Chương 53: Trạm kiểm soát
Dưới sự ép buộc của Lão Mộ, quả nhiên vẫn bị đưa tới bệnh viện.Lão Mộ đi làm thủ tục, Mộ Vân cũng muốn đi theo, nhưng lại bị Niệm An gọi lại: “Tiểu Vân, em ở đây với chị.” Nói xong, cô gật đầu với Lão Mộ một cái, để anh yên tâm đi.
Lão Mộ khuyên giải, Mộ Vân không thể làm gì khác hơn là ở lại.Niệm An ở trong phòng bệnh đơn, y tá vẫn ở bên ngoài, trong phòng bệnh rất yên tĩnh, còn hai người phụ nữ trong phòng bệnh đứng cách nhau ở khoảng cách ba mét an toàn.
Niệm An vẫn dùng ánh mắt hiền lành dịu dàng nhìn Mộ Vân, không hề chớp mắt.
Rõ ràng chỉ có mấy phút vậy mà Mộ Vân không hiểu sao lại cảm thấy không thoải mái.Cô thật sự nhịn không được, mở miệng: “Chị nhìn tôi như vậy làm gì?”
Niệm An vẫn không nói, chỉ cười.
“Sẽ không nghĩ là tôi làm gì chị chứ?” Từ ngón tay truyền đến cảm giác nguội lạnh, cô chưa bao giờ gặp qua.
Niệm An tiếp tục cười: “Em không hề làm gì?” Vừa nói chuyện đồng thời đưa tay lên ngăn tủ giống như muốn lấy thứ gì đó.
Mộ Vân nhìn sang một cái, trên tủ có cái ly, bên trong có nước, còn có trái cây cùng dao gọt trái cây! Cô muốn làm gì? Nụ cười kia quá kinh khủng, dường như cố tình chờ người ta nhảy vào bẫy.Cả người Mộ Vân cũng bắt đầu mở miệng thở, dùng tốc độ ánh sáng để suy nghĩ, cảm ơn bản thân bình thường xem quá nhiều tiểu thuyết cung đấu và tiểu thuyết tranh giành gia tộc, biết người phụ nữ này một khi đã đùa giỡn lại ác độc mất nhân tính đến như vậy.Hay ví dụ như nói phi tử tự hạ độc mình để giá họa cho người khác, thử hỏi có người nào ngu ngốc sẽ nghĩ thật sự có loại phụ nữ não tàn như vậy đây?
Mộ Vân giật mình, hô to: “Cô định làm cái trò gì vậy?” Đồng thời tiến lại gần, tóm chặt tay Thẩm Niệm An.
Niệm An vẫn cười, giọng nói ngày càng dịu dàng: “Em làm chị đau đấy!”
Mộ Vân nhìn cô thật lâu, ý thức được mình quả thật dùng hơi nhiều sức, vì vậy từ từ buông tay cô ra, nhưng vẫn là không chịu tránh đi, lo lắng người phụ nữ kia sẽ thực sự gây ra chuyện đi!”
“Có thể chị không uống nước, vậy ta nói chuyện là được rồi.” Niệm An nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt nhẹ nhõm, dùng giọng tán gẫu nói, “Chắc em khoảng hai mươi nhỉ?Trông em cũng không tồi, ở nhà bên kia nhất định có nhiều chàng theo đuổi, tỏ tình, đúng không?”
Không hiểu cô muốn nói cái gì, Mộ Vân càng thêm phiền lòng, cô không nghĩ tới người phụ nữ này sao lại nói nhiều như vậy? Bởi vì sau đó cô ta lại nói…
“Nếu như không có, vậy chị giới thiệu A Trạch cho em, chính là người không đánh nhau với em thì sẽ không quen biết đó.Dù trông cậu ta có vẻ bạo lực, lại có phần giống phần tử bất lương nhưng vô cùng thật lòng thật dạ.Đợi sau khi thành đôi với cậu ta, sau này có cậu ấy bảo kê sẽ không có ai tới bắt nạt em.Mặt khác cậu ta cũng rất có chí tiến thủ, mấy năm nay ra ngoài làm ăn với anh em cũng tích góp không ít để cưới vợ.Còn nữa…”
“Chị nói xong chưa? Tôi có đàn ông hay không liên quan gì tới chị, đừng có bắt chó bắt mèo kín đáo đưa cho tôi có được không?” Mộ Vân trừng mắt giận dữ mắng mỏ.
