Chương 4: Đàn em hung mãnh

Hải Thiên Du bị hành hạ nguyên đêm, sáng dậy mang đôi mắt thâm sì ra khỏi cửa, trong đầu còn ong ong lời mắng của ba mẹ “mày làm hư em gái mày thì làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm làm làm ——” trong lúc mơ màng không cẩn thận va phải một người.


“Á, xin lỗi.” Hải Thiên Du giậm giựt một câu.
“Chào buổi sáng, đàn anh!” Một lời hỏi thăm rất có tinh thần.


Hải Thiên Du cố mở hai mắt díp lại, thấy Kì Húc ăn mặc chỉnh tề tinh thần sáng láng đang đứng bên ngoài. Anh nhấc tay vỗ vai cậu một cái, “Hóa ra là cậu à. Chào buổi sáng nhé, đã ăn gì chưa?” Anh ta vốn cũng chẳng phải loại biết quan tâm đến người khác, chẳng qua là thấy bờ vai này quá nhỏ gầy, cả đầu nữa thì cũng chỉ đến tầm vai anh, nhấn người ta xuống chút xíu là có thể kẹp vào nách mình rồi.


“Chưa ạ, tí nữa đến hàng gần cổng trường mình rồi mua sau.” Kỳ Húc ngước lên nhìn Hải Thiên Du, sóng vai bước cùng anh. Nhưng vẻ như tình trạng của anh không được tốt lắm, hình như là vừa đi vừa ngủ. Kỳ Húc quan sát một lúc rồi hỏi, “Anh đi tập thể dục sớm đấy ạ?”


“Hử?” Hải Thiên Du giương mắt nhìn. Tập thể dục sớm á? Sao anh lại phải tập thể dục sớm cơ? Nếu chẳng phải mẹ anh sợ con trai mình làm cái gì gây hư hỏng em gái mình mà tống đi học sớm, không thì giờ này anh còn đang vùi trong chăn mà mơ kia! Nhưng mà cũng lười giải thích, “Đi sớm mua đồ ăn sáng, muộn tí nữa thì đông lắm.”


“Vậy ạ, cũng phải lắm, nếu em đi muộn mười phút chắc cũng phải chen nhau mà cướp quá.” Kỳ Húc cười, như thể riêng chuyện được nói với Hải Thiên Du đã là vui vẻ lắm rồi.


available on google playdownload on app store


“Nhìn cậu thế này nhất định cướp cũng chẳng thắng nổi.” Hải Thiên Du liếc nhìn Kỳ Húc bên cạnh mình. Cậu học trò nho nhỏ gầy còm, chỉ thích hợp ở trong thư viện mà ôm chồng sách dày, đâu giống một kẻ biết tranh giành bữa sáng?


“Đúng vậy đấy ạ, hì hì.” Kỳ Húc gãi gãi đầu, nở một nụ cười xấu hổ.
Tháng tư buổi sớm nắng rất ấm, kéo bóng những người đi đường trở nên dài thật dài, hệt như hai người bạn gắn bó khăng khít.


Họ đến cửa hàng bán bánh bao mì miến gần trường, lúc này đang có vài ba người cũng đang đợi mua.


“Yo, đây chẳng phải Hải Thiên Du đấy à? Nghe nói hôm qua một mình mày đánh lại cả đám hả? Không ngờ hôm nay mày còn nhàn nhã đi học được, đúng là mãnh tướng!” Một cậu trai lên tiếng chào.


“Đúng thế, tớ cũng nghe nói vậy. Thầy giáo có làm gì cậu không?” Một nữ sinh khác thăm hỏi, ánh mắt ngập vẻ quan tâm.


“Ầy, có cái gì được chứ, thì cứ thế thôi.” Hải Thiên Du trả lời chiếu lệ, cũng không quan tâm lắm. Giữa học sinh ngoan và học sinh cá biệt, ít nhiều gì cũng tính là bạn học, cũng chỉ có vài câu lễ phép hoặc mấy lời nhã nhặn chẳng mếch lòng ai.


Hải Thiên Du mua một hộp bánh cuốn và hai cái bánh bao xong mới nhớ đến Kỳ Húc đi cùng mình, quay đầu lại tìm thì thấy cậu đàn em bị bỏ quên trong chốc lát đã mua xong cho mình hai chiếc bánh bao xá xíu.


