Chương 86
Trên án thư bút, nghiên mực, chén trà “Rầm” một tiếng toàn bộ rơi xuống đất, giữa tiếng vỡ tung chói tai mực đậm văng khắp nơi, mảnh vỡ bắn tung toé, khắp mặt đất một mảnh hỗn độn.
Sở Minh Duẫn nhãn thần tàn nhẫn, nắm chặt ngón tay hơi vang dội, “Mở thành nghênh tiếp, ” hắn từng chữ cắn giữa kẽ răng, “Đây chính là binh lính Hung Nô! Lý Thừa Hóa điên rồi, những người khác toàn bộ cũng điên theo hắn rồi phải không?”
Hắn cười lạnh lẽo, “Chẳng trách Lý Thừa Hóa không thẳng thắn độc ch.ết Lý Duyên Trinh, nguyên lai là đang chờ ta hành thích vua, hắn lại càng có thể danh chính ngôn thuận khôi phục chính thống tự bản thân có thể ngồi lên vị trí này.”
“Sau khi Chu Dịch nhận được tin tức liền có chuẩn bị, phỏng chừng không bao lâu nữa sẽ giao chiến.” Tần Chiêu đứng một bên, trên khuôn mặt từ trước đến nay không có biểu tình mơ hồ lộ ra sầu lo, “Trong kinh thế lực bị chèn ép cũng gây rối, Lý Thừa Hóa nếu quả thật đánh tới Trường An, e rằng sẽ còn gây ra nội loạn.
Sở Minh Duẫn nhíu mày không lên tiếng.
Tần Chiêu trầm mặc nửa ngày, nói: “Sư ca, hai ngày nay ch.ết quá nhiều người rồi.”
“Là chính bọn hắn muốn ch.ết.”
“Nhưng là…”
“Chẳng lẽ muốn ta vì cái gọi là an ổn thế cuộc, đi mượn sức dẹp yên những quyền quý kia, theo chân bọn hắn thỏa hiệp thu hồi toàn bộ chiếu mệnh lại, duy trì nguyên dạng, mặc kệ bọn họ muốn làm gì thì làm xem như chưa từng phát sinh?” Sở Minh Duẫn liếc nhìn qua, “Vậy ta cùng Lý Duyên Trinh có cái gì khác biệt?”
Tần Chiêu thở dài, thấp giọng nói: “Sư ca, bên ngoài bây giờ tất cả mọi người đều hận thấu ngươi, ngươi làm những việc này, căn bản không ai lý giải…”
“Ta không cần ai lý giải.” Sở Minh Duẫn đột nhiên chặt đứt lời hắn, giữa hàng lông mày nhuộm đầy lãnh ý, “Những người đó thì biết cái gì?” Ánh mắt của hắn liền dời đến ngọc tỷ truyền quốc trên án, từ từ nở nụ cười lên tiếng, “Hôn quân, dung quân, bạo quân?” Hắn đưa tay nắm lấy ngọc tỷ, cúi đầu đánh giá, “Những tham quan ô lại kia người nào không phải làm nhiều việc ác từng bị người lên án, sao bây giờ ta giết bọn họ, thế nhân ngược lại cảm thấy đáng thương cho bọn họ, trái lại muốn mắng ta bạo ngược vô thường tàn phá vây cánh?” Hơi nâng cổ tay đem ngọc tỷ giơ lên, những việc hung tàn xem thường cuối cùng ép thành một tiếng cười lạnh trào phúng đến cực điểm, “Thế đạo này —— đến tột cùng là thế nào?”
Tần Chiêu theo bản năng muốn nhào tới trước bảo vệ ngọc tỷ, rồi lại trong nháy mắt ngừng lại thân hình đem chính mình đóng đinh tại chỗ.
Một chút động tác nhỏ này không tránh được ánh mắt Sở Minh Duẫn, hắn liếc nhìn Tần Chiêu, “Vội cái gì? Ta còn không có ý định quăng ngã nó.” Nói xong đem ngọc tỷ thả lại trên án, Sở Minh Duẫn dừng một chút, đột nhiên hỏi: “Y thế nào rồi?”
