Chương 88: Giản Trang, anh yêu em

Edior: Tiểu Ốc
Beta: Anh Thơ
Ba ngày sau.
Công trình thị chính đẩy nhanh tiến độ theo đúng thời hạn.
Sau khi Giản Trang rời khỏi phòng bệnh của Triệu Bội Bội, cảm xúc của Triệu Bội Bội vẫn rất không ổn định, gần tối thì có bác sĩ của khoa tâm thần đến để làm chuẩn đoán tâm lý.


Cho ra kết quả là: tâm thần phân liệt ở mức độ trung bình, cùng với chứng rối loạn suy nghĩ, kèm theo đó còn có cả dấu hiệu ẩn của bệnh mania (*). Nhiều hội chứng cùng xuất hiện một lúc, theo góc độ y học mà nói, thì không phải là một dấu hiệu tốt. Nếu như kéo dài thêm nữa thì khả năng tiếp thu hiện thực của người bệnh sẽ bị ngưng trệ và có thể sẽ nhanh chóng trở thành một bệnh nhân tâm thần. Đề nghị của bác sĩ là khi nào kết thúc thời kỳ dưỡng bệnh sau khi giải phẫu thì nên lập tức chuyển tới bệnh viện Đệ Lục trong thị trấn để tiến hành chữa trị bệnh tâm thần một cách chuyên nghiệp. (Bệnh viện Đệ Lục, bệnh viện chuyên khoa tâm thần.)


(*) Mania hay hưng cảm một tâm trạng hứng khởi cao bất thường hoặc dễ bị kích thích, cáu kỉnh, khuấy động và/hoặc đầy năng lựợng, là triệu chứng để chẩn đoán một số bệnh tậm thần


Sau khi Giản Trang rời khỏi bệnh viện, bởi vì công trình còn còn một đống chuyện cần phải xử lý nên đúng theo như lời mà Nguyễn Thiểu Dật đã nói với cô trước khi rời khỏi bệnh viện, sẽ không bởi vì cô ngất xỉu mà ưu đãi đâu. Nên cho dù có sống không tệ đi chăng nữa thì tất cả cũng đều chất lên đầu cô. Bởi vì nhà họ Hứa đã xảy ra một biến cố quan trọng như vậy, Hứa Kiến Nghiệp vốn nên phụ trách về phương diện này lại đột nhiên đổi người quản lý khác mà quá trình bàn giao công việc là một quá trình rất phức tạp và rườm rà. Nhưng Hứa Kiến Nghiệp lại không có tâm tình để quan tâm những chuyện này, chỉ ném cho vị quản lý kia mấy tờ tư liệu và bản vẽ của công trình rồi vội vàng đi khắc phục hậu quả. Vì không có mấy văn kiện tỉ mỉ kia nên người quản lí không thể làm gì khác hơn là lại một lần nữa vùi đầu vào nghiên cứu tiến trình của công trình.


Mà bên phía công ty Đôn Hoàng thì không thể nhờ vả được nên đã lập tức làm giảm tiến độ công trình xuống. Cũng đồng thời làm cho Giản Trang - người phụ trách công ty Hồng Thiên càng không thể nào lười biếng được. Kết quả là, mặc kệ là đi làm hay là tan việc cũng đều phải toàn tâm toàn ý vùi đầu vào công trình xây dựng, cả ngày đều bận rộn đến nỗi trời đất mù mịt, vốn không có thời gian rảnh rỗi để lo lắng những chuyện khác, mặc kệ là đó là chuyện của mình, hay là của Triệu Bội Bội thậm chí là của Nguyễn Hàn Thành......


