Chương 49
Sau khi đoàn thuyền dừng lại bổ sung đồ ăn nước uống ở bến tàu Lỗ Châu, lại tiếp tục đi về phía Bắc theo hướng Ký Châu.
Bình thường sau khi qua tiết trung thu, thời tiết sẽ càng ngày càng lạnh hơn, hơn nữa đoàn thuyền lên đường đi về hướng Bắc, vì thế cũng bắt đầu lạnh hơn.
Hàn Anh đã sớm chỉ thị đám người Tẩy Xuân cất một ít quần áo mỏng vào, bắt đầu đổi lại áo mỏng và áo hai lớp.
Đến buổi tối còn lạnh hơn so với ban ngày, Từ ma ma sợ Hàn Anh bị đông lạnh, liền sớm bỏ thêm chăn mền lên giường cho nàng.
Buổi tối ngày hôm đó thật sự rất lạnh, Hàn Anh sớm leo lên giường, dựa vào gối mềm ngồi ở trong chăn, bảo Sấu Đông đặt giường bàn nhỏ nằm ngang trên chăn mền của nàng.
Nàng quấn người trong chăn cầm quyển Tây Cương địa lý, vừa đọc vừa nghiêm túc ghi chú. Phó Tạ chiến đấu ở Tây Cương, nàng nghĩ cần phải hiểu rõ thêm một chút kiến thức ở Tây Cương.
Từ ma ma dẫn theo đám người Tẩy Xuân Nhuận Thu cũng đều ngồi trong phòng ngủ thêu thùa may vá. Bà đã sai mấy nha hoàn làm cho Hứa Lập Dương mấy bộ áo bông mỏng, hôm nay đang gấp rút may thêm mấy bộ trung y cho Hứa Lập Dương mặc bên trong!
Bởi vì Hàn Anh đang học viết chữ, bởi vậy mọi người cũng không dám tán gẫu, sợ cô nương lại bị dụ dỗ mà bỏ sách xuống không chịu đọc nữa.
Trong phòng yên tĩnh, ngoài cửa sổ là tiếng nước chảy, tiếng cánh buồm bị gió thổi “Rầm rầm” và tiếng chó sủa khi đi qua thôn trang hoà lẫn vào nhau, tạo thành một đêm yên tĩnh mà vui vẻ.
Một lúc lâu sau, Hàn Anh đặt bút xuống hai tay chống nạnh vặn eo cho sống lưng đỡ mỏi, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào một đoạn văn mà mình vừa chép lại, “Tây Cương cực kì lạnh giá, bộ tộc Tháp Khắc Khắc dùng da thú chống lạnh...”
Trong lòng Nàng yên lặng suy nghĩ.
Tây Cương rét lạnh, bộ tộc Tháp Khắc Khắc có da thú chống lạnh, vậy Phó Tạ và quân đội của hắn thì sao?
Hàn Anh ghi nhớ vấn đề này vào trong đầu, chuẩn bị ngày mai có cơ hội sẽ hỏi Phó An một chút.
Từ ma ma thấy Hàn Anh vẫn vặn vẹo lưng, biết là nàng mệt, thấy liền đau lòng, nhịn không được nói: “Cô nương, mệt thì nghỉ một lát đi!”
Hàn Anh hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “ma ma, dựa theo hành trình chúng ta đã đến Bạch Vân Đãng giao giới của Lỗ Châu và Ký Châu rồi. Nhắc tới Bạch Vân Đãng, người sẽ nghĩ đến cái gì?”
Từ ma ma nhíu mày suy tư.
Đám người Tẩy Xuân cũng dừng việc thêu thùa trong tay.
Nhuận Thu suy nghĩ một chút, nhìn Hàn Anh, nhỏ giọng nói: “Cô nương, lúc nô tỳ ở Ngọc Khê nghe lão binh trong phủ Ký Châu đã từng nói một câu nói ‘Bạch Vân Đãng, nguy hiểm trăm dặm’ nói là thời buổi loạn lạc trước kia thường thường có người tụ họp ở Bạch Vân Đãng cướp bóc thương thuyền qua lại...”
