Chương 56: Mượn xác hoàn hồn!
Giản Trang vốn đang đứng trong hành lang, Tô Vi từ phòng khách đi ra nói chuyện, cô cũng không có để ý lắm. Bởi vì người nói là Nguyễn Hàn Thành, không liên quan gì đến cô, ánh mắt của cô tự nhiên cũng không để trên người Tô Vi.
Nhưng mà, không ai nghĩ tới, Tô Vi đang đứng ở miệng cửa, đôi mắt ngấn nước lã chã chực khóc trong nháy mắt từ cửa vọt tới trước mặt Giản Trang, khi Nguyễn Hàn Thành còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, bất ngờ không kịp đề phòng ném cho Giản Trang một cái tát.
Tiếng bạt tai vang dội thanh thúy, âm thanh lanh lảnh của tiếng bạt tai vang vọng trong hành lang chật hẹp. . . . . .
Giản Trang thật sự không nghĩ tới, Tô Vi có thể ở ngay trước mặt Nguyễn Hàn Thành, ở ngay trước cửa nhà cô động tay với cô.
Gương mặt đau nhói cùng tự ái khiến tâm trạng của cô trong nháy mắt nổi lên một cơn lửa giận, cỗ lửa giận này cô áp chế đã lâu rồi, từ khi Tô Vi ở trong phòng khách châm chọc cô, cô vẫn nhẫn nại, nhưng giờ khắc này, lý trí của cô bị sự phẫn nộ đánh thẳng vào giới hạn cuối cùng, đứng trên đường ranh giới giữa lý trí và thịnh nộ, cô không hề nghĩ ngợi hoàn toàn làm theo bản năng, giơ tay phải phản kích lại.
Nhưng mà, khi Giản Trang giơ tay phải lên, bàn tay sắp chạm vào mặt Tô Vi, cô lại thấy Tô Vi chẳng những không có ý né tránh, ngược lại thân thể yếu ớt còn nghiêng về phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tô Vi cách cánh tay đang giơ lên của cô càng gần hơn. Giống như là. . . . . . Đang chờ cô đánh tới, hoặc là nói, Tô Vi không kịp chờ muốn tay của cô đánh vào mặt mình.
Giản Trang giơ lên tay lại dừng giữa không trung, cảm xúc tức giận giống như thủy triều hung mãnh, nhưng lúc này không một tiếng động tiêu tan.
Đôi mắt màu nâu của cô khôi phục sự trong suốt, nhìn Tô Vi chỉ cách có hai bước đang đứng trước mặt mình, nhìn thấy con ngươi trong đôi mắt tựa như thu thủy của Tô Vi toát ra vẻ mong đợi, vả lại trong vẻ mặt mong đợi kia còn có một tia gian trá.
Tại sao. . . . . . Giản Trang ở trong lòng tự hỏi, tại sao cô ta lại mong chờ như vậy? Cô ta đang mong chờ cái gì? Tại sao cô ta lại chờ đợi cái đó?
Suy nghĩ một chút, cô đột nhiên đã hiểu được, chẳng lẽ cô ta muốn. . . . . .
Nghĩ tới đây, Giản Trang chậm rãi hạ cánh tay trong không trung xuống, cảm giác nóng rát thiêu đốt trên gương mặt vẫn chưa phai đi, Tô Vi đánh cô một bạt tai này cũng đủ hung ác, nhưng cô quyết định tạm thời nhịn lần này, không đánh trả lại.
Tô Vi hành động nhanh nhẹn đánh cô một bạt tai, cô gần như đã muốn đánh trả cuối cùng lại thôi, cả quá trình chưa đến một phút đồng hồ, sự việc đã kết thúc.
Trong nháy mắt khi Giản Trang thả tay xuống, trên gương mặt trắng bệch Tô Vi rất nhanh hiện lên vẻ giật mình kinh ngạc, sau đó vẫn là bộ dạng như trước kia, đôi mắt giống như một ao nước trong suốt tỏa ra sương mù, gương mặt không chút thay đổi, chân mày đen nhánh hơi nhíu lại, trên trán lộ ra một cỗ bền bỉ cố chấp.
Mà Nguyễn Hàn Thành đứng ở một bên gương mặt cũng hiện lên vẻ khiếp sợ, đôi mắt anh nhìn gương mặt đỏ bừng của Giản Trang, trên gò má của Giản Trang còn có thể nhìn thấy lờ mờ năm dấu tay mảnh khảnh.
Anh bước đến bên cạnh Giản Trang, trong đôi mắt đen nhánh lộ ra ánh mắt ân cần, tầm mắt khóa trên gò má sưng đỏ của cô, một khắc cũng không dời đi, con ngươi đen nhánh xẹt qua tia khác thường, giống như một tia sao băng bay cực nhanh trong bầu trời đêm, thoáng qua rồi biến mất.
Nguyễn Hàn Thành thật sự không nghĩ tới Tô Vi sẽ đánh Giản Trang. Trong nháy mắt khi Tô Vi từ trong cửa chạy ra, anh biết, nhưng mà anh cho rằng Tô Vi bước nhanh qua cửa như vậy là muốn rời khỏi nhà của anh. Vì vậy khi Tô Vi chạy qua anh không hề động đậy. Bởi vì trong lòng anh cũng mơ hồ hi vọng Tô Vi mau rời đi. Bởi vì, nơi này dù sao cũng không phải là nhà của Tô Vi, mà là nhà anh và Giản Trang. Giữa Tô Vi và Giản Trang nhất định phải có một người rời khỏi phòng, nhưng người phải rời đi không phải là Giản Trang. Bởi vì nơi này là nhà của Giản Trang, rời khỏi nơi này Giản Trang cũng không còn nơi nào để đi. Mà Tô Vi lại khác, cô ta có nhà của mình. Nửa đêm đến đây chỉ có một mình anh ở nhà, cô nam quả nữ ở chung một phòng, làm như vậy cũng không thích hợp.
