Chương 31: Vương Gia
-Đúng
-Vèo
Một tiếng xé gió vang lên, thanh đao trên tay Nhất Thành bay vút đâm xuyên qua thân thể một trong hai tên pháp sư. Hắn cũng không nhiều lời nữa:
-Room
-Ngươi
-Ầm
Khởi động không gian phép thuật, vị trí của hắn thay đổi với tên bị đao đâm xuyên người. Tên còn lại chưa kịp nói hết câu, thì bị Nhất Thành tóm lấy cổ, bóp chặt nhất lên cao, đập mạnh tên này xuống đất, bụi đất bay tung tóe. Máu từ trong mắt mũi miệng trào ra, tên pháp sư này chỉ còn thoi thóp thở. Hai tên pháp sư này chưa kịp có phản ứng gì, với lại Nhất Thành ra tay quá bất ngờ, bọn hắn chỉ có thể chờ ch.ết. Với thân thể và tốc độ của hắn bây giờ, dưới cấp S sẽ không có bao nhiêu người phản ứng kịp tốc độ của hắn.
-Nói đi, vì sao lại không cho chúng ta rời thành, tại sao lại giữ mọi người ở đây. Nói ra, ngươi có cơ hội sống, không nói ra, ta sẽ bẻ gãy từng khúc xương trên người ngươi cho đến ch.ết.
Nhất Thành cười lạnh lùng nhìn tên kia, hắn muốn biết tên vương gia này là ai mà lại không cho người khác rời thành lúc này.
Phía sau, đám pháp sư tự do với mập mạp thì không dám nhìn thêm nữa. Trên đường đến đây, họ đã hiểu rõ tên quái vật này rất hung. Nhưng không hiểu sao càng lúc tính cách tên này càng ác liệt. Càng đánh càng hưng phấn, càng chiến càng điên cuồng. Mập Mạp trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ và lo lắng, hắn biết Nhất Thành cũng khá lâu, lúc xuất thủ thì ít nương tay nhưng đến mức này thì chưa từng thấy.
-Ta không biết.., nhưng không thể rời thành.., dù muốn cũng... không thể. Vương gia, ra lệnh.. ngăn chặn người.. đến gần cổng thành, đều giết.
Tên kia máu trào ra từ trong miệng vừa run rẩy nói.
-Ngươi nói là Vương gia ra lệnh giết người tiến đến gần cổng thành? Dù muốn cũng không thể đi ra là ý gì?
Nhất Thành càng lúc càng khó chịu với tên Vương Gia này.
-Đúng, lệnh của... vương gia... Nhìn phía trên…
Nhất Thành nhìn lên trên trời, nảy giờ chỉ lo chém giết không biết từ lúc nào trên trời đã có một phép thuật trận đồ cực lớn bao quanh cả Thiên Long Thành. Bầu trời thì u ám thêm cái trận đồ phép thuật lớn thế kia, nếu không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện.
-Mẹ nó, cái gì thế kia.
-Đó là phép thuật phong ấn, nói rõ hơn đây là một loại cấm pháp. Mà ngươi không sao chứ? Ta thấy ngươi hơi là lạ?
Mập Mạp đi đến đứng bên cạnh hắn hỏi. Nhất Thành khá hiếu kỳ với loại pháp trận này, cũng không để ý đến câu hỏi của Mập Mạp.
-Ta không sao. Lạ chỗ nào đâu. Mập Mạp ngươi làm sao biết về loại phép thuật này?
-Ở thư viện, có một số sách ghi chép về loại phép thuật này. Mà ta nghe được từ gia gia ta. Loại phép thuật này cần một lượng lớn năng lượng phép thuật và một số pháp sư cao tay mới làm được. Người còn nhớ khảo hạch ảo cảnh khi vào trường không? Đó cũng là một trong những loại này đấy mà giản đơn hơn nhiều.
Nhất Thành nhớ lại lúc khảo hạch thì hiểu ra. Đó là một ảo ảnh pháp trận do nhiều đệ tử thư viện tạo ra. Đúng lúc này đám Tuyết Nhạn, Lan và Tuyết Dung đi đến hỏi:
-Đó không phải là Cấm thuật pháp trận sao? Sao lại xuất hiện ở đây? Nếu vậy thì làm sao chúng ta có thể rời đi nơi này.
-Tuyết Nhạn, ngươi cũng biết về pháp trận?
-Sao không biết, ngươi không đến lớp phép thuật nào từ lúc đến thư viện hả?
Nhất Thành cười khổ, cả năm hăn chủ yếu là luyện thể. Chứ rất ít khi đến lớp, trừ khi gặp khó khăn trong tu luyện.
Phía xa, một nhóm người từ trong đám thị vệ đi đến bên nay. Dẫn đầu là một trung niên khoản bốn mươi tuổi ăn mặt sang trọng, đi theo hắn là ba người mặc áo quần pháp sư, trong đó có một tên chiến sĩ pháp sư rất nỗi bực. Cơ thể cao lớn, cao hơn nhất thành cái đầu, sau lưng đang cổng một thanh cự kiếm. Ba tên pháp sư tản ra đi đến trước bao vây đám Nhất Thành. Thấy vậy thì đám Tuyết Nhạn cũng trầm mặc, cũng thủ thế chuẩn bị chiến đấu.
-Hừ, các ngươi là ai? Vì sao giết người của ta?