“Cậu ăn có chút xíu này thôi á hả? Chẳng trách không lớn được.” Hải Thiên Du cầm bữa sáng của mình đi vào trường.
“Thế là no rồi, buổi sáng em cũng chẳng ăn được bao nhiêu.” Kỳ Húc hơi cúi đầu, cảm giác như mọi sự hoạt bát cả đường đi đã biến mất sạch.


Hải Thiên Du phát hiện, từ lúc bước qua cánh cổng trường, cậu nhóc này như biến thành một người khác hẳn.


Sự linh hoạt vừa nãy đã biến mất, chỉ còn lại một nam sinh tự ti đến mức gần như vô hình. Hải Thiên Du bất giác cau mày, tâm trạng không tốt lắm, nói, “Cậu ăn chỗ bánh cuốn này đi.” Rồi kín đáo đưa cho cậu túi bánh, phất tay một cái đi vào khu phòng học lớp 12, để lại cho Kỳ Húc một bóng lưng thẳng tắp.


Cậu đứng nguyên tại chỗ chưa kịp nói lời nào. Hộp bánh cuốn trong tay bọc hai lần túi nilon. Mặc dù vậy, nó vẫn tỏa ra mùi hương ngửi đến là thèm.


Hải Thiên Du về lớp mình, ăn xong bữa sáng rồi gục xuống bàn ngủ bù. Thầy cô bè bạn thấy cảnh này cũng chẳng chê trách gì, chung quy cứ đến những ngày cuối năm học lại có những học sinh như thế này tình nguyện tụt xuống dưới. Vào mấy tháng cuối trước khi tốt nghiệp, với nhiều người thì trường đại học tốt nhất chính là trường đời, rõ ràng là thế.


Ngủ no ăn cũng no, thế là đã hết một ngày. Lúc tan học buổi chiều, một mình Hải Thiên Du ôm bóng đi vào sân tập, định tập đá một lúc mới về nhà. Trải qua chuyện ngày hôm qua, mấy chiến hữu thường ngày vẫn lăn lộn lại biệt tăm. Hải Thiên Du cũng không quan tâm lắm, có mấy thằng bạn hay chơi thì thời điểm này cũng lao đầu vào ôn học rồi, thời giờ đâu mà đi đá bóng.


Lúc đang một mình chơi bóng trên sân, Hải Thiên Du chợt nghĩ tới chuyện sau khi tốt nghiệp cấp ba mình sẽ làm gì. Xác suất lên đại học là tương đối nhỏ, kể từ lúc lên lớp mười một đến giờ, gần như anh cứ tụt hạng dần, nếu không do tố chất thể dục cao, thi đấu cũng mang về cho lớp vài ba giải, thì đoán chừng các thầy đã chẳng cho anh vào ban. Có lẽ, chưa được mấy tháng nữa, anh sẽ lại theo ba đi làm ăn, sau đó sẽ biến thành một thằng đàn ông mở miệng ra là tiền như ông ấy.


Sắp đến giờ cơm tối, Hải Thiên Du mới vác cặp đi về nhà. Không ngờ lại gặp Kì Húc đứng ở cổng trường.
“Cậu sao thế? Bị ai bắt nạt à?” Hải Thiên Du nhìn dáng người lảo đảo như sắp ngã của cậu nhỏ.


Sắc mặt Kì Húc tái nhợt, thấy Hải Thiên Du thì vẻ như càng tức giận, giọng nói nho nhỏ như đang tự thoại, “Ăn bị đau bụng, đi mấy lần rồi.”


“Sao thể chất cậu kém quá vậy? Nếu không thì từ nay về sau tan học xong thì cùng đi tập nhé?” Hải Thiên Du thuyết phục, thuận tiện lôi kéo người để chơi cùng.
“Có thật không? Vậy mai chúng ta bắt đầu nhé?” Kì Húc ngước mặt lên hỏi.


“Được, vậy mai tan học xong gặp nhau ở sân tập.” Hải Thiên Du dứt khoát quyết định, sau đó nhìn nhìn người đang đi bên cạnh mình, thuận tay khoác luôn cặp sách người ta lên vai mình.


Từ đó, cứ sau giờ học, tên có thần kinh vận động cực tốt là Hải Thiên Du lại kéo cậu nhóc bệnh nhược Kì Húc đi rèn luyện, đồng thời biết được rất nhiều chuyện khó hiểu. Đó toàn là những chuyện khiến anh giận dữ hoặc kinh ngạc đến bội phục, nhờ vậy mà cuộc sống cũng trở nên sống động hơn.


