Chương 29: Phần 4: ng khói - ng khói
Phong Hoa bước trong cánh đồng hoang vắng. Nền đất nứt nẻ, những mảnh vụn màu đen trôi nổi trên trời, giống như bông tuyết.
Cậu đứng ở điểm cuối của thế giới, gió lạnh gào thét, dưới vách đá là vực thẳm, phía xa xa đen kịt.
—— Đây là đâu? Bây giờ là ngày mấy tháng mấy? Sao mình lại ở đây?
Cách đó không xa, có một quầy báo bỏ hoang.
Phong Hoa đi đến, tiện tay cầm một tờ báo rách nát lên, bên trên viết: Ngày 20 tháng 12 năm 2241.
Bất ngờ, đầu cậu choáng váng, lỗ tai ong ong… À, nghe thấy tiếng chuông.
Coong, coong, coong, coong.
Phong Hoa loạng choạng chạy khỏi quầy báo, thở gấp.
Tiếng đùa giỡn vui vẻ của trẻ con vang lên, tựa tiếng chuông bạc.
Bọn trẻ khiêu vũ trên cây thánh giá, chúng cười, ồn ào, nhảy, nhảy.
Không hề báo trước, bọn chúng bỗng nhiên nhìn Phong Hoa chòng chọc ——
Là từng đôi mắt thăm dò, từng đôi mắt cười cợt trên nỗi đau, từng đôi mắt gian ác, từng đôi mắt khủng khiếp…
Tay và chân Phong Hoa nhanh chóng biến nhỏ lại, cậu đã trở thành đứa bé. Như một con mồi đáng thương, cậu điên cuồng bỏ chạy, mà bọn âm hồn khiêu vũ trên thánh giá cũng đang điên cuồng truy đuổi cậu.
Đuổi theo cậu, trên cánh đồng hoang vắng, trong màn tuyết đen.
—— Cứu mạng! Cứu lấy tôi!
Bóng trắng xuất hiện, anh ta kéo Phong Hoa bé nhỏ chạy vút đi.
Cuối cùng, tiếng cười kinh khủng cũng biến mất.
Phong Hoa nhỏ tuổi thở dốc, lau mồ hôi.
Cậu với bóng trắng cùng đi vào cánh rừng hoa hồng. Cách qua tầng sương mù trùng điệp, có thể nhìn thấy bóng dáng của tòa pháo đài.
Sâu trong cánh rừng, có một chàng trai trẻ tuổi. Làn da trắng, mái tóc xoăn đen, không thấy rõ ngoại hình. Cậu ta ngồi dựa vào gốc cây, hoa hồng trắng xung quanh khẽ lay động. Trong tay cậu ta cầm một tập tranh.
Phong Hoa bước đến chỗ cậu ta, nghe cậu ta nói: “Mệt không, ngồi nghỉ một lát đi.”
Phong Hoa nhỏ tuổi ngồi bên cạnh cậu ta, nghe cậu ta lật tập tranh, quay đầu nhìn trang vẽ sặc sỡ: “Mấy cái này là gì?”
“Là truyện cổ tích. Muốn nghe không?”
Phong Hoa nhỏ tuổi gật đầu, tiến sát lại gần chàng trai.
“Tên của truyện cổ tích là [Quái Vật và Hoàng Tử].”
Giọng chàng trai pha với hương hoa, nhẹ nhàng,
“Ngày xửa ngày xưa, có một chàng Hoàng Tử nghèo túng, yếu ớt. Một hôm nào đó, chàng nhặt được một hạt giống trong rừng rậm, chàng chôn hạt giống xuống đất, nó nhanh chóng nảy mầm đơm hoa kết trái, trong trái quả khổng lồ nào ngờ lại có một con Quái Vật.
Quái Vật rất xấu, rất đáng sợ, nhưng Quái Vật muốn có được tình yêu của Hoàng Tử.
‘Xin chàng yêu ta.’ Quái Vật nói với Hoàng Tử, ‘Ta có thể biến thành hình dáng chàng yêu, cái gì ta cũng có thể cho chàng.’
Nó thay một lớp da, trở nên đẹp đẽ, sạch sẽ; nó cho Hoàng Tử thân thể khỏe mạnh, sự giàu có và danh tiếng;
Nó để Hoàng Tử sống trong pháo đài nguy nga tráng lệ, với đông đảo thần dân.