Hàn Anh nghe vậy im lặng một lát, mở miệng dặn dò Từ ma ma: “Ma ma, người đi mời Phó An tới đây!” nha hoàn khác đi gọi Phó An không phù hợp, chỉ có tuổi của Ma ma là không ngại thôi.
Từ ma ma thấy mặt Hàn Anh nghiêm nghị, không dám trì hoãn, liền xoay người lại đi ra.
Hàn Anh vội vàng nhắc nhở: “Ma ma, bên ngoài lạnh, nhớ khoác thêm áo!”
Từ ma ma cười hì hì từ trong rương cầm áo của mình khoác ở bên ngoài, vội vàng đi ra.
Hàn Anh có chuyện trong lòng, không thể trì hoãn, cũng liền sai nha hoàn hầu hạ đứng dậy. Bình thường khi nàng rảnh rỗi thường trang điểm rất lâu, thế nhưng khi sốt ruột cũng rất nhanh nhẹn, đợi Từ ma ma dẫn theo Phó An và Hứa Lập Dương tới đây đáp lời, Hàn Anh đã chải xong búi tóc, mặc áo nhỏ lụa hoa màu hồng đào váy màu xanh nhạt, trang phục chỉnh tề mới đi ra.
Phó An vội vàng hành lễ với Hàn Anh, nói: “Bẩm cô nương, Lập Dương là công tử phái tới bảo vệ người, xin thứ cho nô tài tự chủ trương dẫn theo Lập Dương tới đây!”
Hứa Lập Dương không lên tiếng theo sát hắn hành lễ.
Hàn Anh khoát tay áo, ngồi xuống giường gấm: “Các ngươi cũng ngồi xuống đi!”
Đợi Phó An và Hứa Lập Dương ngồi xuống, lúc này Hàn Anh mới nói: “Phó An, ta hỏi ngươi một việc!”
Phó An sợ hãi khom người: “Xin cô nương cứ hỏi!”
Đôi mắt trong suốt của Hàn Anh nhìn chằm chằm vào Phó An: “Nếu có người hận ta..., đoạn đường này ra tay ở nơi nào thì thích hợp?” Những ngày này nàng mơ hồ từ trong lời nói của Phó An đoán ra được Phó Tạ vì nàng đã đắc tội rất lớn với Thôi Tể Tướng quyền khuynh thiên hạ, trong lòng liên tục có chút lo lắng.
Phó An sững sờ, rũ mắt xuống suy nghĩ một lát, cuối cùng nói: “... Bạch Vân Đãng giao giới của Lỗ Châu và Ký Châu, Ký Châu và Liêu châu tiếp giáp minh Đích Sơn...”
Hứa Lập Dương khàn giọng bồi thêm một câu: “Sắp đến Bạch Vân Đãng rồi.”
Lưng Phó An lập tức thẳng tắp, trầm giọng an ủi Hàn Anh: “Cô nương không cần phải lo lắng, tinh binh dưới trướng tiểu Trần đại nhân phần đông đều là người hiền lành, nhất định có thể cam đoan an toàn trên thuyền.” tuy hắn an ủi Hàn Anh, nhưng trong lòng cũng bắt đầu suy xét kế sách ứng đối.
Hàn Anh hơi suy nghĩ một chút, hỏi: “Phó An, có nên đi nhắc nhở tiểu Trần đại nhân một chút hay không?”
”Hôm nay muộn rồi, tiểu Trần đại nhân sợ là đã ngủ rồi, sáng sớm ngày mai nô tài sẽ đi” Phó An vừa nghĩ vừa nói, “hiện tại nô tài trước đi an bài người của chúng ta canh gác cho tốt, cô nương cứ ngủ trước đi ạ!”
Hắn Nhìn nhìn Hứa Lập Dương: “Lập Dương, ngươi lưu lại bảo vệ cô nương!”
Hứa Lập Dương sớm đã đứng lên, nghe vậy liền nhìn Hàn Anh, trên khuôn mặt vẫn còn trẻ con một mảnh trầm tĩnh: “Lập Dương chắc chắn bảo vệ cô nương chu toàn.”
Hàn Anh nhìn nhìn thân thể nhỏ nhắn thon thả không sai biệt lắm với vóc dáng của mình của Hứa Lập Dương, lại nhìn khuôn mặt thanh tú mang theo vài phần ngây thơ một chút, “phốc” một tiếng nở nụ cười: “Bản thân ta cảm thấy Lập Dương dường như càng cần ta bảo hộ hơn đó!”
