Chương 7: Quái Dị đột kích

Nhất Thành không nghĩ nhiều liền lao ra khỏi lều. Hắn thấy Nam Cung đang ngồi canh gác cùng với 1 người bên nhóm Vi Vi. Thấy hắn ra khỏi lều, Nam Cung liền quay sang hỏi
-Sao không ngủ? Mai còn phải lên đường sớm.
Nam Thúc, nhanh đánh thức mọi người. Nguy hiểm đang đến. Nhanh lên.
Nhất Thành vội vã nói.


Nam Thúc với tên gác đêm liền sững người. Bọn họ chưa cảm thấy gì cả, bọn hắn là người tu luyện sao không phát hiện gì, giờ thì nghe nhất thành nói có nguy hiểm. Trên mặt họ hiện lên sự nghi ngờ rõ ràng.
-Nhất Thành, ngươi..


Nam Thúc nghi ngờ định hỏi hắn có nằm mơ không nhưng chưa hết lời Nhất Thành cắt ngang
-Nam thúc, nếu tin tưởng ta nhanh chóng gọi mọi người dậy. Ngài xem ta giống đang đùa với mạng mình sao?


Nam Thúc nghĩ thầm thà tin có còn hơn không, nếu như thật có nguy hiểm, mà cứ chần chờ không chừng sẻ ch.ết người. Với lại Nhất Thành cũng không phải người thích đùa. Với lại bây giờ đang là nửa đêm, ai dám đùa kiểu này. Nam Thúc không nói nhiều, nhanh chóng đi gọi mọi người dậy.


-Vị đại ca này, ta hy vọng đại ca gọi mọi người dậy trước khi mọi việc quá trễ.
Nhất Thành vừa nói xong thì một tiếng nói vọng đến.
-Tam Cẩu, đi gọi người dậy hết đi.


Nam Thúc từ trong lều đi ra, tay phải lão đang cầm 1 thanh đao giống như sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào. Lão hình như đã nhận thấy điều gì đó. Mặt ngưng trọng nói với người canh gác kia.
-Nhất Thành, người làm cái quái gì? Nửa đêm ồn ào, đừng giả vờ giả vịt. Ngươi biết gì mà nguy hiểm?


available on google playdownload on app store


Nhu Nhân bị kêu dậy, nghe chuyện liền tức tối vì tĩnh ngủ liền tìm Nhất Thành hét lớn.
-Nêu không muốn ch.ết thì câm miệng lại? mày hét to lần nửa không chừng kẻ ch.ết đầu tiên là mày. Mà mày ch.ết không sao đừng hại người khác.
Nhất Thành không nể nang gì nửa trợn mắt mắng.


-Ngươi dám mắng ta? Ngươi….?
“Bốp.”
Nhu Nhân đang hét to thì bị Phạm Nham tát thẳng vào mặt.
-Căm miệng


Phạm Nham liền trợn trừng mắt nhìn Nhu Nhân. Vừa rồi đi ra không biết chuyện gì nhưng hắn thấy Nam thúc ra lệnh cho tên kia liền biết có chuyện không ổn. Nhu Nhân lại hét to Nam thúc đã nhíu mày, tỏa ra sát khí, nếu tên này hét thêm lần nửa. Lão kia liền giết người.
-Nam thúc, có chuyện gì?


Lúc này vị phu nhân kia cùng Vi Vi đi tới. Họ giờ đang còn mặc đồ ngủ, trắng sáng mỏng manh, cực kỳ hấp dẫn. Mọi người ở đây đều nhìn không chớp mắt. Nhất Thành cũng không thể nhịn được, thầm khen hai mẹ con này quá đẹp.
-Thưa phu nhân có nguy hiểm đang tiến đến.


“Đến rồi.” Nhất Thành liên nhìn về phía trước, hô lớn. Hắn không biết vì sao hắn lại cảm nhận được nhưng thứ đang đến kia có oán khí rất nặng cách xa trăm dặm nhưng hắn vẫn cảm nhận được loại oán khí nồng đậm đang đến gần. Từ lúc rời Huyết Luyện Cốc, hắn rất nhạy cảm với nguy hiểm.


Mọi người đều nhìn về phía đó, chỉ thấy bóng đêm đen ngòm. Không thấy gì khác, cả đám mặt mày nghi ngờ nhìn về phía Nhất Thành.
-Làm gì có cái quỷ gì? Chỉ có thằng ngu mới tin hắn?


