Chương 52
Vùng ngoại thành Trường An dã lĩnh vắng vẻ, trong đêm tối hiện lên một ngọn đèn dầu yếu ớt.
Đỗ Việt buông xẻng nhỏ, cúi đầu chăm chú nghiên cứu cây thảo dược trong tay. Tần Chiêu theo y ngồi xổm nửa người xuống, đốt đèn kề sát vào chút, để y có thể nhìn thấy rõ ràng hơn.
Một phen quan sát tới lui, Đỗ Việt nở nụ cười lên tiếng, “Ai, rốt cuộc tìm được, không uổng công ta nửa đêm canh ba chạy tới đây đào đất.” Y đứng dậy, một bên cẩn thận lau sạch bùn đất dính trên rễ cây, một bên nhìn Tần Chiêu nhấc cằm, “Cảm tạ nha!”
“Không có gì.” Tần Chiêu đi theo, nhìn nhánh cỏ xanh biếc không hề bắt mắt chút nào kia, “Ngươi phí công tốn sức chính là tìm cái này?”
“Chính là cái này?” Đỗ Việt đè ép thanh âm học theo ngữ điệu cứng nhắc của hắn, “Ngươi biết thứ này có ích lợi gì sao?”
Tần Chiêu lắc lắc đầu.
“Bí phương độc môn (phương thuốc gia truyền) của sư phụ của ta! Chỉ một cây này, chế thành thuốc là ta có thể đem ngươi và họ Sở đều đánh ngã mấy tháng!” Đỗ Việt dương dương đắc ý lắc lắc thảo dược, “Có sợ hay không?”
“Diệp sư phó xác thực lợi hại.” Tần Chiêu gật gật đầu.
“Mẹ kiếp, Tần Chiêu, ngươi còn như vậy ta thật sự hàn huyên với ngươi không nổi nữa.” Đỗ Việt lườm một cái, đem thảo dược gói kỹ, đang muốn thu hồi vào trong lồng ngực lại bị Tần Chiêu kéo, y buồn bực nói: “Làm gì?”
Tần Chiêu một tay cầm cổ tay y kéo đến trước mắt, một tay lấy ra một tấm khăn sạch sẽ, tỉ mỉ mà lau sạch bùn đất dính trên tay y.
Đỗ Việt liền xòe bàn tay, yên tâm thoải mái để cho hắn hầu hạ. Trong núi côn trùng kêu vang âm ỷ, Đỗ Việt buồn bực ngán ngẩm nhìn chằm chằm khuôn mặt Tần Chiêu rũ xuống, nửa ngày, bỗng nhiên mở miệng nói: “Tần Chiêu, ngươi như vậy ngược lại khiến ta bỗng nhiên nghĩ đến biểu ca ta.”
Bàn tay đang nắm chặt cổ tay y nhất thời siết lại, Tần Chiêu kịp thời định thần, mới khắc chế không nắm đau y, trầm mặc nửa ngày, mới thấp giọng nói: “Y cũng đối với ngươi như vậy?”
“Không kém bao nhiêu đâu.” Đỗ Việt suy nghĩ một chút, “Bất quá biểu ca thông thường chỉ là đưa khăn tay cho ta, không giúp ta lau qua. Nương ta giao phó cho y không thể nuông chiều ta, nếu không…..liền đánh ta.”
Tần Chiêu không nói một lời, cực kỳ nghiêm túc lau sạch sẽ một ít cát bụi trong kẽ tay y.
“Con bà nó nghĩ như vậy ta khi còn bé thực sự là cả ngày bị đánh, nào giống biểu ca ta, chữ viết đẹp, đọc sách giỏi, tính khí cũng tốt, nương ta luôn nói phải để ta học y một ít.” Đỗ Việt rơi vào hồi ức, chợt nói: “Ai, không đúng, biểu ca dường như cũng bị đánh qua một lần, còn đặc biệt nghiêm trọng. Theo lý thuyết biểu ca rõ ràng từ nhỏ rất nghe lời, nhưng mà cữu cữu lần kia không biết tại sao lại đối với y dùng gia pháp, sinh khí thật lớn, đánh đến mức đầy lưng toàn vết máu còn phạt đi quỳ từ đường mấy ngày, cữu mẫu ta đau lòng khóc chừng mấy ngày đây. Nương ta khi đó liền dọa cho ta sợ, nói ta lại không nghe lời sẽ đưa ta đến nhà cữu cữu.”
“Được rồi.” Tần Chiêu thu hồi khăn, buông lỏng cổ tay y ra.
“Ừm.” Đỗ Việt mò xẻng nhỏ trên đất thu dọn xong, “Trở về đi!”