Anh là một người lính, trên phương diện tình cảm và kỷ luật, so với những người đàn ông bình thường phải cực kỳ tự mình cố gắng vươn lên. Cũng bởi vậy, ở trên phương diện tình cảm cũng có chút bảo thủ chuyên nhất. Anh chưa bao giờ dễ dàng thổ lộ tiếng lòng với phụ nữ, cũng không dễ dàng bày tỏ tình cảm, ở trong lòng anh tình cảm chân thành tha thiết so bất kỳ bảo vật gì cũng trân quý hơn, tình yêu chân chính cũng không phải sớm ba triều bốn*, cũng không thể tùy ý buông tha. Cho nên 27 năm qua, anh đã từng chỉ thích cô bé Tô Vi này. Cũng luôn luôn cố gắng muốn có được trái tim của Tô Vi, nhưng mà, có lẽ đúng như Tô vi nói, từ nhỏ anh đã được gia đình yêu thích cha mẹ dạy dỗ, thân phận của anh và Tô Vi chênh lệch khá xa, dẫn đến rất nhiều chuyện, cái nhìn của bọn họ tương bác trái ngược, có một số chuyện khiến anh không thể có được trái tim của Tô Vi.
*Sớm ba triều bốn: Thay đổi thất thường (một người rất thích cho khỉ ăn quả lịch, anh ta nói với bầy khỉ, buổi sáng mỗi con được ba quả, buổi chiều mỗi con được bốn quả, bầy khỉ rất vui mừng, sau đó anh ta lại nói, buổi sáng mỗi con được ăn bốn quả, buổi chiều mỗi con được ăn ba quả. Sau này thường ví với người thông minh thường dùng thủ đoạn, người dại thường mắc lừa, nay ví với sự thay đổi thất thường).
Nhưng mà, ngay cả khi anh biết mình không thể hiểu Tô Vi 100%, nhưng cũng không thể tưởng tượng nổi từ trước đến nay Tô Vi luôn kiêu ngạo tự mình vươn lên, rất có cốt khí sẽ chủ động động thủ đánh người, hơn nữa người này chính là —— Giản Trang!
Ánh mắt của anh vẫn như cũ dừng lại ở trên gò má của Giản Trang, môi mỏng hé ra, sau đó nói với Tô Vi đang đứng ở một bên: "Tô Vi, em vậy mà lại ra tay đả thương người khác, em trước kia sẽ không như vậy, anh biết em đã mười mấy năm, chưa hề nhìn thấy em và người khác tức giận sẽ động tay đánh đối phương. Làm sao em lại có thể động thủ đánh người? Giản Trang đứng ở ngoài cửa, đâu có chỗ nào chọc tới em?" Giọng nói của anh u ám lại lạnh lẽo cứng rắn, ngôn ngữ sắc bén giống như là chất vấn. Giọng điệu không hề có độ ấm làm cho người nghe không rét mà run.
Tô Vi đứng giữa ở Nguyễn Hàn Thành và Giản Trang cơ thể khẽ lung lay một cái, hai đầu gối đột nhiên khuỵu xuống, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã quỵ , nhưng rõ ràng cho dù bộ dạng gầy yếu gần như sắp ngã xuống, rồi lại kiên cường đứng thẳng, hai đầu gối hơi khuỵu một chút đã lập tức đứng thẳng lên, sau đó xoay người từ từ ngẩng đầu lên nhìn Nguyễn Hàn Thành cao hơn cô ta rất nhiều, hơi thở mùi đàn hương từ miệng khẽ bay nhàn nhạt yếu ớt giống như đám sương giọng nói mờ ảo: ". . . . . .Anh thấy đấy, bây giờ anh thấy rồi đấy, không sai là em đánh, anh biết em mười mấy năm, cũng chưa bao giờ nhìn thấy em động tay đánh người, nhưng bây giờ không phải anh đang thấy sao?"
"Tại sao?" Lúc này Nguyễn Hàn Thành mới quay đầu đi, đôi mắt chuyển một cái, tầm mắt quét về phía Tô Vi: "Mặc kệ nguyên nhân là gì, động tay đánh người là không đúng. Tô vi, như thế này không giống em...em lập tức nói xin lỗi Giản Trang đi!" Thái độ nói chuyện của anh đã không còn lạnh lùng hài hước như bình thường nữa, giọng nói nghiêm nghị giống như đang đứng trên giáo trường huấn luyện binh lính, âm thanh rét lạnh giọng điệu cứng rắn, tràn đầy bá đạo: "Lập tức, xin lỗi Giản Trang mau!"
“Em sẽ không xin lỗi." Tô Vi lui về phía sau một bước, cánh tay thon dài chợt giơ lên nắm lấy vạt áo trước ngực, ngón tay nắm thật chặt kiên quyết nói: "Đánh người, là em không đúng. Cô ta cũng không gây chuyện với em, cũng không có lý do gì, em chính là muốn đánh cô một cái mà thôi. Về phần nói xin lỗi, em sẽ không nói. Nếu cô ta cảm thấy tức giận, có thể tát trả, em tuyệt đối sẽ không tránh, nhưng mà bắt em nói xin lỗi, các người đừng mơ tưởng! Hơn nữa. . . . . ." Tô Vi dừng một chút, sắc mặt so với trước kia còn trắng hơn, trên gương mặt trắng bệch như tờ giấy hiện lên vẻ bi thương: "Anh không cần dùng giọng điệu của sĩ quan để ra lệnh cho em! Em không phải là lính của anh! Anh cho rằng em động tay đánh người, có thể kiện em tội tấn công người khác, có thể đưa em ra tòa, nhưng không cho phép anh dùng điệu giọng ra lệnh để nói chuyện với em! Anh nói em chưa bao giờ đánh người, nhưng anh cũng chưa từng dùng giọng điệu này để nói chuyện với em! Anh nghĩ rằng em đã thay đổi phải không? Anh cho rằng em học những thói xấu ở quán bar, trở nên thô bạo vô lễ phải không? Vậy còn anh? Anh không hề thay đổi sao? Anh trước kia sẽ không nghi ngờ em, chưa bao giờ hung dữ với em ...em quen biết anh 15 năm, anh vẫn chăm sóc em, cho em ấm áp, nhưng kể từ sau khi kết hôn, anh đã bắt đầu thay đổi. . . . . . Ngay cả khi anh đến quán bar tìm em, chất vấn chỉ là em giao lưu với những người không tốt. . . . . ." Tô Vi ngẩng đầu nhìn đôi mắt Nguyễn Hàn Thành, ánh mắt trở nên ảm đạm hơn rất nhiều, đau thương buồn bã nhìn anh, nhếch môi cười thảm: "Ha ha, ha ha ha. . . . . . Anh còn nói em đã thay đổi. . . . . .Anh hãy để tay lên ngực mà tự hỏi đi, anh hãy mở mắt ra mà nhìn cho rõ, đến tột cùng là ai đã thay đổi!"