Ví dụ như, Kì Húc ở đối diện nhà anh, nhưng cậu là con được nhờ nuôi, cha mẹ cũng không để ý lắm. Cuộc sống hầu hết là tự xoay xở, bẩm sinh dung tích phổi nhỏ, thể chất kém, sau dạ dày cũng không ổn, lúc trổ mã cũng chậm trễ hơn người, càng khiến người khác đau lòng!


Ví dụ như, Kì Húc không thông minh cho lắm, nhưng học tập rất chăm chỉ, một mực lặng lẽ chuyên chuyên cần cần, mà thành tích cũng tầm khá giỏi. Giấc mơ của cậu ấy là đỗ đại học, sau đó trở thành một tác gia nổi tiếng. Nhưng vẻ như các bạn cùng lớp không thích giao thiệp với cậu, cũng có vẻ lẽ do cậu không phải người thường trú ở đây, nên bạn bè lại càng ít. Kì Húc giống như một kẻ cô độc sống vậy đã rất nhiều năm, thật sự là một đứa nhỏ ngoan, nhà anh quý nhất là những ai chăm học thế này!


Lại ví dụ như, Kì Húc rất mực sùng bái anh, bởi vì anh có thể về nhất cuộc thi chạy 5000m, mà Kì Húc xem là đúng lúc anh vừa chạy qua đích. Ồ, hóa ra là có chuyện này!


Hải Thiên Du gãi đầu, hóa ra là vì anh vận động tốt quá, nên vô tình câu được một cậu đàn em? Nhưng sự vui sướng nhè nhẹ này là thế nào?


Nửa tháng trôi qua, hai người đã trở nên gần gũi nhau hơn. Buổi sáng cùng đi học, buổi trưa cùng ăn cơm, chiều tối lại cùng tập thể thao. Hải Thiên Du chán đời cuối cùng cũng có bạn tiêu khiển cho hết thời giờ rồi, nhưng “bạn” này luôn khiến anh có cảm giác là lạ nào đó, rồi lại không muốn tách ra. Hải Thiên Du cũng không nghĩ nhiều, như thể chuyện kiểu cách kia không phải do anh làm.


Cho đến một ngày nọ, Kì Húc vô tình nói nếu như trước cổng trường có một quán cơm nho nhỏ thì tốt, vậy thì buổi trưa cậu sẽ không phải chen chúc trong canteen xếp hàng ăn cơm nữa. Không hiểu Hải Thiên Du nghĩ gì, trong đầu chợt lóe, đột nhiên nghĩ ra mình sẽ làm gì.


Tối đó, anh nói chuyện với ba mình, tốt nghiệp cấp ba xong sẽ không đi học, mở quán cơm kiếm tiền. Người từ trước tới giờ chỉ biết có con gái là ba anh đây đã cười ta ba phút, vỗ mạnh vào vai anh mấy cái, “Không hổ là con trai bố, quả nhiên sẽ kiếm tiền!” Sau đó không chợn tay mà cho anh luôn mười vạn làm vốn làm ăn.


Hải Thiên Du lau mồ hôi đầy đầu, khóe miệng co giật không thốt lời nào đi về phòng ngủ.
Ngày hôm sau, anh không còn mỗi ngày sống thong thả nữa. Dò la hết mấy ngày mới phát hiện gần đó có một cửa hàng sắp chuyển nhượng, anh vội tìm ông chủ để bàn giá.


Đúng là oan gia ngõ hẹp, Hải Thiên Du gặp lại con có điên thích cắn người Trình Hạo Phong!


“Hô hô hô, muốn thuê cửa hàng của bố tao á hả, giá cả có thể bàn, nhưng có đường sống là không thể thương lượng được.” Trình Hạo Phong mặt gian tà, cười cao ngạo, “Đấu một với một! Nếu mày khiến tao tâm phục khẩu phục, tao sẽ bảo bố tao cho mày thuê.”


Hải Thiên Du cảm giác cổ mình sắp lệch đến nơi, không thể nhớ nổi mình đã đắc tội thằng nhãi tiểu tư sản này lúc nào.  Cuối cùng mới hỏi, “Chỉ vì tao đánh mày một lần ấy mà mày nhớ đến tận bây giờ? Không phục nên muốn đấu solo?”