Tần Chiêu sửng sốt một chút, mới phản ứng được hắn đang hỏi ai, “Tô Thế Dự vẫn chưa đi ra khỏi từ đường, không có động tĩnh gì, chỉ là Ảnh vệ hồi báo, nhìn thấy Hình bộ Thượng Thư Lục Sĩ đến Tô phủ một chuyến.”
Ánh mắt Sở Minh Duẫn khẽ nhúc nhích, rũ mắt xuống không nói lời gì nữa.
Một vò rượu nặng nề đặt trên bàn, Đỗ Việt đem Tô Bạch ấn trên băng ghế ngồi xuống, “Đến đến đến, nhất túy giải thiên sầu!”
Tô Bạch không được tự nhiên nhìn ra phía ngoài, lại muốn đứng lên, “Tiểu thiếu gia, nếu không thì ngài hãy tìm người khác đi.”
Đỗ Việt trợn to mắt, “Làm gì, xem thường ta không muốn bồi ta?”
“Dĩ nhiên không phải, ” Tô Bạch lắc đầu một cái, “Tửu lượng ta không được tốt, phụ thân không cho ta uống.”
Đỗ Việt lộ ra một nụ cười, ấn lên bả vai hắn lần thứ hai đè hắn lại, “Vậy thì lại càng phải uống nhiều vài chén rồi.”
“Nhưng ta còn phải…”
“Nhưng cái gì mà nhưng, ” Đỗ Việt không nói lời gì rót hai chén rượu, nhét vào trong tay hắn, “Từ đường cần ngươi liên tục nhìn chằm chằm vào sao, phụ thân ngươi sợ cái gì, hắn mắng ngươi có ta thay ngươi chắn!”
Tô Bạch khó xử nhìn y một lát, thấy y rất có tư thế không uống không bỏ qua, không thể làm gì khác hơn là nói: “Vậy, vậy được rồi.”
Đỗ Việt hài lòng nở nụ cười. Y cũng không tin không rót ngã Tô Bạch, trước cửa từ đường hai thị vệ kia còn dám cản y, mặc dù mình cũng là một ly thì đổ, nhưng y đã sớm bôi một tầng giải rượu ngay trong miệng chén của mình, rượu uống vào cũng giống như nước lạnh không chênh lệch, nhiều lắm cũng chỉ cảm thấy hơi khó chịu một chút.
Quả nhiên hai, ba chén vào bụng, sắc mặt Tô Bạch nổi lên tầng hồng hồng, mơ mơ màng màng gục xuống bàn. Đỗ Việt xem xét trong chốc lát, duỗi một tay ra quơ quơ trước mặt hắn, “Ai, Tô Bạch, ngươi xem đây là mấy?”
Tô Bạch híp mắt cẩn thận mà phân biệt, lắc lắc đầu, “Không, không thấy rõ…”
Đỗ Việt để chén rượu xuống, đứng dậy đang muốn trốn, Tô Bạch bỗng nhiên duỗi tay nắm lấy ống tay áo của y, Đỗ Việt giật mình một cái quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tô Bạch vẫn là bộ dáng men say nặng nề, thần sắc lại vô cớ có vẻ hơi xoắn xuýt, lầm bầm lầu bầu nói gì đó. Đỗ Việt thở phào nhẹ nhõm, đang muốn đẩy tay hắn ra, cúi đầu trong nháy mắt đột nhiên nghe rõ Tô Bạch nói:
“… Tiểu thiếu gia, ngài… Ngài nói, Sở thái úy sẽ giết công tử hay không a…”
Đỗ Việt sững sờ, kinh ngạc mà đứng nửa ngày, lẩm bẩm nói: “Không thể nào, tuy nói hắn thật muốn làm Hoàng đế thì nhất định là phải đề phòng biểu ca ta, thế nhưng hắn không phải rất thích biểu ca ta sao, sẽ không hạ sát thủ đi…”
Cũng không biết Tô Bạch có nghe được lời y nói hay không, còn đang liên miên nói: “Vạn nhất Sở thái úy sinh khí thì làm sao bây giờ, nói không chừng trong lòng hắn vẫn còn oán công tử, cảm thấy công tử lừa hắn, nhưng là công tử thật sự không lừa hắn, ta cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua công tử đối với người nào tốt như vậy, tại sao có thể là giả…”
“Công tử chính là cái gì cũng đều giấu ở trong lòng, cái gì cũng không nói cho người khác biết, rõ ràng là khổ sở trong lòng, còn nói không có gì, nói nếu như Sở thái úy ch.ết, cùng lắm thì sẽ chờ thiên hạ thái bình lại trả hắn một mạng…”
“Ngươi nói cái gì?” Đỗ Việt một phát nắm chặt hắn, “Đây là chính miệng biểu ca ta nói? Vậy y… Chẳng phải là đối với họ Sở cũng…”
Câu nói kế tiếp không đáng kể, y buông lỏng tay mê man nhìn sang Tô Bạch, ôm đầu nói: “Nếu nói như vậy, biểu ca đối với họ Sở không phải không có ý tứ, ngọc bội kia kỳ thực họ Sở vẫn còn giữ, vậy lúc trước ta chạy đi cáo trạng… Không phải là đã gây họa?”
