Chương 40
Tuy rằng bây giờ không khí của săn thú mùa xuân đã không còn như trước, nhưng nghi thức lễ chế vẫn phải đầy đủ, ngày hôm đó cũng không ngoại lệ.
Văn tế đọc xong, tiếng trống nhạc hùng hồn dừng lại, nghi thức tế lễ hoàn thành, Lý Duyên Trinh đang một lòng nghĩ đến bức tranh sơn thủy chưa họa xong, không kéo dài thời gian hạ lệnh khởi giá hồi cung.
Tô Thế Dự rơi lại phía sau một chút, xem nghi trượng đã được thu chỉnh thỏa đáng mới quay người rời đi, không đến vài bước, đã có người tự cách đó không xa tiến tới góp mặt, mở miệng chào hỏi: “Đại nhân!”
Thiếu niên mặt tròn một thân y phục bội đao, hiếm thấy đem tính khí trẻ con giữa hai hàng lông mày đè xuống mấy phần, nhưng đáng tiếc giờ khắc này lại bị thần sắc mừng rỡ của hắn phá hủy.
Tô Thế Dự vừa nãy cũng không lưu ý Lạc Tân ở bên trong đội hộ vệ, nhưng cũng chỉ là hơi có chút ngoài ý muốn, liền ôn hòa gật gật đầu, khách khí quan tâm nói: “Ngươi mấy ngày nay ở Bộ binh vẫn tốt chứ?”
“Không quá tốt.” Lạc Tân thành thực đáp.
“Nơi nào không tốt?”
“Đại nhân không phải mấy ngày trước mới vừa kết thúc vụ án Hoài Nam vương sao, phán quyết đã dán đầy Trường An, hiện tại tất cả mọi người đều biết Hoài Nam vương không phải là thứ tốt gì. Ta cũng không phải oán giận đại nhân, chẳng qua đại nhân ngài cũng biết, đầu óc ta đần độn, không hiểu cái gì cong cong nhiễu nhiễu, tòng quân cũng chỉ vì khi còn bé nghe người ta giảng chuyện Sở tướng quân đại chiến Hung Nô, trong lòng rất ngưỡng mộ, liền cũng muốn đánh giặc đền nợ nước. Hoài Nam vương cũng chưa từng trọng dụng ta, trước khi biết được hắn muốn làm phản, ta đối với hắn cũng không có cảm giác đặc biệt gì, cho nên mới cùng đại nhân tới Trường An, vốn là cảm thấy cũng không có gì.” Lạc Tân có chút ủ rũ, “Nhưng là ta ở đây mấy ngày, luôn có người lấy sự tình Hoài Nam vương tới hỏi ta, ta nói không biết, đối phương liền cảm thấy là ta không chịu nói. Có vài lần ta thậm chí còn nghe thấy bọn họ lén lút nghị luận, nói cái gì mà ta là dư nghiệt Hoài Nam, đại nhân đem ta tới Trường An, chính là dẫn sói vào nhà, có thể đại nhân ngài trong lòng cũng có dị tâm…”
Giọng nói của hắn ngừng lại, cúi đầu không nói thêm gì nữa.
Tô Thế Dự cũng không để ý đến câu cuối cùng, chỉ cười nhạt một tiếng, “Nếu ngươi từ trước đến nay đều hiểu rõ mình muốn làm cái gì, vậy tại sao hiện tại lại để ý người khác chê trách ngáng bước chân.”
“Nhưng mà ngay cả tuần vệ binh sĩ cũng không tin ta…”
“Ngươi muốn hoàn thành tâm nguyện là sai sao?” Tô Thế Dự đột nhiên hỏi.
“Dĩ nhiên không phải!” Lạc Tân như chặt đinh chém sắt, “Vì nước giết địch tại sao có thể là sai!”
“Vậy người khác hoài nghi ngươi, sẽ khiến ngươi dao động sao?” Tô Thế Dự nhìn hắn, ánh mắt trầm tĩnh.
Lạc Tân nghiêm túc suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Sẽ không, nếu không ta cũng sẽ không theo ngài đến Trường An.”
Tô Thế Dự thu tầm mắt lại, cười cười, “Đã như vậy, ngươi cần gì phải vì những lời chê trách đó quấy nhiễu.”
Lạc Tân sững sờ, một lát sau mới phản ứng lại được, trịnh trọng đối Tô Thế Dự gật gật đầu, ánh mắt kiên định như sắt, sau đó hắn đột nhiên lại không nhịn được nói: “Đại nhân… Ta còn muốn hỏi một vấn đề.”
