Chương 5: Ma pháp Thư viện

Thời gian nhanh chóng qua đi, Nhất Thành đã ở lại nơi này 3 tháng. Hắn đã hòa nhập vào cuộc sống nơi đây.


Ba đứa nhóc Sở Tiêu, Sở Nguyệt, và Bàn Tử ngày ngày chạy theo hắn. Nhất Thành mang các trò chơi từ thế giới trước đến đây. Làm diều, bắn bi đất, etc. Móm gì cũng dạy cho ba đứa này, sau đó ba đứa nó chạy vào thôn kéo theo cả đám nhóc chơi vui vẻ. Vì thế ma ba đứa này rất thân với hắn. Bá Nhân thì không tham gia, ngày ngày tập luyện cơ thể. Bá Nhân 15 tuổi nhưng cơ thể rắn chắc, sức mạnh dẻo dai, căn cơ rất vững chắc. Nếu Nhất Thành không có phạt kinh tẩy tủy, sợ là không so sánh được.


Người trong thôn rất thân thiện, ăn uống của mấy đứa bọn hắn đều từ bọn họ. Có thể nói bọn hắn ăn cơm bách gia mà lớn. Nhất Thành lâu lâu cũng tham gia làm nông. Nơi đây nông nghiệp không được phát triển. Hắn cũng mang ra một số kỹ năng cơ bản kiếp trước về nghề nông để giúp đỡ người ở đây. Dù là không tăng cao năng suất nhưng cũng giảm bớt công sức của người trong thôn.


Sở Nhất Nam thường ngày đi lại trong làng. Giúp đỡ và giải quyết một số khó khăn ho người trong thôn. Sở Nhất Nam là người tu luyện duy nhất trong thôn nên cũng được mọi người tôn trọng. Bá Nhân nhiều lần chạy theo đòi lão trưởng thôn dạy phép thuật nhưng lão liên tục từ chối. Nói vói Bá Nhân muốn học phép thuật thì phải sau mười lăm tuổi.


Cuộc sống giản dị vậy cứ từ từ qua đi, Nhất Thành nhiều lúc hắn rất nhớ nhà. Hắn cảm thấy mình xuyên qua thế giới này chỉ là một tai nạn, thật ra chả có mục đích gì cả. Có thể ông trời muốn cho hắn một cuộc sống mới.


Hôm nay, trưởng tụ tập tất cả mọi người lại. Nhất Thành cảm thấy không khí trong giáo đường rất nhiệt náo. Không biết có chuyện gì nhưng trong ba tháng, đây là lần đầu tiên hắn thấy mọi người tụ tập ở đây. Mấy đứa nhóc 15 tuổi trong thôn thì được ngồi một góc trong giáo đường. Mấy đứa nhỏ hơn thì đứng ngoài giáo đường giáo giác nhìn vào. Đang hiếu kỳ chuyện gì xảy ra.


available on google playdownload on app store


-Một tháng nửa, các thư viện ma pháp trên toàn đại lục sẻ tổ chức khảo hạch. Năm nay, sẽ có một đợt khảo hạch ở Huyết Nguyệt Thành. Tôi muốn thông báo để các vị chuẩn bị. Một tháng nửa, các huynh trưởng của bọn hắn từ bên ngoài sẽ trở lại dẫn chúng đến Huyết Nguyệt THành. Mọi người có ý kiến gì không?


Nhất Thành hai mắt tỏa sáng, thư viện ma pháp. Hắn đã từng nghe Sở Nhất Nam kể về các thư viện. Nếu vào được thư viện sẽ học được phép thuật. Nhưng không phải ai cũng học được, khảo hạch của thư viện rất khó. Không phải ai cũng có thể vào thư viện học tập phép thuật.


