Chương 4
Khi Lý Thường Quân tiến vào Uyển viện thì thấy Như Tịnh đang ngồi trên ghế tựa dưới hiên che trước nhà ngắm tuyết rơi. Hắn cũng đứng ở hành lang phía xa xa ngắm nhìn cô. Cô mặc một chiếc áo lót bông màu hồng bên ngoài, váy màu xanh lục la, chân đi giày da hươu. Khuôn mặt trắng mịn của Như Tịnh chưa bớt vẻ non nớt ửng hồng, phần chóp mũi hơi đỏ do tiết trời lạnh khiến Lý Thường Quân cảm thấy cô thật đáng yêu. Nghĩ tới chuyện hai ngày nữa thôi cô sẽ là thê tử của mình thì trong lòng hắn bỗng dưng dấy lên niềm hạnh phúc mà chính bản thân hắn không thể kìm lại được. Nhưng rồi khi ánh mắt dừng tại con búp bê nhỏ trên tay cô, trái tim đang đập gia tốc trong lồng ngực lạc mất nhịp, thắt nhói.
Đó là một con búp bê nam bằng vải. Búp bê nam khoác trường bào màu trắng, đầu đội ngọc quan bé xíu được tỉ mẩn đẽo bằng gỗ, khuôn mặt mỉm cười.
Trường bào trắng, ngọc quan, đây chẳng phải là trang phục thường ngày của Minh điện hạ ư?
Lý Thường Quân nhìn chằm chằm con búp bê vải, siết chặt lọ thuốc bôi cầm trên tay.
“ Vẫn còn yêu ngài ấy sao? Ngài ấy đối xử tồi tệ với nàng như vậy, mà nàng vẫn còn yêu ngài ấy!”
Ánh mắt rạng rỡ của cô, nét mặt hạnh phúc của cô, sự cố gắng của cô luôn luôn dành cho duy nhất vị điện hạ ấy. Còn hắn , hắn lúc nào cũng đứng cạnh chứng kiến nụ hoa xinh đẹp này vì một người mà dần nở rộ và cũng vì người đó mà dần dần héo tàn. Khi nhìn những vết thương mới kết vảy trên người cô bị gãi đến rớm máu. Hắn đã tức giận vô cùng. Ngày trước vì điện hạ, một vết thương nhỏ trên người cô cũng đã sốt sắng sợ để lại sẹo, lúc nào cũng biết tự chăm sóc bản thân. Hiện tại thì sao? Chẳng còn thiết gì nữa! Điện hạ không cần cô, cô cũng không cần bản thân mình. Một cô nương ngốc ngếch lụy tình.
Nghĩ đến đây, Lý Thường Quân không còn tức giận nữa, hắn xót thương cô. Hắn biết sau tất cả những gì hắn làm, hắn không có tư cách trở thành tướng công của cô. Nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này thôi, hắn muốn mang đến cho cô những điều tốt đẹp nhất mà hắn có thể. Chẳng còn lâu nữa, số phận hắn ra sao? Số phận cô sẽ như thế nào? Hắn không dám đoán và cũng không muốn nghĩ tới nữa.
Lý Thường Quân bình ổn lại cảm xúc , hắn bước tiến lại gần Như Tịnh. Như Tịnh vẫn như cũ không để ý đến hắn, ngẩn người ngắm tuyết rơi. Cho đến khi Lý Thường Quân rút con búp bê trong bàn tay trắng toát vì lạnh của cô, cô mới cho hắn một ánh nhìn.
- Ta giúp nàng đeo bao tay! – Hắn nói, rồi rút từ trong vạt áo ra một bao đút tay làm bằng lông chồn trắng.
Như Tịnh không còn từ chối hành động chăm sóc của hắn như trước nữa. Cô để mặc hắn rút con búp bê vải rồi đeo bao tay cho cô.
- Lý Thường Quân, đã là ngày nào rồi?
- Hôm nay là 15 tháng chạp!
- Đã rằm rồi ư?