“Cứ nói đừng ngại.”
“Ngài và Sở tướng quân quan hệ rất xấu sao?” Hắn cẩn thận hỏi.
Tô Thế Dự hơi kinh ngạc, “Sao lại nói như vậy?”
Lạc Tân do dự một chút, quanh co nói: “Lúc bọn họ nghị luận, đều cho rằng ngài dẫn ta tới Trường An là vì muốn lợi dụng ta phân chia sức mạnh của Sở tướng quân, thậm chí khiến ta có thể sẽ có một ngày thay thế Sở tướng quân, thế nhưng… Tại sao? Sở tướng quân rõ ràng lợi hại như vậy, rõ ràng vì Đại Hạ làm nhiều như vậy, tại sao còn muốn đối với hắn như vậy?”
Tô Thế Dự lặng lẽ không nói gì, hơi nghiêng đầu nhìn về phía trước, Sở Minh Duẫn một mình đứng dưới tàng liễu, giơ tay kéo xuống một nhành màu xanh, không yên lòng quan sát cái gì đó, nắng chiều sát qua hàng lông mi dài của hắn, như một vệt ánh sáng nhu hòa.
— Tại sao còn muốn đối với hắn như vậy?
Bởi vì ngươi chưa từng thấy qua một Sở Minh Duẫn sát phạt quả quyết lạnh lẽo vô tình.
Bởi vì ngươi chưa từng thấy một Sở Minh Duẫn mưu sâu kế hiểm.
Ngươi chưa từng thấy qua hắn có thể dễ dàng khiến Thiên tử Đại Hạ không thể không trao lại binh quyền.
Ngươi cũng chưa từng thấy hắn là như thế nào chỉ trong vòng ngắn ngủi vài năm đã đứng trên đỉnh cao quyền lực.
Chỉ có đánh đổi xương cốt cùng máu, mới có thể đứng trên nơi cao như vậy.
Lần đi Hoài Nam, Tô Thế Dự xác thực còn có tâm tư thăm dò, Sở Minh Duẫn nhận ra được thế nhưng lại không hề có động tác, chôn sâu dã tâm của hắn.
Đêm đó cách trong đình Sở Minh Duẫn nói, ‘Thác vạn dặm ranh giới, triệu bát phương bái phục’, Tô Thế Dự nghe ra đó không phải lời nói giả, nhưng lại đâu chỉ đơn giản như vậy.
Nhưng hắn án binh bất động, y liền không thể suy đoán được.
Không thể làm gì.
— Tại sao còn muốn đối với hắn như vậy?
Cũng bởi vì ta, trước sau cũng đoán không ra hắn đang suy nghĩ gì.
Hết đường xoay xở, vô kế khả thi (bó tay hết cách), không biết làm như thế nào cho phải, cũng không biết nên đối xử với hắn như thế nào mới tốt, vô luận về công,… hay là về tư.
Lạc Tân thấy Tô Thế Dự thất thần trầm tư, tự biết mình nói sai, vội vàng nói xin lỗi. Tô Thế Dự hoàn hồn nhìn hắn một cái, bình thản cười cười, mặc hắn ở bên cạnh rảnh rỗi tìm đề tài mới.
Sở Minh Duẫn thu hồi tầm mắt, tiện tay kéo xuống cành liễu nhỏ dài đặt trên đầu ngón tay vò nát, chỉ cảm thấy hai người kia nói chuyện mãi vẫn không chấm dứt.
Nhựa lá cây trên đầu ngón tay trắng nõn ép ra một chút vết tích xanh nhạt, trong lúc tâm tư du tản đi phương nào lại chợt nghe phía sau không xa có tiếng bước chân của hai người, hắn chậm rãi xoay người đang muốn mở miệng, lại phát hiện là Hung Nô Cửu hoàng tử Vũ Văn Chuẩn cùng người hầu của hắn đi đến.
Ánh mắt hơi chút nghiền ngẫm.
Tên người hầu sợ hãi rũ mắt xuống, Sở Minh Duẫn hờ hững quay người lại.
Thanh âm Vũ Văn Chuẩn vang lên phía sau, là nói tiếng Hung Nô, đối người hầu hỏi: “Úc Lỗ, ngươi sao phải sợ hắn như thế?”
“Cửu hoàng tử ngài chưa từng trải qua chiến trường, cho nên mới không hiểu. Cũng giống như người chưa từng nhìn thấy ác quỷ, đương nhiên sẽ không biết ác quỷ đáng sợ nhường nào.”
