Chương 13: Không… Không được tới đây
Nguyễn Thiếu Dật là tổng giám đốc của công ty Hồng Thiên, chương trình làm việc hằng ngày vô cùng phức tạp, xử lý từng chuyện đều phải duy trì đầu óc bình tĩnh và suy nghĩ nhạy bén, làm việc lưu loát dứt khoát, không dài dòng dây dưa.
Mặc dù anh sẽ có một vài hứng thú tệ hại, ví dụ như lúc rảnh rỗi sẽ lấy hình những đại minh tinh ra xem và so sánh, ăn uống vô cùng bắt bẻ, khó hầu hạ, nhưng Giản Trang vẫn bội phục anh từ tận đáy lòng.
Vì về phương diện hoạt động kinh doanh, Nguyễn Thiếu Dật xác thực phải rất xuất sắc mới có thể có cái nhìn sắc bén như vậy!
Mặc dù có thành kiên với tác phong hằng ngày của anh, nhưng vì điều này nên Giản Trang mới nguyện ý ở lại bên cạnh anh làm việc.
*
Giờ tan ca, Giản Trang sửa sang bàn làm việc xốc xếch xong, chuẩn bị rời đi.
Đi tới cửa thì sau lưng bõng truyền đến từng tiếng gào thét: "Chờ một chút."
"Tổng giám đốc, xin hỏi còn có việc gì sao?" Giản Trang dừng lại, xoay người nhìn Nguyễn Thiếu Dật đang ngồi trên ghế đệm.
"Aizzz chị dâu, hiện tại cũng đã tan sở rồi, chị còn câu nệ với em như vậy làm gì, đừng khách khí, gọi em là Thiếu Dật được rồi."
Lúc này Nguyễn Thiếu Dật hoàn toàn không còn là bộ dạng nghiêm túc nữa, lông mày giương lên trêu đùa, trên mặt anh tuấn nở nụ cười mập mờ "Chị dâu, chị chờ em một lát, em có đồ đưa cho chị." Nói xong đứng lên, đẩy cửa phòng làm việc ra, đi vào phòng.
Chỉ chốc lát sau, Giản Trang đã thấy Nguyễn Thiếu Dật từ bên trong đi ra, đi về phía cô, hai tay để sau lưng, hình như là giấu thứ gì đó.
"Anh. . . . . ."
"Tặng cho cô!" Không đợi Giản Trang nói câu kế tiếp, Nguyễn Thiếu Dật đã cắt đứt, Nguyễn Thiếu Dật chạy tới trước mặt cô, cơ thể tiến đến sát cô, cười hì hì lấy đồ giấu sau lưng ra, sảng khoái đẩy vào ngực Giản Trang, "Ngàn vạn lần đừng khách khí với em, đây là bản số lượng có hạn đặc biệt mua cho chị!"
". . . . . ." Giản Trang không hề phòng bị, ngực bị một tấm ván bền chắc đập vào, cô đau đến mức hít vào một ngụm khí lạnh "Anh cho tôi cái gì, cái gì mà bản số lượng có hạn?" Cô hơi căm tức nhận tấm ván gỗ này, vừa mở ra nhìn thì là một hộp quà bằng gỗ hạng sang, mở hộp quà ra, một cái váy liền thân cúp ngực vô cùng đẹp được xếp chỉnh tề đột nhiên hiện ra ngay trước mắt.
"Anh đưa tôi cái này làm gì?" Giản Trang sửng sốt, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Nguyễn Thiếu Dật, "Anh không bị sao chớ?" Đầu óc bị lỗi rồi hả?
"Hắc, chị dâu, đây là tâm ý của em, chị nhất định phải nhận đó." Mắt Nguyễn Thiếu Dật cực kỳ thành khẩn nhìn cô, kích động nắm tay của cô, trịnh trọng nói, "Ban ngày em đã ói cà phê lên người chị, chị ngàn vạn lần đừng để trong lòng, em biết là em sai rồi nên lập tức mua cho chị một bộ quần áo mới, chị nhận đi, đừng khách khí!"
"Được, tôi biết rồi." Mắt thấy nửa người trên của anh vẫn nghiêng về phía cô, cách cô càng ngày càng gần, cô vội vàng lui về phía sau, cố gắng kéo khoảng cách với anh. Nhưng đôi tay của anh giống như cái kìm sắt giữ cô thật chặt, cô muốn tránh cũng tránh không được, lại không thể hô lên, không thể làm gì khác hơn là làm mặt lạnh, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói: "Anh có thể bỏ tay anh ra không?"
"Em nói nè chị dâu, chị căng thẳng làm gì?" Giản Trang nói chưa dứt lời, Nguyễn Thiếu Dật vừa nói vừa dựa vào càng gần, nửa người trên đã ép lên phía trước, thân hình anh cao to, cằm dường như muốn đập lên trán của cô, hơi cúi xuống, nhỏ giọng cười bên tai cô, "Thế nào, chị sợ em sao? Chẳng lẽ, sợ em sẽ ăn chị?"
Anh tích cực nói chuyện, phà hơi nóng vào lỗ tai cô, vành tai nóng bỏng nhạy cảm làm cơ thể của cô run lên.
"Ha ha. . . . . ." Một tiếng cười thích thú truyền vào tai cô, hai tay Nguyễn Thiếu Dật càng giữ chặt tay cô hơn, "Chị dâu. . . . . . Buông lỏng, em cũng không phải là cọp, sẽ không ăn thịt người."