Niệm An nhấp miệng: “Em gái, có thể em không thích cậu ta, nhưng đừng động tí lại gọi người ta là chó là mèo.Người quen biết nói em bộc trực, người không biết sẽ nghĩ rằng em không được giáo dục.Không chỉ đơn giản là mình em mất mặt, chị và anh trai em cũng sẽ bị người ta chỉ trích, nói không giáo dục tốt…”
Mộ Vân bị buộc phải đứng lên, đưa tay muốn bóp cổ Niệm An, nhưng bàn tay dừng lại nửa chừng, hung hăng đập một cái vào không khí, tưởng tượng rằng cô đang thật sự đánh Niệm An vậy.Cô cắn răng nghiến lợi nói: “Cô quả thật còn lắm mồm hơn cả Từ Na.Có phải các người thấy tôi tới đây là muốn tranh giành đàn ông cho nên mới lo lắng căng thẳng, cho nên hận không thể đuổi tôi ra xa? Hừ, tôi đã nói với cô rồi, tôi chính là muốn cướp lại anh tôi đấy, giờ cô có thể làm gì? Anh ấy xứng đáng với người phụ nữ tốt hơn.Người phụ nữ vừa ngu ngốc vừa lắm mồm lại không tin tưởng anh ấy như các người không thể trở thành người phụ nữ hiền lành đảm đang của anh ấy, tuyệt đối không xứng đáng với anh ấy! A, đúng rồi, là công cụ đẻ con cũng không tệ.Cho nên chờ sau khi cô sinh em bé xong, tôi nhất định sẽ khuyên anh ấy ly hôn với cô… Thật ra thì hai người kết hôn cũng chỉ có tờ giấy đăng kí, thêm một tờ ly hôn có là gì?”
Nói xong những lời này, Mộ Vân cảm thấy vui sướng tràn trề, cô ấy đứng dậy, hả hê nhìn Niệm An.
Niệm An vừa nghe vừa gật đầu, nụ cười từ từ thu lại, có chút biểu lộ bị tổn thương: “Định tội người khác rồi gắn luôn tội danh.Em nói chị không xứng với anh ấy, vậy em cảm thấy loại phụ nữ nào sẽ xứng với anh ấy?”
Đem cái vấn đề này ra hỏi ra hỏi Mộ Vân, trong khoảng thời gian ngắn cô cũng không tìm ra được từ gì để miêu tả chính xác, nhưng thời điểm này cô càng không được phép sợ, cho nên nói: “Chính cô cũng thiếu cái gì đó sao còn hỏi tôi? Thật buồn cười, ngay cả chính mình cũng không biết.” Vừa chỉ trích đồng thời trong đầu cô cũng lập tức chuyển động, bất kỳ chi tiết nhỏ nào cũng không thể bỏ qua.Quan sát mấy ngày nay, cô phát hiện ra được điều gì rồi?
Có! Rồi!
Cô tự tin cong khóe miệng: “Cô xác định cô toàn tâm toàn ý với anh tôi sao? Vậy hôm nay người đàn ông họ Tiêu đó đã làm gì rồi? Anh ta ăn mặc như chú rể chẳng lẽ tới nhầm tiệm ăn? Lúc hai người chụp ảnh thân mật, nắm đấm của anh ta còn cứng hơn đá, là cái loại chuyện gì?” Càng nói cô càng hưng phấn, ánh mắt từ từ chuyển từ mặt Thẩm Niệm An chuyển tới bụng, mắt như gà chọi phủ từng tầng máu tươi: “Thậm chí tôi còn hoài nghi đứa bé trong bụng cô có phải là của anh ta hay không.”
Lời này thật con mẹ nó khốn kiếp, cho dù đã chuẩn bị tinh thần nghe những lời không hay, nhưng những lời này đủ độc đủ lớn, lập tức phá tan sự chuẩn bị của Niệm An, trong lòng cô tràn lên cảm giác khó chịu, khó chịu muốn ch.ết.Niệm An nói về phía cánh cửa: “Mộ Hữu Thành, anh không phải nên vào đây nói xem đứa bé này có phải là con anh hay không sao?”
Cái gì? Anh trai đang ở bên ngoài? Mộ Vân lo lắng nghiêng đầu nhìn, nhưng ở cửa không có bóng người nào.
Hỏng bét rồi, rút lui thôi!