Tần Chiêu gật đầu đi theo phía sau y, trong bóng đêm núi rừng tối tăm như ma quỷ. Gió thổi cây lay, một trận rì rào vang dội, ánh mắt Tần Chiêu đột nhiên lẫm liệt, đem đèn lồng kín đáo đưa cho Đỗ Việt, giơ tay liền ngăn y ở phía sau, đề phòng nhìn chăm chú về phía xa xa.
Không rõ vì sao chỉ là trong nháy mắt, ngay sau đó Đỗ Việt chỉ nghe thấy thanh âm hốt hoảng chạy trốn, kèm theo đó là tiếng thở dốc ồ ồ, một tiếng gấp gáp thêm một tiếng, gần như sắp không thở nổi, mơ hồ nghe ra được là âm sắc của một nữ tử.
Đỗ Việt ló đầu nhìn, dưới bóng cây trùng điệp một bóng người lảo đảo chạy tới gần về phía bên bọn họ, còn không ngừng sợ hãi lui về phía sau nhìn xung quanh, giữa lúc quay đầu lại nhìn thấy phía trước có người, liều mạng đuổi gấp chạy tới, “Cứu ta… Mau cứu ta…!”
Đỗ Việt một phen đè xuống cánh tay Tần Chiêu muốn rút kiếm ra, chen lên trước tỉ mỉ nhìn người vừa ngã nhào trên đất, quả nhiên là một nữ tử, chỉ là bộ dáng chật vật đến cực điểm, thân thể gầy yếu kịch liệt chập trùng. Nàng giương mắt nhìn thấy Đỗ Việt, gấp gáp vội vàng nắm được vạt áo y, “… Van cầu ngươi, cứu ta, cứu giúp ta!” Nói chuyện quá nhanh, đột nhiên nghiêng đầu ho ra một búng máu.
Đỗ Việt sắc mặt nhất thời thay đổi, lấy ra cái bình nhỏ đổ một viên thuốc, ngồi xổm người xuống đút cho nàng.
Tần Chiêu thu tầm mắt lại, giương mắt nhìn về phía xa xa, bẻ một đoạn cành cây trở tay ném, cành cây khô cằn như mũi tên, mang theo một tiếng gió ác liệt, tàn nhẫn đâm vào bên trong cây. Bóng người giấu sau thân cây chợt kinh hãi, hơi do dự một chút, lập tức lắc mình rút lui.
Nữ tử kia một trận mãnh liệt ho khan, cật lực mở miệng: “… Đa, đa tạ, cầu các ngươi… Van cầu các ngươi…”
“Ngươi muốn làm cái gì?” Tần Chiêu hỏi.
“Hấp khí đi.” Đỗ Việt tiếp tục đè lên mạch môn nàng, nhắc nhở.
“Trường An ——!” Nữ tử giọng nói khàn khàn, “Ta muốn đến Trường An, cầu các ngươi… Trường An… Có còn xa lắm không?”
“Đây chính là Trường An.” Tần Chiêu nhìn nàng.
“… Đã đến?… Rốt cục, cuối cùng đã tới.” Nữ tử nghe thấy giãy giụa muốn bò dậy, trong mắt mơ hồ có tia sáng lấp loé, “Mang ta… Đi quan phủ, tiến cung, đi tìm hoàng thượng!” Nàng không nhịn được ho khan, Đỗ Việt giúp nàng thuận khí, nhíu mày chặt chẽ. Nàng cố chấp lên tiếng, một đôi mắt chặt chẽ dán mắt vào xa xa, “Cứu lấy chúng ta, hoàng thượng, các vị đại nhân trong kinh thành!…Hoài Nam chúng ta… Đã biến thành địa ngục a!”
Tần Chiêu cúi người xuống, “Hoài Nam làm sao? Không phải đang đánh trận sao?”
“Không phải đánh trận, đây không phải là đánh trận, đó là ác quỷ ăn thịt người! Bọn họ không đánh, bọn họ cướp, bọn họ đốt phòng ở, bọn họ đều đang giết người a!” Từng chữ như là từ trong kẽ răng cắn ra, nữ tử không dừng được ho ra máu, từng chút từng chút sắc máu đỏ sẫm bắn tung toé lên mấy cây thảo dược, “Đám cẩu quan kia lương tâm đều bị chính bọn nó ăn!… Cha ta không chịu đáp ứng, không chịu nhập bọn với bọn chúng, bọn chúng liền một đường đuổi giết toàn gia ta! Bọn chúng sợ, bọn chúng không dám để chúng ta đến Trường An! Nhưng là… Nhưng là ta vẫn…”
Tần Chiêu vẻ mặt nghiêm túc, đang muốn hỏi lại, nữ tử đột nhiên siết chặt ống tay áo Đỗ Việt, ngón tay dùng sức đến co giật run rẩy, “Ngươi có phải là đại phu? Ngươi có phải là đại phu?… Ngươi, van cầu ngươi! Cứu giúp ta!… Đại phu, người nhà ta bị giết sạch rồi, chỉ còn ta… Ta không thể ch.ết được… Ta còn chưa thấy hoàng thượng, ta còn không…”
Thanh âm kẹt trong cổ họng phun ra nuốt vào không ra hơi, lại im bặt đi.
