Chương 69: Những đôi mắt dưới tán cây
Trong thành,
Nhất Thành nở nụ cười nhìn Mập Mạp đáng đứng ngoài thành. Thấy vị lão sư kia đã tóm được Bạch Tư Thường thì thở dài. Hắn nhếch miệng cười rồi lẩm bẩm:
-Tiếp theo sẽ là gì đây?
Sương mù hắc khí dày đặc từ từ nuốt chửng hắn. Hắc khí tản ra che đi tất cả ánh sáng vốn có, Nhất Thành vừa chớp mắt thì khung cảnh trước mắt hắn đã thay đổi.
Thay vào ánh sáng bình thường là một ánh trăng đỏ treo trên cao! Đúng vậy là ánh trăng đỏ, không phải giả tạo mà là thật sự mặt trăng đỏ. Hắc khí dày đặc bao phủ khắp không gian trong thành. Nhất thành thậm chí giơ tay Nhấc chân cũng có thể khuấy động lên hắc khí. Có điều kỳ lạ, hắc khí này lại không thể che đậy ánh trăng đỏ trên kia.
Nhất thành nghĩ mình sẽ bị hắc khí này nuốt chửng mà ch.ết nhưng không phải vậy, hắn không có cảm giác gì lạ cả. Mà còn thích không khí hắc ám trong thành này.
Trong thành giờ đây đã biến đổi hoàn toàn. Nhà cửa vẫn vậy nhưng đã có thêm cây cối um tùm bao quanh. Thậm chí có một số đại thụ to lớn, đâm xuyên qua chúng mà xuất hiện trước mắt Nhất thành. Cũng chính vì những đại thụ che trời này nên cho dù có ánh trăng đỏ cũng không đủ phát sáng để xuyên qua những tán lá cây um tùm kia. Dưới những tán cây kia là những vùng hắc ám thật sự, không có một chút ánh sáng nào có thể chiếu vào trong đó, có lúc đại thụ cao lớn đến mức táng cây của chúng tạo ra một vùng lớn hắc ám. Còn cái cây lớn nhất ở trung tâm thành, Nhất Thành giờ này chả còn thấy gì ngoài một vùng hắc ám. Ngay đúng lúc này, hắn rùng mình quay ngoắt đầu nhìn chầm chầm vào bóng tối dưới những tán cây kia.
Nhất thành cảm nhận thấy dưới những bóng cây có những đôi mắt đang âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của hắn. Trong thành bây giờ cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ. Cảm nhận thấy có những đôi mắt đang nhìn mình, cả sống lưng hắn lạnh toát. Nhất Thành rùng mình một cái, thật sự quá ám ảnh, nếu giờ mà có bất cứ thứ gì nhảy ra từ dưới bóng cây hắc ám kia, hắn sẽ ngất tại chỗ cho xem!
Hắn lùi lại mấy bước, quyết định trước hết cách xa hắc ám dưới tán cây. Nhất Thành đi đến gần quan sát vách ngăn giữa bên trong và bên ngoài cổng thành. Vách ngăn này không biết hình thành như thế nào nhưng chúng xuất hiện cùng hắc ám sương mù. Hắn từ từ cảm nhận vách ngăn này, không có bất cứ lực phản chấn nào như cấm chế. Vách ngăn này lại là thật chất, cực kỳ cứng rắn, khổng thể đánh vỡ. Thậm chí Nhất Thành đã thử truyền năng lượng khởi nguyên vào nhưng không có một cảm nhận nào cả.
Hắn lâm vào trầm ngâm rồi câu thông với Trí Tuệ Thẻ:
-Trí Tuệ Thẻ, đây là gì?
-Túc chủ, đó không phải là cắm chế mà là vách ngăn trùng điệp thế giới. Loại này vách ngăn thì không phải ai cũng có thể thông qua. Với thực lực bây giờ của túc chủ thì... thôi bỏ đi, không cần nghĩ đến.
Nhất thành khó hiểu, hỏi tiếp:
-Cái gì là trùng điệp thế giới? Cái gì là vách ngăn?
-Đúng vậy! Trùng điệp thế giới, chính là một thế giới đè lên một thế giới khác. Mà trong thành này không phải là thế giới đè lên một thế giới mà chỉ là một khu vực nhỏ của hai thế giới. Vì sao xảy ra thì có nhiều nguyên nhân nhưng ở đây là do một người hay nhóm người nào đó dùng phép thuật để triệu hồi kêu gọi thế giới khác đến đây. Ví dụ cho dễ hiểu, phép thuật triệu hồi trong Nghệ Thuật Hắc Ám của túc chủ. Người thi thuật có thể gọi một người, vật, etc. từ một thế giới khác đến thế giới này. Nhưng để thi triển phép thuật đó, cần túc chủ hiến tế. Mà người thì phép trong thành này lại hiến tế máu và linh hồn của mấy chục vạn người để gọi một khu vực của một thế giới khác đến đây chứ không phải là mở cổng không gian bình thường như phép thuật triệu hồi.
Trí tuệ thẻ dừng một chút rồi nói tiếp:
-Vách ngăn này không phải cấm chế thấp kém lúc trước mà túc chủ có thể lĩnh ngộ và xuyên qua. Nó là một thực chất hoá, chỉ có đánh thông hoặc dùng một số cách đặc biệt mới rời khỏi được.