“Ác quỷ? Hắn?” Vũ Văn Chuẩn rõ ràng không vui, “Uất Lỗ, ngươi tốt xấu gì cũng là một tên Hung Nô cường tráng, mà tên kia lại trắng trẻo non nớt thật giống cái nữ nhân, ngươi nói như vậy trên mặt không thấy khó xem sao?”
Sở Minh Duẫn trong lúc chinh chiến đã sớm có thể nghe hiểu được ngôn ngữ Hung Nô, chẳng qua là không muốn nói cũng không đáng để nói, Vũ Văn Chuẩn cho là hắn nghe không hiểu, ngôn từ không chút nào che giấu, hắn cũng liền thẳng thắn giả câm vờ điếc, không thèm để ý.
Mà Uất Lỗ nghe vậy vội vàng kéo kéo Vũ Văn Chuẩn, “Cửu hoàng tử nói chuyện cẩn thận, người Hán so với ngài tưởng tưởng còn lợi hại hơn.”
“Ta biết người Hán lợi hại, bọn họ ở nơi chật hẹp đã lâu, trong tư tưởng cũng chằng chịt khó hiểu, am hiểu nhất là âm mưu quỷ kế, nếu như không phải dựa vào những thứ đó, bằng vào chúng ta nam nhi thảo nguyên cường tráng, nơi này đã sớm là bãi chăn nuôi của chúng ta.”
Uất Lỗ thấp giọng thở dài, mơ hồ không rõ nói: “Cửu hoàng tử còn trẻ, phải nên chậm rãi hiểu được những cố sự được lưu truyền trong lều cũng không phải cái nào cũng có thể tin.”
“Ngươi nói gì vậy?” Vũ Văn Chuẩn kéo ống tay áo mình lại, thẳng tắp nhìn hắn, “Theo như ngươi nói, Chuyện của trưởng Hoàng huynh có thể tin hay không? Mười ba năm trước chúng ta đại thắng có phải là có thể tin không?”
“… Là có thể tin.” Uất Lỗ nói.
“Vậy ngươi còn phải sợ hắn như thế làm gì? Không phải là bây giờ chỉ có một chút bộ dáng tướng quân?” Vũ Văn Chuẩn nói, “Mười ba năm trước Hung Nô chúng ta tiến công, đa số tướng lĩnh Đại Hạ đều bỏ thành mà chạy, cơ hồ không một ai chống lại. Buồn cười nhất vẫn là Lương châu, lại chỉ có một nữ nhân đứng dậy, cuối cùng thi thể nữ nhân kia còn bị treo móc ở trên thành lâu, phơi khô đến mức binh lính cũng kích không nổi một chút huyết nào, mười ngày đồ thành ngay cả cái lá gan để phản kháng cũng không có, mềm yếu vô năng, ” lời nói của hắn mang theo châm chọc, “Người Hán cũng chỉ được như thế.”
Sở Minh Duẫn bóp nát cành liễu tiếp theo.
Uất Lỗ sợ hãi cả kinh, Quan sát bóng lưng Sở Minh Duẫn vẫn không nhúc nhích, không màng tôn ti một phát bắt được tay Vũ Văn Chuẩn, vội vàng thay đổi đi một con đường khác, thân ảnh ngược lại biến mất tại trong rừng xanh um.
Cành cây đứt gãy kia cắm chặt trong lòng bàn tay, từng chút chảy ra chất lỏng thâm sắc, phát ra tiếng rên rỉ sắp sửa vỡ tan.
Sở Minh Duẫn chậm rãi buông ra năm ngón tay, lòng bàn tay dính nị xúc cảm sền sệt như huyết tương, hắn giương mắt nhìn ra xa, ánh tà dương huyết sắc trên bầu trời trải ra, kéo dài hướng về nơi phương xa.
— Không cho phép quay đầu.
Trong ký ức, khói thuốc nổ sáng rực thiêu đốt mười ba năm bất diệt, từng mũi tên rơi xuống khoảng không, cửa thành đỏ thắm nghiêng ngả, vách tường đổ nát bàng quan quan sát một hồi địa ngục này.
— Không cho phép lùi bước về sau.
Khói lửa thiêu cháy hết núi sông cây cỏ, tiếng than khóc khắp ngàn dặm. Vó sắt Hung Nô bước qua trẻ em, thiếu nữ, trên tảng đá xanh in xuống dày đặc vết máu loang lổ, hằn xuống vệt lửa cháy đen sâu cạn.