Nếu như không phải là do trước kia cô đã từng vào Nam ra Bắc theo Hứa Kiến Nghiệp, biết không ít các nhà cung cấp nguyên liệu với giá cả ưu đãi, thì chỉ cần mỗi việc chọn lựa nguyên liệu thôi cũng đủ để làm cho cô bận ch.ết rồi.
Cứ như vậy, chỉ chớp mắt một tháng đã trôi qua......


available on google playdownload on app store


Nền móng, hệ thống thoát nước, các loại đường ống của công trình đã được thiết lập hoàn thiện, bắt đầu xây dựng bãi đỗ xe tầng ngầm thứ nhất. Lúc này Giản Trang mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng còn chưa kịp nghỉ ngơi, thì đã lập tức nghênh đón hội nghị cuối tháng của công ty, phải viết bản báo cáo công việc một tháng qua.


Giản Trang không thể làm gì khác hơn là mệt mỏi vật vã từ trên công trường trở về với cương vị của mình, đối mặt với chiếc máy tính nghĩ mãi không ra làm sao để viết bản báo cáo công việc mấy nghìn chữ, có vẻ như không tăng ca là không thể rồi.


Vào lúc cô đang khổ sở vùng vẫy trong một biển văn kiện này thì điện thoại nội bộ lại vang lên, gọi cô từ bàn làm việc của mình đi tới văn phòng tổng giám đốc.


Nhận được cuộc gọi "đưa nước" của Nguyễn Thiểu Dật, ban đầu Giản Trang còn sợ run, mấy giây sau đó mới phản ứng kịp, bỗng nghĩ lại, cô vốn là trợ lý của Nguyễn Thiểu Dật, làm những chuyện như bưng bê trà nước này chính là bổn phận của cô. Chạy ở bên ngoài tận hai tháng liền, cũng suýt chút nữa thì quên hết chuyện trong công ty, cô vẫn là trợ lý nhỏ làm trâu làm ngựa, chuyên bán rẻ tiếng cười cho Nguyễn Thiểu Dật.


Tuy nhiên, cô lại không cảm thấy mệt mỏi và chán ghét mà ngược lại còn rất nhớ những kìm nén trước kia ở công ty, thỉnh thoảng sẽ đấu võ mồm với Nguyễn Thiểu Dật một chút, những ngày tháng vui vẻ ngươi tranh ta cãi. Dĩ nhiên, nếu như Nguyễn Thiểu Dật không có làm những chuyện như quấy rối ȶìиɦ ɖu͙ƈ kia với cô thì lại càng tốt hơn!


Đang suy nghĩ thì cô đã pha xong cà phê trong phòng giải khát, thả một viên đường vào rồi bưng cà phê đi tới cửa văn phòng tổng giám đốc, nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa.
Ngay sau đó, từ trong căn phòng truyền đến giọng nói nhẹ nhàng khoan khoái của Nguyễn Thiểu Dật: "Là Tiểu Trang sao? Vào đi."


Giản Trang đẩy cửa đi vào, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là —— toàn thân Nguyễn Thiểu Dật phong lưu anh tuấn đang mặc một bộ áo ngủ đơn giản màu xám, ngồi ở trước bàn làm việc chất đống những sách báo, thản nhiên sửa sang lại từng bức chân dung cùng với những tạp chí ảnh của các người đẹp..... Ở góc bên trái bàn làm việc, chỗ dễ thấy nhất còn bày một cuốn tạp chí tuần san Hồng Kông, trên bìa tạp chí màu sắc rực rỡ là mấy dòng tiêu đề vô cùng thu hút: "Thịnh yến Hải Thiên, nhiều phú hào nội địa ɖâʍ loạn, cuồng hoan ba ngày."......


Hai tháng không gặp nhau, sở thích của Nguyễn Thiểu Dật thật đúng là không thay đổi chút nào......


Khóe miệng Giản Trang co giật, đồng thời cũng vô cùng cảm khái, cũng vì thế mà nơi đáy mắt thoáng hiện lên chút ý cười, không ngờ vào lúc tâm tình cô đang rất tệ thì Nguyễn Thiểu Dật này lại luôn có thể mang đến cho cô nụ cười.
"Em ở đó làm gì? Khuôn mặt bị rút gân sao?"