"Tô Vi, từ trước tới nay, anh chưa bao giờ thay đổi. Chỉ là em chưa từng sâu sắc hiểu anh, giống như anh vẫn chưa từng thật sự hiểu em." Nguyễn Hàn Thành rũ mắt xuống, đè thấp ánh mắt chống lại ánh mắt sáng quắc của Tô Vi, thái độ nói chuyện cũng không bởi vì nét mặt buồn bã của Tô Vi mà thay đổi: "Ai cũng có thể nổi giận, em tức giận, em có thể động tay đánh người, anh cũng có thể. Nếu như không phải em động thủ làm tổn thương người khác, anh sẽ có thái độ như vậy sao? Hơn nữa, còn một điều nữa, anh bắt đầu thay đổi cũng không phải là từ sau khi kết hôn, trước khi kết hôn với Giản Trang, anh đã đi tìm em, nhưng ý của em là: “Anh có kết hôn hay không, cũng không liên quan gì đến em”. Anh có thể chờ em, cho nên đã ký hợp đồng hôn nhân, một năm sau lập tức ly hôn, cuộc hôn nhân này chủ yêu là vì hoàn thành tâm nguyện của cha anh. Em nói rất đúng, anh sinh ra trong gia tộc họ Nguyễn, vừa sinh ra đã được hưởng ánh hào quang mà nhiều người không có, nhưng em không hề biết, anh vừa sinh ra trên lưng đã mang rất nhiều trách nhiệm không cách nào trốn tránh!"
"Là con trai cả của nhà họ Nguyễn, anh muốn làm gương tốt, luôn luôn phải làm mọi việc thật hoàn hảo không tỳ vết thì mới có chỗ đứng trước mặt hai người em trai, anh phải tuân theo ý muốn của cha, nhập ngũ thừa kế cơ nghiệp mà ông đã gây dựng ở trong quân đội, bởi vì anh là con trai cả của nhà họ Nguyễn, anh muốn thay cha anh và cha Giản hoàn thành hôn ước năm đó nhất thời vui mừng quyết định! Anh sống có quá nhiều điều bất đắc dĩ, rất nhiều chuyện anh không thể làm chủ, bởi vì anh là trưởng tử của nhà họ Nguyễn! Về sau cả nhà họ Nguyễn đều do anh gánh vác, cha đối với anh ôm quá nhiều hi vọng cùng trách nhiệm, mà anh sinh ra đã được định là phải làm thật tốt thân phận này. Có rất nhiều người không biết tình hình bên trong nhà họ Nguyễn kỳ thực không hề giàu sang nhàn hạ giống như những gì mà người ngoài nhìn thấy, bên trong có những mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, giấu kín bí mật. Trong Nguyễn gia bất luận kẻ nào cũng có thể vứt bỏ trách nhiệm tự ý rời khỏi gia tộc, nhưng mà anh lại không thể! Nhà họ Nguyễn cần anh! Sở dĩ cha anh đặt cược hi vọng lớn như vậy trên người anh, chính là muốn anh gánh vác hưng suy của gia tộc này.Vì vậy anh không thể làm như không những có áp lực kia, không thể là một người không có trách nhiệm, không để ý đến sự phản đối của cha mẹ, mang theo cô gái mình yêu thích đi đến đất khách quê người, sống cuộc sống mới. Tô Vi, em là người của Tô gia, so với bất luận kẻ nào cũng hiểu được một gia tộc nền móng vốn vững vàng ổn định nếu như đột nhiên sụp đổ, gia cảnh sa sút, có kết cục bi thảm cỡ nào. Anh ký hợp đồng hôn nhân, chính là một biện pháp tạm thời?"