Đỗ Việt chỉ cảm thấy trên tay áo buông lỏng, liền nhìn thấy nữ tử xụi lơ ngã trên mặt đất, tiếng vang nặng nề. Y trợn to mắt, ngẩn người, lập tức không ngừng lục lọi tìm tòi trên người mình.
Tần Chiêu đưa tay thăm dò, quả nhiên đã mất hơi thở, lại không chịu nhắm mắt. Tầm mắt đảo qua eo nữ tử, hắn không khỏi hơi kinh ngạc, khẽ ấn qua đứng dậy thở dài, đã thấy Đỗ Việt động tác dứt khoát rút ra một quyển trục trong túi, một tay vuốt trải ra trên đất, giữa ánh sáng sắc bén rút ra mấy cây ngân châm liền muốn đâm.
Tần Chiêu ngăn y lại, “Được rồi.”
“Buông tay!” Đỗ Việt lắc mạnh cổ tay, lại giãy giụa nhưng không thoát ra.
Tần Chiêu thanh âm chậm lại, “Đỗ Việt…”
“Buông ta ra, con mẹ nó ngươi buông ta ra!” Đỗ Việt tức giận, quay đầu nhìn hắn chằm chằm, “Nàng mới vừa rồi còn gọi ta là đại phu, nàng cầu ta cứu nàng!”
“Nàng phế phủ bị đánh nát hơn phân nửa, có thể chống đỡ đến vừa nãy đã là hiếm thấy, ngươi còn có thể làm thế nào mà cứu?”
“Ta có thể cứu sống, người từng qua tay ta chưa có ai ch.ết!” Đỗ Việt quát lên.
“… Thầy thuốc chung quy cũng sẽ có lúc không thể cứu.” Tần Chiêu thấp giọng nói.
Đỗ Việt tàn nhẫn hất tay hắn ra, tiến lên nửa quỳ bên cạnh nữ tử, ánh sáng lạnh loáng lên nhanh chóng, kim ghim khắp nơi tinh chuẩn, lúc thu tay lại rõ ràng chạm được bộ thân thể kia đã nguội xuống. Ngón tay y run lên, giống như bị đóng băng, Đỗ Việt ngốc lăng nhìn chăm chú nửa ngày, lại không biết làm sao đứng lên.
“Đỗ Việt.” Tần Chiêu nói.
“Người qua tay ta chưa từng có ai ch.ết, một người cũng không có. Sư phụ y thuật cao minh như vậy, ta đã học xong toàn bộ…” Đỗ Việt tê một tiếng, bỗng nhiên vô lực, co quắp ngồi dưới đất vùi đầu ôm lấy chính mình.
Ánh trăng một đường xuyên thấu qua cành lá còn sót lại, núi rừng sâu thẳm.
Tần Chiêu ngồi xổm xuống trước mặt y, “Sinh tử vô thường, chúng ta phải làm quen.”
“Ta không muốn quen.” Thanh âm y rầu rĩ, hồi lâu mới nói: “Khi còn bé, nương ta vốn là muốn ta cùng biểu ca cùng làm quan, ta cũng cảm thấy rất tốt đẹp. Sau đó ta cùng tiểu ca ca hàng xóm chạy tới hồ nước chơi, hắn nhiễm phong hàn, không đến mấy ngày đã ch.ết rồi. Ta cảm thấy người đại phu kia thật vô dụng, chỉ là một căn bệnh phong hàn nho nhỏ làm sao có khả năng sẽ ch.ết, nhất định là hắn dùng sai thuốc cho nên mới hại ch.ết tiểu ca ca. Người nhà của tiểu ca ca kia cũng nghĩ như vậy, đi tìm vị đại phu kia đòi công đạo, nhưng mà đại phu kia nhốt mình ở trong phòng cũng không chịu nói cái gì, sau đó liền rời khỏi Kim Lăng, ta càng thấy đó là lỗi của hắn. Sau đó ta mỗi ngày đều quấn lấy nương ta kể, ta không muốn làm quan, muốn học y, sau khi ta thành đại phu tuyệt đối sẽ không trở thành loại người như vậy.”