Không đợi Giản Trang tỉnh táo lại từ trong suy nghĩ của mình, Nguyễn Thiểu Dật ngồi ở trước mặt cô đã buông cuốn tạp chí trong tay xuống, ngước đôi mắt hoa đào sáng ngời, đẹp trai mê người nhìn cô tựa như giễu cợt, tiếp tục nói: "Haizz, xem ra em thực sự nhớ tôi rồi, muốn ở chung một chỗ với tôi à, sao mà tươi cười vui vẻ vậy."


"Tôi có sao?" Khóe miệng đang co giật lập tức hạ xuống, Giản Trang bước nhanh về phía trước, cạch một tiếng đặt cốc cà phê trong tay xuống bàn làm việc, không chút khách khí tiện tay nhặt một cuốn tạp chí màu mè lên, quở trách anh: "Công trình mà chúng ta hợp tác với Phương Đô vừa xảy ra sự cố lớn xong, mà anh còn có tâm trạng để xem những tin tức tình cảm của làng giải trí này à?"


"Thỉnh thoảng xem một chút thôi, để có thể dời lực chú ý đi, nếu không thì một tổng giám đốc như tôi đây vừa phải ra quyết sách, lại vừa phải ổn định công ty, áp lực lớn như vậy, thật sự muốn cho tôi bận rộn đến nỗi rụng tóc sao?" Vào lúc Nguyễn Thiểu Dật nói những lời này, trên khuôn mặt trắng ngần vẫn luôn treo một ý cười vô lại xấu xa, nhưng trong giọng nói trong trẻo lại mơ hồ lộ ra một tia dịu dàng, hai mắt chăm chú nhìn vào Giản Trang, chớp cũng không chớp lấy một cái nhìn cô, "Trong mấy tin tức tình cảm này, vẫn có chút tin đáng giá để xem. Ví dụ như, mấy ngày trước tạp chí Hồng Kông đã tung ra tin tức về bữa tiệc ɖâʍ loạn ở Tam Á, chẳng phải vẫn có mấy người rảnh rỗi đi dạo qua các trang web lớn để xem sao? Trên mạng cũng đã tranh cãi ngập trời rồi, rất nhiều công ty đại diện của các minh tinh ở trên bản tin đã nổi danh, lập tức tạo ra những biệt danh mới, cái gì mà ‘Nữ ngoại vi’, ‘ Kĩ nữ lầu xanh ’, ‘ Xào nấm đen ’ vân vân...... Nhìn những thứ này một chút rất thú vị."


"Thật vậy sao? Những chuyện này đều là thật hả? Tôi cũng có nghe nói qua, còn tưởng rằng đây là để lăng xê minh tinh đấy." Giản Trang cũng bị lời nói của Nguyễn Thiểu Dật làm cho hứng thú, những ngày trước nội bộ công trình hỗn loạn, cô phải vội vàng đi xử lý nên chỉ coi những chuyện này như gió thoảng bên tai, cũng không để ý. Thật không ngờ rằng những chuyện này lại là thật, Nguyễn Thiểu Dật này ở trong các phú hào nội địa cũng được coi như là có danh tiếng, chẳng lẽ không được mời sao?


Giản Trang rũ mắt xuống, hơi híp mắt lại nhìn về phía Nguyễn Thiểu Dật, khóe môi giật giật, vừa định mở miệng hỏi thì Nguyễn Thiểu Dật đã giành nói trước một bước: "Tôi biết rõ em đang muốn hỏi gì, tôi xin trịnh trọng thanh minh, tôi là một người dân hiền lành an phận nên không đi cái thịnh yến đó." Anh dù sao cũng là một quân nhị đại(*), lại còn là tổng giám đốc của Hồng Thiên nên tình huống ăn chơi hưởng lạc quyền quý đó tự nhiên cũng sẽ có bóng dáng của anh. Phàm là những cuộc tụ họp hạng sang ở nội địa, thì đều được lén lút bí mật chuẩn bị, người tham dự không chỉ là hội viên VIP, mà còn phải là VIP trong những chiếc máy bay chiến đấu thì mới được, cho nên chỉ có những hội viên V.VIP mới có tư cách để tham gia.