"Ngày cưới, anh lạnh nhạt với cô dâu, trên giáo đường bất chấp tất cả bỏ lại Giản Trang đuổi theo em, lúc ấy bạn bè người thân có mặt tại giáo đường đều thấy được, chuyện trực tiếp truyền đến tai cha anh, cha anh vì giao tình với nhà họ Giản, không có ý đem chuyện này chọc thủng, lấy lý do chuẩn bị khánh thành công ty chặn miệng người nhà họ Giản. Mà lúc ấy anh cũng không để ý, anh sợ em hiểu lầm mới giải thích với em nhiều như vậy, đem hết tất cả tâm ý nói cho em biết. Câu trả lời của em làm anh rất đau đớn, sau khi về đến nhà anh đã bị sốt cao, là Giản Trang đã chăm sóc cho anh. Mặc dù anh và cô ấy chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng mà chung sống hai tháng, cô ấy đã chăm sóc cho cuộc sống của anh, anh cũng không phải là đầu gỗ, càng không phải là người hồ đồ không biết tốt xấu, tự nhiên sẽ thân quen với Giản Trang hơn một chút, cô ấy cũng như là bạn bè của anh vậy. Bạn của anh, vô duyên vô cố bị một đám lưu manh tấn công phải nằm viện, sự việc xẩy ra chính là hướng về phía anh, anh đương nhiên muốn hỏi rõ ràng. Mặc dù mấy năm trước đây anh đã rút khỏi bộ đội đặc chủng, đã lâu rồi chưa đánh nhau, nhưng còn chưa kém cỏi đến mức có thể để cho bọn côn đồ trong xã hội tùy ý ức hϊế͙p͙ bạn bè của mình. Anh đến chỉ để hỏi thăm em... em lại nói với hắn là quân tâm em, lời nói mập mờ, anh không phải là kẻ ngốc, làm sao có thể không nghi ngờ? Anh có thể nói rõ, sau hai tháng ký hợp đồng hôn nhân, ấn tượng lần đầu gặp mặt của anh với Giản Trang rất khác, không hề giống giống như mấy lời đồn đãi kia, trên người cô ấy có chỗ khiến người khác yêu thích. Nếu như nhất định coi đó điều là thay đổi, quả thực, đây cũng là một thay đổi. Chỉ là, nếu là muốn nói giữa chúng ta ai là người thay đổi trước, anh nghĩ, cả anh và em. . . . . .Đã được xã hội tôi luyện, bất tri bất giác đều thay đổi."
Nguyễn Hàn Thành chưa bao giờ nói nhiều như hôm nay, tuy rằng anh là người nói năng cay nghiệt, ngôn ngữ ác độc, từ trước đến nay lời nói ra luôn là một hồi máu tanh. Ở trong quân đội lâu rồi, khó tránh khỏi ngôn ngữ ngắn gọn thẳng thắn, chỉ nói điều trọng điểm. Nhưng mà hôm nay rất hiếm có, anh lại tốn thời gian dài như vậy, tỉ mỉ giải thích một chuyện.
Chờ anh nói xong, Giản Trang đứng ở bên cạnh anh nghe cũng có chút ngây người. Hai mắt nhìn chăm chú gương mặt tuấn tú cương nghị lạnh lùng của Nguyễn Hàn Thành, thầm than trong lòng: “Không thể không nói, hôm nay Tô Vi đến đây gây sự mới ép được Nguyễn Hàn Thành thổ lộ tiếng lòng, khiến cho cô được mở rộng tầm mắt. Cô và anh trong hai tháng ở chung dưới một mái nhà, cũng đã trò chuyện rất nhiều lần, thế nhưng anh lại chưa bao giờ nói qua với cô chuyện anh đã từng là “lính đặc chủng”, càng không nói gì đến chuyện nhà họ Nguyễn như thế nào. Mặc kệ những chuyện này là như thế nào, anh cũng chưa từng nói qua, cho dù là đôi câu vài lời cũng không nói. Có thể thấy được anh đối với những chuyện này cự kỳ bảo mật, nếu không phải vì lời nói của Tô Vi, có lẽ cả đời này cô cũng không nghe được chính miệng anh nói ra.
Trong quân đội danh sách đại đội lính đặc chủng, vẫn luôn là tài liệu cơ mật của quân đội, vì suy nghĩ đến an toàn của bộ đội đặc chủng, phải tuyệt đối giữ bí mật! Trừ phi là do chính người đó nói ra, nếu không. . . . . . Căn bản là không thể điều tr.a được. Nguyễn Thiếu Dật cũng không có nói rõ ràng chuyện của Nguyễn Hàn Thành sau khi đầu quân, rất có thể chuyện này cũng được giữ bí mật với mọi người trong nhà họ Nguyễn. Đối với người trong gia tộc còn giữ bí mật, vậy thì càng không cần nói đến nhà họ Giản. Nguyễn Hàn Thành vẫn tuyên bố với bên ngoài mình từng đảm nhiệm chức huấn luyện viên quân đội, hiện giữ chức sư trưởng, nhưng vẫn giữ bí mật đối với chuyện đã từng là lính đặc chủng. Về phần một chút tin tức nội bộ bên trong của nhà họ Nguyễn, càng là quan trọng nhất!
Sau khi cô gả cho Nguyễn Hàn Thành bởi vì chỉ là người vợ trên danh nghĩa, hơn nữa cũng không sống trong nhà họ Nguyễn, tiếp xúc với người trong gia tộc không nhiều lắm, có hiểu biết rất ít về họ. Bởi vì chỉ là hợp đồng hôn nhân, cho nên Nguyễn Hàn Thành cũng không cần thiết phải nói cho cô biết chuyện trong nhà họ Nguyễn, mà cô còn có vấn đề cần phải giải quyết xử lý, cũng không có hứng thú hỏi tới, nên vẫn không rõ lắm, gia tộc Nguyễn đến tột cùng là dạng gì. Nhưng từ trong lời nói vừa rồi của Nguyễn Hàn Thành, nhà họ Nguyễn hình như cũng cất dấu một bí mật. . . . . .
Thật sự là được hưởng chút ánh sáng của Tô Vi, mới biết những chuyện này.
Ở trên đời này, có thể khiến cho Nguyễn Hàn Thành nghiêm túc giải thích, một hơi nói ra bí mật của hai người, cho tới bây giờ, chỉ có một mình Tô Vi, chỉ có cô ta mới có ma lực như thế. Dù sao, Nguyễn Hàn Thành đã thầm mến Tô Vi mười năm, đau khổ chờ đợi mười năm, Tô Vi là mối tình đầu, là người con gái duy nhất ở trong lòng Nguyễn Hàn Thành. Tình yêu đầu đối với đàn ông mà nói, thường chiếm vị trí hết sức quan trọng.