Mặt Hứa Lập Dương không biểu tình.
Phó An lại cười: “Cô nương không nên coi thường Lập Dương!” Hứa Lập Dương thật ra là quân cờ Quốc Công Gia chôn bên cạnh hoàng hậu nương nương trong cung, là thủ hạ sát thủ lợi hại nhất của công tử, nếu hắn là người cần phải bảo vệ, Phó An cảm giác vậy thì mình chính là kiều hoa yếu ớt trôi theo dòng nước rồi!
Hàn Anh vội vàng dặn dò Phó An một câu: “Phái mấy người đi bảo vệ Tứ muội muội của ta!” Nàng muốn gọi Hàn Linh đến, nhưng lại lo lắng chỗ mình nguy hiểm hơn.
Thấy Phó An phải đi, nàng lại thêm một câu: “Ngươi cách cánh cửa nói với muội muội ta cẩn thận một chút!”
Sau khi Phó An rời khỏi, Hàn Anh liền dặn dò Hứa Lập Dương: “Lập Dương, ta đi vào bên trong, ngươi ở nơi này nghỉ một lát đi!”
Đợi Hàn Anh trở về phía sau tấm bình phong mới vừa ngồi xuống giường, lại phát hiện Hứa Lập Dương cũng theo đi vào, không khỏi buồn cười nói:“A? Ngươi vào làm cái gì?”
Hứa Lập Dương cài then cửa khoang thuyền còn nhét cây sắt vào, đi đến bên cửa sổ ngồi xuống, vẻ mặt ôn thuần: “Nô tài ở chỗ này bảo hộ người!” gỗ cửa sổ tầng một này hơi mỏng, nếu như đối phương điều tr.a được chỗ ở của cô nương, rất dễ dàng có thể phá cửa sổ mà vào.
Hàn Anh cũng biết hắn là tiểu thái giám, đối với trinh tiết thanh danh của mình không đáng ngại, liền không nói thêm lời nào nữa, phối hợp cầm quyển sách lên xem.
Hứa Lập Dương lặng lẽ nhìn trộm Hàn Anh, thấy nàng đang đang đọc sách bên cạnh mình, khuôn mặt nho nhỏ trong suốt như ngọc, lông mi thật dài rũ xuống, mũi duyên dáng, bờ môi đỏ tươi khẽ mấp máy, hẳn là đang đọc sách... Rõ ràng là một muội muội vô cùng xinh đẹp, nhưng lần nào cũng làm ra dáng vẻ đại tỷ tỷ... Thiệt là...
Trần Hi mặc giáp bào bằng gấm màu xanh ngọc thường ngày, đai lưng bên hông màu vàng ngọc, đang cùng mấy vị phụ tá và thiên tướng nghị sự.
Nơi hiểm yếu của Bạch Vân Đãng nơi tiếp giáp giữa Lỗ Châu và Ký Châu cách càng ngày càng gần, đường xá cũng dần dần trở nên nguy hiểm, phải mau chóng làm tốt công tác chuẩn bị nghênh chiến.
Lúc hội nghị kết thúc đã gần nửa đêm, Trần Hi nói cười tự mình tiễn mấy vị phụ tá và thiên tướng đi ra ngoài, để cho bọn họ tự mình an bài sắp xếp.
Quay người lại vẻ mặt như gió xuân của hắn liền biến mất vô tung, mặt không biểu tình ngồi xuống giường gấm, bưng chén trà đã nguội lên uống một hớp.
Nước trà quá nồng, miệng cũng đắng chát.
Trần Hi nén cảm giác đắng chát xuống, cầm phong thơ được gấp đôi bên trong giường gấm xem lại.
Nhưng mới chỉ xem phong thơ đầu tiên, Trần Hi suýt chút nữa đã nôn ra nước trà đặc vừa mới nuốt xuống “ Bề tôi nịnh hót ngoại thích tôn thất, ganh đua người tài, hoang phí... Tổng quản thái giám Hứa Chiếu Thủy người hầu 3000 nữ nô 800, lễ nghi khi xuất hiện ra là bảo vệ cả con đường, ca hát suốt ngày đêm...”