- Đúng vậy! Sang năm sẽ tổ chức lễ cưới!
Lý Thường Quân nói, hưởng ứng hắn chỉ là sự im lặng lạnh lẽo. Một lúc sau, Như Tịnh mới mở miệng:
- 23 tháng chạp tôi muốn đến Tây hồ thả cá chép!
- Không được! – Lý Thường Quân ngay lập tức phủ quyết.
- Tại sao?
- Vương gia ban lệnh nàng chỉ được ở trong Uyển viện. – Hắn nói ra một lý do chính đáng.
- ... Vậy à! – Như Tịnh trả lời bằng một giọng điệu như thể nàng đã biết điều đó rồi. Bần thần một lúc, nàng tiếp – Vậy thì... ngày ấy anh có thể đến tiệm bánh Vĩnh Ký bên gốc liễu to nhất ở Tây hồ, mua hộ tôi 5 phần bánh cá đặc biệt được không?
Tiệm bánh Vĩnh Ký đối diện Tây hồ là tiệm bánh nối tiếng nhất kinh thành, không chỉ các nhà quyền quý mà đến cả vương tôn quý tộc cũng rất ưa chuộng các loại bánh ở đây. Cứ vào 23 tháng chạp hàng năm, tiệm bánh Vĩnh Ký đều làm bánh mô phỏng cá chép có các loại nhân. Bánh cá chép có hương vị hảo hạng, người dân trong kinh thành từ phú quý đến bình dân vào ngày này đều tranh nhau đến mua, đến nỗi chưa đầy hai canh giờ cửa hàng đã bán hết veo. Nếu muốn mua được bánh phải đến từ rất sớm.
- Được! – Lý Thường Quân gật đầu đồng ý. – Nàng còn cần thêm gì nữa? Ta sẽ mua giúp nàng.
- Có thể sao? – Như Tịnh ngạc nhiên, ngước mắt lên nhìn Lý Thường Quân.
Hắn khẽ nhếch môi, lấy tay nhẹ gạt lọn tóc mai vương bên khóe miệng cô, khẳng định nói:
- Có thể!
- Vậy tôi còn muốn ăn bánh quế, bánh hồ lô ngào đường, kẹo mạch nha...
Như Tịnh xòe ban tay, sổ ngón tay liệt kê những thứ mình thích. Lý Thường Quân càng nghe càng đen mặt, hắn cắt ngang lời Như Tịnh:
- Không được.
- Lý Thường Quân, chẳng phải chính anh hỏi tôi còn cần không gì nữa không sao?
- Những thứ đó thì không được, không tốt chút nào.
- Vậy thôi, tôi không còn cần gì nữa đâu. Anh mua bánh cá chép cho tôi là được rồi.
Như Tịnh xoay người tiếp tục ngắm tuyết rơi, mặc kệ tên kia. Lý Thường Quân vẫn chưa chịu buông tha vấn đề này, hắn tiếp tục hỏi.
- Trừ những thứ đó ra, nàng còn muốn gì nữa không?
- Có! - Như Tịnh trả lời ngay tức thì, giọng cô cao vút, mãnh liệt. Cô xoay người lại nhìn thẳng vào mắt Lý Thường Quân, chậm rãi nói – Điều tôi muốn chính là không muốn trở thành thê tử của anh!
Trong sâu thẳm, Lý Thường Quân biết rất rõ điều này, nhưng đây cũng là điều hắn không muốn nghe từ Như Tịnh nhất. Mặc dù biết, tim hắn vẫn cảm thấy khó chịu, hắn cô kiềm chế sự khó chịu này, nói với Như Tịnh:
- Vào đi! Ta bôi thuốc cho nàng. – Nói rồi, hắn xoay người bước vào trong nhà.
- Không vào! – Như Tịnh ương bướng đáp lại.
- Vào đây! – Lý Thường Quân đặt hòm thuốc lên chiếc bàn gỗ, trầm giọng nói.
- Không vàooooo!