Nhưng Hoàng Tử không yêu nó.
Hoàng Tử có một con chim hoàng yến xinh đẹp, chàng rất thích giọng hót véo von của nó.
Quái Vật gầm gừ nuốt trọn con hoàng yến, nhồm nhoàm nhồm nhoàm, ực, chim hoàng yến tội nghiệp bị nó ăn sạch.
Hoàng Tử mang về một con thỏ trắng nhỏ đáng yêu, chàng rất thích đôi mắt đỏ xinh đẹp của nó.
Quái Vật gầm gừ nuốt trọn con thỏ, nhồm nhoàm nhồm nhoàm, ực, thỏ trắng nhỏ bị nó ăn sạch.
Hoàng Tử nuôi một con chó nhỏ lanh lợi, chàng thích lòng trung thành của nó, nó vẫy đuôi bất kể mọi lúc.
Quái Vật gầm gừ nuốt trọn con chó, nhồm nhoàm nhồm nhoàm, ực, chó nhỏ bị nó nuốt sạch.
Hoàng Tử yêu Công Chúa, chàng thích giọng nói mật ngọt, đôi mắt xinh đẹp, dáng người tuyệt mỹ của nàng.
Quái Vật gầm gừ nuốt trọn Công Chúa, nhồm nhoàm nhồm nhoàm, ực, nàng Công Chúa đáng thương bị nó ăn sạch.
Chàng Hoàng Tử nổi trận lôi đình, hạ lệnh: Giết nó.
Nhưng Quái Vật quá to lớn, quá khổng lồ, không một ai giết được nó.
Hoàng Tử nhốt nó vào trong cái lồng.
Suốt 3 năm, Quái Vật nằm trong cái lồng chật hẹp.
Sau đó, vương quốc của Hoàng Tử bị chiến tranh càn quét, kẻ địch quá mức hung mãnh, quân đội của Hoàng Tử đại bại.
Quân địch bất cẩn phá vỡ cái lồng, thả Quái Vật ra.
Quái Vật giết ch.ết kẻ địch, bảo vệ chàng Hoàng Tử, thế nhưng bấy giờ chẳng còn lại gì.
‘Giờ đây, chỉ mỗi ta có khả năng ở cạnh giúp chàng. Chỉ cần chàng yêu ta, ta có thể cho chàng tất cả. Chàng có yêu ta không?’ Quái Vật hỏi.
‘Ta không thể nào yêu ngươi.’ Hoàng Tử trả lời.
Quái Vật băng qua rừng rậm, đến điểm cuối của thế giới, nó tìm đến ác ma.
‘Ta muốn có được tình yêu của Hoàng Tử, ngươi có thể giúp ta chứ?’ Nó hỏi ác ma.
Ác ma mỉm cười: ‘Ta có thể giúp ngươi đạt được, có điều, ngươi cần trả một cái giá không biết trước.’
Cuối cùng Quái Vật cũng có được tình yêu của chàng Hoàng Tử.
Ròng rã hơn 500 ngày, nó tựa như đang nằm mơ.
Mỗi ngày từ sáng đến tối, nó đều ở cạnh Hoàng Tử, hạnh phúc, vui vẻ đến nhường nào.
Nhưng, ngày 20 tháng 12 năm 2241, chàng Hoàng Tử qua đời.
Hóa ra, cái giá đánh đổi cho tình yêu chính là cái ch.ết của Hoàng Tử.
Quái Vật tuyệt vọng nuốt tất cả sinh mệnh, thiêu cháy mọi thứ.
‘Nếu tình yêu gắn liền với cái ch.ết… vậy thì, ta thà rằng không có tình yêu!’
Quái Vật thống khổ, chất chứa chấp niệm mãnh liệt đi đến cánh đồng hoang vắng.
Nó phun chim hoàng yến ra, hoàng yến bay về bầu trời, giọng hót véo von.
Nó phun con thỏ trắng nhỏ ra, thỏ nhỏ nhảy nhót trong bãi cỏ khô, chớp đôi mắt đỏ xinh đẹp.
Nó phun con chó nhỏ ra, con chó sủa gâu gâu, vẫy cái đuôi đáng yêu.