Nhất Thành nghe giọng điệu tên này liền biết chắc là tên vương gia kia. Phía sau đi theo hắn là một số thị vệ cầm vũ khí, đám thị vệ này đều là người thường. Hắn cười lạnh nhìn vị Vương Gia này nói:
-Ngươi là Vương Gia? Chúng ta muốn rời thành, người của ngươi cản đường ta, muốn động thủ với ta nên ta giúp hắn giải thoát.
-Tiện dân, đừng nghĩ rằng mình có chút phép thuật là làm càng. Đây là Thiên Long Thành, ta là Vương Gia. Ta không cho các ngươi thông qua, thì không ai được đi qua. Thả người của ta, nếu không các ngươi ch.ết.
Nhất Thành thở dài, đúng là đám thế gia thật phiền phức. Có chút quyền lực lại không xem ai ra gì. Hắn nhìn xuống tên pháp sư nằm dưới chân hấp hối, rồi nhìn tên Vương Gia kia cười lạnh nói:
-Thả người sao? Vương gia Sao? Thú vị, thú vị.
Lúc nói hai chữ thú vị, Nhất Thành đá tên pháp sư đang thoi thóp bay về hướng tên Vương Gia kia, lực đá cực mạnh, tên kia vừa ‘hự’ lên một tiếng liền im bặt bay đi.
-Ngươi dám, muốn ch.ết.
Ba tên pháp sư đi theo bên người tên Vương gia quát lớn. Không chậm trễ, tên pháp sư mang theo cự kiếm nhanh chóng di chuyển đến chắn trước mặt Vương Gia, đón lấy thi thể đang bay đến.
-Ầm
Tên chiến sĩ kia không dùng phép thuật, đón đỡ thì bị bật lùi hai bước mới đứng vững. Hắn ngẩng đầu nhìn chầm chầm Nhất Thành, trong lòng trầm xuống. Với sức mạnh thân thể của hắn, thế mà bị lực chấn bật lùi. Phải biết không có nhiều người có thể làm được điều này. Càng đáng sợ hơn, người trước mặt còn rất trẻ. Hắn Trầm giọng hỏi:
-Ngươi là ai?
-Ta là ai? Ta chỉ là tiện dân trong mắt các ngươi. Sao vậy? Sợ hãi lo lắng thế lực sau lưng ta?
Nhất Thành cười lạnh trả lời. Vừa rồi, hắn đã tung hết sức đá bay tên kia, nhưng tên vác kiếm lại có thể đỡ được dễ dàng. Trong lòng trầm xuống nhắc nhở đám người Tuyết Nhạn bên cạnh:
-Cẩn thận, mấy tên pháp sư này rất mạnh.
Đám pháp sư tự do ở xa xa theo Nhất Thành đến đây quan sát thấy chuyện bên này không ổn, cũng chuẩn bị chiến đấu. Bọn họ dù sao theo Nhất Thành mà đến, hơn nữa có vẻ tên Vương Gia kia không muốn bọn hắn sống mà rời đi thành này.
-Ta là Vương Gia của Thiên Long Quốc, các ngươi là ai mau khai tên, nếu không thì…
Nhất Thành cũng không muốn nghe nữa, cắt ngang:
-Thì thế nào, nhìn quanh ngươi đi? Còn Thiên Long Quốc sao? Ha..ha..ha… Nói đi, ngươi có liên quan gì đến chuyện này? Vì sao không cho chúng ta tiếp cận cổng thành?
Vương Gia liền biến sắc, trong lòng hắn có ma, vừa nghe vậy tưởng rằng Nhất Thành biết chuyện gì đó. Nếu chuyện này mà lộ ra ngoài thì chỉ có ch.ết. Hắn trợn mắt quát:
-Giết bọn chúng.
Ba tên pháp sư liền xuất ra Magic Plate, không ngờ tất cả đều là Re ký hiệu ngọn lửa, tất cả đều là đỉnh phong Red Plate ngang bằng với Bạch Tư Thường. Lúc nảy, bọn chúng phân ra trái phải đứng bao vây đám Nhất Thành, trước mặt giờ này là vị Vương Gia và chiến sĩ pháp sư. Nhất Thành thấy tình hình không ổn, hắn hét lớn:
-Cẩn thận!
-Hoả Quyền
-Phong Nhận
Hai tên pháp sư ra tay rất nhanh. Tấn công từ hai bên cánh đánh tới bọn hắn. Đúng lúc này, Mập Mạp và Tuyết Dung cũng triệu hồi Magic Plate của mình.
-Băng Thuẫn
-Thổ Thuẫn
-Bốp, bốp, va chạm vang lên, băng thuẫn cùng thổ thuẫn bị đánh nát vụn. Hoả cùng phong phép thuật bị giảm đi nhưng vẫn đánh trúng Mập Mạp và Tuyết Dung. Hai người bị đánh trúng bật lùi liên tục. Nhất Thành cùng Lan vội vàng đỡ bọn hắn đứng vẫn. Mập Mạp vừa rồi chống đỡ một kích của phong nhận. Phép thuật hắn còn thấp không chịu nổi một đòn này, giờ hai tay đã phế, trên tay mập mạp có mấy vết thương như dao cắt. Máu túa ra liên tục. Tuyết Dung đỡ hỏa quyền cũng không tốt hơn, dù là băng khắc hỏa nhưng Tuyết Dung mới chỉ cấp bật Rm sơ cấp. Hai tay nàng đã bị phỏng, thậm chí các đầu ngón tay đã bị cháy đen.