Chương 59: Mười hơi thở, Cút!
Chưởng 59: Mười hơi thở, Cút!
Trước cổng thành,
Một thanh niên lúc này đang tìm kiếm khắp nơi trên đất thứ gì đó, tên này chính là người mang hai cây thương lúc trước cho Nhất Thành, hắn đang chạy quanh tìm kiếm cây khác cho Nhất Thành, nhưng có vẻ tất cả thương đã được mọi người lấy đi hết. Không ngờ hắn thấy một cặp chuỳ cực lớn. Vội vàng tiến tới nhấc lên, nhưng quá năng, thành ra hắn phải dùng hai tay kéo lê một thanh chùy trên đất về phía Nhất Thành. Tiếng kéo lê cọt kẹt trên nền gạch vỡ nát làm mọi người chú ý tới hắn. Hắn đến bên cạnh Nhất Thành thì nói:
-Ta không tìm thấy cây thương nào cả. Ngươi dùng tạm cây chùy này vậy. Còn một thanh nữa, nếu cần tí nữa ta kéo đến.
Nhất Thành liếc tên này một cái, rồi vỗ vỗ vai y cười nói:
-Cám ơn! Tí nữa cần ta sẽ nói.
Cả đám người ở đây trong lòng mắng thầm tên thanh niên kia không thôi - Tên tòng phạm đáng ch.ết!
Mà càng làm bọn hắn sợ hãi hơn là Nhất Thành chỉ dùng một tay lại có thể nhất chiếc chuỳ kia lên. Thậm chí bọn hắn cảm thấy tên này không tốn một tí sức nào để nhấc nó lên. Nghĩ đến việc tên xui xẻo nào bị thanh chùy kia nện trúng thì cả đám người rùng mình một cái.
Nhất Thành nhìn giáo sư Tiểu Bưu nói:
-Giáo sư, dù sao bọn họ cũng là người Thiên Long Thành. Không thể để họ theo người Pháp Tông rời đi được. Nếu ai cũng như họ, sau này thư viện sẽ không còn chỗ đứng. Với lại họ toàn là quý tộc của Thiên Long Thành, dù chúng ta giải quyết được việc ở đây, sau này Thiên Long Thành cũng không thuộc về quản lý của Thư viện khi tất cả quý tộc đứng về phía Pháp Tông. Mà đã có một lần tất sẽ có lần thứ hai, nếu thư viện cứ nhịn, sau này thư viện sẽ không còn đất dung thân.
Nghe Nhất Thành nói, mọi người mới hiểu vì sao hắn lại muốn giữ những người này lại đây. Có thể việc này nhìn như đơn giản nhưng chỉ cần quyết định sai, sau này thư viện sẽ gặp rắc rối lớn. Tiểu Bưu lăm vào trằm mặt, hắn chưa từng nghĩ đến việc này. Nếu cứ như theo lời Nhất Thành nói, thư viện sẽ gặp nguy cơ chưa từng có.
Lão nhìn Nhất Thành rồi nói:
-Ta thật sự chưa nghĩ đến điều này. Không nghĩ ra ngươi đột nhiên lại thông minh như vậy?
Nhất Thành chả quan tâm lời khen, cười trừ cho qua. Khen vậy khác gì mắng hắn lúc trước ngu. Bên kia, tên Trưởng Lão Pháp Tông mặt mày âm trầm, trong lòng sát khí đối với Nhất Thành càng thêm đại thịnh. Tên đệ tử thư viện này càng lúc càng khơi lên sát ý của hắn. Có thể mấy cái hành động nhỏ này của bọn hắn, lại bị tên tiểu tử này nhìn ra.
Lão lùn quay sang nói với tên trưởng lão pháp tông:
-Ngươi cũng nghe được rồi chứ? Có thể cút. Đừng nghĩ ta không biết ngươi đang nghĩ cái gì? Nếu dám đụng đến đệ tử ta, các người dù là ai cũng sẽ phải ch.ết.
-Ngươi đang uy hϊế͙p͙ ta?