Nó phun nàng Công Chúa kiều diễm ra, nàng như vừa đánh một giấc ngủ dài, vươn vai ngáp một cái.
Nó phun hoa và cỏ, cánh bướm và chim biển, khu rừng rậm rạp, pháo đài tráng lệ…
Trong thế giới mới, nó phun chàng Hoàng Tử yêu dấu ra.
Chàng Hoàng Tử nghèo túng, yếu ớt.
Chàng nhặt được một hạt giống trong rừng rậm, chàng chôn hạt giống xuống đất, nó nhanh chóng nảy mầm đơm hoa kết trái, trong trái quả khổng lồ nào ngờ lại có một con Quái Vật.
Quái Vật rất xấu, rất đáng sợ, nhưng Quái Vật muốn có được tình yêu của Hoàng Tử.
‘Xin chàng yêu ta.’ Quái Vật nói với Hoàng Tử, ‘Ta có thể biến thành hình dáng chàng yêu, cái gì ta cũng có thể cho chàng.’
Hoàng Tử vĩnh viễn cũng sẽ không yêu nó.
Song đây chính là nguyện vọng của Quái Vật!
Dẫu cho không bao giờ được yêu, dẫu cho chỉ duy trì mối quan hệ thống khổ và oán hận.
Thì Quái Vật chỉ cần được sánh bước bên chàng Hoàng Tử là đủ rồi! Đời đời kiếp kiếp, cho đến vĩnh hằng!”
Giọng kể trầm tĩnh của chàng trai càng về sau càng kích động, cuối cùng, cậu ta quăng tập tranh, đứng bật dậy. Một con gió lớn thổi đến, mái tóc đỏ của cậu ta phất phơ, là một gương mặt hung hãn. Là Tiêu Ân.
“Chỉ cần vĩnh viễn ở bên nhau là đủ, không được yêu có xá gì, đáng sợ nhất chẳng phải là cái ch.ết ư?” Tiêu Ân nói, “Này, bác gái, bác có nghĩ thế không?”
Tần Hi Hòa mặc chiếc váy đen nghiêm cẩn đang chống cây dù trắng đứng cách đó không xa, bà gật đầu: “Xuân hạ thu đông, vòng đi vòng lại. Phong Hoa, như bây giờ là tốt lắm rồi, con lần lượt sáng tạo ra thế giới trong hồi ức, theo đuổi tình yêu vĩnh viễn không có được. Chính bởi vì không bao giờ có được, nên mới hình thành chấp niệm, biến con thành liên tục sáng tạo thế giới – hủy diệt thế giới – sáng tạo thế giới, thành sức mạnh vĩnh cửu và động lực của cái vòng luẩn quẩn đấy. Chỉ có như thế, con mới có thể ở cùng cậu ta mãi mãi.”
Phong Hoa lại bắt đầu đau đầu, cậu luôn có cảm giác mình lãng quên chuyện quan trọng nào đó, một chuyện rất hệ trọng, không thể quên, nhưng cũng phải quên.
Phong Hoa!
Phong Hoa!
Phong Hoa!
Phong Hoa mở mắt ra, bóng trắng ở ngay trước mặt cậu.
Bóng trắng bay bay, nâng mặt Phong Hoa lên: “Phong Hoa, anh cũng từng nghe câu chuyện cổ tích [Quái Vật và Hoàng Tử] đó rồi, nhưng, phiên bản mà anh biết ngọt ngào hơn bản cậu ta vừa kể rất nhiều. Hoặc nói, nó là một câu chuyện rất lãng mạn, làm người xúc động. Anh kể cho em nghe nha!”
Không được!
Không thể nghe anh ta kể!
Đừng nghe!