Như Tịnh ngân dài, dường như cô đang rất thích thú với việc chọc ngoáy Lý Thường Quân. Nhưng cũng đắc ý cũng chẳng được bao lâu vì hắn đã bước ra cửa bế xốc cô lên vai như bê bao tải, nhẹ nhàng bước vào nhà. Sau khi đặt cô lên chiếc giường mềm mại, hắn bắt đầu công việc bôi thuốc như thường lệ.
Như Tịnh tức tối, thấy Lý Thường Quân cầm tay mình để thay băng, tính tình trẻ con nổi lên, giật tay ra, hừ mũi nói:
- Không cần!
Lý Thường Quân mạnh mẽ kéo tay Như Tịnh về, lực mạnh đến nỗi cô không thể giật ra được nữa, tiếp tục thay băng cho cô. Như Tịnh bực bội nhưng cũng chỉ có thể mở miệng nói:
- Anh chỉ giỏi bắt nạt tôi! - Từ trước đến nay, Như Tịnh nhận thấy cô luôn bị động trước Lý Thường Quân. Lần đầu tiên gặp, hắn đánh ngất cô, sau này, chính hắn khiến cô bị cưỡng hϊế͙p͙, hiện tại, hắn lại muốn cô trở thành vợ hắn. Cuộc đời cô quả là bi hài dưới bàn tay của hắn.
Lý Thường Quân không nói, dường như hắn đang suy nghĩ gì đó, một lúc sau mở miệng:
- Nàng nhất định là thê tử của ta!
Như Tịnh nghe xong thì cười, cười đến chảy nước mắt:
- Lý Thường Quân, Tiểu Quân Quân, anh đang kể chuyện cười gì vậy?! Đừng nói với tôi là anh yêu tôi đấy nhé!? Buồn cười ch.ết mất...
Lý Thường Quân cứ lâu lâu lại khẳng định điều này một lần khiến Như Tịnh chợt nảy ra ý nghĩ này.Cô vừa cười vừa nói, chưa dứt cơn thì tiếng cười của cô chợt vụt tắt. Vì Lý Thường Quân đột nhiên nhổm dậy, đặt lên môi cô một nụ hôn.
Như Tịnh sững sờ nên mới để mặc cho Lý Thường Quân gặm cắn môi mình.
Từ chậm rãi đến điên cuồng. Đôi môi xinh đẹp này khiến hắn thèm muốn, đôi môi xinh đẹp này phát ra những lời đáng ghét khiến hắn muốn trừng phạt. Một người đã triệt tiêu mọi cảm xúc như hắn, lại có lúc vui sướng, có lúc tức giận, có lúc đau khổ, có lúc điên cuồng. Tất cả tại nàng, nàng là người duy nhất khiến hắn trở nên như vậy. Bây giờ chạm đôi môi nàng rồi, cảm nhận được hương vị của nàng khiến hắn muốn phóng túng cùng nàng, tất cả là tại nàng. Càng hôn nàng, hắn càng say mê trầm luân, hắn càng muốn hơn nữa. Nhân lúc nàng vẫn còn chưa hoàn tỉnh, hắn đưa lưỡi vào trong khoảng miệng nàng, tìm kiếm lưỡi nàng, muốn hòa quyện cùng nàng.