“Nhưng hãy nhớ, không phải ai cũng qua được khảo hạch của thư viện. Nếu thất bại sẽ được đưa trở lại thôn, trong khảo hạch thì không có nguy hiểm gì lớn. Thi vào được thư viện, có thể đó là phúc cũng có thể là họa của chúng.”


Ở Tiểu Tiểu thôn này, có duy nhất ba hộ gia đình có con cái 15 tuổi. Sở Nhất Nam từng kể chuyện trong thôn, hắn từng mang mấy nhóm con cháu tham gia khảo hạch nhưng không có ai thông qua. Chỉ có ba người là nhận được pháp môn phép thuật cơ sở. Bây giờ họ đang làm ăn ở ngoài, nhờ có chút phép thuật bảo vệ mình. Họ ra ngoài làm ăn giúp người trong thôn. Lần này trở về mang nhóm nhóc tiếp theo trong thôn đi khảo hạch.


Nhất Thành đang suy nghĩ vu vơ thì một trung niên nam nhân đứng lên cười ha hả nói,


-Ha...Ha…Ha... Trưởng thôn, có bài diễn thuyết khác không. Thôn chúng ta không biết đã bao nhiêu lần gửi con cháu đi thi nhưng chả có ai vào được thư viện, huống chi nói đến học tập phép thuật với nguy hiểm. Mà chúng ta sống ở đây cũng đâu phải không nguy hiểm. Tôi sẽ cho thằng nhóc trong nhà đi khảo hạch. Nếu nó mà đậu thì sẽ tổ chức ăn uống cho cả thôn một bữa ra trò.”


- Đúng, Đúng, Đúng… Cả giáo đường nháo nhào, cười cười nói nói một lúc thì giải tán. Đối với người thôn xóm này, nếu bất kỳ ai thi vào được thư viện học phép thuật là niềm hãnh diện của cả thôn. Trưởng Thôn gọi hắn và Bá Nhân đến sau nhà hỏi chuyện,


-Bá Nhân, lâu nay ta không dạy người tu luyện là vì ta không thể. Ta từng thi vào thư viện, nhưng thiên phú quá kém, chỉ nhận được một bản cơ sở phép thuật. Khi nhận được bản tu luyện này, ta đã phát thệ không thể truyền ra. Ta không dạy ngươi vì không muốn hủy đi tiền đồ sau này của ngươi.”


Lão dừng lại 1 chút rồi thở dài nói tiếp,
-Ta biết con muốn báo thù cho cha mẹ, có lẽ lần thư viện khảo thí này là cơ hội của con. Hy vọng con sẻ thông qua khảo hạch lần này. Nhất Thành, con thì sao, tham gia khảo thí chứ?
-Vâng, con sẻ tham gia khảo thí. Con muốn nhìn thế giới bên ngoài một chút.


Nhất Thành không do dự trả lời. Đã đến thế giới này, không tu luyện liền quá tiếc. Trưởng thôn cũng cười cười gật đầu. Sống chung ba tháng, lão nhận ra tâm tính của Nhất Thành rất trầm ổn, thành thục. Không phải là 1 thiếu niên mới lớn bồng bột làm mọi người lo lắng. Lão chỉ lo lắng cho Bá Nhân, thù hận trong lòng hắn quá lớn.


Lão nhìn qua Bá Nhân và Nhất Thành,
-Đi chuẩn bị sơ đi, vài ngày nữa hai đứa sẽ đi đến Huyết Nguyệt THành.
Nhất Thành và Bá Nhân rời đi. Sở Nhất Nam trên mặt hiện ra sự hy vọng, lo lắng rồi thì thở dài.


Nhất Thành đi song song với Bá Nhân. Ba tháng qua, hắn không thể làm quen được với con người lạnh lùng này. Nhất Thành bây giờ thấy tâm tình Bá Nhân nặng nề thì thở dài, nhớ lại khuôn mặt lo lắng của Sở Nhất Nam. Nhất Thành quyết định khuyên Bá Nhân để tránh hắn đi sai đường. Hại người hại mình.