Cây đèn vừa rồi bị đặt để sang một bên, ở trên thanh sam y vựng nhiễm một luồng ánh sáng đơn bạc. Tần Chiêu đột nhiên ngẩn ngơ, không khỏi đưa tay ra muốn chạm đến y phục trên ngọn đèn kia.
“Nhưng dù sao sư phụ cũng nói cho ta, ta không nên cho rằng y thuật là không gì không làm được, hắn cũng cứu không được tất cả mọi người. Cái cảm giác bất lực kia rất khó chịu, hơn nữa đại phu không quên được bệnh nhân ch.ết trên tay mình, dù cho những thân nhân của người kia đều quên mất, nhưng mà đại phu lại không cách nào quên đi một sinh mệnh người sống sờ sờ ở trong tay mình không còn cảm giác.” Đỗ Việt nói, “Cho nên sư phụ nói nhìn ta như vậy không làm đại phu được, bởi vì ta khẳng định chịu không được. Khi đó ta nghe lời này đặc biệt không cao hứng.”
“Nàng nói mình không thể ch.ết, nhưng ta cứu không được nàng. Tần Chiêu, ta chưa từng trơ mắt nhìn bệnh nhân dưới tay ta tắt thở.” Trầm mặc nửa ngày, Đỗ Việt bỗng nhiên mở miệng, “… Nguyên lai là cái cảm giác này.”
Tần Chiêu lẳng lặng mà nhìn y, ánh mắt một phần nhu hòa sâu đậm chìm xuống, tay ôm qua vai y, ôm y vào trong ngực. Đỗ Việt chui đầu vào trong lồng ngực hắn, đưa tay ôm chặt hắn, ngón tay xanh trắng băng lãnh, gắt gao chộp vào bả vai của hắn, rốt cục không thể ức chế mà khóc thành tiếng.
Cổ một mảnh nóng bỏng ẩm ướt, Tần Chiêu chậm rãi buộc chặt cánh tay.
“Tần Chiêu, ” Y đè xuống nức nở, trầm giọng nói, “Đêm nay khóc qua, ta sẽ quen nếp.”
“Được.” Tần Chiêu đáp.
Mặt trăng dần lặn xuống, sắc trời tảng sáng.
Sở Minh Duẫn nghiêng người dựa vào cửa sổ, nhìn về Hắc Vũ điểu phía xa xa đập cánh bay đi, lại tiếp tục thu hồi ánh mắt nhìn về phía Tần Chiêu đang đẩy cửa mà vào, “Làm sao vậy?”
Tần Chiêu tiến lên vài bước, liếc mắt thấy trong tay hắn cầm một tờ giấy, “Nơi nào có tin tức?”
Sở Minh Duẫn mạn bất kinh tâm quét mắt, “Ngươi nói trước đi ngươi làm sao vậy.”
Hắn đem lời của nữ tử đêm qua tỉ mỉ thuật lại một lần, Sở Minh Duẫn nhìn chăm chú bức thư trong tay, bên môi hiện lên một nụ cười, dường như đầy hứng thú. Đợi Tần Chiêu dứt tiếng, Sở Minh Duẫn gật gật đầu, mới nói: “Triều đình phái Lạc Tân chinh phạt quân binh Hoài Nam, trước mắt như thế nào, ngươi đoán một chút xem?”
Tần Chiêu suy nghĩ một chút, “Bọn họ xuất phát đã qua hơn nửa tháng, hẳn là đã đến Hoài Nam cùng phản đảng giao chiến.”
Sở Minh Duẫn nở nụ cười, “Đã đoán sai.” Hắn đem bức thư đưa cho Tần Chiêu, “Nhánh quân kia vừa đến Hoài Nam ngày thứ hai đã không thấy tăm hơi, cùng phản đảng Hoài Nam vương, trong một đêm liền biến mất không còn tăm hơi.”
“Bọn họ biến mất không hề có chút dấu vết nào, thành trì bị phản đảng chiếm đoạt, cũng thành thành trống không.” Hắn ngồi dậy, một bên đi vào trong phòng một bên cởi ngoại bào, tiện tay ném qua trên bàn.
Tần Chiêu thấy động tác của hắn, kinh ngạc nói: “Sư ca, ngươi làm gì?”
“Thay y phục, ” Sở Minh Duẫn một tay nới lỏng vạt áo, cũng không quay đầu lại, “Tiến cung.”
Tần Chiêu thả thư xuống, ra khỏi phòng còn không quên xoay người đóng cửa lại.
Dưới hành lang uốn khúc vẫn đốt đèn, thống lĩnh cấm quân bước nhanh đi lên phía trước, đối với hắn cung kính nói: “Làm phiền thủ lĩnh thông báo một tiếng, bệ hạ mệnh chủ thượng lập tức vào cung.”