Như Tịnh bừng tỉnh, cô nhận thấy lưỡi của Lý Thường Quân đã ở trong miệng mình rồi, cô đỏ mặt nhíu mày, lấy răng cắn vào lưỡi hắn, mùi máu tỏa ra nhưng lưỡi của Lý Thường Quân vẫn không chịu rút về. Vị tanh hòa quyện với vị ngọt càng khiến hắn điên cuồng hơn, Như Tịnh trốn tránh hắn hắn càng tìm kiếm, Như Tịnh đẩy hắn ra, hắn nặng nề như ngọn núi khiến cô đây không được. Nước bọt từ cánh môi hoa anh đào trào ra, chạy một đường xuống cần cổ trắng noãn, khuôn mặt cô ửng đỏ vì xấu hổ và thiếu dưỡng khí càng tăng thêm vẻ diễm tình. Cô chịu không nổi víu vào cổ hắn để khỏi ngã xuống giường, cô không biết khi ngã xuống đó còn xảy ra chuyện gì nữa, trong lòng thầm mắng: “ Lý mặt liệt, đồ thích M.” (M: người thích khổ ɖâʍ)
Tay Lý Thường Quân víu vào gáy cô, khiến cô ngửa lên, dễ dàng đáp lại nụ hôn của hắn. Khi nhận thấy Như Tịnh sắp ch.ết vì thiếu không khí, hắn mới dời môi cô, một sợi tơ óng ánh liên kết giữa hai đôi môi. Lý Thường Quân ngắm nhìn Như Tịnh, khóe mắt cô đỏ ửng ngậm nước, hai rặng mây hồng hiện trên gò má trắng nõn, đôi môi hé mở vì bị điên cuồng dày vò mà tấy đỏ. Vẻ đáng yêu xen lẫn quyến rũ này khiến nơi nào đó trong hắn nóng bừng lên. Không nghĩ ngợi gì nhiều hắn lại hạ xuống một nụ hôn, lần này hắn đưa lưỡi vào miệng cô nữa mà ɭϊếʍƈ láp gặm cắn dạo quanh đôi môi anh đào của cô, rồi dọc xuống từ cằm đến cần cổ, từ cần cổ vòng qua tai.
“ Không cho phép! Ư...” – Như Tịnh muốn đẩy hắn ra nhưng không có sức lực. Cô định quát lên vậy mà chẳng hiểu sao lại phát ra cái thứ tiếng nhỏ như tiếng mèo kêu thế này. Từ sau khi bị cưỡng bức, cứ vào ngày rằm là cô lại cảm thấy trong người nóng lên, càng về tối người càng phát nóng như sốt, tâm trí cũng trở nên mù mờ, mê mị, người mềm như rút xương, trong người cảm thấy hư không, đặc biệt chỗ tư mật cứ co rút chảy nước. Ban đầu cô cứ nghĩ mình bị trúng xuân dược, nhưng xuân dược chỉ phát tác một lần còn đây lại là hàng tháng. Vậy là cô kết luận có thể mình bị trúng độc. Cô đã xin phép xuất cung, tìm lang y khám bệnh, nhưng thầy thuốc từ lang băm đến danh y nổi tiếng trong kinh, ai cũng lắc đầu bó tay không thể tìm ra chứng bệnh hay độc trong người, người nào cũng kết luận cô vô cùng khỏe mạnh, còn vuốt râu dê ha ha cười, khuyên cô nên mau tìm chồng không chừng lại thương lành bệnh khỏi. Như Tịnh hết cách nên đành âm thầm chịu đựng, cứ vào ngày này cô lại giả bệnh, xin nghỉ ốm, tránh xa đàn ông con trai, kể cả thái giám trong cung, liên tục ngâm mình vào trong nước lạnh và âm thầm cầu nguyện nhanh đến sáng hôm sau.
Lý Thường Quân nghe tiếng rên nhỏ nhẹ của Như Tịnh lại càng điên cuồng hơn. Hắn dồn trọng lượng , đè cô ngã xuống giường, một chân xen vào giữa hai chân cô. Một nụ hôn kéo dài xuống dưới. Cúc áo bông bung mở, một cúc, hai cúc, ba cúc rồi tất cả. Hắn lập tức mở lớp áo ngoài và áo trong của cô, để lộ chiếc yếm đỏ thêu mẫu đơn rực rỡ, bầu ngực căng tròn nhô lên ẩn hiện bên trong làn yếm. Mặt Lý Thường Quân đỏ bừng, hắn cảm thấy chỗ bên dưới của hắn như nóng thêm, thôi thúc hắn dày vò bầu ngực của cô. Hắn cúi xuống ngậm lấy núm ɖú của cô, cách làn yếm mà gặm cắn, day day. Một bên khác của cô bị hắn xoa nắn thành đủ hình dạng.