Nhất thành đã hiểu rõ nhưng một vấn đề quan trọng hiện lên trong đầu hắn, hắn trở nên lo lắng hỏi:
-Nếu không có cách phá giải thì chúng ta sẽ bị nhốt ở đây cả đời sao?
Trí tuệ thẻ lại cười Nói:
-Ha..ha.. không đâu! Túc chủ chậm tiêu rồi, nếu đã là một loại phép thuật triệu hồi thì dù có mạnh đến đâu cũng đều có giới hạn! Giới hạn về không gian và thời gian! Nghĩa là sẽ đến lúc phép thuật triệu hồi kết thúc, không gian thế giới sẽ trở lại bình thường. Ta có thể nói cho túc chủ biết một bí mật, dù là tồn tại mạnh nhất cũng không làm được để cho một thế giới thay đổi vị trí Vĩnh viễn. Điều đó trái ngược với quy tắc vũ trụ! Mà đã chạm đến quy tắc của vũ trụ thì tên đó đảm bảo không sống đến mấy giây sau đó!
Nhất Thành thở ra một hơi nhẹ nhõm. Hắn cứ nghĩ mình sẽ bị nhốt ở đây mãi mãi nhưng không phải vậy là tốt rồi! Đúng lúc này thì hắn bị Trí Tuệ Thẻ dội cho một gáo nước lạnh.
-Đừng thả lỏng quá sớm, túc chủ bây giờ phải sống sót đến lúc trở lại bình thường rồi hẳn hay! Túc chủ có thấy ánh trăng đỏ máu trên kia không. Ta đoán đó là con mắt của một tên quái dị nào đó cực mạnh ch.ết đi để lại. Nếu thế thì không gian này chủ yếu thuộc về quái dị. Chỉ cần sai một bước, túc chủ sẽ mất mạng ngay.
Nhất thành nhìn lên ánh trăng đỏ thì trợn mắt há hốc mồm. Trong lòng mắng thầm không thôi: -Mẹ nó chứ! Ánh trăng đó to như thế mà chỉ là một con mắt, thế tên kia to lớn đến bao nhiêu?
Hắn quyết định ở yên một chỗ không đi đâu cả. Chỉ có đứng yên đây mới có thể sống sót. Nhưng chỉ mới nghĩ đến đây thì tiếng Trí Tuệ Thẻ lại vang lên lần nữa làm hắn chạy trối ch.ết!
-Túc chủ nhanh chóng rời khỏi nơi này. Trong đám hắc ám dưới tán cây kia đang tụ tập quái dị. Chúng đang liếc mắt nhìn chằm chằm túc chủ, chỉ chờ đợi cơ hội tấn công mà thôi! Mà nếu đám tấn công túc chủ chắc chắn không phải quái dị cấp thấp. Ít nhất cũng phải cấp bật Hắc Quái hoặc Tử Quái trở lên. Thậm chí còn có Lệ Quỷ hoặc Ác Quỷ!
Nghe xong thì Nhất Thành mắng thầm -cái đ..t! Sau đó liền lao đầu chạy. Một tên Hắc Quái hoặc Tử Quái, thậm chí Lệ Quỷ hoặc Ác Quỷ thì hắn còn dám chơi lớn! Đánh một trận thử nghiệm tất cả chức năng của Âm Dương Thể. Nhưng giờ là một đám Quái dị cấp trung thì thôi, chạy cho chắc, nếu không mỗi tên phun một ngụm nước bọt hắn cũng ch.ết chìm.
Nhất Thành áp sát mép tường thành nơi mà ánh trăng đỏ chiếu đến mà hướng phía đông thành chạy đi, hắn cảm thấy dưới những tán cây không có ánh trăng đỏ kia cực kỳ nguy hiểm. Như có một đám quái vật mở miệng chờ sẵn, kêu gọi, chờ đợi hắn xông vào thì liền xé xác hắn.
Càng di chuyển trong hắc ám, Nhất Thành càng cảm thấy bất an, và có một cảm giác kỳ quái trong lòng.
Bóng đêm lúc này tràn ngập khí tức biến hoá kỳ lạ, trên vách tường thành lâu lâu còn hắc lên một vài hình ảnh mơ hồ nhìn thấy được một vài bức tranh vẽ, kết nối lại một chỗ. Dường như muốn nói tới bí mật cổ xưa nào đó.
Nhất Thành cảm thấy không gian xung quanh hắn khắp nơi đều tràn ngập khí tức âm trầm và kinh khủng, hắc khí và còn có tử khí rất nặng. Nhất thành nhíu nhíu mày, nơi hắn hướng đến tuyệt đối không phải là vùng đất tốt lành gì.
-vèo
Một tiếng xé gió truyền đến, Nhất Thành hai tai rung lên một cái. Hắn không giảm tốc độ mà tăng tốc nhanh hơn, vận dụng năng lượng phép thuật vào hai chân, búng người lên cao, đạp đi vài bước trên trường thành thẳng đứng, sau đó xoay một vòng tròn trên không rồi đáp xuống đất như một siêu anh hùng.
Trí Tuệ Thẻ vẫn chưa ngắt kết nối với linh giác của Nhất Thành nên thấy hết thảy tất cả hành động của tên này. Đành thở dài, tỏ vẻ rất bất lực nói:
-Thích chơi trội! Tiếc là không có khán giả.