Chương 4


Bì Tu ngồi trên ghế thái sư nhắm mắt lại, tay xoay xoay hai quả bi lăn tay, trên bàn đặt đồ uống lạnh, uống một nửa lộ ra mấy viên đá.



(Bi lăn tay: nguyên văn là “bảo kiện cầu”, là hai quả bi làm bằng gỗ, sắt, đá, ngọc… cầm nắn trong tay để luyện cơ, giảm xơ cứng, thấp khớp.)


Nhiệt độ điều hòa để quá thấp, mấy người ngồi đối diện hắn cứ ngập ngừng, muốn tăng nhiệt độ lên nhưng mà lại không dám mở miệng, chỉ có thể túm chặt quần áo của mình.
Cửa phòng bị đẩy ra, Bì Tu mở mắt, vứt hai quả bi lăn tay vào trong rổ.


Văn Hi tự giác đi tới bên cạnh Bì Tu, nhưng ghế thái sư quá nhỏ mà mông Bì Tu thì quá lớn, chẳng có chỗ cho y ngồi, y đành dựa vào tay vịn, hỏi: “Anh chờ lâu lắm à?”


available on google playdownload on app store


Bì Tu liếc nhìn y, hôm nay tóc của quỷ thư sinh này không búi hết lên mà để xõa một nửa xuống vai, làm giảm đi chút vẻ cứng nhắc, trông ưa nhìn hơn ngày thường.
“Cũng không lâu lắm, nhưng cậu chậm quá đấy.” Bì Tu gõ ngón tay lên bàn: “Không có ghế, trước hết đứng tạm đi.”


Văn Hi không nói gì, chỉ nở nụ cười đối diện với mấy vị đang nhìn mình chằm chằm.
“Chính là cậu ta?” Một người đàn ông đeo kính lên tiếng hỏi.
Bì Tu gật đầu: “Trên người cậu ta có mùi của Thao Thiết, hẳn mấy người đều ngửi thấy được chứ.”


“Làm sao tìm được vậy?” Một người phụ nữ trong đó nhíu mày: “Loại lão quỷ ở niên đại cậu ta đã không còn thấy nhiều nữa, đừng bảo vì không mở quán cơm này được nữa mà anh đi đào mộ với người ta đấy nhé?”


Đối với con người, đào mộ là hoạt động có độ nguy hiểm cao, nhưng đối với đại yêu quái như Bì Tu thì việc này giống như nghịch bùn vậy, đều là vẩy vẩy nước, vấn đề nhỏ thôi.


Bì Tu cười lạnh: “Đây là hôm đó tôi đi vứt rác, rác vừa mới rời khỏi tay thì hũ xương cốt của tên này liền rơi vào ngực tôi, y như nhảy dù vậy.”
Người phụ nữ ngạc nhiên, nhỏ giọng hỏi: “Anh phân loại rác đúng cách nên trúng thưởng đấy à?”


“Nhảy dù với không nhảy dù cái gì, xem tranh trước rồi nói sau.”
Gã lùn ngồi trong góc lấy ra một cuộn tranh dài từ trong tay áo, Văn Hi nhìn mà đơ ra một hồi.
Y nhìn chằm chằm người lùn kia, hỏi: “Ông rút bức tranh này từ đâu ra thế?”


“Trong tay áo chứ đâu.” Gã lùn kia không hiểu ra sao, còn giơ tay áo mình ra kéo kéo trước mặt Văn Hi: “Cái này gọi là càn khôn tay áo, loại quỷ phàm nhân như cậu nhất định là chưa từng thấy nhỉ.”
Văn Hi bấy giờ mới nhận lấy cuộn tranh, gật đầu nói: “Quả thật chưa từng thấy bao giờ.”


Y còn tưởng rằng ông lùn này rút đồ từ nách ra, đang nghĩ bụng sao mà gắt vậy.
Đồ uống lạnh trên bàn được dời sang một bên, Văn Hi mở tranh ra, một bức họa dạ yến trải ra trên bàn.


Thị nữ và đào hát đi lại rộn ràng, yến tiệc linh đình náo nhiệt, Văn Hi nhìn đến ngẩn ngơ, cả buổi không lên tiếng.
“Làm sao vậy?”


Bì Tu thấy y không nói gì, bèn đứng dậy đi tới gần cái bàn, hắn nhìn bức tranh rồi cũng đờ ra, sau đó nghiến răng rít ra một câu: “Đệt con mẹ nhà ông, tranh kiểu này thì xác nhận thế éo nào?”


Tranh công bút cổ đại, nét vẽ tuy tinh tế nhưng không rõ ràng, nhìn lướt qua thì mặt ai cũng y như nhau, mặt tròn mắt hẹp, nam để râu nữ tóc dài.



(Công bút là một kỹ thuật vẽ tranh của hội họa Trung Hoa, chú trọng sự tỉ mỉ, tinh vi, trau chuốt kỹ lưỡng. Ví dụ một bức 👆)


Một nam một nữ kia cũng trầm mặc, chỉ có mình gã lùn kia còn đang biện bạch cho mình: “Tôi biết làm sao được! Thời ấy toàn vẽ người kiểu này! Làm gì có máy ảnh như bây giờ chụp tách tách cái là xong, tranh này là lần trước tôi đi bắt Thao Thiết thì vớ được trên bàn sách của thằng chả.”