Nhưng mà, nhắc tới Tô Vi, trong lòng Giản Trang không thể tránh khỏi u ám một chút, trái tim bị một tầng mây đen che kín. Dù sao, người phụ nữ này vừa mới quăng cho mình một bạt tai, nói không tức giận, không so đo là giả. Nhưng mà, tức giận thì tức giận, khi đánh giá về Tô Vi cô sẽ không có một chút ý chê bai nào. Từ cái tát vừa rồi, có thể chứng minh —— Tô Vi, là một người thông minh!
Một người rất thông minh, tính cách lại cứng cỏi cương quyết, bền bỉ, kiên cường lại độc lập, hơn nữa lòng tự ái rất mạnh, người như vậy bình thường có tính cách mạnh mẽ rất thu hút, hấp dẫn mọi người đến gần cô ta hơn. Đồng thời cô ta lại coi ta là kẻ địch. . . . . . Như vậy, người này sẽ là một đối thủ rất đáng sợ, hoặc giả, có thể sẽ là kẻ thù một đời của ta!
Tô Vi chính là người như vậy.
Vừa rồi Tô Vi từ cửa chạy tới đánh cô một bạt tai không phải là không có nguyên nhân, hoặc là nói, đó không phải là lý do “muốn đánh thì đánh” đơn giản mà cô ta giải thích với Nguyễn Hàn Thành. “Muốn đánh thì đánh”, đây chỉ là một nguyên nhân thúc đẩy khiến cô ta đánh người mà thôi, nhưng nguyên nhân quan trọng hơn là cô ta đang đào một cái hố, sau đó chờ mình hoặc là Nguyễn Hàn Thành nhảy vào.
Nguyên nhân chủ yếu khiến Tô Vi động thủ có hai điểm, thứ nhất là cô ta muốn dùng chuyện
Này để khảo nghiệm Nguyễn Hàn Thành đến tột cùng là có quan tâm nhiều đến cô ta không, cô ta rất mong đợi được nhìn thấy phản ứng của Nguyễn Hàn Thành, muốn biết Nguyễn Hàn Thành có phải bởi vì cô ta động thủ đánh người mà tức giận hay không. Cô ta muốn nhìn thấy thái độ của Nguyễn Hàn Thành thông qua chuyện này, suy đoán xem ở trong lòng Nguyễn Hàn Thành cô ta còn chiếm bao nhiêu phân lượng . Thứ hai, cô ta muốn dụ cô đánh trả, nếu như cô đánh trả cô ta lập tức đạt được mục đích kia. Chỉ cần cô đánh trả lại, cô ta sẽ làm ra vẻ ốm yếu ngã xuống đất, không cần nghĩ cũn đã đoán ra được phần phía sau……. Cô ta yếu đuối như vậy, té lăn trên đất mặc kệ có phải là cô ta ra tay trước hay không, cho dù ai nhìn thấy cô ta yếu ớt như thế, cũng sẽ đở cô ta đứng lên, thế cục sẽ trong nháy mắt sẽ thay đổi, cô vốn là có lý cũng biến thành đuối lý.
Nói đơn giản là một khi cô đánh trả lại, người thắng chính là Tô Vi.
Đây cũng chính là lý do vì sao khi cô giơ tay lên muốn đánh, Tô Vi lại không trốn không tránh, đôi mắt trấn tĩnh, ánh mắt mong đợi như vậy!
Mặc dù dùng mánh khóe động thủ đả thương người khác, tuy rất nguy hiểm, nhưng lợi nhiều hơn hại, ưu thế này đối với bản thân Tô Vi mà nói, vẫn có thể xem là một quân cờ tốt! Hơn nữa, người phụ nữ này dựa vào cơ thể ốm yếu của mình dể dàng sử dụng mánh khóe, đàn ông rất khó phát hiện. Trừ phi, người đàn ông này hiểu rất rõ tính tình bướng bỉnh của người phụ nữ này, mới có thể nhìn ra đầu mối, sẽ không dể dàng bị lừa. Nhưng mà chiêu này đối với Nguyễn Hàn Thành quả thật là gãi đúng chổ ngứa, bởi vì Nguyễn Hàn Thành cũng không có chân chính sâu sắc hiểu rõ thế giới nội tâm của Tô Vi, hai người bọn họ từ nhỏ sống và học tập cùng nhau, nhưng lập trường lại khác nhau, khiến quan niệm về nhân sinh quan và thế giới quan của bọn họ cũng khác nhau, cho nên hai người bọn họ rất khó hiểu được đối phương.
Tô Vi là một người thông minh, biết lợi dụng tính cách khác nhau để bày mưu lập kế, như vậy có thể thấy được Tô Vi này suy nghĩ quả là kín đáo….. Khó trách dù cô ta có thân phận là con gái riêng, nhưng cũng có thể lớn lên và tồn tại ở nhà họ Tô.
Ngẫm lại vừa rồi khi cô giơ tay lên, may mắn lúc đó cô phản ứng nhanh, nếu không bây giờ . . . . . Người bị Nguyễn Hàn Thành lạnh lùng khiển trách rất có thể sẽ chính là cô.
Giản Trang nghĩ tới đây. Tô Vi đứng ở một bên trầm mặc hồi lâu đã mở miệng nói chuyện rồi, giọng nói không còn u ám nữa, trong lời nói thê lương hóa thành sầu não. “Hàn Thành …. Anh nói đúng, em và anh . . . . cũng đã thay đổi. Từ khi anh vào bộ đội, em lăn lộn trong xã hội, hai người chúng ta đều đã từ từ thay đổi. Chúng ta cũng không còn giống như trẻ con sống vui vẻ nữa, thực tế tàn khốc sẽ mạnh mẽ nuốt chửng chúng ta như tằm ăn rỗi. Trên đời này, sẽ không có nhất thành bất biến* ( đã hình thành thì không thay đổi ) gì đó. Hàn Thành, là em trách nhầm anh rồi …. Thật xin lỗi ….” Cô ta nói đến phần sau, bỗng nhiên dừng lại thở dốc khiến người ta đau lòng: “Em …. Là vì em quá quan tâm anh, mới có thể hồ đồ như thế ….. Mới có thể động tay đánh người, thật xin lỗi ….Em cũng rất xin lỗi, em vẫn luôn không quan tâm để ý đến anh, không biết anh sống khổ cực….”
