Chương 4: Cô đứng lại đó cho tôi!
Thấy Nguyễn Hàn Thành đột nhiên lộ ra nụ cười, Giản Trang cảm thấy có mùi nguy hiểm. Nhưng vì tiền thuốc thang cho mẹ nên cô chỉ biết nhắm mắt đi ra khỏi quán cà phê với Nguyễn Hàn Thành.
Vệ sĩ đứng chắn ở cửa muốn đi theo Giản Trang, nhưng vừa thấy tiểu thư nhà mình và vị hôn phu cùng nhau ra ngoài, cặp đôi đang trong giai đoạn bồi dưỡng tình cảm, vệ sĩ cũng không làm kỳ đà cản mũi, tự động rút lui.
Giản Trang đi theo sự dẫn dắt của Nguyễn Hàn Thành, ngồi lên xe việt dã của anh, đến một ngân hàng gần đó rút 20 vạn rồi bỏ vào một túi nilong màu đen.
Nguyễn Hàn Thành lái xe, nhìn sang Giản Trang đang ôm một đống tiền trong ngực: "Cô tại sao nhất định phải cần tiền mặt? Ôm 20 vạn tiền mặt trong ngực cô không thấy mệt sao?"
"Tôi thích, anh đừng xen vào." Giản Trang cố gắng ôm chặt tiền trong tay hơn. Tất cả tài khoản mang tên cô đều bị khóa, dĩ nhiên chỉ có thể cầm tiền mặt rồi.
Nguyễn Hàn Thành nhìn cô khinh thường, gương mặt tuấn tú khẽ nở nụ cười khinh miệt "Cô đừng tự mình đa tình, tôi cũng lười quản cô."
"Tốt nhất là đừng can thiệp vào chuyện của tôi." Giản Trang nhìn thẳng về phía trước, không thèm nhìn anh một cái, hoàn toàn đáp lễ lại vẻ ngạo khí lúc ban đầu gặp mặt của anh, nói "Bây giờ lái xe đến đường Hoa Lộ, khu đô thị mới."
"Khu đô thị mới?" Mắt của Nguyễn Hàn Thành lại lướt qua người cô lần nữa, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm cô, sau đó thu hồi tầm mắt gật đầu "Cô ngồi cho vững."
"Đi nhanh lên, tôi không có nhiều thời gian đâu." Giản Trang không vui ra lệnh, đáy lòng lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may người đàn ông này không hỏi nhiều, nếu không cô cũng không biết giải thích như thế nào.
Khu đô thị mới cách trung tâm thành phố rất xa. Sau khi mẹ trúng gió đang nằm trị liệu ở bệnh viện nhân dân khu đô thị mới, nhưng chi phí phẫu thuật chưa trả được cho nên bệnh viện không phẫu thuật. Đợi cô mang số tiền này đến, là có thể nhanh chóng phẫu thuật.
. . . . . .
Sau một giờ.
Trong chiếc xe việt dã Land Rover màu đen đang chạy trên đường quốc lộ hẻo lánh đang không ngừng truyền ra tiếng kêu thảm thiết!
"A…… Anh điên rồi sao, anh chạy nhanh như vậy làm gì! 120 km/h!"
"Nguyễn Hàn Thành, anh chạy chậm một chút, nhanh quá!"
"Anh mặt than kia, tôi nói anh chạy chậm một chút, anh không nghe thấy sao ——"
Câu cuối cùng Giản Trang dường như rống lên vào lỗ tai của Nguyễn Hàn Thành!
"Mới chạy tốc độ này mà cô đã kêu gào thảm thiết như vậy rồi sao?" Nguyễn Hàn Thành bị cô la hét, lỗ tai cũng cảm thấy đau, không vui nhăn mày lại rồi mạnh mẽ đạp chân ga chạy càng nhanh hơn.
"Anh muốn ch.ết hả, lái xe nhanh như vậy, anh muốn. . . . . ." Giản Trang kích động nói chưa xong hai chữ ‘đầu thai’ thì tiếng nói ngưng bặt "Nôn. . . . . ." Nơi cổ họng không ngừng dâng trào nâng một cảm giác buồn nôn mãnh liệt, cô nhanh chóng dùng tay che miệng lại, ngửa đầu cố gắng đè xuống cảm giác buồn nôn.
Tên khốn kiếp này!
Cô cuối cùng cũng đã biết, trong miệng Nguyễn Hàn Thành nói "Chuẩn bị tâm tư" kia là có ý gì.
