Chương 22: Đả thảo kinh xà
”Chứng minh nhân phẩm bản cô nương tốt. Người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.” Bảo Bảo giả bộ tự kỉ đánh trống lảng. Sau đó leo lên ngựa dẫn đầu chạy về phía trước. Theo sau là đám người Tề Ngôn và thuộc hạ của nàng.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------
Phía Bắc biên giới Đại Tề
”Thuộc hạ Mạc Tùng tham kiến cô nương.”
”Lâu ngày không gặp Mạc Tùng ngươi vẫn cứng nhắc như ngày nào.” Bảo Bảo chọc chọc cọng cỏ lên mũi Mạc Tùng.
”Hắt xì, hắt xì” Mạc Tùng liên tục hắt hơi “Cô nương, ngài lại bôi cái thứ gì lên cỏ nữa vậy?” Giọng nói bất đắt dĩ của Mạc Tùng khiến cho mọi người nghi hoặc.
”Ai bảo ngay lần đầu tiên gặp nhau hắn lại gài bẫy ta chứ!” Bảo Bảo hảo tâm giải thích.
”Cô nương, ngài vẫn chưa trả thù đủ sao. Lần đó nếu biết là ngài cho ta mười cái gan cũng không dám làm như vậy.” Haiz, ai bảo hắn không nghe lời cảnh báo của tên khốn Mạc Cúc kia mà chọc phải tổ ong vò vẽ này cơ chứ.
”Tử Trúc đâu, sao chỉ có mình ngươi thôi vậy?”
”Cô nương, chủ tử đang xử lí chút việc gấp nên phái thuộc hạ cùng Mạc Cúc đến đón ngài.”
”Í, Mạc Cúc cũng đến? Hắn đâu rồi, sao ta không thấy?” Bảo Bảo nhìn đông nhìn tây tìm bóng dáng của Mạc Cúc.
”Cô nương, Mạc Cúc đang ở phía sau dọn dẹp lũ ruồi bọ của hoàng cung.” Giọng nói của Mạc Tùng pha thêm chút sát ý.
”Vị kia sao càng ngày càng nguy xuẩn vậy. Thứ hắn muốn chưa chắn Tử Trúc đã muốn.” Bảo Bảo chán ghét nói.
”Nhưng vị kia chưa chắn nghĩ như vậy. Cô nương, các vị trời sắp tới nhanh chóng đi thôi.” Mạc Tùng chắp tay gật đầu với bọn người Tề Ngôn.
”Chúng ta đi.”
”Giá, giá” Tiếng vó ngựa vội vã vang lên trong bầu trời hoàng hôn ấm áp.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------
”Các ngươi về đi, đa tạ.” Bảo Bảo lấy một đống chai lọ từ cái bao bên hông nhét vào lòng Mạc Tùng Mạc Cúc.
”Đa tạ cô nương.” Bọn họ cũng không khách khí nhận lấy. Đừng xem thường đống chai lọ này, đây đều là thuốc trị thương, giải độc ngàn vàng khó cầu đấy.
”Hai ngày này cảm ơn hai vị đã hỗ trợ.” Tề Bạch thay mặt chủ thượng của hắn chắp tạ hai người Mạc Tùng.
”Không cần cảm ơn, đây là nhiệm vụ vương gia giao phó.”
”A đúng rồi, suýt nữa quên. Mang lá thư cho Tử Trúc.” Bảo Bảo lục lội bao nhỏ lấy thư ra.
”Tuân lệnh, thuộc hạ cáo từ. Chư vị tái kiến.”
”Tái kiến”
”Bây giờ chúng ta chỉ cần phi ngựa ngày đêm qua hai thành trì Đại Mạc nữa là có thể đến gần kinh thành rồi.” Tề Bạch chỉ chỉ bản đồ.
”Không sai, hiện giờ cách đại hội chỉ còn nửa tháng. Chúng ta phải nhanh chóng đến kinh thành. Mỗi lần đến một trạm sẽ có người đến thay ngựa. Như vậy không quá 6 ngày là đến phía Nam biên giới Đại Tề.” Bảo Bảo phân tích.
”Chúng ta đi càng nhanh càng tốt, tránh đả thảo kinh xà đám người Mạc Lăng Thiên.” Tề Ngôn nhắc nhở.