Giản Trang cố gắng né tránh anh, nhưng sau lưng lại là cánh cửa, không thể lui được nữa, mắt thấy động tác của anh càng ngày càng mập mờ, cô nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn Nguyễn Thiếu Dật, trên mặt nở nụ cười, vui vẻ nói: "Ha ha, anh rất biết nói đùa đó!"
Mắt Nguyễn Thiếu Dật khẽ chuyển, lập tức nhìn cô gái trước mắt, bị nụ cười trong trẻo trên mặt cô làm ngẩn người, nụ cười giống như hoa sen trong ao nở rộ giữa mùa hè, trong lúc nhất thời bị phân tâm.
Chính giờ khắc này!
Nụ cười trên mặt Giản Trang trong nháy mắt lạnh lùng, thừa dịp Nguyễn Thiếu Dật phân tâm, hung hăng giơ chân mang giày cao gót lên không hề khách khí đâm gót dày vào chân đi giày da của anh!
"A ——"
Một giây sau, bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc truyền ra một tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng, tiếng kêu thảm thiết này giống như lũ quét, vang tận mây xanh!
. . . . . .
"Hoa hoa công tử chính là hoa hoa công tử, cho dù đầu óc có mưu tính thế nào thì cũng đừng trông cậy anh ta sẽ nghiêm chỉnh." Sau khi Giản Trang trở lại tân phòng, ném chiếc váy ngắn Nguyễn Thiếu Dật đưa cho cô sang một bên, xoa bóp eo đau nhức, ở phòng bếp nấu cơm, trong miệng quở trách Nguyễn Thiếu Dật đủ loại tồi tệ, "Thật là chơi gái quá nhiều nên đối với người nào cũng muốn xuống tay, ngay cả chị dâu cũng không bỏ qua, coi tôi là một cô gái ngây thơ sao? Tôi cũng đã 27 tuổi rồi, đã sớm không ăn rồi, còn không thu thập được anh?"
Trong nhà chỉ còn một mình cô, tối hôm qua Nguyễn Hàn Thành còn có vẻ bệnh, bệnh khá lên lại biệt tăm biệt tích.
Chuyện ngày hôn lễ Nguyễn Hàn Thành trốn chạy, đêm đó đã truyền tới nhà họ Nguyễn và nhà họ Giản rồi, bên nhà họ Giản có cô ứng phó, thuyết phục nên ba mẹ cô không tới tìm Nguyễn Hàn Thành gây phiền toái. Nhưng bên nhà họ Nguyễn, thì phải do Nguyễn Hàn Thành ra tay. Xác định là anh trở về nhà họ Nguyễn bị mắng!
Vừa đúng trong nhà chỉ có một mình cô, nói chuyện đương nhiên tự tại.
Cô cầm dao lưu loát cắt sợi khoai tây, cô từng làm bà chủ nhà 5 năm, thủ nghệ nấu ăn rất tốt, kỹ thuật xắt rau, đồ ăn không thua gì đầu bếp trong tiệm cơm, vừa cắt vừa nói tiếp, "Cũng đã là người đàn ông trưởng thành lại không biết nặng nhẹ, nếu lần sau dám đùa bỡn tôii, cố ý chiếm tiện nghi của tôi, tôi sẽ chụp hình khiêu ɖâʍ anh và nữ minh tinh phát tán trên mạng, cho ngươi nổi tiếng luôn!"
Nghĩ tới Nguyễn Thiếu Dật lôi kéo tay cô, còn nói những lời như vậy bên tai cô, cô cảm thấy tê dại da đầu.
*
Ăn cơm xong, dọn dẹp mọi thứ trong phòng bếp, trên đồng hồ kim chỉ giờ đã chỉ vào số 9.
Cô để lưng đâu chạy lên chạy xuống trong công ty, bận bịu cả ngày, bây giờ đã mệt rã cả người.
Tắm rửa xong trở lại phòng khách, nằm trên giường ở phòng khách ngã đầu nằm ngủ, bởi vì lưng đau, nằm ngủ cũng thoải mái, chỉ lát sau đã tiến vào mộng đẹp.
Rạng sáng.
Sau nửa đêm, Giản Trang bỗng nhiên có cảm giác đến sống lưng lạnh lạnh, một cơn gió lạnh thổi qua, một lát sau, đang ngủ mơ mơ màng màng cô cảm thấy giống như có một đôi tay chạy lên chạy xuống vuốt ve lưng mình.
Cô không có phản ứng, tiếp tục ngủ.
Nhưng sau đó, trên da thịt phần eo của cô rõ ràng truyền đến cảm giác ngón tay nhấn đè, khớp xương ngón tay đôi tay kia rõ ràng nhấn rất có lực, chạy dọc theo độ cong trên eo cô, lòng ngón tay tỉ mỉ vuốt ve da thịt của cô. . . . . .
Đây không phải là mộng!
Cơn buồn ngủ của Giản Trang nhất thời biến mất, kinh hoảng mở mắt ra, sợ hãi thét chói tai ra ngoài: "Không...không được tới đây!"
Lại có người muốn hại ch.ết cô sao?
Cô vĩnh viễn cũng không thể quên được, cái đêm người áo đen kia đã đẩy ch.ết cô!
Lần trước bị người áo đen tập kích cũng có cảm giác nguy hiểm mãnh liệt đánh tới, hơn nữa tới hung mãnh hơn, giống như mãnh thú xé rách thần kinh của cô, cô hoảng sợ tới cực điểm, cô thét lên, dùng cả tay chân bò dậy từ trên giường, bất chấp tất cả muốn chạy tới cửa!