Nguyễn Hàn Thành thật sự quá đen tối, trong nội thành đông đúc vẫn chạy từ từ bình thản nhưng vừa đến khu vắng vẻ này thì lập tức đạp mạnh chân ga chạy nhanh như vũ bão, còn cố ý lái quẹo trái quẹo phải, lúc đang chạy nhanh đột nhiên lại thắng xe lại làm cho cô không kịp chuẩn bị ngã người tới trước, nhiều lần như vậy thiếu chút nữa đụng vào kính chắn gió.
Hơn nữa chỉ mới thắng gấp vài lần, cô chưa từng được huấn luyện đặc biệt nên không ngừng hoa mắt chóng mặt, cảm giác buồn nôn giống như là từng đợt sóng một tầng tầng đánh tới!
Cứ tiếp tục chạy như vậy, nếu cô mở miệng thì thật sự sẽ ói ngay trên xe của anh.
Đến lúc đó, hình tượng của cô sẽ bị hủy sạch!
Về sau cô lấy cái gì để đối diện anh?
"A… Cô muốn ói sao?" Nguyễn Hàn Thành nghe tiếng nôn mửa của cô, liếc xéo cô một cái, gương mặt cương nghị bình thản nói "Chậc chậc, mới vừa rồi là người nào nói không có thời gian, nói tôi chạy nhanh lên? Thế nào bây giờ lại ỉu xìu như vậy hả? Tôi nói với cô, cô mà dám ói trên chiếc xe yêu thích của tôi, tôi sẽ đạp cô một cước bay ra ngoài."
Anh nói chuyện nhưng chân ga dưới chân không hề nới lỏng, xe giống như con ngựa hoang mất cương tiếp tục chạy như điên.
Tên khốn này! Giản Trang oán hận nhìn anh, trầm giọng nói "Không muốn tôi ói ở trên xe của anh thì xin anh chạy chậm lại một chút."
"Ha ha. . . . . ." Nguyễn Hàn Thành giống như vừa nghe được một câu chuyện cười, nhếch miệng cười lạnh "Ba mẹ cô dạy cô cầu xin người khác như vậy sao? Cầu xin người khác thì cũng nên có bộ dạng của một người đang cầu xin chứ."
Tôi không cầm giày đập lên khuôn mặt tuấn tú của anh, không hủy đi dung nhan của anh đã coi như là khách khí với anh rồi, còn cầu xin anh? Giản Trang đang nghĩ tới cắn răng nghiến lợi như vậy trong lòng, lồng ngực đột nhiên lại xông lên một cảm giác nôn mửa, cảm giác buồn nôn đã dâng đến cổ họng, cô vội vàng che miệng rồi vuốt ngực cho xuống.
"Câu vừa rồi của tôi cũng không phải đùa giỡn. Cô thật sự ói ở trên xe tôi, tôi bảo đảm sẽ đạp cô và cục tiền của cô xuống xe." Ngay sau đó giọng của Nguyễn Hàn Thành lại vang lên, nguy hiểm nhắc nhở cô hậu quả của việc nôn trên xe của anh.
Nơi này là vùng ngoại ô rất vắng vẻ, xe đi lại không có bao nhiêu chứ đừng nói taxi. Nếu bị đuổi xuống xe ở ngay đây, bệnh viện cũng đừng nghĩ tới, có thể đi ra khỏi đoạn đường này mới là vấn đề.
Nguyễn Hàn Thành —— xem như anh lợi hại!
Giản Trang căm hận trong lòng nhưng vẫn mạnh mẽ nhếch khóe miệng, tặng cho khuôn mặt thối của Nguyễn Hàn Thành một nụ cưới, thái độ thành khẩn cầu xin: "Cầu xin anh chạy chậm lại một chút, tôi say xe, không chịu nổi nữa. Cầu xin anh đừng chạy nhanh như vậy nữa."
"Ừ, thái độ cũng không tệ lắm." Người đàn ông thoả mãn gật đầu, bày ra bộ dáng lãnh đạo đang đi thị sát công việc của cấp dưới, tiếp tục yêu cầu "Nhưng không có danh xưng, hơn nữa giọng nói không đủ dịu dàng, không có mùi vị của con gái."
". . . . . ." Gào thét, lòng Giản Trang bốc hỏa, hung hăng hít thở mấy hơi mới nhịn xuống được, nở nụ cười hạ thấp giọng nói, ôn nhu giống như tiểu thiếp thời cổ đại nói "Đại thiếu gia Nguyễn, van cầu anh chạy xe chậm lại chút, người ta không chịu nổi nữa, say xe đến choáng váng đầu óc muốn ói rồi, anh xem tôi thật đáng thương, hạ tốc độ thôi."