Càng nghĩ càng là tâm loạn như ma, Đỗ Việt kêu rên một tiếng, bất chấp cùng Tô Bạch nói một tiếng, liền chạy ra ngoài. Y ra khỏi Tô phủ liền vội vàng chạy về Thái úy phủ, hoàn toàn không biết đã bỏ lỡ cơ hội gặp mặt Tô Thế Dự.
Trong từ đường yên tĩnh, ngoài cửa sổ trên cành cây lá mới nhú ở trong gió rung động phát ra tiếng, gió nhẹ sát qua cạnh cửa sổ nhỏ nhắn vang lên, thái dương tập trung rơi vào trên mặt đất, một tấc một tấc mà nghiêng nghiêng.
Tô Thế Dự lặng lẽ quỳ gối dưới bài vị, rất lâu như chìm đắm trong suy nghĩ, dường như không có cảm giác mệt mỏi.
Từng tiếng chim hót réo rắt vang lên, Tô Thế Dự chậm rãi trừng mắt nhìn, hơi nghiêng đầu nhìn sang. Một con chim tước lam vỹ
(đuôi màu xanh)
thon dài rơi vào trên bậu cửa, lóc cóc đụng vài cái trên cửa sổ, con ngươi đen nhánh quay lại, như là đang nhìn trộm đánh giá cái người lặng im này, y lẳng lặng nhìn sang, chim tước kia đôi cánh run lên, bỗng uốn mình bay xa, tầm mắt của y cũng thuận theo nhìn về phía xa, đem bầu trời xám trắng nhét vào tầm nhìn, lung tung không mục đích lại hạ xuống, đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Xuyên thấu qua cửa sổ từ đường có thể nhìn thấy được hồ nước hẹp hẹp ở một góc, hạ nhân từ sớm dựa theo dặn dò đem hồ nước dọn dẹp sạch sẽ, ngay lúc trong ao xanh biếc trống rỗng, lại có một cành Hồng Liên dán chặt bên cạnh ao giãy dụa sinh trưởng, có lẽ là sơ sẩy bỏ sót, cũng không thích hợp với khí hậu, không hợp thời mà nở rộ, nhỏ gầy như vậy, lại có thể kiên cường mà ngẩng đầu, cao vút nửa hé một nhánh sen.
Ánh mắt Tô Thế Dự dần dần thanh minh, giống như thức tỉnh từ trong mộng thức mờ mịt bất định, lại kinh ngạc mà nhìn chằm chằm nhánh Hồng Liên kia, không dời được tầm mắt.
Ở trong thiên địa âm u giữa ánh sáng sắc lạnh, một điểm hồng, lại giống như tâm đầu huyết đỏ sẫm như vậy. Cơ hồ muốn thiêu đốt ánh mắt.
Bàn tay bên người y không tự chủ được khẽ run rẩy, lập tức siết chặt, Tô Thế Dự thật sâu nhắm chặt mắt lại, một lúc lâu sau, rốt cục cười khổ ra tiếng.