-Bá Nhân, ngươi muốn trả thù cho cha mẹ.
Bá Nhân nhìn qua hắn, “Đúng!”
-Haizz, ta cũng hiểu tâm trạng của ngươi. Nhưng trong lòng ngươi thù hận quá lớn, ta nghĩ như vậy ngươi sẽ không trả thù được.
“Ngươi ý gì?” Bá Nhân lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhất Thành hỏi.


Nhất Thành cười khẩy hỏi ngược lại hắn,


-Ngươi nghĩ tỏ ra lạnh lùng không quan tâm ai, ngày ngày tìm cách trả thù thì sẽ trả thù được sao? Ngươi nhìn lại mình bây giờ đi? Trưởng thôn đối tốt với ngươi, mọi người trong thôn quan tâm ngươi. Bá Nhân, ngươi đáp lại họ bằng cái gì? Bằng cái mặt cứng ngắt lạnh lùng giống như họ thiếu nợ ngươi? Họ nợ ngươi sao? Chẳng nhẽ họ là kẻ thù của ngươi?


Nhất Thành nhìn Bá Nhân tức giận thì cười lạnh, hắn muốn tên này nổi giận, con người nổi giận thường mất lý trí nhưng khi bình tĩnh lại thì lại hiểu ra mọi thứ.


-Ngươi nên hỏi bản thân mình đang làm gì? Người khác đối tốt với người nhưng ngươi đáp trả bằng cái mặt đó sao? Cha mẹ ngươi dạy ngươi làm người như vậy? Nếu họ ở dưới kia biết ngươi như vậy thì làm sao nhắm mắt. Trong mắt ta, ngươi chỉ là 1 kẻ đáng thương, đừng tỏ ra cả thế giới này thiếu ngươi.


Nhất Thành mỉa mai làm Bá Nhân nổi điên, hắn hét lớn,
-Nhất Thành, ngươi thấy mình hơn ta sao? Loại người quên đi thù hận như ngươi thì có gì dám nói ta?
Nhất Thành cười lớn, rồi nghiêm túc nhìn Bá Nhân


-Ha..Ha...Ha... Ai nói ngươi ta quên thù hận? Ta chọn cách sống tốt, sống không chỉ vì ta mà còn cho người mất đi, hy sinh để cứu ta. Ta sẽ trả thù nhưng không phải tên phế vật chỉ biết oán trách người khác.


Nhất Thành nói xong liền phất tay rời đi. Nhưng trong lòng Nhất Thành cũng đang hỏi mình nên thù hận trả thù ai đây. Thế giới này đâu đâu cũng có quái dị, tên quái sát hại người trong thôn hắn không chừng bị vị pháp sư nào đó làm thịt rồi. Còn bảo mù quán trả thù lên quái dị thì hắn cảm thấy không cần thiết. Dù sao hắn không sinh ra tù thế giới này.


Bá Nhân đứng sững người ở đó nắm chặt tay. Hai mắt đỏ lên, có sự giận dữ có hội hận,..
Ba ngày qua đi rất nhanh, mọi người đang tập trung đầu thôn đưa tiễn đám nhóc đi Huyết Nguyệt Thành. Sơ Nhất Nam tiến lên mặt đầy mong chờ dặn dò


-Được rồi, chúc các ngươi may mắn. Nhanh chóng lên đường kẻo trễ giờ. Ba người các ngươi nhớ chăm sóc tốt cho mấy đứa nhỏ. Đừng để chúng gặp nguy hiểm trên đường.


Nhất Thành đang bị đám Sở Tiêu, Sở Nguyệt và Bàn Tử vay quanh. Liên tục hỏi lúc nào về, lúc nào chơi cùng bọn hắn. Sau một lúc an ủi bạn nhỏ, Nhất Thành lên xe, tiến đến Huyết Nguyệt Thành.






Truyện liên quan