Thế nhưng giọng của bóng trắng đã vang bên tai Phong Hoa, rõ ràng cứ như trực tiếp rót vào lòng:
“Ngày xửa ngày xưa, có chàng Hoàng Tử mắc bệnh nan y. Chàng nhặt được một hạt giống trong rừng rậm, hạt giống nở ra một con Quái Vật. Quái Vật xấu xí, đáng sợ, tàn nhẫn thế đấy, song nó muốn có được tình yêu của Hoàng Tử. Nó không chịu được Hoàng Tử yêu bất cứ một cái gì ngoài nó. Vì thế, nó nuốt trọn chim hoàng yến, thỏ, chó, thậm chí ăn thịt anh trai của Hoàng Tử, kể cả nàng Công Chúa mà Hoàng Tử yêu. [Hoàng Tử hận nó.] Song song đó, nó với Hoàng Tử đã từng trải qua quãng thời gian vui vẻ, nó thực hiện nguyện vọng của chàng, nó dâng hiến tất cả những gì nó có thể cho Hoàng Tử, kể cả mạng sống của nó. [Hoàng Tử không thể hận nó nổi.] Chiến tranh càn quét vương quốc của Hoàng Tử, nó bảo vệ Hoàng Tử. [Hoàng Tử chỉ có nó.] Nó bị bệnh, bệnh vô cùng nghiêm trọng. [Hoàng Tử muốn chăm sóc cho nó, bảo vệ nó.] Nó đã cầu xin tình yêu không biết bao lần. [Hoàng Tử lựa chọn yêu nó.] [Hoàng Tử yêu nó.]”
“Không!! Không! Đừng kể!” Phong Hoa với Tiêu Ân gào lên, Tần Hi Hòa đã vô lực quỳ trên đất.
Nhưng bóng trắng vẫn tiếp tục: “Bệnh của Quái Vật đã tốt hơn rất nhiều. Nhưng Hoàng Tử lại sắp ch.ết. Những đợt trị liệu của quá khứ chỉ là tạm thời, hiện tại, dù Quái Vật có vứt bỏ mạng sống cũng không thể cứu được chàng. Hoàng Tử không hi vọng Quái Vật ch.ết, cũng không muốn nhìn thấy Quái Vật đau khổ cả đời, chàng có thể đoán ra được hậu quả đáng sợ nhất sau khi chàng ch.ết đi. Vậy nên chàng muốn Quái Vật mất trí nhớ, song lại thất bại; chàng lựa chọn lừa dối Quái Vật, chàng nói với nó chàng yêu một cô gái xinh đẹp. Quái Vật đau đớn tột cùng không muốn tiếp tục thương tổn Hoàng Tử và người chàng yêu. Suốt 7 đêm, nó chờ đợi, lại chờ đợi ——”
Bóng trắng bỗng ngừng lại, anh ta hỏi: “Tiếp đó, xảy ra chuyện gì nhỉ?”
Anh ta nhìn thẳng vào Phong Hoa: “Phong Hoa, em nói xem, tháng 7 năm 2240, em đứng dưới lầu đợi 7 đêm, sau đấy, đến cùng xảy ra chuyện gì?”
“Tại sao anh hỏi chuyện đó?! Anh ấy không đi xuống lầu lấy một lần, anh ấy không nhìn tôi! Giờ anh hài lòng rồi chứ?”
“Ngày 20 tháng 12 năm 2241, rốt cục xảy ra chuyện gì, em thật sự không nhớ?”
“A a a a —— Tôi không biết! Tôi không biết!”
“Phong Hoa, ngay tại chỗ em đứng, dưới đất chôn thứ gì, rốt cục em không ấn tượng được chút nào sao?”
Toàn thế giới bỗng lung lay.
Phong Hoa nhìn thấy hai bóng người, chàng trai gầy yếu, tái nhợt, và bản thân cậu.
Một luồng nhiệt xộc lên yết hầu đến khoang mũi, Phong Hoa bước lên, muốn ôm chặt cái người thân quen kia nhưng đối phương chỉ là bọt nước.
Phong Diệp Nhiên màu xám ngồi trong bụi hoa hồng, giục: “Xong chưa xong chưa?”
“Xong rồi.”
Phong Diệp Nhiên đứng dậy, cất cuốn sổ vàng đẹp đẽ vào trong hộp, chôn xuống đất: “Ừ.”
Phong Hoa màu xám bất mãn: “Sao lại chôn vậy hả? Nếu em muốn xem thì có thể đào nó lên xem bất cứ khi nào, anh có giấu cũng vô ích.”
“Phong Hoa, đây là món quà anh tặng cho em.”
“Món quà?”
“Nếu đã là quà thì nhất định phải mở vào dịp phù hợp, có vậy mới cảm giác được sự ngạc nhiên và vui mừng.”
“Thật?”
