Chương 50: Tô gia
Thảm! Bị phát hiện rồi.
Tâm Giản Trang cũng bị níu chặt treo lơ lửng, sống lưng cứng ngắc dính sát vào vách tường, cô nhìn thấy trên mặt đất, mấy cái bóng đen kèm theo tiếng bước chân đang tiến gần tới chỗ mình, gương mặt bị dọa sợ trắng nhợt như tuyết, cơ mặt cũng cứng đờ.
Cô chỉ đi tới hẻm nhỏ sau rạp chiếu phim thôi mà, thế nào cũng không nghĩ tới sẽ thấy một vụ giết người, thậm chí còn gặp phải họa sát thân.
Hôm nay cô bị sao Thái Tuế chiếu à? Thật đúng là xui xẻo.
Mấy người đàn ông kia không nhanh không chậm, nhưng rất nhanh, khoảng cách mười mét đã giảm còn vài mét.
Dưới ánh sáng đèn đường, mấy cái bóng của bọn hắn như có sinh mệnh, dữ tợn bò sát đến bên chân Giản Trang. Rất nhanh, mấy người kia đã sắp tới.
Cơ thể Giản Trang cứng đờ vài giây, cho đến khi lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau nhói do móng tay đâm vào thịt, lý trí mới nhanh chóng trở lại. Cô bắt đầu lục lọi tất cả túi áo trên người, tìm kiếm vật sắc nhọn có thể dùng để phòng vệ.
Nếu như có một ngày gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, cho dù trên người không mang theo đồ phòng thân, nhưng chỉ cần một cái chì khóa mở cửa cũng có thể cứu vớt bạn một lần.
Chiếc chìa khóa chắc chắn, mặc dù không phải là vũ khí lợi hại nhưng nếu dùng để tấn công mắt đối phương, lực sát thương không thể xem thường.
Đang sờ soạng tìm chìa khóa, một tay khác Giản Trang che trên đỉnh đầu, bắt đầu làm rối mái tóc dài của mình, khiến mái tóc thẳng thành cái đầu rối bù trong nháy mắt, sau đó móc ra cái chìa khóa, cả người núp ở góc tường, đầu lệch đi dựa vào thân đèn, một tay khác gãi gãi cổ, mắt híp lại, dùng âm thanh nhỏ bé, lầm bầm nói cái gì đó.
“Cô là ai?”
Mấy người đàn ông kia lớn giọng, sau khi đi vào nhìn, bước chân mọi người cũng dừng lại.
Chỉ thấy một người phụ nữ mặc quần áo rộng thùng thình, tóc tai hỗn loạn, chổng vó vùi ở góc tường, mắt lờ đờ say mông lung dựa lưng vào đèn đường, đôi môi đóng đóng mở mở, lẩm bà lẩm bẩm, nhưng vì âm thanh quá nhỏ nên không thể nghe rõ cô nói gì. Nhưng nhờ ánh sáng đèn đường, có thể nhìn thấy rất rõ ràng, màu trắng của nước bọt ở miệng người phụ nữ, nước bọt từ khóe miệng chảy xuống đến cằm…
Mẹ kiếp nhà nó! Tiếu ca cầm đầu chán ghét mím mím môi, bước từng bước lại gần người phụ nữ, hắng giọng hỏi: “Này, cô làm gì ở đây?”
“Bã đậu lau chùi đen rồi, này phải uống không đen…” Người phụ nữ trên mặt đất giật giật cổ, bẹp miệng hàm hồ lẩm bẩm một câu.
“Cái gì?” Lời người phụ nữ nói, một chữ Tiếu ca cũng không hiểu, lại lớn giọng hơn một chút hỏi: “Này này này, cô nói cái gì vậy? Tôi hỏi cô ở đây làm gì? Vừa rồi cô nhìn thấy gì?”
“Này hai chày gỗ lớn!” Người phụ nữ vùi ở góc tường giơ tay lên, ngón trỏ ngoáy ngoáy lỗ tai, nửa cúi đầu nửa lặng lẽ quét mắt nhìn người đàn ông trước mặt, miệng chảy đầy nước bọt nhếch lên, cười tươi, “Anh em…. Cùng chị đây uống một chén không?”
“Tôi hỏi vừa rồi cô nhìn thấy cái gì?” Tiếu ca hết kiên nhẫn, cúi người xuống hét lớn với người phụ nữ, “Con mẹ nó cô điếc à?”
Một người ngồi xổm xuống, mùi rượu nồng đậm mãnh liệt đập vào mặt, chui vào lỗ mũi, thiếu chút nữa khiến người đàn ông này chảy nước mắt: “Thật là con mẹ nó chứ, uống bao nhiêu rượu vậy? Nói thì không có câu nào hiểu được, mẹ nó đúng là ma men.”
“Tiếu ca, người đàn bà này cũng đã say đến như vậy rồi…..” Người đàn ông đứng bên cạnh nói, chợt có người mở miệng, “Chắc chắn cô ta không nhìn thấy chuyện vừa xảy ra, nếu không đã sớm bị dọa đến tiểu ra quần. Nếu không, chúng ta dọn dẹp xung quanh một chút, đi thôi.”
“Đi? Vậy người đàn bà say kia thì thế nào?”
“Cô ta là phụ nữ, đã thành bộ dạng này. Người uống say cơ bản sẽ không nhớ lúc mình say rượu trải qua chuyện gì, tôi nghĩ là kệ cô ta ở đây thôi.”