Lúc cô kịp thời phản ứng, cũng cảm thấy sau lưng có gì đó tới gần, theo bản xưng liền quay người đánh trả, kết quả là một cái tát trúng vào tay Niệm An.May mắn là vào cánh tay, nếu trúng bụng thì thật sự đã xảy ra án mạng!
Loại nguy hiểm may mắn này chẳng những khiến Mộ Vân cảm thấy nhẹ nhõm, ngược lại còn khiến cô tức run cả người, cô bật dậy nói: “Cô bị bệnh sao, thú vui của loại phụ nữ xấu xa như cô thật đúng là đặc biệt mà, sao cô không ch.ết luôn đi cho rồi!”
“Đủ rồi!” Một câu nói không nặng nhưng làm cho không gian yên tĩnh lại, chỉ nghe thấy tiếng hít thở.Mộ Vân liếc mắt nhìn người phụ nữ nằm trên giường cười lạnh nhạt, không tin nổi quay đầu ra bên ngoài, vẫn không có người, nhưng tay cầm cửa chuyển động khe khẽ, cửa mở ra, có người đi vào, người nọ tiến vào không phải ai khác, chính là Mộ Hữu Thành! Lời vừa rồi là anh nói, anh đã đứng bên ngoài nghe bao lâu, anh đã nghe thấy được những gì?
Mộ Vân cảm giác mình sắp bị những ý nghĩ này làm cho phát điên rồi, cô quay người chạy ra cửa, lúc qua chỗ Lão Mộ bị một cánh tay bắt lại.
Lão Mộ trầm thấp mà uy nghiêm nói: “Mau xin lỗi!”
“Anh đã nói sẽ không mắng em!” Mộ Vân oan ức sắp khóc, thoạt nhìn rất đáng thương.
Nhưng là lần này Lão Mộ không có mềm lòng, anh kiên trì lặp lại nói hai chữ xin lỗi, mặc cho Mộ Vân kêu đau cầu xin tha thứ đều vô dụng, cuối cùng Mộ Vân đành phải bất đắc dĩ vừa khóc vừa nói ba chữ “Thật xin lỗi”, lúc này mới được buông ra.Cô khóc đến vô cùng đau lòng chạy ra ngoài.
Niệm An nằm trên giường, vẻ mặt tương đối bình tĩnh, cô chờ chốc lát nhìn Lão Mộ vẫn không nhúc nhích, nhíu mày hỏi một câu: “Nếu không thì đuổi theo xem thế nào? Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì..”
“Xảy ra chuyện anh chịu trách nhiệm, chắc chắn sẽ không liên lụy đến em.” Lúc nói lời này Lão Mộ rõ ràng còn tức giận, hoàn toàn khác với vẻ thong dong bình tĩnh thường ngày của anh.
Điều này khiến cho Niệm An không khỏi suy nghĩ, địa vị Mộ Vân ở trong mắt anh quan trọng thế nào? Cũng càng khiến cho tức giận bị đè nén trong lòng cô dày thêm một lớp, cô giận quá hóa cười: “Nói gì liên lụy hay không liên lụy, như vậy xa lạ quá.Ông Mộ, không phải lúc trước anh nói có chuyện muốn nói với em sao, bây giờ có thể nói rồi đó, hai người càng yên tĩnh.”
Lão Mộ vẫn không nói lời nào, nhìn thẳng vào cô giống như không quen biết, khoảng cách trong ánh mắt lập tức hiện lên, trong đó ngoài xem thường còn muốn che giấu điều gì đó.Mãi lâu sau, thấy anh thở dài một hơi: “Đừng quậy nữa, nhưng chuyện này đều có nguyên nhân, nếu em biết em sẽ phải hối hận.”
“Ha ha, nguyên nhân? Nói đi, bây giờ nói cho em nghe đi, bí mật chân tướng bị vạch trần không phải là rất thú vị hay sao? Em xem kịch nhiều năm như vậy chính là một đám người ngu ngốc giành nhau nửa ngày, cuối cùng phát hiện ra chân tướng lại là một việc như vậy, sau đó hối tiếc không kịp.”
Lão Mộ không tiếp tục nói chuyện, ngồi ở một góc nhỏ trầm mặc thật lâu, sau đó ra quyết định: “Anh sẽ liên lạc với một khu điều dưỡng ở nông thôn, nơi đó phong cảnh đẹp không khí lại mát mẻ, em đến đó nghỉ ngơi đi, mấy công việc vụn vặt thì dừng lại, mấy ngày nữa anh sẽ tìm em.”