(*) Quân nhị đại: thế hệ thứ 2 của gia đình quân nhân.
Đúng là anh đã nhận được thư mời của thịnh yến Hải Thiên, nếu đổi lại là trước kia, thì anh nhất định sẽ đi, nhưng bây giờ...... anh lại không có tâm trạng đó, về sau chỉ sợ là cũng sẽ không muốn đi.


"Em cũng không phải là không biết áp lực của tôi lớn đến mức nào. Tôi thừa nhận là tôi có một vài sở thích tệ hại nhưng đó đều là vì giảm bớt áp lực. Nhưng ai rồi cũng sẽ thay đổi. Tôi đang thay đổi đây, em có tin không?" Nguyễn Thiểu Dật vẫn cười mỉm nhưng ánh mắt nhìn cô như cũ, làm người đưa ra quyết định cho công ty chịu áp lực rất lớn, bình thường chỉ cần xem nhẹ một quyết sách, gây ra sai lầm là sẽ đưa đến hậu quả tổn thất mấy triệu tệ. Tổn thất tiền là chuyện nhỏ, nhưng làm ảnh hưởng tới uy tín và bộ mặt của công ty thì lại là chuyện lớn. Hơn nữa sai sót trong quyết sách của rất nhiều hạng mục thường sẽ dẫn đến hậu quả không thể phát hiện ra trong một thời gian ngắn, nhưng đợi đến khi vấn đề bắt đầu xuất hiện rồi thì thường sẽ xảy ra tổn thất không thể nào cứu vãn được. Lúc đầu anh một thân một mình từ bỏ chính trị đi theo thương trường, khi tiến vào công ty, bởi vì không có kinh nghiệm và hay sơ suất nên đã đưa ra rất nhiều quyết sách sai lầm, sợ rằng cho đến bây giờ vẫn là chuyện cười trong thương giới.


Anh một đường đi lên, không dựa vào thế lực của gia tộc, cũng không công khai bối cảnh của mình, chính là để tìm cách tránh xa nhà họ Nguyễn một chút! Anh đi được đến ngày hôm nay, làm được vị trí như hiện tại này, đã phải chịu một áp lực mà không một người nào có thể tưởng tượng được. Đắm mình trong thanh sắc(*), chìm đắm trong rượu thịt, thối nát và phóng túng, đây đều là cách để anh giải phóng áp lực. (*) Thanh sắc: múa hát và sắc đẹp.


Cách làm này của Nguyễn Thiểu Dật không phải là do anh sáng tạo ra, anh cũng không phải là người cuối cùng áp dụng cách làm này. Có bao nhiêu quản lý cao cấp trong công ty, bao nhiêu quan viên trong chính phủ vẫn luôn dựa vào cách này để phát tiết áp lực đây? Nhiều vô số kể, đếm không xuể.


Nhưng cho dù phương pháp có tác dụng đi chăng nữa, thì cũng chỉ là cách xử lí lừa mình dối người mà thôi. Sau khi tình sắc qua rồi, tâm hồn vẫn bao la, bát ngát, trống rỗng và mê man.


Mãi cho đến sau khi biết Giản Trang, cách giải tỏa áp lực của anh mới chuyển đến trên người Giản Trang, lấy chuyện đùa giỡn và quấy rầy Giản Trang để làm thú vui. Nhưng có lẽ bởi vì đã thật lòng thật dạ rồi nên trái tim của anh cũng chợt bắt đầu không xoay chuyển được nữa, từng chút từng chút một nghiêng về phía cô, càng ngày càng không thể bỏ được cô. Nhất là khi biết...... cô không phải là Giản Trang, mà là Lý Vận đã trùng sinh, lại càng khiến cho tim anh không tự chủ được mà đau theo, rất đau lòng vì cô.