“Nếu anh… Thôi, em đừng giận mà, nếu anh ch.ết rồi, em hãy đào nó ra xem… Thôi nào, đứa nhỏ này, sao bỏ đi đâu thế Em nghe anh nói đã nào!”
…
Thế giới càng lúc càng lung lay cực độ, gió lớn gầm thét.
Phong Hoa nhìn chăm chú mảnh đất không ngừng lắc lư dưới chân.
—— Ở đây, chôn món quà anh ấy dành cho mình sao?
—— Có thật không?
—— Nên xem không?
—— Không nên xem!
—— Vì sao không thể xem?
—— Xem rồi thì thế giới này sẽ sụp đổ!
—— Vì sao? Đến nông nỗi này rồi còn gì đáng sợ nữa chứ?!
Phong Hoa đứng tại chỗ, bóng người cậu càng lúc càng mơ hồ, dần dần, xuất hiện Phong Hoa hoặc cao hoặc thấp, hoặc lớn hoặc nhỏ, một số vẫn đang ngăn chặn Phong Hoa, một số lại bắt đầu hành động, bọn chúng điên cuồng đào bới.
Chúng đào bới ra một cái hộp. Bên trong quả nhiên có cuốn sổ vàng cũ kỹ, màu vàng sẫm.
Đôi tay run rẩy của Phong Hoa lật ra trang đầu tiên.
Trên mặt giấy là nét chữ cực kỳ quen thuộc:
[Tặng cho Phong Hoa mà anh yêu nhất —— từ Phong Diệp Nhiên yêu em]
Toàn bộ thế giới lung lay dữ dội, pháo đài sụp đổ, đại thụ ngã xuống, cánh hoa và tuyết đen bay lả tả.
Tiếng hét thất thanh, tiếng gào khản cổ, tiếng va đập, tiếng vỡ nát.
Một tia sáng trắng.
Phong Hoa nhắm mắt lại.
Lúc mở mắt ra, cậu phát hiện mình đứng trong vườn hoa, đang là buổi tối.
Mây đen nặng nề, chầm chậm di động, mặt trăng ẩn nấp lấp ló sau chúng. Trong vầng sáng bao phủ, cái bóng của cậu hắt xuống trước nhà dài thật dài.
Tầng hai của căn nhà vẫn sáng đèn, trong cửa sổ là bóng người thân thuộc.
Khung cảnh quen làm sao.
Tháng 7 năm 2240.
Ngay tại chỗ này, cậu chờ đợi từng giây từng phút.
Bất luận có nóng bức thế nào, bất luận có mưa to gió lớn thế nào, cậu vẫn chờ.
Bảy đêm, cậu lắng nghe tiếng cười đùa của họ ở trên tầng, tiếng hô hấp vui sướng, vô vọng không kết quả.
Phong Hoa muốn rời đi, thì nghe thấy tiếng mở cửa sổ.
Cửa sổ được mở ra.
Tầng sương mù trở nên mỏng manh, mặt trăng nhú ra đôi chút, một chùm ánh trăng sáng trong rọi xuống gương mặt của Phong Diệp Nhiên.
Phong Diệp Nhiên đứng đó, nhìn ra quái vật đang chờ đợi trong vườn hoa.
Anh cười, một giây sau, anh chợt nhíu mày, xoay người đóng cửa sổ lại.
Phong Hoa không biết làm thế nào.
Nhưng thính giác cực kỳ nhạy bén của cậu nhanh chóng nghe được tiếng bước chân vội vã.
Tiếng xuống cầu thang, tiếng mở cửa, tiếng thở của Phong Diệp Nhiên.
Nhịp nhàng nhịp nhàng, rất có tiết tấu, song càng lúc càng gấp, giống như nhịp tim đập của cậu.
Khi cậu nhìn thấy Phong Diệp Nhiên lao ra cửa, chạy đến chỗ mình thì bao nhiêu mong chờ, hưng phấn, kích động tựa hồ nổ tung trong nháy mắt —— tất thảy, tất thảy đố kị, thất vọng, tuyệt vọng, thống khổ, cô độc, lo âu,… Tất thảy tâm tình tiêu cực bỗng chốc tan thành tro bụi, tất thảy lý trí biến mất không tăm tích.
Cậu ôm siết thân hình gầy gò ốm yếu của Phong Diệp Nhiên, hận không thể hòa anh vào máu thịt mình.