-Ha...ha...ha... không phải uy hϊế͙p͙ mà ta thật sự muốn giết sạch các ngươi. Việc các ngươi nhắm vào thư viện mấy năm nay còn ít sao? Cái gì cũng có giới hạn của nó, đừng tưởng chúng ta không nói là các ngươi không xem ai ra gì. Đừng để đến lúc chúng ta nổi giận trở mặt thành thù.
Tiểu Bưu cười lớn, pháp lực của lão kéo lên, trên tay phải của lão xuất hiện một Magic Plate màu bạt. Nó đang xoay tròn mãnh liệt, trên đó ngoài những ký hiệu phức tạp ra còn có năm ngôi sao hiện diện rõ ràng. Chúng đại diện cho cảnh giới Silver Plate Bắc Miện.
Lúc này, những pháp sư ở đây hiểu rõ một điều. Người lùn này mới chính là kẻ mạnh nhất ở đây. Pháp lực của lão kéo lên đến cực điểm, đè ép về phía người Pháp Tông. Xuất ra Magic Plate, đại diện cho việc lão chuẩn bị xuất thủ. Tiêu Bưu lạnh lùng nói:
-Ta đã cho các ngươi mười hơi thở, có vẻ như ngươi không xem lời nói ta ra gì nhỉ?
Tên Trưởng Lão Pháp Tông biến sắc, hắn thắp hơn người này đến hai cảnh giới lớn ở Silver Plate. Giờ mà hứng chịu nộ hỏa của lão lùn này, chắc chắn bọn hắn sẽ không sống sót rời đi.
Không nghĩ nhiều, Pháp Tông trưởng lão lao vút về phía Triều Dương và Tống Ngôn, túm lấy bọn hắn lôi đi với tốc độ nhanh nhất có thể. Chỉ mới mấy hơi thở, lão đã thoát ra trăm trượng bên ngoài chạy đi.
Đám người quý tộc và pháp sư tự do ở lại thì nhăn nhó không thôi. Lúc nảy có người pháp tông chống lưng nên hô to gọi nhỏ trước mặt người thư viện nhưng giờ thì xong rồi. Với lại, còn phải đối mặt với một tên sát thần, giết người không cần lý do cũng như chẳng quan tâm đến pháp tắc của Liên Minh Chính Đạo đưa ra.
Nhất Thành nhìn trưởng lão pháp Tông mang theo hai người mà tốc độ lại cực nhanh. Có thể thấy phong phép thuật của lão này cực kỳ mạnh mẽ. Nhất Thành càng lúc càng hứng thú với phép thuật cấp cao. Không gian phép thuật chỉ phụ trợ cho chiến đấu, chứ không phải dùng để gây sát thương. Hắn vừa lĩnh ngộ thêm một loại từ cắm chế đó là không gian phản chấn. Loại phép thuật không gian này rất phù hợp cho phòng thủ. Không khác gì một cái khiên cả, loại phép thuật khác đánh vào sẽ có lực phản chấn tùy theo lực đánh mà phản ngược trở lại. Còn lần hắn dùng phép thuật máu để chiến đấu, lúc đó hắn nửa tỉnh nữa mơ nên cảm giác không được tốt lắm.
-Nhất Thành, ngươi nghĩ nên làm gì với đám người quý tộc này. Chẳng lẽ giết hết?
Mập Mạp đến bên cạnh huynh huynh vai Nhất Thành hỏi. Mặt hiện lên vẻ khó sử, có lo lắng có buồn phiền. Nhưng đáp lại câu hỏi của Mập Mạp là đôi mắt trợn tròn của Nhất Thành:
-Mập mạp, ngươi nghĩ cái quái gì thế?
Bên Kia, Như Như cũng nhíu mày hỏi Tiểu Bưu lão sư:
-Giáo sư, bọn họ lúc nảy đầu nhập vào dưới trướng Pháp Tông lời lẽ thô tục với thư viện nhưng dù sao cũng là người bình thường. Ngài định xử lý thế nào bọn họ?