Như Tịnh đầu váng tai ù, chẳng suy nghĩ được bất cứ thứ gì, người mềm oặt không xương, mặc cho Lý Thường Quân tung hoành trên người mình. Cô muốn đẩy hắn ra mà lại không có sức, muốn quát lên mà miệng cứ thở dốc phát ra tiếng rên rỉ. Lý Thường Quân dày vò hai bầu ngực của Như Tịnh đến khi cái yếm có hai mảnh ướt đẫm. Một tay hắn đang xoa nắn phần eo cô từ từ nhích xuống, luồn vào trong váy lụa lục la, vuốt ve da thịt mềm mại trên đùi cô, bàn tay tham lam chưa thỏa mãn tiến đến tiết khố của cô.
Báo động đỏ trong đầu Như Tịnh réo ầm, cô hổn hển, đưa tay đẩy tay Lý Thường Quân một cách “nhẹ nhàng”, yếu ớt lặp lại câu nói ban nãy:
- Không cho phép, tên... kh..
Nhưng Lý Thường Quân đã chạm đến nơi tư mật của cô, cảm nhận được cách sự ẩm ướt trên lớp vải, hắn đột nhiên luồn ngón tay vào. Khi hắn kéo tay ra, trên ngón tay hắn có một lớp dính một lớp dịch trong suốt , hắn đưa lên miệng ɭϊếʍƈ, rồi bất giác khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười phóng túng, khuôn mặt hắn sáng bừng đầy quyến rũ, giọng nói khàn khàn:
- Ta vui lắm!
Như Tịnh nhìn khuôn mặt hắn, lần đầu tiên thấy hắn cười như vậy khiến tim cô bỗng nhiên đập thình thịch, cô tự mắng chửi mình là kẻ hám trai, miệng lắp bắp nói:
- Điên... Biến thái... sinh... sinh lý bình thường thôi! Anh mau lăn ra... Bà đây ghét anh. Người.. người bà đây thích không phải anh... Mau cút ra!
Như Tịnh càng nói càng ngu, câu vừa rồi của cô như liều thuốc kích thích Lý Thường Quân. Hắn trầm mặt, giọng cũng trầm xuống đầy nguy hiểm pha lẫn ghen tuông:
- Vậy người nàng thích là ai? An điện hạ? Hay Minh điện hạ? A, đúng rồi! Là Minh điện hạ, nàng còn thêu búp bê giống ngài ấy cơ mà.
Như Tịnh không đáp lại, coi như là đồng ý. Lý Thường Quân thấy vậy thì tức giận, hắn banh chân cô ra rồi tự cởi thắt lưng quần. Như Tịnh giật mình, líu lưỡi nói:
- Anh, anh định làm gì?
- làʍ ȶìиɦ! – Hắn đáp một câu cụt lủn. Quần tụt xuống, để lộ côn th*t đã cứng ngắc đầy gân guốc, đang dựng lên hùng dũng. Hắn vén váy của cô lên, giật phắt cái tiết khố vướng víu ra.
Như Tịnh nhìn thấy thứ kia của hắn, mặt đỏ bừng, nước ở chỗ tư mật bỗng dưng chảy ra nhiều hơn. Cô trách bản thân mình vô liêm sỉ, rõ ràng yêu Minh điện hạ, mà lại vì một người đàn ông khác hứng tình. Cô muốn cắn lưỡi tự sát, nhưng không thể, vì cô còn có việc cần phải làm, cô không thể ch.ết! Vậy nên cô chỉ có thể chảy nước mắt bất lực.
Lý Thường Quân thấy cô khóc thì sự tức giận giảm đi một nửa, thương xót ɭϊếʍƈ nước mắt của cô:
- Đừng khóc! – Hắn nói.
- Có.... có thể không khóc sao? Người mình ghét cay ghét đắng... chuẩn bị cưỡng hϊế͙p͙... hϊế͙p͙ mình.., – Như Tịnh nói trong nức nở.