“Đúng là, nếu giết luôn cùng một lúc, thi thể khó xử lý khó vô cùng. Hai người chế, đủ để bận rộn cả đêm. Thôi mặc kệ cô ta đi.” Bên cạnh cũng có người phụ họa theo. Mấy người vừa nhìn người phụ nữ làm ổ trên mặt đất, dung mạo cũng không tệ, lòng cảnh giác lập tức giảm đi không ít, cộng thêm xử lý thi thể tốn rất nhiều thời gian, từ dọn dẹp hiện trường ám sát, đến vận chuyển thi thể đến kho hàng bầm thây, sau đó xử lý chứng cớ sau khi vứt xác, mỗi bước đều phiền toái, bọn họ thực sự là lười dọn dẹp thêm một cỗ thi thể.
“…..” Tiếu ca hình như cũng suy nghĩ, nhìn người phụ nữ say cười khúc khích ha ha một lúc, sau đó nói, “Không được. Nếu là cùng một chuyện, thì bỏ qua đi, anh cũng lười phí sức. Nhưng chuyện lần này không giống, có liên quan đến chính phủ một chút…. Tô gia nói, muốn chôn vùi mọi chuyện xuống, không thể lộ ra chút tin tức nào. Ngộ nhỡ người đàn bà này sau khi tỉnh rượu, nhớ ra đi báo án, chuyện sẽ lớn hơn…. Xử lý luôn cho xong đi.”
Dứt lời, không quay đầu lại tay đưa ra sau lưng, ý bảo lấy gậy ra.
Mấy người sau lưng cúi đầu, đưa gậy tới.
Người đàn ông nhận lấy gậy bóng chày nặng trịch, cân nhắc sức nặng trên tay, lầm bầm giải thích với người phụ nữ trên đất: “Oan có đầu nợ có chủ, chuyện này chỉ có thể trách cô xui xẻo. ch.ết rồi cũng đừng tới tìm tôi gây phiền toái.” Nói xong, nhấc tay nâng gậy bóng chày lên, định đánh vào đầu Giản Trang.
Lúc gậy đến gần, sắp nện vào đầu người phụ nữ nằm trên đất, ánh mắt rã rời của người phụ nữ đột nhiên trợn to, như tia chớp nhảy lên, nép tránh gậy thép, tấn công người đàn ông, tay phải nâng lên hung hăng đâm mắt phải của đối phương.
“Khốn khiếp!” Nhiều năm làm thủ lĩnh đã luyện cho người đàn ông bản lĩnh mẫn cảm, thời điểm quả đấm sắp nện vào mắt thì nhanh chóng nghiêng đầu tránh ra chỗ yếu hại hai mắt, nhưng lại bị chìa khóa kim loại trong tay Giản Trang quẹt làm mí mắt bị thương, gầm nhẹ vì đau.
Giản Trang tấn công dùng mười phần sức lực, căn bản là dùng hết sức lực bản thân, cho dù không chọc mù mắt phải người đàn ông nhưng cũng khiến đuôi mắt hắn bị cắt vết sâu, da thịt bên ngoài cuộn lại, máu đỏ tươi theo vết thương chảy xuống, nhiễm đỏ nửa khuôn mặt người đàn ông.
“Mẹ kiếp… Ông thao mẹ của m**!” Người đàn ông bị thương ở mặt, giận không thể kiềm chế được cầm gậy lên muốn đánh Giản Trang.
Mới vừa rồi Giản Trang dùng thân thể mảnh khảnh, như thiêu thân lao đầu vào lửa dồn sức đánh một trận đã dùng hết sức lực, lần này mắt thấy cây gậy sắp nện vào đầu mình, chỉ biết né tránh, vội vàng lui về sau, không cẩn thận ngã quỵ, “đông” một tiếng ngã ngồi trên đất, chỉ có thể trơ mắt nhìn cây gậy đang hung hãn đập tới.
“Dừng tay!”
Đang lúc gậy bóng chày sẽ đập xuống người Giản Trang, đầu hẻm bên kia chợt vang lên tiếng quát lạnh lùng. Âm thanh truyền tới mặc dù ngắn gọn nhưng lại cường thế, tràn đầy sự ra lệnh.
Mà sau khi âm thanh vang lên, gậy bóng chày hung hãn thế mà dừng lại thật, như là kỳ tích chỉ cách Giản Trang nửa mét.
Sau đó, người cầm gậy bóng chày lập tức thu gậy, cả đám đàn ông cùng xoay người, cung kính hô với ngõ hẻm đen kịt: “Tô gia khỏe!”
Bên kia, trong ngõ hẻm ánh sáng hết sức mờ mờ. Giản Trang men theo chỗ phát ra âm thanh nhìn sang, lại chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ trong bóng tối thăm thẳm, người nọ biến mất trong bóng tối, hình dáng cơ thể dưới ánh sáng yếu ớt lúc ẩn lúc hiện, Giản Trang nhìn kỹ hồi lâu mới có thể thấy loáng thoáng bóng dáng thon dài mạnh mẽ rắn rỏi của người nọ.
Trong yên tĩnh, từ trong bóng tối lần nữa vang lên âm thanh lạnh lẽo mà cường thế kia, người nọ trầm giọng nói, không vui lạnh lùng nói: “Mẹ nó lăn hết ra đây!”