— Minh Duẫn, không cho phép quay đầu lại, không cho phép lùi bước về sau.
— Ngươi phải chạy đi.
— Ngươi phải chạy đi!
— Tất cả mọi người đều có thể sợ sệt, ai cũng có thể lùi bước về sau, ai cũng có thể từ bỏ, ai cũng có thể chờ ch.ết, thế nhưng ngươi không thể!
“… A tỷ.”
Hồng y nữ tử tay nâng kiếm hơi ngưng lại, chậm chạp khàn giọng nói: “Làm sao?”
“… Dáng dấp hiện tại của ngươi thật là hung ác.”
Nữ tử giật mình, hai mắt đỏ ngầu đột nhiên lăn xuống hai hàng lệ, nàng che mắt, âm thanh nghẹn ngào cười mắng, “Khốn kiếp!”
Hắn đến cuối cùng vẫn không nhịn được nhìn lại một cái, cách tầng tầng bóng cây, thành trì đã từng quen thuộc đến vậy thấm trong huyết sắc, liên tục kéo dài, nhiễm đỏ toàn bộ bầu trời.
Nữ tử nâng kiếm ở phía trước, rơi vào kết cục treo thi thị chúng.
Sở Minh Duẫn nhắm mắt lại, nhẹ vô cùng trầm thấp nở nụ cười.
Một tiếng kiếm rít phá không mãnh liệt vang lên.
Chúng thần kinh ngạc theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy trong rừng cành lá xoay tròn, bốn phía cũng không một bóng người.
Chưa kịp lên tiếng nghi vấn, một thân ảnh khác bay vút nhanh vào trong rừng, gần như cùng sượt qua người bọn họ, lại không thể thấy rõ là ai.
Chỉ có Lạc Tân ngốc lăng đứng tại chỗ cũ, không hiểu Tô đại nhân trầm ổn đến tột cùng là nhìn thấy cái gì, mới có thể không kịp bàn giao một tiếng đã tung người đuổi theo.
Giữa hàng cây sum xuê một người mặc y phục lam bào tay áo tung bay, thân ảnh chợt lóe lên, bị Tô Thế Dự chuẩn xác nắm giữ vào trong mắt, y ngưng thần thả chậm tốc độ, ngay lúc thân ảnh kia vừa kịp nhoáng thì đưa tay, chế trụ bả vai Sở Minh Duẫn, thừa dịp này trong nháy mắt dây dưa ôm vào trong ngực, cánh tay vòng qua trước ngực Sở Minh Duẫn, cố sức áp chế hắn.
“Thả ra!”
“Ngươi bình tĩnh một chút.” Tô Thế Dự thở dốc chưa ổn định, từ phía sau ôm chặt hắn.
Nhưng Sở Minh Duẫn nghe không lọt câu nào, chỉ lo bất chấp giãy dụa, hắn bị ràng buộc không triển khai được, trường kiếm trong tay đột nhiên xoay chuyển phương hướng, thẳng hướng phía sau đâm ra.
Tô Thế Dự không nhúc nhích chút nào, đem chiêu kiếm này mạnh mẽ chống được.
Mũi kiếm đâm nghiêng cắt qua bên gáy y, hạ xuống một mảnh lạnh lẽo, máu nhất thời theo vai uốn lượn kéo dài, ở trên cổ áo trắng thuần hiện ra một vết tích đỏ bừng chói mắt.
Tô Thế Dự không thể ức chế nhẹ nhàng run lên, nhíu chặt lông mày, lực độ trên tay trái lại tăng thêm, gắt gao khóa Sở Minh Duẫn vào trong ngực, nhấc lên một cái tay khác che trước mắt hắn, lực đạo không chút khách khí, ngữ khí lại thả chậm nhẹ nhàng, “Bình tĩnh một chút, bọn họ là sứ thần cầu hoà, ít nhất trước mắt ngươi không thể giết bọn họ.”
Sở Minh Duẫn không ngờ tới y sẽ nói một câu như vậy, động tác giãy giụa bất giác hơi ngừng lại, đôi mắt bị lòng bàn tay của y che khuất, tất cả các loại khoảnh khắc hóa thành trống không, cơ hồ không cầm được kiếm.
“Đừng kích động, ngươi bình tĩnh một chút, ngươi suy nghĩ đi, kẻ thù của ngươi đều đã bị ngươi giết ch.ết trên chiến trường, lãnh thổ bị mất cũng đã giành lại…”
“Không sao rồi, không có chuyện gì, những người từng thương tổn ngươi đều đã bị ngươi giết ch.ết…”
“… Đều đã qua.”