“Nói xin lỗi với anh cũng vô dụng, người em đánh không phải là anh, em nên nói xin lỗi với Giãn Trang. “Cuối cùng giọng nói của Nguyễn Hàn Thành cũng mềm mại đi một chút, tầm mắt chuyển sang người Giãn Trang.
“Không cần, không có việc gì, cô ấy xuống tay cũng không nặng, không có chuyện gì. Chính cô ấy cũng đã nói là tức giận dẫn đến hồ đồ. Con người mà, cảm xúc vừa dâng lên, khó tránh khỏi sẽ mất không chế làm việc sai, có thể lý giải. Cô ấy làm như vậy là bởi vì quá yêu anh, tôi cũng là phụ nữ, cũng rất hiểu cảm giác này. Cô ấy đã biết lỗi, cũng xem như đã xin lỗi tôi rồi, chuyện này coi như kết thúc. Hơn nữa cô ấy là người trong lòng anh, chuyện phía sau tự anh nhìn mà sắp xếp đi. Đêm đã khuya, tôi vào nhà nghỉ ngơi đây.” Giãn Trang vội vàng khoát tay chặn lại, ngăn lại Tô Vi đang cúi đầu xin lỗi mình, lại đảo mắt nhìn về phía Nguyễn Hàn Thành, tầm mắt nhanh chóng lướt qua người anh, sau đó khí định thần nhàn xoay người, cũng không quan tâm Tô Vi phía sau như thế nào, trực tiếp đi mấy bước đến bên trong cửa, đóng cửa lại.
Tô Vi bỏ xuống dáng vẻ kiêu ngạo, thân thể run rẩy cúi đầu xin lỗi một lần nữa, nước mắt doanh tròng, đau thương buồn bã vừa thấy đã thương. Cô ta làm đến bước này, cho dù Giản Trang có tức giận như thế nào đi chăng nữa cũng không thể trút giận lên cô ta. Nếu như cô cứ cố chấp đánh lại một bạt tai, ầm ỉ gây sự tranh cãi với Tô Vi như vậy sẽ chỉ làm Nguyễn Hàn Thành cảm thấy cô Giản Trang trở thành người ngu ngốc, Giản đại tiểu thư cậy mạnh không nói lý rồi. Như vậy đối với bản thân cô, cũng không có điểm nào hay.
Chỉ có một con đường có thể đi, chính là tự động lụa chọn chuyện cũ sẽ bỏ qua. Ai về nhà nấy, tự đi tìm mẹ của mình đi.
Sau khi cửa chống trộm đóng lại, Giản Trang thay xong giày, mệt mỏi kéo cơ thể đi vào phòng tắm.
Trên chiếc gương ở bồn rửa tay nhìn thấy gò má của mình vẩn ửng hồng như cũ, chậm rãi nói nhỏ: “Cô thật sự là một người thông minh, mọi phương diện đều có thể suy nghĩ thấu đáo, tôi rất bội phục. Nhưng mà kẻ địch của tôi cũng không phải là cô, tốt nhất từ nay về sau không ai động đến ai, mọi người bình an vô sự. Nhưng nếu sau này cô còn cố tình gài bẫy tôi, vậy cái tát tối nay, tôi nhất định sẽ…. đòi lại cả gốc lẫn lời.”
……….
Sau khi Giản Trang xoay người rời đi, hai mắt Nguyễn Hàn Thành vẫn khóa chặt trên người Giản Trang, yên lặng nhìn chăm chú, mắt thấy bóng lưng thản nhiên của Giản Trang rời đi, cho đến khi cửa chống trộm đóng lại, bóng dáng của Giản Trang biến mất không thấy gì nữa, mới chậm chạp thu hồi ánh mắt.
Tất cả động tác của anh đều rơi vào trong mắt của Tô Vi.
Tô Vi khẽ nâng mắt lên, đôi mắt không một tiếng động nhìn chăm chú Nguyễn Hàn Thành, nhìn thấy được trong mắt anh, từ đáy mắt lộ ra một loại…thâm thúy khó lường, khó có thể dùng lời để diễn tả được ánh mắt đó, ánh mắt của anh vô cùng chuyên chú, con ngươi đen nhánh vốn cực kỳ u ám, giờ phút này, con ngươi tối tăm trong mơ hồ hiện lên nột chút ánh sáng. Tô Vi không hiểu ánh mắt của anh, nhưng ánh mắt đó lại khiến cô ta có cảm giác giống như đã từng quen biết . . . .
Điều này thật khiến cho người ta cảm thấy lo lắng. Tròng mắt Tô Vi lặng lẽ chuyển một cái, thu hồi ánh mắt từ trên đôi mắt của Nguyễn Hàn Thành về, nhìn về phía cầu thang hành lang, hướng về phía bậc thang trống trải trước mặt nhẹ giọng nói:”Hàn Thành, anh vẫn còn giận em sao? Hôm nay thật sự là em không đúng, anh đừng giận em nữa nhé, hãy quên đi chuyện sai lầm vừa rồi của em đi, có được không?”
“Tô Vi.” Một tiếng gọi khẽ yếu ớt vang lên, âm thanh không hề lạnh lùng nữa, cũng không còn cảm thấy mệnh lệnh mạnh mẽ giống như lúc trước, nhưng giọng điệu vẫn cực kỳ lạnh bạc, âm thanh u lãnh giống như những hạt tuyết trong ngày mùa đông bị gió thổi vỡ tung, mang theo cảm giác vô cùng lạnh lẽo.