“Ai thèm nhớ đến cái chuyện tép riu ấy chứ! Rốt cuộc thì anh đánh ai chứ hả!” Trình Hạo Phong gào lên, “Tóm lại, mười hai giờ thứ bảy, công viên Kim Hương, muốn cửa hàng thì tới gặp tao!”


Nhận được chiến thư, Hải Thiên Du là một kẻ đúng hạn mà, quan tâm nguyên nhân làm gì! Khó có một dịp, đây là đất dụng võ mà! Đánh nhau ư, chính là thứ anh dễ dàng dùng bàn tay của mình để đoạt nhất! Canh ba ngờ ngọ, công viên Kim Hương, chiến hưu, Trình Hạo Phong toàn bại!


Ai bảo Trình Hạo Phong đi muộn vậy chớ, còn những nửa tiếng chứ! Hải Thiên Du phơi nắng hơn nửa tiếng đã muốn nổi điên, vừa thấy bóng người nọ đã phát động công kích, cuối cùng phát triển thành một bên đánh đơn phương, tình huống khi ấy thể thảm đến nỗi không nỡ nhìn…


Hải Thiên Du từ học sinh giỏi đến đúng giờ ngủ trên lớp thành học sinh cá biệt cúp học liên miên. Vì vậy Kì Húc còn cố tình đi tìm anh, còn tủi thân nói sao không thấy anh đến sân tập. Có điều, ngày khai trương quán cơm, Kì Húc trở thành thực khách đầu tiên được ăn miễn phí, cậu lúc ấy còn chưa hồi hồn, ăn xong một bữa mới nhớ ra mà khen Hải Thiên Du.


Anh nhìn gương mặt trắng trẻo thoáng ửng hồng cùng đôi mắt lấp lánh kia, tâm trạng rất tốt, ngửa mặt lên trời cười to, vung tay lên nói, “Cậu sau này sáng trưa chiều muộn gì cứ đến ăn, không thu tiền!”


Kì Húc thoắt trở nên vui vẻ, chỉ ngơ ngác gật đầu một cái, trở thành khách quen của quán cơm Thiên Húc.
Một ngày, Trình Hạo Phong thi tốt nghiệp xong hùng hổ ngang ngược xuất hiện trong quán của Hải Thiên Du, quyết tâm trước khi tha hương phải ăn sạch quán của anh.


Tên tiểu tư sản này cũng dở hơi thật. Chỉ bao nhiêu món, sau đó nhàm chán đợi các thứ lên, đã vậy còn nhặt xương trong trứng, lúc thì chỗ này không đủ vệ sinh, chỗ thì nêm nếm chưa đủ vị… Có điều chủ quán là Hải Thiên Du đây đang bận hầu Kì Húc ăn cơm, hoàn toàn coi cậu ta như trong suốt, chờ Kì Húc ăn xong còn dâng khăn giấy lên cho người ta lau. Nhìn qua thôi, cái nghệ thuật phục vụ này thật đúng là tài tình, trình độ thân thiết quá đủ để ca tụng rồi!


Hải Thiên Du tiễn Kì Húc đi học, sau đó quay lại thúc giục con chó điên kia ăn nốt chỗ thức ăn cho chó. Không ngờ Trình Hạo Phong bật cười như điên, đập bàn rầm rầm, như sắp lăn ra đến nơi.


Khóe miệng Hải Thiên Du co giật, may mà giờ quán tương đối ít khách, nếu không để nhiều người thấy trong quán có một kẻ tâm thần thì không tốt. Anh trở lại bếp, làm nốt mấy món rồi bưng lên, còn xách tới một ấm trà nữa.


Ai ngờ Trình Hạo Phong cười xong rồi còn nở thêm một nụ cười xóa sạch hận thù, “Tao cũng không thèm oán mày nữa, cứ tưởng mày cua lấy Tiểu Anh rồi chứ. Hóa ra là có chuyện này, ha ha, thật vui ch.ết được!”


Tiểu Anh là ai? Hải Thiên Du ngơ ngác không biết đâu mà lần. Anh đã quên từ lâu rằng chỗ thư tình anh từng nhận có một bức có đề tên Tiểu Anh. Những thứ ấy anh chẳng bao giờ để ý, càng không biết đó là bạn gái cũ của Trình Hạo Phong.


Sau đó Trình Hạo Phong còn bổ thêm một câu có lực sát thương cực lớn, “Thì ra mày để ý tên đàn em kia!”
Hai Hải Thiên Du run lên, chén trà thủy tinh rơi xuống đất “choang” một tiếng…






Truyện liên quan