Chương 12: Thủy Linh Đế Quốc
Nhanh chóng khảo hạch qua đi, trên đài còn lại đúng sáu mươi người. Khảo hạch vừa xong, rất nhiều người phải nhờ các học viên của thư viện đánh thứcc. Những người này tất nhiên là bị loại. Khi rời đi, họ được nhận một vật, là thẻ giới thiệu. Đổ Tư nói bọn họ có thể đến các thư viện nhỏ hơn để gia nhập. Bọn họ không thông qua khảo hạch của ba thư viện nhưng mà dù sao cũng là thiên tài, không thể mai một.
Sáu mươi người xếp thành sáu hàng đứng trước mặt Đổ Tư, Lưu Hương, và Đồ Ngũ. Đổ Tư liền hằng giọng nói lớn.
“Chúc mừng các ngươi đã thông qua khảo hạch thứ hai, các ngươi chính thức được xem học sinh của ba thư viện.”
Cả đám Nhất Thành xôn xao khó hiểu, thế khảo hạch thứ ba đâu. Không phải còn một đợt khảo hạch nửa sao.
“Im lặng, ta biết các ngươi đang thắc mắc về đợt khảo thí thứ ba. Khảo thí thuộc tính thật ra chỉ là phần nhỏ để biết các ngươi mang thuộc tính thiên phú gì mà thôi. Việc đó sẽ giúp các ngươi chọn ma pháp phù hợp, các ngươi có thể kiểm tr.a thuộc tính khi đến thư viện.”
Cả đám giờ mới hiểu ra, thật ra hai vòng đầu mới quan trọng. Vòng thứ ba chỉ xem thuộc tính thiên phú, có thuộc tính gì cũng đều được nhận cả.
“Bây giờ là phân thư viện cho các ngươi, chúng ta đã bàn bạc việc này. Các ngươi sẽ được nhận vào thư viện tương ứng, không nên hỏi vì sao các ngươi không được chọn thư viện.”
Ba vị lão sư đọc tên từng người, cả đám đi về phía thư viện được chọn. Nhất Thành Ba Nhân và Nhan Du đều bị phân đến các thư viện khác nhau. Vi Vi thì cùng Nhan Du được chọn chung vào cùng một thư viện. Nhất Thành liền thờ dài, vậy là phải chia tay nhau từ đây.
Vi vi cùng Nhan Du được phân vào thư viện của lão sư Lưu Hương, Nhật Nguyệt Thư Viện
Bá Nham thì đi theo Đỗ Ngũ, Ma Pháp Đế Tắc thư viện
Nhất Thành thì đi theo lão thất tình Đồ Tứ, Huyết Nguyệt Pháp Tắc thư viện
“Các ngươi có nửa canh giờ để chào người thân, sau đó đi theo chúng ta về thư viện. Giải Tán đi.”
Nhất Thành, Bá Nhân và Nhan Du tập hợp, đi tìm nhóm Nham Thúc. Nham Thúc thấy bọn hắn thì vui mừng hớn hở, cười lớn liên tục. Du Nhân, và Nhân Dịch nhận được bản ma pháp tu luyện. Bọn hắn được Nham Thúc giữ lại huyết nguyệt thành học tập buôn bán. Có thể đó là cuộc sống tốt nhất của bọn hắn. Nhóm Nam thúc cũng đi qua bên này,
“Nhất Thành, cảm ơn ngươi đã giúp Vi Vi thông qua khảo hạch”
“Phu Nhân quá khách sáo rồi! Lần trước nhờ có mọi người mà chúng tôi được an toàn. Với lại ta cũng thích Vi Vi nên giúp nàng một chút là cũng nên. Ah, đây là Nhan Du, người cùng thôn ta. Sẽ vào cùng thư viện với Vi Vi, có gì Vi Vi nhớ giúp đỡ nàng. Nàng mới lần đầu xa nhà còn khá bỡ ngờ.”
Nhất Thành cười trả lời, nhưng hắn quên mất lời nói vô ý, người nghe hữu ý. Vi Vi lúc này mặt đã đỏ rừng rực. Nhanh chóng trốn sau lưng mẹ mình. Vi Vi lò đầu ra gật gật về chuyện Nhan Du. Sau đó liền đi đến kéo Nhan Du sang một bên trò chuyện. Hai người cùng tuổi nên dễ dàng làm quen với nhau.
Nữa canh giờ đã đến, đám Nhất Thành quay lại quảng trường. Bá Nhân lúc nào cũng trầm mặt không biết đang nghĩ gì. Nhất Thành cũng chỉ gật đầu chào hỏi qua rồi cùng Đồ Tư về Huyết Nguyệt Pháp Tắc thư viện.
Huyết Nguyệt Pháp Tắc thư viện không nằm trên Đại Càn quốc. Nó là một trong ba thư viện lớn của phía Tây Đại Hoang, cách xa trung tâm của đại lục. Tất nhiên hai thư viện còn lại là Nhật Nguyệt Thư Viện nằm giáp phía Bắc và Ma Pháp Đế Tắc thư viện giáp phía Nam.
Từ Đại Càn quốc đến Huyết Nguyệt Pháp Tắc thư viện cũng tốn mười ngày nửa tháng. Nhất Thành đã rời Đại Càn quốc được hai ngày tiến đến thư viện. Hắn đang ở trên một chiếc thuyền cực lớn lơ lửng trên bầu trời. Đây là ma pháp thuyền. Lúc thấy thứ này, hắn liền há hốc mồm, thật sự hắn không hiểu nổi phải dùng thứ gì để một chiếc thuyền lớn như vậy di chuyển được trên bầu trời.