“Chuyện gì xảy ra?” Tô Nghị đứng trước từ đường, hỏi thị vệ canh giữ, “Tô Bạch đâu, sao lại không thấy?”
“Vừa nãy Đỗ tiểu thiếu gia qua đây kéo hắn đi, hẳn là đã cùng đi nơi khác.”
“Tiểu tử này, chỉ biết chơi, đã lúc nào còn chạy loạn.” Tô Nghị cau mày, “Công tử ở bên trong thế nào rồi?”
Thị vệ đang muốn trả lời, sau lưng bỗng nhiên vang lên tiếng mở cửa, Tô Nghị vội vàng xoay người, rốt cục thấy được thân ảnh bạch sam kia đứng trước cửa, “Công tử.”
“Ừm.” Tô Thế Dự đáp một tiếng, nhìn xa xa thở dài một cái, hồi phục lại xoay mặt sang hướng hắn nói: “Mấy ngày nay khổ cực ngươi.”
“Công tử không cần khách khí.” Tô Nghị tiến lên một bước, khom người nói: “Sở thái úy đã soán vị xưng đế, bệ hạ bị giam cầm ở trong cung, tình huống cụ thể vẫn chưa biết được. Những ngày qua Trường An cao thấp náo loạn không ngừng, đặc biệt là ngay sau khi phát xuống mấy chiếu lệnh, thế gia quyền quý đều chịu ảnh hưởng, thậm chí xử trảm rồi…”
Tô Thế Dự nhìn thoáng qua nơi âm u trong đình viện, giơ tay ngừng lại lời Tô Nghị, “Tình hình cụ thể tỉ mỉ thế nào vẫn là chờ đến thư phòng lại nói cho ta đi.”
“Vâng.” Tô Nghị đáp một tiếng, đi theo phía sau Tô Thế Dự đi đến thư phòng, đi được phân nửa, hắn bỗng nhiên lên tiếng hỏi: “Công tử nếu đi ra, là đã đem nghi hoặc suy nghĩ minh bạch sao?”
Tô Thế Dự khó có thể dùng lời diễn tả được mà cười cười, “Cứ xem là như thế đi.”
Y lời nói chưa rõ, mà Tô Nghị bén nhạy cảm nhận được điều gì, thần sắc không khỏi nặng nề vài phần, thở dài nói: “Thuộc hạ nghe lệnh hành sự, vốn không nên vượt quá quy củ nhiều lời, chỉ là công tử… Quả thực chưa từng bị tư tình quấy nhiễu sao?”
Tô Thế Dự khinh khẽ cười, “Tô gia đời đời thủ vệ xã tắc, có ch.ết cũng không chối từ, quốc gia và tư tình, ta hãy còn phân rõ được.”
Bên kia Đỗ Việt vội vã chạy đến Thái úy phủ, từ trong ra ngoài lật qua lật lại cũng không thấy bóng Sở Minh Duẫn hay Tần Chiêu, y thở hồng hộc chống lên đầu gối, đột nhiên vỗ trán một cái, lúc này mới trì độn nhớ tới Sở Minh Duẫn đã làm Hoàng đế, hai người kia khẳng định đều ở trong cung.
Đỗ Việt kéo một Ảnh vệ lưu thủ trong phủ, “Ngươi có thể mang ta tiến cung tìm họ Sở không?”
Ảnh vệ suy tư một chút, đáp: “Thuộc hạ không có quyền quyết định, Đỗ dược sư nếu muốn vào cung, phải đợi thuộc hạ xin chỉ thị chủ thượng mới được.”
“Được được được, ” Đỗ Việt gật đầu liên tục, thúc hắn, “Ngươi nhanh đi, cứ nói có chuyện gấp!”
Ảnh vệ cũng không kéo dài, lập tức vào cung bẩm báo, Sở Minh Duẫn nghe vậy chỉ phân phó vài câu, hắn liền lĩnh mệnh rời đi.
Lúc Tần Chiêu bước nhanh tiến vào điện, Sở Minh Duẫn đang nghiêm túc hợp lại ngọc bội vỡ nát trên bàn, trên tay cầm hai khối ngọc vỡ thử hợp lại cùng một chỗ, nghe được tiếng bước chân cũng không giương mắt mà mở miệng nói: “Vừa nãy Ảnh vệ trong phủ tới đây, nói Đỗ Việt muốn vào cung tìm chúng ta, ta không đáp ứng.”