Trần Hi bỏ xuống phong thư thứ nhất, tiếp theo nhìn phong thư thứ hai“An Tín vương hoăng, hoàng đế nạp đích phi Hồ Thị, kỳ nữ Ngọc Hoa quận chúa vào cung, mẹ con cạnh sủng, ɖâʍ loạn hậu cung...”
Nhịn xuống cảm giác muốn nôn mửa, Trần Hi đứng dậy ra khỏi khoang.
Gã sai vặt Hàn Tinh vội đẩy Hàn Thiên, ra hiệu Hàn Thiên trước đi theo công tử, mình thì xoay người lại cầm áo choàng của công tử đi theo.
Đoàn tàu che phủ bóng đêm chậm rãi chạy đi, tiếng nước chảy ồ ồ và tiếng của cánh buồm rầm rầm trộn vào cùng một chỗ, hợp thành âm thanh mỗi đêm khi đi thuyền đều có thể nghe được.
Trần Hi đứng ở trên boong thuyền, cảm thấy gió lạnh ẩm ướt lướt nhẹ qua mặt hắn, làm hắn thanh tỉnh được một ít.
Nhìn trăng rằm như móc câu trắng xoá trên mặt nước, Trần Hi không thể tránh khỏi lần nữa nghĩ tới khuôn mặt đã từng nhìn thoáng qua, hắn đã có thể xác định nữ hài tử non nớt tươi đẹp kia chính là vị hôn thê của Phó Tạ.
Thì ra, nàng đang ở trên thuyền của hắn.
Trần Hi chớp chớp khóe miệng, cười cười: đại trượng phu chí tại thiên hạ, chỉ một nữ nhân mà thôi, hà tất để ở trong lòng?
Thế nhưng chẳng biết tại sao, mỗi khi nghĩ đến thiếu nữ đã từng ngoái đầu lại nhìn mình lại có thể là vị hôn thê của tiểu tử Phó Tạ kia, trong lòng Trần Hi cũng có chút buồn phiền, dường như suy nghĩ trong lòng bị vật gì đó nhét vào, hô hấp có chút khó khăn.
Không đúng! Trần Hi hít sâu một hơi, lại nhẹ nhàng hít hà, phát hiện trong không khí dường như tràn ngập một mùi cá ướt nhẹp...
Hắn đột nhiên xoay người, đồng thời rút trường đao treo bên hông ra, lưỡi đao vạch một đường trong lớp sương mù trắng xoá, bổ về phía bóng đen trong sương mù.
Theo hét thảm một tiếng, bóng đen trực tiếp rơi xuống dưới, “Phù phù” một tiếng đã rơi vào trong nước.
Hàn Tinh dùng tay dúm miệng lại huýt gió một tiếng, Hàn Thiên lớn tiếng kêu lên: “Có kẻ trộm lên thuyền!”
Lập tức từng chiếc thuyền trong đoàn thuyền nhao nhao phát sáng lên, các binh sĩ mặc áo giáp mai phục trong bóng tối trên boong thuyền rất nhanh liền tập hợp lại, tiếng rít của trường đao, tiếng quát mắng, tiếng lưỡi đao chém vào xương cốt phát ra và âm thanh “Phù phù” khi bị chém rơi vào trong nước xen lẫn vào cùng một chỗ, tình cảnh loạn thành một đoàn.
Ngay từ lúc trước khi tiếng kêu thảm thiết vang lên, Hứa Lập Dương đã phát hiện ra sự khác thường. Hắn vẫn lẳng lặng ngồi ở phía trước cửa sổ, nhưng từ bên hông rút ra một đôi ám tiễn nhọn, phóng mạnh ra ngoài.
Một tiếng kêu đau đớn qua đi, bên ngoài cửa sổ truyền tới âm thanh vật nặng rơi xuống nước “Phù phù“.
Hàn Anh phát hiện tình trạng kỳ lạ của Hứa Lập Dương, hơn nữa còn nghe thấy tiếng chém giết ở bên ngoài, lập tức cảnh giác ôm Từ ma ma bên cạnh mình cùng nằm ở trên giường, đồng thời thấp giọng dặn dò mấy nha hoàn bên người: “Nhanh ngồi xỗm trên mặt đất!”
