Chương 18: Hung
Không biết qua bao nhiêu lâu, Nhất Thành tĩnh lại. Viện trưởng đã tiến vào Ma Pháp Các lần nữa.
“Mười ngày đã đến, các ngươi nhanh chóng rời đi. Tập trung ở quảng trường lớn.”
Nhất Thành đứng dậy, cùng Mập Mạp rời đi.
“Nhất Thành, việc lĩnh ngộ thế nào?
“Cũng tạm được, của ngươi thì sao? Sẽ đi theo con đường Thổ Thuật chứ?”
“Tất nhiên, phép thuật này rất mạnh, con đường phát triển rất lớn.”
Trên mặt tên mập mạp rất đắt ý. Nhanh chóng đến quảng trường, lúc này ở đây đã có rất đông người. Bọn họ đều là lão sư cùng học viên trong trường.
“Chúc mừng các ngươi nhận được pháp môn tu luyện. Bây giờ các ngươi sẽ nhận được đồng phục của thư viện. Đây là ma pháp đồng phục của thư viện, đại diện cho thư viện. Tiếp theo các ngươi sẽ được phân lớp. Mỗi lớp sẽ khoảng ba mươi ngươi.”
Nhanh chóng nhận được đồng phục, Nhất Thành được phân vào lớp C. Không ngờ Mập mạp cũng trong lớp C. Lúc này một tên trong lớp A đứng ra.
“Lão sư, ta có việc muốn nói.”
Người lên tiếng là tên Tô công tử gì gì đó kia. Hắn đang cười lạnh nhìn về phía Nhất THành và tên Mập Mạp.
“Tô Hiểu, có việc gì?” Có giáo sư nhận ra Tô Công Tử này.
“Lão sư, lúc ở trong ma pháp các ta phát hiện một số người không hợp cách vào thư viện. Tất cả mọi người ở đây đều là thiên tài, qua khảo hạch khó khăn mới vào được thư viện. Nhưng có một số người vào thư viện mà đến ma pháp trung cấp cũng không nhận được. Ta hy vọng thư viện điều tr.a việc này. Trả lại công bằng cho mọi học viên ở đây?”
Đám người phía sau hắn liền phụ hoạ nhào nhào hô lớn đúng, đúng.
“Ý ngươi là gì? Thư viện không công bằng với các ngươi?” Một vị nữ lão sư từ phía sau viện trưởng trầm mặt lên tiếng.
“Không dám, ta không dám nghi ngờ học viện. Ý ta một số người dùng quan hệ để được gia nhập thư viện. Như vậy thì uy tín của cả thư viện sẽ mất hết. Xin viện trưởng và các lão sư xem xét lại.”
“Ý ngươi là có giáo sư không công bằng, nhận quan hệ nhưng không phải thiên phú.”
Một vị lão sư mặt mày âm trầm, người này nhìn qua khoảng 50 tuổi. Nhưng tóc thì hoa râm, chân có vấn đề nên đang chống một cây gậy. Liền gõ mạnh xuống đất tỏ vẻ tức giận nói.
“Ta là phó viện trưởng, từ lúc trở thành phó viện đến nay. Chưa có việc này xảy ra. Nếu thực sự như vậy thì ta, Phát Nhân ta không tha thứ. Nói đi ngươi đang nói ai?”
“Dạ, là tên kia. Ta chú ý lúc ở trong ma pháp các chỉ nhận được một bản phép thuật cực kỳ kém. Không có một chút ma pháp ánh sáng nào.”
Tô công tử chỉ về hướng Nhất Thành. Mập mạp kế bên thì sửng người, hắn không ngờ tên họ Tô này tiểu nhân bỉ ổi như vậy.
“Ngươi đang nói ta?” Nhất Thành cười lên tiếng. Hắn quay sang nói với Mập Mạp, “kiếm cho ta cây gậy tí nữa chắc phải dùng đến.” Mập Mạp khó hiểu nhưng cũng đi tìm gậy.
“Đúng, ta nói ngươi. Tên phế vật đi cửa sau.”
Lúc này cả quảng trường nháo nhào, cả đám đều chỉ chỏ. Phó viện trưởng đứng ra quát.
“Im lặng, giáo viên nào thu nhận đệ tử này vào học viện.”
“Là ta, thưa phó viện trưởng.”
Đổ Tư tiến ra, hắn trong lòng cực kỳ tức giận, không ngờ có người nghi ngờ nhân phẩm của hắn. Còn nhận định kẻ hắn cho là thiên tài thành phế vật.
“Đổ Tư, đây là sao? Ngươi nhận người này vào, hắn có quan hệ gì với người.” Phát Nhân quay sang hỏi, lúc nảy hắn thấy Đổ Tư đứng ra thì hơi khó hiểu. Tên giáo viên này không dưới quyền của hắn nhưng nhân phẩm bọn hắn chưa bao giờ bị nghi ngờ.
“Người học viên này tên là Nhất Thành. Trước khi đến tham gia khảo thí, ta không biết hắn.” Đổ Tư không nói nhiều, hắn mặt lạnh như tiền trả lời cứng ngắt.
Viện trưởng lúc này lên tiếng.
“Việc này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Để đứa nhỏ này chứng minh thiên phú là được chứ gì? Nếu thiên phú qua khảo hạch thì không nói, nếu không thông qua thì Đổ Tư phải chịu trách nhiệm, chúng ta sẽ bàn về vấn đề này sau. Phó viện trưởng thấy sao?”