Hắn một tiếng lại một tiếng lặp lại, rốt cục cảm giác được người trong ngực từ từ bỏ qua giãy dụa, chỉ là cả người vẫn không ngừng run rẩy, dường như đang cật lực nhẫn nại.
Lòng bàn tay truyền đến xúc cảm ngưa ngứa, sau một lúc lâu Sở Minh Duẫn chậm rãi mở miệng:
“Này, “thanh âm hắn khàn khàn, “Ngươi cứ dùng loại ngữ điệu này, nói với ta mấy câu.”
“Ngươi muốn nghe cái gì?” Tô Thế Dự hỏi.
Sở Minh Duẫn trầm mặc hồi lâu, thanh âm nhẹ vô cùng nói: “Nói ngươi ở nơi này, nói ngươi còn sống.”
Tô Thế Dự ngẩn người, lập tức nghiêng mặt sang áp sát bên tai Sở Minh Duẫn, chầm chậm mà nghiêm túc nói, “Ta còn sống, ta ở đây, “Y ngừng lại một chút, dùng ngữ khí cực điểm ôn nhu rồi nói tiếp, “Ta cùng ngươi.”
Từng chữ rơi vào trong tai, thanh âm ôn nhuận.
Trong lòng ngực là độ ấm, là mùi An Thần hương quen thuộc, trong đó hỗn tạp có nhàn nhạt mùi máu tanh.
Hết thảy đều vô cùng xác định tỏ rõ người này là chân thực tồn tại.
Sở Minh Duẫn dần dần bình tĩnh lại, một hồi hô hấp yên tĩnh, hắn chợt cười một tiếng: “Ngươi cũng chỉ có chút khí lực như thế sao?”
Tô Thế Dự còn chưa kịp phản ứng, lại bị Sở Minh Duẫn đột nhiên xoay người ôm chặt trong lòng.
Hắn buông lỏng trường kiếm trong tay, ba thước thanh phong leng keng một tiếng rơi xuống đất.
Hắn ôm chặt Tô Thế Dự, dùng lực độ cực mạnh giống như muốn dung nhập cả xương cốt và máu thịt vào trong người y, dùng tư thái tuyệt đối giữ lấy. Hắn rũ mắt vùi đầu vào hõm cổ Tô Thế Dự, sau khi ngửi thấy mùi máu tanh kia, không chút do dự nào để sát vào ɭϊếʍƈ tới.
Tô Thế Dự đột nhiên cứng đờ, xúc cảm ấm áp ướt át ở bên gáy giống như không hề phát giác vẫn tiếp tục, răng môi dán lên da, đầu lưỡi xoay vòng miêu tả vết thương kia, từng chút từng chút ɭϊếʍƈ láp sạch sẽ.
Hô hấp toàn bộ rơi vào trên cổ y, chọc cho sống lưng tê dại khác thường.
Sở Minh Duẫn tay ôm y bất giác nắm chặt, xả lỏng cổ áo y, men theo vết máu kia ɭϊếʍƈ xuống, từ cổ đến vai, từ từ, môi đã dán lên xương quai xanh, dục vọng lại đuổi theo đến vết máu cuối cùng.
Trong rừng nổi lên cơn gió, sát qua trên vai kèm theo chút hơi lạnh mới đưa Tô Thế Dự đột nhiên thức tỉnh, “… Sở đại nhân!”
Hắn kéo tay Sở Minh Duẫn lui về phía sau một bước, khép lại cổ áo bị gỡ bỏ hơn một nửa, thu lại con ngươi đem bối rối nơi đáy mắt che đậy đi.
Sở Minh Duẫn đứng tại chỗ, ánh mắt từ từ thanh minh, hắn chậm rãi trừng mắt nhìn qua, tựa hồ từ trong giấc chiêm bao thức tỉnh, nhất thời không kịp phản ứng, “… Tô đại nhân.”
Tô Thế Dự đã đem áo bào chỉnh lý tốt, ngoại trừ đạo vết máu trên cổ áo kia, cũng không nhìn ra một chút vết tích, lúc giương mắt lên ý cười lại giống như mọi ngày, nhàn nhạt nói: “Sở đại nhân tỉnh táo lại là tốt rồi.”
“Ta…”
“Không phải vết thương trầm trọng gì, Sở đại nhân không nên tự trách.” Tô Thế Dự cắt đứt lời hắn.