Nhanh chóng ổn định vị trí, Đố Tư giải thích bọn họ sơ qua địa lý cùng thuyền ma pháp. Thì ra thuyền ma pháp được tạo ra từ một loại cây đặc biệt có thể chứa đựng ma pháp. Thuyền được điều khiển bằng các pháp ấn và đồ án. Vì cần lượng lớn Ma pháp cho các đồ án, đá ma pháp được khai thác và sử dụng rộng rãi trên đại lục này. Loại đá này có thể chứa năng lượng ma pháp bên trong.
Trong thời gian chờ đợi đến Thư Viện, Nhất Thành quyết định tìm hiểu về Hack Magic Plate. Hắn đã thử mọi cách để kêu gọi nhưng Hack Magic Plate không có hồi đáp. Nhất Thành thấy khó hiểu, Hack Magic Plate đã sinh ra linh trí vì sao không thể kêu gọi. Điều này thật kỳ lạ.
Đến ngày thứ tám, thuyền dừng tại một thành cực kỳ lớn. Nghe các học tỷ giới thiệu, đây là Kinh đô của Thủy Linh Đế Quốc. Một quốc gia sử dụng ma pháp chủ yếu là hệ thủy. Thủy Linh Đế Quốc rộng lớn hơn Đại Càn rất nhiều, có nhiều sông lớn bao quanh. Có thể vì thế mà thủy hệ ma pháp ở đây cực kỳ phát triển.
“Chúng ta sẽ dừng lại ở đây một ngày sau đó sẽ tiến về thư viện. Các ngươi có tự do hoạt động trong vòng một ngày. Có việc ngoài ý muốn, nhanh chóng thông báo có các sư huynh cùng sư tỷ các ngươi biết. Rõ chửa?”
“Rõ”
Đám người mới đồng thanh hô lớn, có vẻ như ai cũng hưng phấn. Nhất Thành cũng không ngán gì, nhảy ngay xuống thuyền tiến vào thành lớn. Có vẻ như danh tiếng thư viện khá tốt, các binh lính ở đây không kiểm tr.a gì liền cho qua.
Nhất Thành ngay khi vào thành thì choáng ngợp. Đường xá thì không có gì đáng nói, nhưng phía trên không, cách mặt đất khá xa là các đường ống nước lớn. Bên trong có các thuyền nhỏ đang di chuyển. Ống nước được bao bọc bởi màng nước trong suốt, xung quanh là bong bóng nước, lúc ánh nắng chiếu vào tạo thành những hình ảnh lung linh. Đưa mắt ra xa là các thác nước nhỏ, chảy từ trên xuống. Thành trì này được xây dựng theo phong cách kim tự tháp, càng đi lên cao càng nhỏ lại, trên cùng là một cung điện nguy nga. Có thể thấy được, cả thành trì này được thiết kế rất tinh tế.
Trong thành buôn bán rất nhiều loại mặt hàng, các pháp cụ ma pháp chủ yếu là hệ thủy. Trong đó bắt mắt nhất là các loại cá được bày bán. Chúng rất đa dạng, có vẻ ở thành Thủy Linh quốc này chủ yếu là sủng vật hệ thủy.
Nhất Thành dạo quanh một vòng, đúng lúc hắn quyết định trở về thuyền thì phía xa sau truyền đến tiếng náo loạn. Một con ma thú hình dáng giống ngựa, trên đầu có 2 cái sừng. Phía sau có 2 đuôi đang lao như bay trên đường, khiến cho người đi đường nhốn nháo, gà bay chó chạy.
“Tránh ra, tránh ra,...”
Tiết quát lớn từ trên lưng con ma thú truyền đến. Ngay khi Nhất thành chuẩn bị tránh sang một bên thì phía bên kia đường một người hô lớn
“Con gái tôi, tránh ra, con gái ...”
Nhất Thành thấy một đứa bé gái đang ngồi giữa đường khóc lớn. Hắn không nghĩ nhiều, liên phóng ra nhanh như chớp đến giữa đường ôm đứa bé gái đang ngồi kia lăn sang bên đường. Cơ thể hắn từ sau khi phạt tinh tẩy tủy thì trở nên nhanh nhẹn hơn rất nhiều. Đường cũng không rộng, nên cứu kịp đứa bé, nhưng lúc nảy hắn lao nhanh qua. Theo phản ứng tự nhiên, ma thú giảm tóc dừng lại đột ngột suýt chút nữa hất bay tên đang ngồi trên lưng nó.
“Hiiiii….hiihi.”
Tiếng ma thú rít gào vang lên. Một lúc sau ma thú mới ổn định lại được thân thể. Tên ngôi trên lưng nó là một thanh niên trẻ tuổi, khoảng 15, 16 tuổi. Ăn mặc sang trọng, nhìn qua là biết thiếu gia của nhà nào đó trong thành này.
“Con ta, con ta…. Cám ơn, cám ơn!”
Người mẹ đứa bé gái chạy đến, ôm con từ tay Nhất Thành. Vừa dỗ con vừa lên tiếng cám ơn liên tục. Nước mắt như mưa.
Nhất Thành thở dài, trong lòng thầm nói lại có chuyện đến rồi.