Nguyễn Hàn Thành nghe xong, khóe môi nhếch lên một nụ cười, gương mặt tuấn tú xuất hiện nụ cười xấu xa "Giản ngu ngốc, cô thật sự làm cho tôi mở rộng tầm mắt, cái này cũng được coi là ‘dịu dàng’ sao? Tôi thật sự hoài nghi cô có phải là con gái hay không đó! Giọng làm nũng của cô so với tiếng mèo động tình vô cùng giống nhau."
". . . . . ."
Lúc này thì Giản Trang hoàn toàn hóa đá, hỏa khí trong đầu trong nháy mắt cũng dập tắt! Còn nói được cái gì tốt hơn sao? Nói như thế nào cũng không đúng!
"Nhìn bộ dạng thảm hại của cô, người không biết còn tưởng rằng tôi đang khi dễ cô." Khóe mắt Nguyễn Hàn Thành liếc thấy vẻ mặt cứng ngắc của cô, nụ cười bên khóe môi càng đậm hơn, giả bộ vô tội nói "Nhưng tôi không có khi dễ cô, nói cô cầu xin tôi là chỉ đùa với cô thôi, ai biết cô lại nghiêm túc như vậy."
". . . . . ." Người ngồi ở vị trí kế tài xê vẫn trầm mặc, giống như một bức tượng điêu khắc, không hề nhúc nhích.
"Được rồi, đừng bày ra bộ mặt như trái khổ qua cho tôi xem nữa, tôi chạy chậm lại." Lúc này Nguyễn Hàn Thành đã vô cùng vui vẻ rồi, hài lòng từ từ giảm tốc độ xe xuống. Ngay cả con ngươi đen nhánh luôn lạnh lùng giờ phút này cũng có mấy phần ý cười, làm cho ánh mắt của anh càng sáng hơn, giống như viên ngọc lưu ly vậy.
*
Mười mấy phút sau đã đến được đường Hoa Lộ, khu đô thị mới.
Cả đường đi, Giản Trang không nói nửa câu.
"Đến rồi. Cô nói đến đường Hoa Lộ, xuống xe thôi." Nguyễn Hàn Thành tắt máy, quay đầu nhìn Giản Trang đang ngồi bên cạnh ghế tài xế nói.
Toàn thân Giản Trang cứng ngắc nhưng vừa nghe Nguyễn Hàn Thành nói câu kia, lập tức vươn tay mở cửa xe, nhanh chóng bước xuống xe!
Sau khi xuống xe, cô đi chưa được mấy bước lại đột nhiên nhớ tới cái gì, xoay người trở lại xe việt dã, đứng ở bên ngoài cửa xe cúi người xuống, lọt nửa người trên vào trong buồng xe cầm túi nylong ra ngoài.
Nguyễn Hàn Thành lười biếng nghiêng người qua thì thấy cô khuôn mặt tái nhợt của cô đang dùng sức cầm túi nylong lên
Đống tiền kia không nhẹ, lúc này Giản Trang dường như mệt lả, dùng hết sức lực để giữ túi tiền nhưng anh không hề có ý định giúp cô.
Đang thưởng thức dáng vẻ khổ sở cầm túi tiền của Giản Trang lại đột nhiên thấy Giản Trang dừng lại, cơ thể run rẩy liên tiếp, mở miệng ‘nôn’ ào ào về phía anh.
Trong nháy mắt, một đống sền sệch "Nóng hổi" cùng một mùi hôi thối xuất hiện trong mắt anh, dính toàn bộ trên ghế xe và vạt áo của anh
Sau khi nôn xong, người đầu xỏ cũng cảm thấy kinh sợ, há hốc miệng kinh ngạc nhìn ‘kiệt tác’ của mình, sau đó ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mắt đã rơi vào trạng thái khiếp sợ "Thật xin lỗi!" buông ra những lời này xong thì nhanh chóng cầm túi tiền lên chạy trốn!
Nguyễn Hàn Thành đã hoàn toàn ngây ngẩn cả người, anh khiếp sợ nhìn cảnh tượng bừa bãi trước mặt mình, cho đến khi Giản Trang chạy trốn anh mới lấy lại tinh thần, gương mặt tuấn tú cứng đờ, rống to đuổi theo: "Cô đứng lại đó cho tôi!"