“Ta không phải nói cái này, bên ta mới…”
“Bên kia còn có người chờ, chúng ta vẫn là mau trở về đi.”
Sở Minh Duẫn không nói, lẳng lặng mà nhìn y, Tô Thế Dự lại dời tầm mắt, một lát sau nhẹ giọng cười cười, “Ngươi không cần để ý.”
Sở Minh Duẫn cũng không rõ ràng chính mình muốn nói cái gì, lúc này tâm tư như ngưng trệ, Tô Thế Dự liền ngoái đầu lại nhìn hắn cười cười, như nước như khói, nhàn nhạt mà tĩnh mịch, sau đó liền cất bước đi về.
Vết máu trên cổ áo Tô Thế Dự rất dễ thấy, cũng che lấp không được, hắn cùng Sở Minh Duẫn một trước một sau bước ra từ trong rừng, còn chưa rời đi các thần tử lại nhất thời nổi lên xì xào bàn tán.
Tô Thế Dự như không có chuyện gì xảy ra mà đi đến trước mặt Lạc Tân, gật đầu nói xin lỗi: “Vừa rồi chuyện quá khẩn cấp, thất lễ.”
Lạc Tân lăng lăng lắc đầu một cái biểu thị không thèm để ý, hỏi: “Đại nhân ngài làm sao bị thương, thanh âm vừa nãy là kiếm của Sở tướng quân sao, hai người các ngươi…”
Tô Thế Dự bình thản nói, “Ban nãy có chút bất ngờ, Sở đại nhân rút kiếm đỡ được cái cây sắp ngã, ta vừa rồi đi tìm một cành cây sắc bén, không có gì.”
Lạc Tân không chút nghĩ ngợi đã tin, một đôi mắt nhìn chằm chằm Tô Thế Dự, lại không nhịn được kỳ quái nói, “Đại nhân có khỏe không, không bị thương chỗ nào khác chứ, tại sao trên mặt ngài còn có điểm hồng?”
Tô Thế Dự dừng lại, mu bàn tay dán dán hai má, ngữ điệu vẫn vô cùng vững vàng, “Có phải không?”
“Đúng vậy!” Lạc Tân gật đầu, nhấc ngón tay chỉ, “Bên tai thật giống như cũng vậy.”
“…” Tô Thế Dự để tay xuống, đối diện ánh mắt chân thành của Lạc Tân, thở dài, “Trước kia nói như vậy thôi, ngươi trước tiên không cần vội vã lập công lao để chứng minh bản thân, có thời gian thì nên đọc nhiều sách mới tốt.”
“Đọc sách làm gì?” Lạc Tân không hiểu ra sao, “Ta là cái võ tướng, lại không thi trạng nguyên.”
“Đọc nhiều sách một chút, học một ít xử thế chi đạo (đạo đối nhân xử thế).” Tô Thế Dự nói.
Loại tin tức này lôi kéo người ta suy đoán lưu truyền rất nhanh, thời điểm Sở Minh Duẫn trở lại trong phủ, Đỗ Việt cùng Tần Chiêu đã hai bên trái phải đứng ở trước cửa chờ hắn.
“Ngươi được đấy, kiếm thuật cao minh như vậy, nghe nói góc độ còn kém chút nữa là có thể lấy mạng ca ca?” Đây là cỡ nào quái gở đem ‘Biểu ca’ đơn giản rút gọn thành ‘Ca ca’, chỉ có thể là lập trường của Đỗ Việt.
“Ngươi quyết định từ bỏ đọ sức trực tiếp động thủ?” Đây là một khối mặt băng, Tần Chiêu cũng rục rịch ngóc đầu.
Sở Minh Duẫn dường như không nghe thấy tự bước về phòng mình.
“Sắc mặt ngươi khó nhìn như vậy là thế nào?” Tần Chiêu đuổi theo hỏi.
“Ai, rốt cục họ Sở ngươi có phải là bị sét đánh không a?” Đỗ Việt ngữ khí chuyển sang vui vẻ.
Sở Minh Duẫn huy tay áo đóng sầm cửa phòng mặc kệ hai người xem trò vui kia chặn ở bên ngoài.
Sở Minh Duẫn ngồi xuống bàn, rót cho mình một chén trà, đợi đến khi uống xong thần sắc mới dần chuyển phức tạp, sau đó hắn giơ tay ấn ấn mi tâm, khó có thể tin tự nhủ: “Ta thế nào lại ôm Tô Thế Dự ɭϊếʍƈ lên…”