Chương 52: Đỗ Úy muốn ăn cháo lươn

“Anh….biết tôi à?”
Sau khi cân nhắc, Giản Trang hé môi, nhỏ giọng dò xét thử hỏi.
Có một số việc, vẫn nên hỏi rõ trực tiếp thì hơn.


Cô là mượn xác hoàn hồn, không có trí nhớ của Giản Trang thật. Rất nhiều chuyện đều do mẹ Giản Trang kể lại cô mới biết. Nhưng mà, đoạn trí nhớ năm đó Giản Trang chạy trốn sang Mĩ sống, người nhà họ Giản không một ai biết nên không người nào có thể nói cho cô, lúc mới sang Mĩ Giản Trang quen biết những ai, làm những chuyện gì.


Nhìn bộ dạng của người thiếu niên thì không phải là người Trung Quốc, màu da đặc trưng của người Âu Mĩ. Vậy rất có thể người này là bạn bè mà Giản Trang đã từng kết giao ở Mĩ.


“……Không phải chứ, em không nhớ anh?” Thiếu niên sửng sốt một chút, sau đó kinh ngạc mở to mắt nhìn Giản Trang, “Anh là Đỗ Úy đây, em nhìn mắt của anh đi, em xem, là màu đen xen lẫn màu chàm, em không cảm thấy quen thuộc ư? Em từng nói, chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt nào đẹp như vậy! Giản Trang, em rất yêu thích đôi mắt này của anh mà, sao mới có nửa năm không gặp, em đã quên mất anh rồi, còn không nhớ đôi mắt của anh nữa?”


“……………” Giản Trang nghe hắn nói như vậy suýt chút nữa thì phì cười, lần đầu tiên thấy có người giới thiệu bản thân như vậy. Giản Trang theo lời hắn nhìn đôi mắt hắn, mí mắt mỏng manh, lông mi lơ thơ, chính xác là một đôi mắt đen phiếm xanh da trời, con ngươi đen bóng có hồn, tiếp đó là màu xanh da trời bao quanh làm ranh giới, ngoài cùng là tròng mắt trắng, quả thực là một đôi mắt xinh đẹp nhưng có chút quỷ dị.


Người này là con lai, cha hoặc mẹ nhất định là người Châu Á.


available on google playdownload on app store


Giản Trang che dấu ý cười trong mắt, nhìn mặt Đỗ Úy, từng chữ từng chữ, thành khẩn nói: “Tôi thừa nhận, đôi mắt của anh rất đẹp, màu sắc con ngươi biến ảo kỳ lạ. Nhưng quả thực tôi không nhớ được. Lúc ở Mĩ, không phải là tôi không từ mà biệt, tôi bị cha mình cưỡng ép về nước, hơn nữa sau khi về nước, lại gặp tai nạn xe cộ, không may mất trí nhớ. Cho nên, không riêng gì việc không nhớ đôi mắt đẹp của anh, tôi không nhớ bất kì ai. Ngay cả việc tôi đi Mĩ cũng là mẹ nói cho tôi thì tôi mới biết.”


“Em…..”


Sau khi Giản Trang dứt lời, một lúc sau, bản mặt giật mình ngơ ngác của Đỗ Úy mới có phản ứng, động động mắt, lông mi mỏng manh vẽ lên không trung tạo thành một đường cong. Tròng mắt chuyển động từng chút từng chút, chống lại đôi mắt Giản Trang, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Em nói là……… Có thật không? Em mất trí nhớ?”


“Tôi biết ngay anh không tin.” Giản Trang nhếch môi, nhàn nhạt mỉm cười, “Mặc dù chuyện mất trí nhớ này, nghe tương đối giống tình tiết trong phim nhưng đây là sự thật. Tôi thật sự không nhớ anh.”
Nhìn trên mặt Giản Trang tràn ra nụ cười ấm áp, Đỗ Úy nhìn trong chốc lát.


Sau đó, hắn đột nhiên vỗ vào vai Giản Trang, gương mặt trắng sữa như một tấm mặt nạ, bỗng nhiên vô cùng vui vẻ nhếch mép, sảng khoái cười lớn: “Ha ha ha, thật tốt quá, em mất trí nhớ! Bằng không, cái người Giản Trang ch.ết dẫm kia mà nhìn thấy anh thì đã mang những chuyện kia ra cười nhạo anh rồi. Ừ, kết quả này vô cùng tốt, không tệ, em hãy tiếp tục mất trí nhớ, cố gắng lên, anh rất xem trọng em!”