Tần Chiêu dừng bước trước mặt hắn, “Trong cung khả năng không an toàn, y ở trong phủ cũng tốt.”
Ngữ khí của hắn nghe ra có chút cứng ngắc, Sở Minh Duẫn nâng mí mắt nhìn lại, “Lại xảy ra chuyện gì?”
“Tô phủ có động tĩnh.”
Sở Minh Duẫn động tác ngừng lại, buông xuống ngọc vỡ, “Làm sao?”
“Tô Thế Dự từ từ đường đi ra, mà Ảnh vệ phái qua bị phát giác, y trực tiếp tiến vào thư phòng, giám thị không được.” Tần Chiêu nhìn thẳng về phía Sở Minh Duẫn, “Ảnh vệ ở Tô phủ theo dõi chưa thấy y rời đi, nhưng là trước đây không lâu y xuất hiện ở trong thiên điện nơi giam lỏng Lý Duyên Trinh, Ảnh vệ sợ kinh động y cũng không tiến lên, không biết bọn họ nói cái gì, nhưng nhìn thấy Lý Duyên Trinh cầm lấy tay Tô Thế Dự mà khóc.”
“…” Sở Minh Duẫn quấn chặt lông mày, không nói một lời.
“Sư ca, ” Tần Chiêu hỏi, “Không hạ lệnh sao?”
Sở Minh Duẫn há miệng, nửa ngày mới nói: “Cảnh giác thêm động tĩnh bên Vũ Lâm quân.”
Tần Chiêu đáp một tiếng, bước chân cũng không động, hắn chờ Sở Minh Duẫn chốc lát, lại hỏi: “Tô Thế Dự thì sao?”
Hắn cụp mắt nhìn ngọc vỡ trơn bóng, không lên tiếng.
“Chi bằng trước đây sư ca sớm hạ quyết tâm giết y, cũng không đến nỗi kéo dài tình trạng như bây giờ.” Dừng chốc lát, Tần Chiêu lại nói, “Lý Duyên Trinh thì sao, không có mệnh lệnh cho hắn sao?”
“Lý Duyên Trinh?” Sở Minh Duẫn trầm thấp mà lập lại một tiếng, “Ta ngược lại thật ra cũng muốn hạ lệnh, trực tiếp giết hắn hoặc là chém tay hắn, nhưng ngươi cho rằng vì sao lúc ép cung ta không cho người giết hắn, lại giam lỏng như vậy không giống tác phong của ta?”
Tần Chiêu lắc lắc đầu, “Không biết, ta cũng rất tò mò.”
Sở Minh Duẫn buông lỏng thân thể, phủ xuống trên bàn gối lên cánh tay mình, âm thanh cũng dẫn theo chút ủ rũ, “Ta sợ nếu ta làm như vậy, Thế Dự y sẽ giận thật, liền thực sự không muốn tiếp tục gặp ta.”
Tần Chiêu sững sờ, hơi cắn răng hỏi hắn: “Vậy sư ca không sợ tự phá huỷ chính mình sao?”
Hắn trầm mặc một lúc lâu, nhẹ giọng nói: “… Ta không biết.”
Tần Chiêu chỉ cảm thấy không còn lời nào để nói, quay đầu ra khỏi ngự thư phòng. Thời điểm bước ra cửa điện hắn bỗng nhiên nghe thấy thanh âm Sở Minh Duẫn, “Tần Chiêu.” Một tiếng cực thấp nhẹ vô cùng, “Ta nhớ y.”
Tần Chiêu quay đầu lại, nhìn thấy nam nhân những ngày qua sát phạt quả quyết gần như là lãnh huyết, vào lúc này đem mặt chôn sâu vào trong khuỷu tay mình, không thấy rõ biểu tình, cảm xúc bên trong câu nói kia hắn cũng phân biệt không rõ, chỉ cảm thấy đè nén khiến người nghẹt thở.
Hắn cuối cùng không nói gì, đưa tay đóng cửa lại.