Đám người Tẩy Xuân run rẩy cũng co lại thành một đoàn, tuy nhiên cũng theo lời ngồi xuống mặt đất.
Tiếng binh khí va chạm bên ngoài càng lúc càng kịch liệt, cả người Hàn Anh run nhè nhẹ, nhưng vẫn ôm chặt Từ ma ma, phải che chở cho bà.
Từ ma ma giãy giụa đẩy nàng ra, sau đó buông tay ra đè lên người Hàn Anh trên, ý đồ che chở Hàn Anh. Bà không có con cái, Hàn Anh là do một tay bà nuôi lớn, là thịt trong lòng của bà, bà tuyệt đối không cho phép Hàn Anh xảy ra một chút ngoài ý muốn nào.
Hứa Lập Dương một bên nhìn chằm chằm vào động tĩnh bên ngoài, một bên nhìn Hàn Anh, chỉ có sống ch.ết trước mắt mới biết quan hệ thân sơ, người được Hàn cô nương coi trọng nhất là nhũ mẫu Từ ma ma, mà Hàn cô nương cũng là người quan trọng nhất đối với Từ ma ma.
Đúng lúc này, một hồi tiếng xé gió xuyên qua cửa sổ gào thét mà đến, Hứa Lập Dương phải nỗ lực gấp đôi để ngăn lại những thứ đang đâm tới.
Theo một tiếng “đinh” giòn vang, một mũi trường thương sáng như tuyết cắm trên cửa sổ.
Nửa đêm, hành động ám sát lần này kết thúc trong thất bại, thích khách hoặc là ch.ết hoặc là chạy trốn, không có lưu lại một người sống nào cả.
Trần Hi mang người đi kiểm tr.a từng chiếc thuyền một.
Mấy thiên tướng tay cầm đuốc theo sát hắn.
Chu Hân Đồng vì tỏ ra dũng cảm cũng đi theo đằng sau Trần Hi, nhưng hắn quá mức kinh hoảng rồi, đến nỗi quên mang đai lưng, áo choàng rộng thùng thình vắt lên thân hình gầy trơ xương của hắn, nhìn đặc biệt chật vật.
Trần Hi có chuyện trong lòng, cho nên không có nhìn thấy dung nhan này của hắn; mấy Thiên tướng vốn ngại hắn có chút mùi chua như đậu hủ, vả lại ngày thường cũng không hợp nhau với Chu Hân Đồng, cho nên cũng giả bộ như không phát hiện.
Sau khi kiểm tr.a tình hình hao tổn trên thuyền Hàn Anh xong, Trần Hi ngồi thẳng lên, trong lòng đã có kết luận.
Nhìn hắn nhìn Chu Hân Đồng, thấp giọng nói: “Là Phủ Thôi Tể Tướng phái tới.”
Chu Hân Đồng cũng nghĩ như vậy, vuốt râu cười: “Mục đích là muốn đưa Hàn cô nương vào chỗ ch.ết!”
Trần Hi dừng bước, nhìn Phó An đi theo hắn tuần tra, thiếu chút nữa đã thốt ra một câu: “Mời mang Trần mỗ đi gặp Hàn cô nương“.
Hắn nhìn lướt qua Phó An đóng chặt cửa khoang của Hàn Anh, cuối cùng vẫn là nuốt xuống những lời này, mở miệng dặn dò Hàn Thiên: “chọn mấy người có thân thủ tốt một chút rồi thu xếp ở trên chiếc thuyền này đi!”
Hàn Thiên đáp “Vâng”, xoay người rời đi.
Hàn Anh thiếu chút nữa bị Hàn Linh đụng ngã, nàng ôm Hàn Linh lệ rơi đầy mặt, ôn nhu dỗ dành: “Đừng sợ, đã qua rồi! Không cần sợ!”
Hứa Lập Dương vẫn ngồi ở phía trước cửa sổ, có chút nhíu mày nhìn Hàn Anh ôm Hàn Tứ cô nương an ủi, cho rằng nếu nhìn theo bên ngoài mà nói, làm tỷ tỷ thì phải mềm mại một chút; thế nhưng nếu nói về can đảm, muội muội so với tỷ tỷ còn kém xa!