Đứng ở đầu cầu thang Tô Vi nghe thấy Nguyễn Hàn Thành gọi tên mình, lập tức xoay người, khóe mắt giật một cái, đôi mắt quyến rũ mở to quay lại nhìn, đáy mắt vấn vít một chút chờ mong.
Nguyễn Hàn Thành nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tô Vi, giọng nói không hề thay đổi, trầm giọng lạnh lùng nói: “Đêm đã khuya rồi, em nên về nhà đi. Anh sẽ đưa em xuống lầu.”
“Không phải anh sẽ lái xe đưa em về nhà sao?” Đáy mắt Tô Vi xẹt qua một tia không hiểu.
“Xe ở quân khu, không có lái về.” Nguyễn Hàn Thành trầm giọng nói, trên gương mặt tuấn tú lộ ra một chút ý cười:” Anh sẽ gọi xe taxi cho em, sau khi xuống xe về đến nhà, nhớ gửi cho anh một tin nhắn báo bình an.” Sau đó anh xoay người đi tới trước của thang máy, nhấn nút thang máy xuống lầu một.
Đứng ở sau lưng muốn cùng anh cùng nhau sóng vai đi cầu thang xuống lầu Tô Vi hơi ngẩn ra, lưỡng lự vài giây mới chậm rãi xoay người đi theo Nguyễn Hàn Thành, vẻ thất vọng chỉ xuất hiện một chút trên gương mặt của cô ta, sau khi chợt lóe lên, lại làm như không có chuyện gì xảy ra đi tới bên cạnh Nguyễn Hàn Thành: “Rất xin lỗi, tối nay em không thể khống chế được cảm xúc, không chỉ chạy tới nhà anh quấy rầy anh lâu như vậy, còn phải nhờ anh tiễn em. Sau này em nhất định sẽ không như vậy nữa, cũng sẽ không tăng thêm rắc rối cho anh.”
“Không sao, đừng nói như thế.” Nguyễn Hàn Thành lắc đầu:” Chuyện không liên quan đến em.” Anh rất tự trách, trách nhiệm đều là của anh, nếu như lúc ấy anh có thể phản ứng nhanh một chút, biết rõ Tô Vi muốn làm cái gì, Giản Trang cũng sẽ không phải chịu một cái tát như thế. Anh nhìn ra được cái tát kia xuống tay rất nặng, đợi lát nữa quay lại, qnh sẽ đến hiệu thuốc ở lầu dưới chung cư mua một ít thuốc tiêu sưng mang lên cho Giản Trang mới được.
Sau khi xuống lầu, Tô Vi bắt taxi rời đi, Nguyễn Hàn Thành mới bước vào hiệu thuốc mua một hộp thuốc tiêu sưng, cầm hộp thuốc, anh mang theo cảm xúc lẫn lộn về đến nhà, dừng chân ở trước cửa phòng đóng chặt của Giản Trang, chần chừ không tiến, do dự thật lâu, cũng không dám gõ cửa phòng cô.
Lúc này đã rất khuya, hẳn là cô ấy đã ngủ rồi? Nguyễn Hàn Thành mất hồn nhìn cửa phòng, nghĩ tới chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, suy đoán sau khi tan làm Giản Trang đã đi đâu, suy đoán có phải cô ấy thật sự không tức giận, suy đoán gương mặt của cô có đau không, có muốn anh cầm nước đá cho cô tiêu sưng hay không? Nhưng mà, người đánh cô ấy là Tô Vi, mà trước kia anh vẫn luôn treo ở trên miệng Tô Vi là “Người yêu”, vì bận tâm đến điều này, anh cũng không có cách nào vào nhìn cô ấy. Người trong lòng anh, hung hăng đánh cô ấy một bạt tai, hơn nữa là Tô Vi đi theo anh về đến nhà, sẽ khiến cô ấy nghĩ như thế nào đây? Anh cũng được coi là người nhanh mồm nhanh miệng biết ăn nói, bình thường mỗi lần cùng cô cãi vã cũng áp chế được cô, luôn có thể tìm được một bụng ngụy biện phản bác cô, nhưng lần này ….Vốn từ của anh vô cùng nghèo nàn, không còn lời nào để nói, bởi vì ở trong lòng, anh rất rõ ràng chuyện này là lỗi tại anh. Từ trước đến giờ nếu có lỗi anh lập tức thừa nhận, sẽ không giải thích, thật sự phạm sai lầm, anh ngược lại không biết nói xin lỗi như thế nào……..
Tưởng Đông Ninh thường nói anh thông minh nhưng chuyện tình cảm lại rất ngốc nghếch, anh vẫn cảm thấy đây chỉ là lời phóng đại cũng không quan tâm mấy, nhưng chỉ đến khi chuyện ngày hôm nay xảy ra, anh mới biết thì ra những điều Tưởng Đông Ninh nói là sự thật. Anh đầu quân đã lâu, làm việc ở trong quân đội đã dưỡng thành thói quen kia, xử lý chuyện gì cũng sấm vang chớp giật ( khí thế mạnh mẽ ) , dũng cảm dứt khoát, nhưng đối mặt với chuyện tình cảm, anh lại không biết làm thế nào, hoàn toàn không có biện pháp.
Hôm nay Tô Vi đã để cho anh nhìn thấy một gương mặt phẫn nộ chưa từng có của cô ta. Tô Vi như vậy, lần đầu tiên khiến cho anh cảm thấy một cảm giác xa lạ chưa từng có.
Sau một lúc lâu.
Dừng chân ở trước cửa phòng Giản Trang đã lâu Nguyễn Hàn Thành nhẹ nhàng cúi người xuống, bỏ thuốc trên nền gạch trước cửa phòng Giản Trang, sau đó rón rén lui về phía sau mấy bước, cẩn thận bước đi…..
Hôm sau.
Giản Trang cầm bảng báo cáo tài chính trình lên, đặt trên mặt bàn trong phòng làm việc của Nguyễn Thiếu Dật.