Cô gần kề với Hứa Kiến Nghiệp trong công trường, chuyện này anh biết. Công ty là của anh, nơi nào cũng có tai mắt của anh. Cô và Hứa Kiến Nghiệp đã làm cái gì, đã nói cái gì, anh cũng đều biết. Nếu nói trong lòng không tức giận là giả, nhưng bởi vì hờn dỗi nên cũng không có đi tới công trường để tìm cô. Lại nói tiếp, Nguyễn Hàn Thành cũng đi qua công trường mấy lần, anh cũng không muốn công khai ở trước mặt mọi người, bị người khác gièm pha.


Nhưng anh nhớ Giản Trang rồi.
Lúc ở trong bệnh viện cố ý lấy lòng Giản Trang, đây rõ ràng là để cho mọi người nhìn thấy.
Bởi vì, anh đã đưa ra quyết định rồi.


Thật ra thì trong những năm anh ở trên thương giới đã làm ra rất nhiều quyết sách trọng đại. Mỗi một lần quyết định, đều liên quan đến tương lai của công ty và bát cơm của tổng số hàng trăm nhân viên. Mỗi một lần xem xét quyết định, cũng sẽ chỉ có áp lực và sự lo lắng và trước khi đưa ra quyết định sẽ cả đêm trằn trọc khó có thể ngủ được. Nhưng lần này lại không giống thế.


Lần đưa ra quyết định này, đã khiến cho anh lâm vào sự lo nghĩ cùng với băn khoăn, lo lắng trùng trùng mà anh chưa từng trải qua, cái cảm giác thận trọng ấy giống như là đang bước trên một tầng băng mỏng giữa mùa đông khắc nghiệt vậy. Rõ ràng là trong lòng rất sợ hãi, thậm chí còn biết được rằng cái quyết định ấy không đúng với lẽ thường, là một sai lầm không nên mắc phải. Nhưng vì anh muốn đoạt được, muốn bù đắp một số việc, nên anh vẫn hạ quyết định.


Mặc dù, chuyện này nhất định sẽ làm tổn thương một số người, nhưng anh vẫn sẽ thế làm thế. Mặc dù, anh cũng không biết, trong giờ này khắc này quyết định có phải là tuyệt đối chính xác hay không, ngày nào đó trong tương lai anh có hối hận hay không.
Có một câu, anh muốn nói với Giản Trang.


Câu nói này, tâm tình cô độc đến không thể chịu nổi này, anh đã đè nén nó, khắc chế nó ở trong lòng rất lâu rồi.
"Giản Trang."
Trầm mặc một lúc lâu, Nguyễn Thiểu Dật lẳng lặng nhìn chăm chú vào đôi mắt của Giản Trang, chợt nhẹ nhàng nỉ non gọi tên cô.


" Làm, làm sao vậy?" Ánh mắt đột nhiên trở nên thâm trầm, bỗng trong mắt anh không còn ý cười khiến cho Giản Trang không hiểu sao lại cảm thấy bất an. Thân thể của cô run rẩy, vô ý thức lùi về phía sau một bước nhỏ, kéo dài khoảng cách quá gần này ra.


"Em biết không, có một câu nói, mà tôi đã giấu kín ở trong lòng rất lâu rồi. Hôm nay, tôi muốn nói nó cho em nghe." Một Nguyễn Thiểu Dật từ trước tới nay đều luôn chói lọi đào hoa lúc này lại không cười, trên mặt không hề có một biểu cảm dư thừa nào, chăm chú nhìn cô, có một phần thánh khiết giống như thần thánh. Anh nói xong nửa câu đầu, rồi lập tức dừng lại, ánh mắt đột nhiên rời khỏi người Giản Trang, nhìn về cửa sổ sát đất trong suốt phía Nam, nhìn những ô cửa sổ thẳng hàng xếp nối tiếp san sát nhau của những nhà cao tầng ở bên ngoài. Lời nói mê man thâm tình như ở trong mộng, như một lời nói thủ thỉ dịu dàng của người yêu với nhau: "Giản Trang, tôi yêu em......"






Truyện liên quan