Nhu Nhân lúc nãy bị Phạm Nham đánh không dám lên tiếng. Cha hắn còn phải nể phạm Nham vì vậy mà hắn nhịn. Giờ không thấy nguy hiểm gì liền lớn miệng mỉa mai nhắm vào Nhất Thành để trút giận.
-Gào


Đáp trả tiếng hô của Nhu Nhân là tiếng gào to. Mọi người liền biết quái dị đã đến. Lúc này ai cũng trợn mắt nhìn về phía Nhu Nhân, trách hắn gây nên quái dị chú ý bên này. Thật ra dù Nhu Nhân có hô hay không thì con quái dị kia cũng đã đến rất gần bên này.


Trong bóng tối, lúc này hiện ra thân ảnh 1 người trưởng thành. Toàn thân thậm chí khuôn mặt bị quái dị tóc đen bao phủ. Khi thấy người, tên Quái dị tóc đen liền lao nhanh công kích về phía bọn họ, . Nam Thúc lúc nãy đã có chuẩn bị nên không có chút bối rối, lão lao ra chắn phía trước đám người vung đao đón đỡ đòn tấn công của quái dị. Lúc này, Nhất Nam thấy cả thanh đao của lão nở rộ hỏa diễm.


-Ầm


Tiếng nổ lớn vang lên. Nam thúc cùng tên quái dị kia vừa tiếp xúc, cả hai đều bị đối phương đánh bật lùi lại mấy bước. Lúc này những người tu luyện khác đều rút ra vũ khí của mình. Phạm Nham đang nắm 1 cây côn lớn, còn Sở Biệt là kiếm. Nhất Thành biết 3 người họ đều là thương nhân, dù có tu luyện một chút nhưng còn kém xa Nam thúc. Nhất Thành thầm nhủ trong lòng, lần này không gặp nhóm người Vi Vi, không biết bọn hắn có sống sót thoát khỏi quái dị phía trước kia.


-Huuuuu….


Quái dị gào lên điên cuồng, tóc đen phồn thịnh bảo phủ toàn thân, dựng thẳng, tựa như định sắt, nhìn không có yếu điểm nào. Nam thúc trong người liền bay ra một tấm Magic Plate. Lão liền kết ấn, Magic Plate sáng rực lên chiếu rọi mọi người. Ngọn lửa trên đao của lão củng rực rỡ phần phựt cháy lên mạnh mẽ hơn lúc nảy rất nhiều..


Quái dị biết Nam thúc khó chơi, liền vòng qua tấn công về đám người phía sau lão. Bọn họ dù bất ngờ nhưng không rối loạn. Nhanh chóng vây lại quái dị tóc đen, thay phiên nhau từ bốn phương tám hướng tấn công về phía quái dị. Quái dị liên tục đỡ đòn nhưng rất chật vật.


Nam thúc nhìn thoáng qua liền thấy quái dị sơ hở, nhanh chóng vọt tới, bổ mạnh một đao về phía phần lưng quái dị.
-Gào…..
Tóc đen quái dị hống to, nó đã nghe được âm thanh xé gió, không chút do dự quay người. Nhưng dù vậy đao của Nam thúc cũng đánh trên người nó.
-Đinh, Đinh,...


Tiếng đao giống như chém vào bụi gai sắt thép. Lúc đao pháp đi qua, chỉ để lại một một đường vết rách, dịch đen theo vết đao chảy ra. Trúng đao, quái dị nổi giận róng lớn, đôi tay vồ về phía Nam Thúc.


Quái dị thân thể cứng rắn vượt xa khỏi Nam Thúc tưởng tượng. Thấy bàn tay kia đánh tới, lão liền thấp người lăn một vòng dưới đất tránh đi.


Quái dị tóc đen nhấc chân liền muốn đuổi theo, định nghỉ đạp 1 cước đem tên đang lăn trên đất giết ch.ết. Ngay lúc này, Phạm Nham, Sở Biệt và Nam Cung lấy hết dũng khí tấn công đến. Ngăn quái dị đuổi theo Nam Thúc. Quái dị không kịp hướng Nam Thúc tấn công, Liền xoay lại một chưởng vỗ lên vũ khí của bọn Phạm Nham. Nhanh chóng ba người bị đánh bật lùi, bọn họ không mạnh như Nam Thúc, may sao lúc này tiếp viện đến. Đám người bên phu nhân kia lao đến, người phun lửa người khống vật. Thậm chí có người biến lớn kiếm trên tay chém về phía quái dị, giúp đám Phạm Nham giảm áp lực. Những đòn tấn công kỳ dị cùng đa dạng tung ra về phía quái dị làm nó chật vật không thôi liên tục phải lùi lại.