Mỉm cười trên mặt Giản Trang bị xóa sạch, trái tim lơ lửng giữa không trung cuối cùng cũng hạ xuống, tròng lòng nói thầm: Cuối cùng cũng giải thích rồi, còn lo lắng hắn sẽ dây dưa. Nhưng mà, nghe ý tứ của hắn thì trước kia cuộc sống của Giản Trang ở Mĩ cũng gặp không ít phiền phức, đều do hắn ra mặt giúp đỡ giải quyết. Vậy, quan hệ của hắn và Giản Trang rốt cuộc là như thế nào? Người yêu chăng? Hình như không phải....


*
Sau một tiếng, Giản Trang không thể không lẩm nhẩm trong lòng: thần ơi, con xin rút lại câu nói kia, Đỗ Úy này quả thật rất khó đối phó.


Căn cứ vào cuộc đối thoại, chính xác Đỗ Úy là anh em tốt với Giản Trang lúc ở Mĩ. Không sai, quan hệ của hai người giống như là anh em tốt, so với bạn bè thì thân thiết hơn nhưng cũng không phải là người yêu.


Đỗ Úy sau khi biết cô bị mất trí nhớ, lần nữa giới thiệu bản thân. Giản Trang mới biết, khó trách tiểu tử này có thể nói chuyện ở trước mặt Tô gia, bởi vì hắn là quý công tử của gia tộc Mafia lớn nhất nước Mĩ. Hắn nói một câu “người mình”, Tô gia liền bỏ qua chuyện này.


Mấy người chuẩn bị xử lí thi thể trên đất kia, đi ngang qua người Giản Trang, trong đó Tiếu ca bị Giản Trang quẹt chìa khóa làm thương mí mắt, che vết thương rướm máu, dùng một loại ánh mắt oán độc, trợn mắt hung ác nhìn Giản Trang một cái.


Chuyện này, may mà Đỗ Úy xuất hiện kịp thời, nếu không cô thật sự sẽ gặp nạn.


Mà Đỗ Úy cũng nói cho cô biết, ngay từ lúc cô cãi nhau với người ta ở quầy rượu tầng một, thì ở tầng hai bữa tiệc các khách quý đang ngồi Đỗ Úy đã chú ý tới cô. Lúc ấy đại sảnh vẫn chưa náo nhiệt, bên dưới tranh cãi quá lớn khiến hắn tò mò, liền bắt gặp bóng dáng của Giản Trang.


Chờ Đỗ Úy xác định là Giản Trang, lúc chuẩn bị xuống tầng một thì cô đã chạy ra khỏi cửa.
Đỗ Úy biết trong hẻm sâu, thuộc hạ của Tô gia đang phụ trách thanh lý phản đồ, vì vậy lập tức chạy đi tìm Tô gia, lúc này Tô gia mới ra tay, cứu Giản Trang.


Nói đến Đỗ Úy, xác thực là một quý công tử xã hội đen không biết khó khăn của nhân dân. Người Mĩ gốc Hoa, trên người có một phần hai huyết thống người Mĩ. Là gia tộc Mafia nước Mĩ, con trai thứ tư “duy trì gia tộc xã hội đen” đời thứ tám thay cha. Nhưng kỳ thật, hắn đã hai mươi lăm tuổi, bằng tuổi Giản Trang, chỉ vì tóc màu vàng và làn da trắng sữa khiến cho hắn nhìn rất trẻ tuổi, mới nhìn tưởng như là thiếu niên mười tám.


Bởi vì bản thân trước hai mươi lăm tuổi luôn sống ở Los Angeles, lần này sau khi về nước, đặc biệt hoài niệm văn hóa Trung Quốc.


Cho nên, hắn lôi kéo Giản Trang không buông tay, đòi ăn cái gì “cháo lươn”, hơn nữa còn không cho đi khách sạn, muốn đích thân xuống sông bắt lươn, cảm thụ bản sắc dân tộc một chút.


Đêm khuya, ai còn xuống sông bắt lươn với hắn? Giản Trang thấy thời gian không còn sớm, từ chối nói muốn về nhà, nhưng chúa ơi Đỗ Úy thật là khó dây dưa, cười híp mắt uy hϊế͙p͙ Giản Trang: nếu như em không bắt lươn với anh, vậy anh cùng em về nhà em, nhận thức nhà của em một chút, em nói xem có được không?


Nguyễn Hàn Thành không phải là người tốt lành gì, nếu gặp Nguyễn Hàn Thành thì không biết sẽ ồn ào thành cái gì nữa. Hơn nữa, xem ra Đỗ Úy cũng không phải là người xấu, nếu quả thật là người xấu thì đã không cần ra tay cứu mình.


Giản Trang suy nghĩ một chút, nhìn điện thoại di động, mới chín rưỡi tối, cũng không coi là quá muộn, do Đỗ Úy đeo bám dai dẳng, đành gắng gượng đồng ý đi bắt lươn.






Truyện liên quan