Sau khi Hàn Linh khôi phục bình thường, Hàn Anh sợ nàng hiểu lầm, liền đem những suy đoán của mình nói qua một lần: “... Ta lo lắng mục tiêu của Phủ Thôi Tể Tướng là ta, bởi vậy sợ kêu muội tới đây ngược lại làm liên lụy tới muội...”
Hàn Linh sớm đã nhìn thấy dấu vết kịch chiến trên cửa sổ, làm sao lại đoán không ra? Nàng rầu rĩ nói: “Tỷ tỷ, muội cũng biết.”
Lại nói: “Tỷ tỷ, tối nay muội và tỷ ngủ chung đi, muội có thể bảo vệ tỷ mà!”
Hàn Anh: “...”
Nàng nhìn Hứa Lập Dương, thật sự xấu hổ nói: “Không được, nơi này tỷ tỷ còn có một tiểu công công mà!”
Cùng lúc đó, lần tập kích thứ hai sau khi Phó Tạ tiến vào Tây Cương cũng đã kết thúc.
Trong doanh địa hiện lên vô số lửa trại, nhóm kỵ binh mặc áo giáp eo vẫn còn đeo trường đao đang nhỏ máu ngồi vây quanh đống lửa, một bên dùng chủy thủ cắt thịt dê nướng một bên miệng lớn uống rượu, mà không uống không được, ban đêm ở Tây Cương thật sự quá lạnh, cái lạnh này như sâu tận xương tủy, áo bông bên trong áo giáp của bọn họ căn bản không chống chịu được.
Phó Tạ dẫn theo các tướng lãnh Chu Thanh, Tưởng Vân Xuyên và Vũ Duẫn Trạch đi bước nhanh về phía tên tuỳ tùng Liên Nha đang kiểm tr.a số lượng ngựa tịch thu được, lớn tiếng nói: “Liên Nha, thu được bao nhiêu ngựa?”
Liên Nha là một thanh niên đen bóng cao lớn, hắn vui rạo rực ra đón:“Bẩm công tử, tổng cộng thu được rồi 2600 con ngựa Tây Cương!”
Phó Tạ nghe xong, trong mắt phượng vốn đang lạnh buốt hiện ra vẻ vui mừng. Hôm nay trong tay hắn có mười vạn binh sĩ, nhưng ngựa lại không đủ dùng, vốn định nuôi dưỡng ngựa chiến, ai ngờ cuộc chiến tối nay ngược lại là một khởi đầu tốt!
Thấy công tử chỉ lo nhìn ngựa, Phó Trữ liền dùng chủy thủ đâm miếng thịt dê vừa nướng chín đưa tới: “Công tử, người cũng ăn một chút gì đi!”
Mắt phượng Phó Tạ quét một vòng, thấy trong tay bọn Chu Thanh đều có chút rượu thịt, lúc này mới nhận thịt dê cắn một miếng lớn, tiếp đó lại uống một hớp rượu lớn, đi đến đống lửa ngồi xuống.
Đám người Chu Thanh rất bội phục vị chủ soái Phó Tạ này, lúc này cũng đều đi tới ngồi vây quanh.
Nhìn ngọn lửa bập bùng, Phó Tạ miệng lớn ăn thịt miệng lớn uống rượu, nhưng trong lòng lại nhớ tới Hàn Anh.
Nhớ tới Hàn Anh nhao nhao muốn tới đây với hắn, trên mặt tuấn tú của Phó Tạ hiện ra một chút ý cười: a Anh ngốc này, may mắn không cho nàng đi theo tới đây, Tây Cương thật sự quá khổ, nàng được nuông chiều quen rồi, mềm mại như vậy, sẽ chịu không nổi đâu, đến lúc đó sẽ khóc nhè, còn phải ôm nàng an ủi...
Nghĩ đến Hàn Anh mềm mại ôn nhuận, trái tim Phó Tạ bỗng dưng rung động.
Lúc này vô luận như thế nào Phó Tạ cũng sẽ không nghĩ tới, sau này hắn lại phải dẫn theo Hàn Anh tới Tây Cương hoang vu rét lạnh này sống nhiều năm...