Chương 63: Giao Tranh 1
Đợt đầu tiên Thi quái đã xong đến cổng thành, Nhất Thành trong tay cự chuỳ lớn vung vẩy. Hắn không biết chuỳ kỷ nhưng có sức thì cứ nện về phía Thi Quái đang xong đến là xong. Thi Quái dù đông nhưng mỗi lần hắn vung cự chuỳ trong tay, bọn chúng không bị đánh nát cũng dội ngược lui ra sau.Tiếng nhắc nhở của Trí Tuệ Thẻ liên tục vang lên trong đầu hắn :
-Vật chất điểm +1
-Vật chất điểm +1
….
Trong đầu hắn vang lên tiến thông báo liên hồi, hắn bảo Trí Tuệ Thẻ dừng lại thông báo nếu không thì hắn cũng khùng mất. Nhất Thành càng chém giết càng hăng, hai thanh chùy lớn hết vung lại nện. Đánh bay tất cả quái dị xong đến Phía hắn, cổng thành giờ chỉ mình hắn chặn Thi Quái, phía ngoài thành, Mộc Nhân và đám pháp sư tự do há hốc mồm. Thật sự quá kinh dị, bọn hắn chưa thấy con người nào có thể lực lớn như tên này. Đôi chuỳ kia thuộc về tên đội trưởng Thị Vệ của Vương Gia, người mang thần lực, tiếc là tên kia không có thiên tú phép thuật. Mộc Nhân từng thấy tên kia sử dụng cặp chuỳ này, vung nhiều lắm cũng khoản hai chục lần thì kiệt sức rồi. Chuỳ này ít nhất cũng mấy trăm cân mà Nhất Thành lại dùng nhẹ nhàng như không.
-Cút
Nhất Thành bỗng nhiên nghe thấy tiếng quát lớn của Tiểu Bưu, sóng âm làm lỗ tai hắn lùng bùng đau nhức.
-------------------------
Trở lại với Tiểu Bưu lão sư, tên biến dị Tử Quái vừa gào to ra lệnh Thi Quái tấn công về phía cổng thành thì nó cũng hướng về phía Tiểu Bưu công kích. Cả người bóc cháy năng lượng hắc ám, hai mắt đỏ ngầu cực kỳ ma quái. Tốc độ cực nhanh, chỉ một vài hơi thở đã đến trước người Tiểu Bưu. Tay phải hội tụ hắc khí chộp về phía đầu lão.
Tiểu Bưu sắc mặt hờ hững, hắn vung kiếm hướng tay của biến dị Tử Quái vỗ tới.
Keng một tiếng, Kiếm của lão tràn ra một trận hàn khí, tay phải của biến dị Tử Quái nháy mắt hiện lên một tầng xanh thẳm băng sương. Biến dị Tử Quái nhận thấy có uy hϊế͙p͙, nó phát ra chói tai tiếng cú vọ âm thanh, tay trái biến thành huyết ảnh hướng Tiểu Bưu đánh tới.
-Cút!
Tiểu Bưu hướng đánh tới biến dị Tử Quái hét lớn một tiếng, tiếng quát như sấm đình cuồn cuộn, xung quanh tràn lên từng tầng bụi đất, Nhất Thanh chắn ở cổng thành phía xa cũng cảm thấy màng nhĩ mình đau nhức.
Mà cái kia chính diện tấn công tới biến dị Tử Quái thì bị tiếng quát làm cho sững người.
Tiểu Bưu nhân cơ hội này lại liên tục chém ra mấy kiếm, nhanh chóng hướng về biến dị Tử Quái tấn công. Biến dị Tử Quái sực tỉnh, liền dùng hai tay đón đỡ. Hai cánh tay của nó bị đánh trúng, nháy mắt biến thành một khối băng, thậm chí hắc khí cũng bị băng sương ngưng kết.
-Phá!
Tiểu Bưu hai mắt ngưng lại, chém ra một kiếm về phía hai cánh tay đang đóng băng của biến dị Tử Quái.
Vụt, một tiếng xé gió vang lên, biến dị Tử Quái nhanh chóng lùi lại phía sau, lách sang trái tránh thoát kiếm vừa rồi.
-Gào
Biến dị Tử Quái dừng lại, hai mắt màu đỏ máu sáng rực, hắc khí ngun ngút bùng cháy. Băng ở hai cánh tay vỡ vụ. Nó gào lên một tiếng, điên cuồng nhào về phía Tiểu Bưu.
Tiểu Bưu không hề sợ hãi nghênh đón tiếp lấy.
Một người một quái dị mỗi lần va chạm đều khiến cho từng vòng từng vòng bụi đất phóng lên tận trời cao nổ tung, tản ra rơi xuống bốn phía, nơi giao thủ giờ đây bị bụi mù như biến thành sương bao phủ dày đặc, người ở xa nhìn vào chỉ còn lờ mờ hai bóng dáng va chạm lẫn nhau.
Một người một quái dị giao thủ động tác càng lúc càng nhanh, thân ảnh đều trở nên bắt đầu mơ hồ, không ngừng có tiếng oanh minh truyền đến.
Ở trong mắt người ngoài, chỉ có thể nhìn thấy hai đạo màu sắc khác nhau bóng mờ, mơ hồ tại tản mát trong sương bụi giao thủ. Một người một quái di thực lực đều vượt xa khỏi tưởng tượng của người ở đây.