Giọng Selena vang lên: “Diệp Nhiên, anh ở đâu? Anh ra ngoài hả?”
“Chúng ta đi thôi.” Phong Diệp Nhiên nói.
Phong Hoa nắm tay Phong Diệp Nhiên, nhanh chân rời đi, Phong Diệp Nhiên mỉm cười, không ngờ lại kéo Phong Hoa chạy thậy nhanh.
Hai người băng qua hoa viên, lảo đảo loạng choạng trên đường cái lầy lội, trên con đường phủ đầy rêu xanh, gây kinh động đến bầy chim, Phong Hoa ôm Phong Diệp Nhiên đi qua khu rừng đầy sương, lội qua con sông róc rách nước chảy…
Hai người không nói gì, chỉ thỉnh thoảng bật cười.
Hai người căn bản không biết đi đâu, căn bản không biết vì sao lại muốn làm thế này. Họ chỉ không ngừng chạy, cứ tiến bước, cứ như thể làm như thế là có thể đến được chân trời góc biển chỉ có hai người họ.
Hai người nắm bàn tay đổ mồ hôi của đối phương, nóng bỏng, đôi lần nhìn nhau chăm chú, vừa sáng lấp lánh như vì sao trên trời, vừa như ngọn lửa bùng cháy theo bản năng.
Trong rừng rậm, đom đóm chao lượn, làn sương mù trắng toát phủ trên bãi cỏ, các bông hoa dao động chao nghiêng.
Thơm ngào ngạt.
Giọt sương thơm ngát nhiễu xuống từ trên lá cây.
Phong Hoa cúi đầu hôn môi Phong Diệp Nhiên.
Một giọt một giọt.
Từng nụ hôn từng nụ hôn.
Phong Diệp Nhiên cười ngắt quãng.
Anh ôm Phong Hoa, vô tình ngã xuống trên người Phong Hoa.
Phong Hoa nằm trong hoa cỏ ẩm ướt, còn Phong Diệp Nhiên thì chống phía trên cậu.
Mặt trăng rốt cục cũng lộ diện, ánh trăng trong veo dịu dàng phác họa lên từng đường nét của hai người.
Côn trùng mùa hè rả rít kêu, Phong Diệp Nhiên nhẹ giọng gọi: “Phong Hoa à.”
“Ừ.”
“Phong Hoa.”
“Ừ, sao vậy?”
Chất lỏng nóng hổi rớt xuống mặt Phong Hoa.
Phong Diệp Nhiên muốn cười, nhưng hàng lông mày anh lại nhíu chặt:
“Xin lỗi… Xin lỗi…”
“Phong Hoa, anh yêu em.”
—— Kết thúc “Ống Khói” của “Quái Vật”.
**
Lời tác giả:
Cuối cùng cũng viết xong “Tường”, “Nóc Nhà”, “Cửa Sổ” với “Ống Khói”. Chúng có thể tạo thành một căn nhà, nhưng nếu đọc kỹ giới thiệu thì sẽ phát hiện còn thiếu một bộ phận ><
Cái quan trọng nhất trong “Ống Khói” là 2 câu chuyện cổ tích, một câu chuyện tàn khốc và một câu chuyện ngọt ngào bóng trắng chưa kể xong. Dựa vào sự khác biệt giữa 2 người kể, nội dung câu chuyện đương nhiên cũng khác rất lớn. Câu chuyện tàn khốc có Phong Hoa tự mình kể, hậu kỳ thì Phong Hoa biến thành Tiêu Ân (bản ngã); còn câu chuyện ngọt ngào do bóng trắng kể. Phần dưới của chương có nhắc đến “món quà” chôn giấu, kích thích Phong Hoa khôi phục ký ức, nhớ lại bộ phận “sự thật”. Kiểu kết cấu thế này giống như là ống khói của ngôi nhà, bắt đầu từ bên trong nhà, kéo dài ra bên ngoài, có liên kết với sự thật.
Chương sau sẽ giải thích “sự thật” của hai người họ. Nhưng thật ra thì chương này đã dùng hình thức kể ra bằng truyện cổ tích rồi. Có thể nối câu chuyện lẻ tẻ rời rạc ở trước lại.
Đọc xong chương này mọi người có cảm giác hơi hơi hiểu rồi đúng không?