngơi mới đi tiếp.
Xe ngựa còn chưa chạy vào vườn hoa, vẫn còn ngồi trong xe ngựa mà Hàn Anh đã nghe thấy mùi hoa quế thấm vào ruột gan, đợi cửa xe mở ra, Hàn Anh phát hiện giữa sân có trồng vài gốc cổ thụ hoa quế, phía trên nở đầy hoa quế, mùi thơm ngọt ngào lan tỏa toàn bộ đình viện.
Phó Bình mang theo gã sai vặt bày ghế nhỏ, đợi Hàn Anh xuống xe.
Hàn Anh vừa được Tẩy Xuân cùng Nhuận Thu đỡ xuống xe, liền thấy một cô nương trẻ tuổi, dung nhan thanh lệ mang theo hai nha hoàn chạy ra đón, trên mặt nở nụ cười ấm áp: “Muội muội đến rồi!”