Không biết qua bao nhiêu lần giao thủ, trong bụi mù truyền đến tiếng hét lớn của Tiểu Bưu, Silver Plate của lão xuất hiện trên không, năng lượng phép thuật hùng hồn từ Silver Plate truyền ra. Trên thân kiếm của lão xanh trắng khí vụ bừng bừng, liên tục đánh ra mấy chục kiếm, cái kia đầy trời bụi đất bị gió cuốn tan đi, kiếm ảnh từ kiếm của lão ngưng kết thành Hàn băng kiếm ảnh hướng biến dị Tử quái mang theo sự sắc bén tấn công đến.
Phanh phanh phanh!
Biến dị Tử Quái nhanh chóng tránh né, đón đở nhưng cũng bị ba thanh Hàn băng kiếm ảnh đánh trúng, cắm vào cơ thể, vô số hắc thủy trào ra từ vết thương. Thân thể biến dị Tử Quái bắt đầu đóng băng nhanh chóng, dù mắt thường cũng có thể thấy rõ.
Biến dị Tử quái hướng về mặt đất ngã xuống, bụi đất lại được thổi lên một lần nữa.
Tiểu Bưu sắc mặt lạnh lùng, tay phải bắt ấn, Silver Plate của lão theo trên thân xuất ra một ngọn lửa, hướng phía Biến dị Tử quái mà đi, trên mặt đất Biến dị Tử quái xùy một tiếng bắt đầu bốc cháy rừng rực, tản mát ra trận trận khói đen.
Lão thu lại kiếm cùng Silver Plate của mình, lão tuy lùn nhưng khí tức lúc này trầm ổn như vực sâu, tựa hồ vừa rồi cuộc chiến đấu kia đối với hắn không có bất kỳ cái gì ảnh hưởng. Lão thở dài lẩm bẩm:
-May mắn tên này mới biến thành biến dị Tử Quái không lâu, nếu không sợ rằng dù mình hao tổn hơn phân nữa năng lượng phép thuật cũng gặp khó khăn tiêu diệt nó.
---------------------------------------
Phía Như Như và Lưu Bá Nhân,
Tiếng hú dài của tên biến dị Tử Quái lại không kích động hai tên quái dị Nhân phía trước. Cặp song sinh quái dị vẫn nhìn chằm chằm vào Như Như và Lưu Bá Nhân. Bỗng nhiên trên mặt chúng nở một nụ cười man rợ, trong miệng máu đen ngồm ngồm chảy dài bên mép, hai cánh tay như hai nhánh tre từ từ kéo dài ra. Sau mấy hô hấp, dưới mặt đất đã có thêm hai cánh tay dài đến năm sáu mét uống lượng trơn tuột như rắn. Các ngón tay thì trở nên nhọn hoắc, hắc khí bao phủ từ vai đến ngón tay làm chúng trở nên đen nhẳng, cực kỳ quỷ dị. Hắc khí từ trên người hai tên song sinh quái dị bốc lên ngùn ngụt. Cặp mắt của chúng bắn ra những tia sáng đen.
Như Như và Lưu Bá Nhân mặt mày âm trầm, liếc nhìn nhau. Lưu Bá Nhân nói:
-Hai tên Hắc Quái đỉnh phỏng. Nàng hãy Cẩn thận, không thể dùng cảnh giới để phân chia chiến lực của chúng được.
Như Như gật đầu:
-Ta biết điều đó! Ngươi cũng phải cẩn thận.
Trên tay Như Như xuất hiện một lưỡi hái tử thần, Lư Bá Nhân thì năm sáu chục tắm phù lục lượn lờ quanh thân. Đúng lúc này, bốn cánh tay của hai tên Hắc Quái lao vụt về phía hai người. Một tên song sinh quái dị dùng hai tay như cây roi, sắc bén quất về phía Lưu Bá Nhân. Tên còn lại thì hai tay như một cây thương hướng về phía Như Như tấn công đến. Điều đáng chú ý là tốc độ của bọn chúng cũng cực nhanh, tấn công lại rất chuẩn sát.
-Phong phù lục, Tốc Độ!
Lưu Bá Nhân quát lớn, một tấm phù được đánh vào hai chân của hắn. Tốc độ của hắn tăng lên gấp mấy chục lần, tránh né hai tay của Hắc Quái đánh tới. Hai tay Hắc Quái cực kỳ mềm mại uyển chuyển thay đổi phương hướng tấn công liên tục về phía Lưu Bá Nhân. Lưu Bá Nhân phải nhanh chóng dịch chuyển sang trái phải tránh đi các ngón tay nhọn hoắt bốc lên hắc khí của Hắc Quái. Trong lúc tránh né, tay của hắn liên tục kết ấn. Kết ấn vừa xong Lưu Bá Nhân liền nhảy lùi phía sau quát lớn:
-Đao phong!
Năm sáu thanh đao phong hướng về lợi trảo của Hắc Quái công tới. Nhưng lợi trảo của Hắc Quái rất cường hãn, những đao phong kia chỉ có thể ở trên trảo của Hắc Quái lưu lại nhàn nhạt vết máu đen.