Tiểu Bưu chưa tính đến chuyện này, giết hết thì không thể được. Mà thả đi cũng không xong. Lão nghĩ lui nghĩ tới không tìm được cách nào đành nhìn sang Nhất Thành nói:
-Nhóc con, giữ lại bọn họ là chủ ý của ngươi, ngươi giải quyết đi.
Nhất Thành xanh mặt, lão này thật là? Có việc khó thì đùn đẩy cho người khác. Hắn giữ lại đám người này một phần chỉ là vì thư viện thôi, phần còn lại là do hiếu kỳ về chuyện Thiên Long Thành này. Có thể thấy, đám người Pháp Tông đã cho người xâm nhập các thế gia gia tộc trong Thiên Long Thành này từ lâu, nếu không thì không cần giữ đám quý tộc này sống làm gì.
-Mập Mạp giúp ta một việc, bảo với Mộc tiền bối cử người canh gác bọn hắn. Đừng để đi lại lung tung, còn về tên nào muốn chạy, bảo hắn chạy xa một chút nếu bị ta bắt lại, hắn sẽ là thức ăn cho đám Thi Quái. Luôn tiện, nhốt riêng người Thái Gia với đám người kia. Đặc biệt canh giữ cẩn thận Thái Gia Gia Chủ cùng với con của hắn. Tí nữa xong việc bên này ta sẽ gặp bọn họ.
Nhất Thành dừng lại một lúc thì nhớ ra điều gì nói tiếp:
-Ngươi bảo Mộc Tiền bối sai người chôn cất hai cái xác kia. Với lại hỏi xem bọn họ có người thân không?
Mập Mạp khó hiểu hỏi:
-Ngươi hỏi người thân bọn họ làm gì?
-Không có gì! Nhổ cỏ là phải nhổ tận gốc, tránh chúng mọc lại đó mà.
Mập mạp rùng mình một cái, tên này ác. Phải nói hắn là ác ma, giết người xong còn muốn diệt hết người có liên quan. Tránh phiền phức sau này. Tên nào đắc tội với tên này thì thật xui xẻo. Mập Mạp rời đi thì Nhất Thành quay sang hỏi Tiểu Bưu lão sư:
-Sao giáo sư lại đến đây?
Lão cười nói:
-Nghe các ngươi gặp chuyện nên ta đi cùng lúc với phó viện trưởng.Ta đang cũng mấy người khác ngăn cản các thế lực bên ngoài áp sát thành Thiên Long. Thấy cấm chế rung động nên qua xem sao thì gặp Mập Mạp. Các ngươi thật là xui xẻo, bài kiểm tr.a đầu tiên mà cũng gặp chuyện hiếm thấy thế này rồi. Mà ngươi không sao chứ? Mập Mạp có nói qua chuyện của ngươi cho ta biết.
Nhất Thành cười hì hì rồi hỏi:
-Đa tạ lão sư quan tâm. Ta không sao cả. Chỉ có cảnh giới rớt xuống chứ thể chất ta vẫn bình thường. Àh mà việc quan trọng ta muốn hỏi là ngài có biết ở ba cổng thành còn lại có người của thư viện không?
Lão lắc đầu nói:
-Không có, chúng ta phải ngăn cản các thế lực bên ngoài nên không thể phân tâm được. Giờ đang giằng co nên ta mới rảnh tay sang đây. Các giáo sư và học viên khác của thư viện đang canh chừng bọn họ. Theo thư viện tìm hiểu thì ba cổng thành bên kia cũng có người sống sót nhưng không ai mở được cấm chế như ngươi nên tình hình có vẻ cực kỳ căng thẳng.
Nhất Thành ngẳm nghĩ một chút rồi trầm mặt hỏi:
-Nếu ta phá cấm chế này? Thả tất cả quái dị trong thành ra ngoài. Lão sư nghỉ các giáo sư và sư huynh sư tỷ bên ngoài có thể tiêu diệt hết bọn chúng không.