Khi ngẩng đầu lên, tầm mắt của cô vô tình nhìn lên trên, ánh mắt lơ đãng đảo qua, thì đột nhiên nhìn thấy trên gương mặt anh tuấn của Nguyễn Thiếu Dật xuất hiện một đôi mắt bị quầng thâm.
Đây là một chuyện vô cùng mới mẻ! Nguyễn Thiếu Dật là một người đàn ông rất thích chưng diện, bình thường rất chú trọng vẻ ngoài của mình, từ giơ tay nhấc chân đến mặc quần áo, mỗi một kiểu dáng đều cực kỳ tinh tế, hơn nữa anh ta đối với gương mặt đẹp trai như ánh mặt trời của mình là quan tâm nhất. Anh ta sử dụng mỹ phẩm dưỡng da từ trong nước đến ngoài nước, mua đầy đủ một bộ về nhà, trang bị đầy đủ so với phụ nữ còn phong phú hơn. Phòng nghỉ bên trong phòng làm việc của anh ta, có đầy đủ một bộ sản phẩm chăm sóc da nhãn hiệu Lancome của Pháp.
Thích làm đẹp như anh ta, vành mắt lại có thể xuất hiện quầng thâm nặng như vậy. . . . . . Cái này thật đúng là hiếm thấy hiếm thấy, lần đầu xuất hiện a.
Không chỉ riêng Giản Trang kinh ngạc, trước đó các nhân viên khác lúc tiến vào, cũng kinh ngạc không thôi, dùng ánh mắt kỳ quái không ngừng liếc trộm gương mặt của Nguyễn Thiếu Dật. Chưa đầy một buổi sáng, trong công ty có đủ các loại suy đoán tại sao Nguyễn Thiếu Dật lại có quầng thâm mắt! Có rất nhiều các phiên bản xôn xao loan truyền trong nội bộ nhân viên.
Sau khi Giản Trang nhìn thấy quầng thâm mắt của Nguyễn Thiếu Dật, không khỏi nhìn lâu một chút, bị Nguyễn Thiếu Dật không vui quát lớn: "Nhìn cái gì vậy! Tôi có đẹp như thế sao! Bình thường sao không thấy cô nhìn tôi nhiều một chút hả?"
"Tổng giám đốc tối hôm qua anh không có nghỉ ngơi tốt sao?" Giản Trang lộ ra một nụ cười mỉm dịu dàng, thân thiện hỏi thăm một chút.
". . . . . . Đúng!" Nguyễn Thiếu Dật thuận miệng đáp, vô cùng sảng khoái thừa nhận: "Tối hôm qua tôi tìm vài mỹ nữ xinh đẹp, cùng bọn họ ở một đêm trong khách sạn, điên loan đảo phượng ấy mà, chơi suốt một đêm quá hưng phấn, không có nghỉ ngơi tốt, chính là như vậy." Anh ta mặt không đổi sắc nói xong, đôi mắt đào hoa lạnh lùng đảo qua, nhìn chằm chằm vào Giản Trang: "Cô còn vấn đề nào khác sao?"
"Tính ( ȶìиɦ ɖu͙ƈ ) hướng tới sự ân ái và vui vẻ, cũng là một vui thú lớn trong đời người. Người sống trên đời, quan trọng nhất là vui vẻ. Nhưng so với vui vẻ quan trọng hơn là khỏe mạnh. Tổng giám đốc, vẫn nên chú ý nghỉ ngơi, tất cả nên lấy thân thể làm trọng a." Giản Trang mỉm cười, trịnh trọng nói hết lời, cúi người xuống chào Nguyễn Thiếu Dật, sau đó xoay người đi ra cửa.
"Giản Trang. . . . . ."
Trước khi cô mở cửa Nguyễn Thiếu Dật đột nhiên mở miệng gọi tên cô, không có đùa giỡn gọi cô là chị dâu, cũng không có dáng vẻ nói chuyện với cấp dưới gọi cô là “tiểu Trang”, lần đầu gọi tên của cô.
"Tổng giám đốc có phải còn chuyện gì muốn dặn dò không?" Giản Trang dừng chân, cười híp mắt xoay người lại.
"Mặt của cô bị sao vậy?" Nguyễn Thếu Dật ngồi ở trên ghế một tay đặt lên mặt bàn màu trắng, hai mắt nhìn thẳng Giản Trang, không nhanh không chậm, thanh âm trầm thấp hỏi thăm.
"Mặt của tôi làm sao?" Giản Trang nở nụ cười nghề nghiệp, làm bộ như hoàn toàn không biết hỏi ngược lại anh.
". . . . . ." Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Nguyễn Thiếu Dật trong nháy mắt híp lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một chỗ trên gương mặt Giản Trang, nhìn một lát, khi mở mắt ra thì ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt đào hoa của anh ta có một chút ảm đạm nói: "Oh không có việc gì, hình như là tôi bị hoa mắt, cô đi làm việc của mình đi."
"Vâng." Giản Trang mỉm cười xoay người, đẩy cửa đi ra ngoài.
Sau khi Giản Trang rời đi, bên trong phòng làm việc sáng ngời chỉ còn lại một mình anh ta.
Anh ta nhìn chỗ Giản Trang đứng lúc trước, ánh mắt dừng lại ở đó không hề di chuyển.
Con ngươi luôn luôn trong suốt không còn vẻ đùa cợt thường ngày, thay vào đó trong đáy mắt chậm rãi chuyện động một cỗ thâm trầm vẻ tìm tòi nghiên cứu.
Anh ta rõ ràng thấy được, gò má phải của Giản Trang có một vài chấm đỏ, mấy chấm đỏ đó có hình dạng giống như là một cái tát. Từ trước tới nay chưa thấy Giản Trang trang điểm bao giờ, nhưng hôm nay lại phá lệ phủ một tầng phấn lót, rõ ràng là vì che lại dấu vết trên gương mặt .