- Không! – Lý Thường Quân chặn lời Như Tịnh, hắn nói – Ta không cưỡng hϊế͙p͙ nàng, vì ta yêu nàng và nàng, nàng nhất định sẽ yêu ta!
Nghe thấy Lý Thường Quân đột ngột tỏ tình, Như Tịnh đỏ bừng mặt. Đây là lần đầu tiên cô được người khác giới tỏ tình.
- Không liên quan! Tôi sẽ không bao...A...
côn th*t của hắn tiến vào trong mật huyệt một cách đột ngột, dù cô đã chảy ra nhiều nước nhưng vẫn đau đến nhíu mày, tầng thịt trong mật huyệt co bóp lại từ chối dị vật, khiến hắn càng khó khăn tiến vào.
- Chặt quá! Nàng thả lỏng chút!
- Lỗi tại anh!
Lý Thường Quân cúi xuống ngậm lấy núm ɖú Như Tịnh, kích thích cô, khiến cô thả lỏng hơn. Như Tịnh rên lên một tiếng vì sự thoải mái Lý Thường Quân mang lại, mật huyệt bên dưới đã ngừng co thắt. Cảm nhận được điều đó, Lý Thường Quân chớp cơ hội tiến vào, hắn đợi cô dần thích ứng với kích cỡ của hắn mới bắt đầu chuyển động.
- Bên trong nàng thật ấm! – Lý Thường Quân thì thào, nhẹ nhàng gặm gắn tai Như Tịnh
- Lưu manh! - Như Tịnh xấu hổ quay mặt đi, cô thật không ngờ tên Lý mặt liệt lại có bộ mặt này.
Như Tịnh xấu hổ càng lộ ra vẻ đẹp thiếu nữ e lệ. Bắt gặp vẻ đẹp của người con gái mình yêu đang nằm dưới thân mình khiến Lý Thường Quân hưng phấn, chỗ nào trong chỗ nào đó bỗng dưng lớn hơn, cứng hơn. Hắn thầm rủa một câu, nắm chặt eo Như Tinh rồi thúc mạnh một cái vào sâu bên trong. Như Tịnh không chịu được dòng thủy triều hắn đem đến, rên lên sau mỗi cú thúc của hắn.
- Lý... Lý Thường Quân...Quân...
Như Tịnh nói không ra hơi, nhỏ nhẹ kêu gọi tên hắn. Lý Thường Quân nghe thấy cô đột ngột gọi tên mình thì cuống quýt trong lòng, bên dưới càng đưa đẩy mạnh hơn.
- A... a... đừng chỗ đó là.... a... Lý Thường...a Quân... đừng...
- Là chỗ này sao? – Lý Thường Quân hiểu ý, nhếch mép cười hỏi Như Tịnh.
- Ư... Chỗ... đó... chỗ... A
Lý Thường Quân liên tuc chạm đến điểm G của Như Tịnh khiến dây đàn đang căng trong đầu cô đứt phựt. Nước mắt chảy ra thấm đưỡm hai bên tóc, hơi thở hổn hển cùng tiếng rên đầy quyến rũ phát ra từ hai cánh môi nhỏ xinh, cả người cô nổi lên một tầng đỏ ửng, không biết cái yếm bị Lý Thường Quân giật ra từ lúc nào để lộ ra hai bầu ngực trần căng tròn, núm ɖú hồng hồng xinh xinh . Cô cặp hai chân thon dài ôm lấy thắt lưng của Lý Thường Quân, hai tay bấu víu vạt áo của hắn khiến nó bung ra để lộ cơ bụng săn chắc cùng màu da màu đồng khỏe mạnh.
Ngoài trời đã bắt đầu chuyển tối, tuyết vẫn còn rơi. Bên trong phòng là cảnh diễm tình không kể xiết. Có lẽ vẫn còn kéo dài chưa có thể kết thúc ngay được.