Đúng lúc này, Nam thúc lợi dụng mấy giây vừa có, thừa cơ trở đao hướng tóc đen quái dị bổ tới, lưu lại trên người quái dị một vết thương khác. Tóc đen muốn đánh đến Nam Thúc, Nam Thúc liền né tránh. Bên cạnh đám Phạm Nham liên tục thay nhau công kích. Quái dị tóc đen bị bọn họ đùa bỡn xoay quanh, nó gấp đến độ nổi trận lôi đình gào lớn.


Nam Thúc hít một hơi thật sâu, tạo thế dồn toàn lực lên đao, cả đao hỏa diễm bừng cháy mãnh liệt, thậm chí ánh sáng của đao che đi tầm mắt mọi người. Lão tập trung tinh thần chuẩn xác chém vào tóc đen quái dị trên thân vết thương.
-Hu….Hu..Hu...


Đao Nam thúc lần này không có cản trở, chém vào quái dị thể nội. Quái dị tóc đen phát ra tiếng thét thê lương đến cực điểm, chấn động khiến tai của đám Nhất Thành đau nhức.


Tóc đen quái dị quay lại vỗ một chưởng về phía Nam Thúc. Nam Thúc đao cắm trên người quái dị, lúc này lại không rút ra được. Lão nhanh chóng quyết định buông đao, lập tức lùi lại.
-Đừng tới gần, nó sắp nổi điên.


Ngay khi bọn Phạm Nham nhảy đến thì Nam Thúc hét lớn. Đám Phạm Nham sửng sốt một chút, nhanh chóng lùi về phía sau. Lúc này quái dị như mất khống chế tấn công khắp nơi, tạo thành từng cái hố lớn nhỏ trên mặt đất. Đám Phạm Nham khiếp sợ, tê cả da đầu. Lúc nãy mà lao tới, mấy chưởng kia của quái dị có thể đánh nát bọn hắn.


“ầm…”


Tóc đen quái dị nổi điên một hồi thì im bặt, ngã mạnh xuống đất. Nam Thúc đi đến liền nắm lấy đao, thúc giục pháp lực thiêu đốt quái dị tóc đen thân thể. Ánh lửa cháy lên rừng rực, cả đám người nhìn vào ngọn lửa mà thất thần. Vừa rồi bọn họ mặc dù không có nguy hiểm lớn, nhưng đều nhờ Nam Thúc, nếu không.. Bọn họ không dám nghĩ.


Nhất Thành với những người không tham gia chiến đấu như vị phu nhân kia lúc nãy đã rời ra xa. Quan sát quái dị kia bị giết, bọn họ cũng thở phào. Lúc đi đến nơi, quái dị đã cháy thành tro.
Nhất Thành bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, liền hỏi:
-Có ai bị thương không?


Trận chiến vừa rồi có hơi hung hiểm nhưng không có người bị thương. Chỉ toàn là vết thương nhỏ. Nam Thúc cũng như nhớ đến điều gì, đi quanh một vòng kiểm tr.a mọi người. Cái gọi là quái dị, quỷ quái là loài rất thần bí. Nguy Hiểm nhất của chúng không phải là sức chiến đấu. Mà là thủ đoạn quỷ dị, nhiều quái dị có thể xâm nhập vào thể nội người. Biến người đó thành quái dị, lúc đó thì chỉ biết giết chóc. Nam Thúc kiểm tr.a hết mọi người xong mới yên tâm nghỉ ngơi.


-Vừa rồi chỉ một con mà đã tốn sức như vậy? Nếu thêm 1 con nửa thì …. ?
Bá Nhân cả buổi không nói gì lúc này thì lên tiếng.
Cả bọn Nhất Thành, dù là Vi Vi, cũng trợn mắt nhìn hắn. Nam Thúc mới chiến 1 trận đang suy yếu cần thời gian nghỉ ngơi. Nếu không có Nam Thúc bọn họ không đỡ nổi thêm con nữa.


-Nam thúc ngài là tu vi gì?
Vi Vi lúc này hai mắt sáng lên nhìn về phía Nam thúc hỏi.
-Vi Vi con không nên hỏi việc này. Để Nam Thúc nghỉ ngơi?
-Không sao, tiểu thư sắp khảo thí vào thư viện nên biết một chút cũng được.
Nam Thúc cũng không trách cứ Vi Vi mà cười nói.






Truyện liên quan