Nói xong đứng dậy ra cửa.
“Nếu hôm nay anh ra khỏi cửa này, sau này anh không cần tới nữa.” Ma xui quỷ khiến thế nào Niệm An nói ra một câu như vậy.Đáng tiếc là một khi đàn ông đã đưa ra quyết định, mặc cho người ta nói gì cũng không thể thay đổi.
Nhìn bóng lưng Mộ Hữu Thành lại một lần nữa rời đi, Niệm An có một cảm giác thật kinh khủng.
Chân Chân nhận được sự ủy thác của ai đó rất nhanh chạy tới, lúc cô đến thấy Niệm An một mình ngồi trên giường ngẩn người.Nghe thấy tiếng động vẫn không ngẩng đầu mà nói: “Vừa rồi em đang nghĩ nếu trong vòng nửa giờ anh vẫn chưa quay lại, vậy thì em quá thất bại rồi.Bà xã anh nằm viện, anh vẫn còn ý định chạy đi an ủi người khác.Nhưng mà cũng may, cuối cùng anh vẫn trở lại, mặc dù đã quá mấy phút.”
Lúc cô ngẩng đầu lên thấy Chân Chân, khóe miệng co quắp một chút, cười: “Mẹ nó, bà đây còn tưởng ai đó tới! Này, cậu không có việc gì làm đúng không, cả ngày chạy tới bệnh viện làm gì?”
Mắng một mắng, trẻ mười năm.
Chân Chân ngồi xuống bên cạnh: “Cậu cho là bà đây tình nguyện chạy tới hay sao, người nhà cậu vô cùng lo lắng muốn nhờ mình cùng cậu tới nông thôn một chuyến, nhất định phải sắp xếp cho cậu.Bà đây cũng chỉ vì cậu mà đi tong tiền thưởng chuyên cần cả tháng này, cậu phải bồi thường mình đấy!”
Niệm An liếc mắt nhìn: “Thật muốn cầm chi phiếu ném vào người cậu!”
“Thật là vinh vạnh, mau ném ra đây, phú bà đại nhân.” Chân Chân cười ha ha.
Náo loạn một hồi, không khí chợt trùng xuống, Chân Chân đột nhiên hỏi: “Cậu và Lão Mộ đã xảy ra chuyện gì? Không phải là xuất hiện người thứ ba đấy chứ?”
Niệm An nóng nảy: “Cậu chém gió cái gì vậy, mình là hạng người như vậy sao?”
“Phi, mình nói là nói Lão Mộ, hai ngày nay mình thấy anh ta không bình thường, vậy mà anh ta gọi điện cho mình không biết bao nhiêu lần nhờ mình chăm sóc cậu.Má ơi, làm mình sợ đến giật mình, chẳng lẽ anh ta có hứng thú với mình?” Chân Chân giả bộ nghiêm túc suy nghĩ.
Niệm An cầm gối ném thẳng vào người cô: “Không tự sướng thì ch.ết à? Mộ Hữu Thành những thứ khác không nói, còn ở phương diện tình cảm tuyệt đối chung thủy!”
Bị gối nên vào đầu thực cười không nổi, Chân Chân vẻ mặt nghiêm túc nói: “Vậy cậu còn đeo cái bản mặt ‘bà đây muốn ly hôn’ để cho ai nhìn?Vịt ch.ết đến nơi rồi còn mạnh miệng.”
Niệm An bưng mặt thở dài: “Rõ ràng như vậy sao? Vậy cậu có thấy mấy chữ khác trên mặt mình không?”
“Cái gì?”
Niệm An gằn từng chữ nói: “Nếu mình muốn ly hôn sẽ tìm cậu tính sổ đầu tiên, tất cả vệ sinh ăn uống đều giải quyết ở nhà cậu.”
Tiếng cười ha ha từ bên trong phòng bệnh truyền ra, nhưng rất nhanh lại yên tĩnh trở lại, hơn nữa giường trống không, người đã đi, lúc Mộ Hữu Thành trở lại lần nữa, đã không thấy rốt cuộc hai người phụ nữ đã đi đâu.
Bên cạnh anh là khuôn mặt sưng đỏ của Mộ Vân, chỉ nghe thấy tiếng cô khóc lóc: “Anh, anh trở về với em đi, cô ấy ngay cả cửa ải là em cũng không qua, chứ đừng nói đến…”