“Được! Việc này quyết như vậy? Thế khảo hạch như thế nào? Bây giờ gọi Đổ Tư viết khảo thí thì quá mất thời gian? Mọi người nghĩ như thế nào?”
Cả đám lão sư cùng học viên bàn tán mà vẫn không tìm được cách. Mỗi lần chuẩn bị khảo hạch cũng phải mất hai ba ngày. Nhất Thành thở dài rồi đứng ra nói
“Nếu đã có người nghi ngờ ta thì bảo người đó đứng ra thử là được.” Nhất Thành nhìn về đám người kia, “Các ngươi nghi ngờ ta phải không, vậy các ngươi đứng ra. Thay vì khảo thí thiên phú, ta đề nghị khảo thí chiến đấu. Một mình tao chấp hết các người. Nghe nói các ngươi đến từ gia tộc lớn, đừng nói ta là không dám chiến? Chiến đấu xong, ai còn nghi ngờ gì thì ta có thể khảo thí ma pháp thiên phú. Viện trưởng, phó viện trưởng các người nghĩ sao?”
Hai người nhìn nhau, không biết nên đồng ý không. Nếu kiểm tr.a chiến đấu thì không liên quan gì đến ma pháp thiên phú.
“Ta đồng ý!” Tô Hiểu nhanh mồm nhanh miệng đồng ý. Hắn chỉ hận không đánh cho Nhất Thành một trận. Chưa có kẻ nào dám cười hắn, hôm nay hắn muốn dạy cho tên này một bài học.
Nhất Thành nhìn về phía Mập Mạp. Mập mạp hiểu ý ném cây gậy mới nhặt được lên cho Nhất thành.
Phía dưới đài, Bách Tư Thương và Nhu Như Thuỷ đang đứng phía ngoài quảng trường thở dài lắc đầu.
“Như Thuỷ, đám thiếu niên kia xui xẻo rồi. Hết người không chọc thế mà chọc Nhất Thành.
Đổ Tư lúc nảy nghe ý kiến của Nhất Thành thì ngẩn ra. Hắn hiểu Nhất Thành muốn đánh mấy tên nhóc mắt mọc trên trời này một trận. Bọn nhóc này lần này thảm.
Thấy thế viện trưởng cũng không ngăn cản, dù sao đây là yêu cầu của Nhất Thành. Nhất Thành không phản đối một đối đầu mười thì hắn cũng không lên tiếng ngăn cản. Phó viện trưởng bảo tất cả lùi ra ngoài quảng trường dành đất trống cho đám Nhất Thành. Lúc này trên đài có mười người, đứng đối diện Nhất Thành.
“Dám thách thức Tô Hiểu ta, mọi người lên đánh tàn phế hắn cho ta.”
Ngay khi vị họ Tô kia dứt lời thì Nhất Thành đã lao đến kế bên hắn. Tốc độ Nhất Thành cực nhanh, không nói nhiều quất một gậy lên vai Tô Hiểu. Nhất Thành không muốn đánh bất tỉnh tên này, mà muốn cho bọn này nhớ kỷ đừng chọc hắn. Ác nhân thì có ác nhân trị, nhân từ với bọn này chỉ tốn thời gian.
“Ah…”
Tiếng hét thảm của Tô Hiểu vang lên, Nhất thành cũng không vì vậy mà dừng tay. Vung gậy đánh liên tục vào Tô Hiểu đang nằm trên đất.
“Bốp.. Bốp.. Bốp”
Tiếng la thảm thiết, tiếng động cây gậy đáng lên da thịt liên tục vang vọng cả quảng trường.
Người dưới quảng trường há hốc mồm, sửng sốt. Đến các lão sư cũng không nghĩ đến tình cảnh này.
Tiếng la thảm dừng lại, có vẻ tên Tô Hiểu đã ngất xỉu. Nhất Thành đưa mắt nhìn về chín người còn lại đang ngơ ngác sững người kia. Hắn lao vào giữa đám người, tốc độ cực nhanh. Vung gậy hết đánh trái thì đánh phải, sau một lúc cây gậy của hắn đã gãy. Dù vậy Nhất Thành không dừng tay, tiếp tục vung gậy đánh tiếp. Tiếng rên la vang khắp cả quảng trường, người ở dưới tê cả da đầu.
Mập Mạp thì há mồm, hắn chưa thấy tên nào hung như vậy. Bọn người Đổ Tư biết nhất thành thì cũng chỉ lắc đầu. Tên này thù dai, ra tay ác. Đặt biệt khi nghe Bạch Tư Thường kể về thảm trạng của tên Ác Ma tổ chức kia. Thì bọn hắn hiểu không nên đắc tội Nhất Thành nếu không bị hại lúc nào cũng không .
Nhất Thành dừng tay, quay về phía dưới đài.
“Còn ai cảm thấy ta đi cửa sau không xứng đáng vào thư viện? Lên đây đi, ta sẽ chứng minh cho các ngươi.”
Dưới đài, đám học viên mới gia nhập căm như hến. Thiên tài thì sao? Dưới độ hung của tên này, bọn hắn chả dám đi thử. Thảm trạng Tô Hiểu đã liền chứng minh độ hung của tên này. Không chừng mới hô ‘ta không phục’ thì răng đã rơi đầy đất. Tên này quá mạnh lại hung hăng, đánh người không thương tiết.
“Hừm, dám đánh người Tô gia ta? Ngươi muốn ch.ết!”