Gã lùn vỗ bàn: “Trong này có hắn! Chính miệng hắn nói! Trong này có hắn mà, lần ấy tôi với hắn ta uống rượu, hắn nói nếu tôi có thể tìm ra hắn trong tranh thì hắn sẽ đưa hết bảo bối cuỗm được của anh cho tôi!”
Bì Tu: ……


Gã lùn sực nhận ra mình lỡ mồm, lập tức lùi lại mấy bước nhìn chằm chằm Bì Tu, run rẩy nói: “Bì Tu, tôi cho anh biết, tôi đã có hộ khẩu rồi, anh mà ăn thịt tôi là phạm pháp!”


Cái ghế đẩu bên cạnh ghế thái sư bị sút bay ra ngoài, va vào góc tường bể tan thành mấy mảnh, gã lùn kia sợ đến nỗi đứng ngay ngắn lại, chỉ thiếu điều giơ tay kính lễ với Bì Tu.


“Ông đây đếch quan tâm mi có hộ khẩu hay không!” Trên mặt Bì Tu loáng thoáng hiện ra vảy đen, đôi mắt vàng rực đến dọa người, hắn tung một cước đạp gã lùn kia ngã chổng vó.


Một nam một nữ bên cạnh cuống quít chạy đến can ngăn, người phụ nữ vừa kéo cánh tay Bì Tu thì cảm thấy tay mình nóng rực khiến cô phải thét lên.
“Anh mà còn mất bình tĩnh nữa thì sẽ bị Thiên Đạo giáng sét bổ cho đấy!”


Văn Hi nghe vậy thì lập tức lui về sau mấy bước, chỉ lo Bì Tu nổ tung bắn hết máu thịt lên người mình, cho dù là quỷ thì y cũng muốn làm một con quỷ sạch sẽ.


Người đàn ông không sợ nóng, anh ta túm Bì Tu ra sau, gân giọng kêu: “Dù gì anh ta cũng là thần tài! Anh mà ăn thịt anh ta thật thì sẽ gây chuyện lớn đấy!”
Bì Tu nhìn chòng chọc tên lùn kia: “Lý Quỷ Tổ, mi lại đây cho ta!”


Lý thần tài đứng dán lên tường: “Anh tha cho tôi một mạng thì chờ tìm được đồ về rồi, tôi sẽ nhờ vả quan hệ giúp anh, để anh không cần phải nộp thuế!”


“Nộp thuế? Nộp thuế cái đéo gì?” Con mắt Bì Tu hoàn toàn chuyển sang màu vàng: “Ông đây tìm về đồ của mình mà còn bắt nộp thuế à? Muốn tiền đến điên rồi phỏng!”


Mở quán phải nộp thuế theo quy củ của nhân loại thì thôi, nhưng hắn là người bị hại đi tìm lại đồ của mình mà còn phải nộp thuế á?
Nhân loại có phải muốn tiền đến phát điên rồi không?


“Đống bảo bối của anh đều là quốc bảo, không đưa vào bảo tàng lưu giữ thì bắt buộc phải nộp thuế!” Lý Quỷ Tổ cười nịnh hót: “Đừng nóng giận mà ông chủ Bì, bảo bối còn chưa tìm về được, anh mà tức ch.ết thì chẳng phải lỗ hết vốn liếng sao?”


Bì Tu thở hồng hộc mấy hơi, cuối cùng không còn định ăn thịt kẻ trước mặt nữa.


“Một xu tiền thuế ông đây cũng không nộp!” Bì Tu nốc cạn đồ uống trên bàn, nhai đá rồm rộp, căm giận nói: “Một xu một cắc cũng đừng hòng moi được từ tay ông! Muốn moi tiền của Tỳ Hưu á hả, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”


Văn Hi nghe vậy thì sững sờ, thì ra yêu quái này là Tỳ Hưu, tầm mắt y không nhịn được mà chuyển đến cái mông của Bì Tu.
Truyền thuyết bảo là Tỳ Hưu chỉ có vào không có ra, không biết là thật hay giả…
“Đứng đó làm gì! Lại đây!” Bì Tu đột nhiên quay đầu lại, vươn tay ra với Văn Hi.


Ba người kia đều ngơ ngác nhìn quỷ thư sinh nắm chặt bàn tay vươn tới của Bì Tu, rút từ ống tay áo mình ra một cái quạt sơn đen thếp vàng.
“Sao tôi cảm giác nhiệt độ cao hơn chút rồi.” Văn Hi mở quạt ra quạt cho Bì Tu, cười bảo: “Đang giữa mùa hè mà nổi nóng như thế làm gì?”


Người phụ nữ thấy Văn Hi bị Bì Tu ôm vào lòng thì ngạc nhiên hỏi: “Cậu không thấy nóng sao?”
Văn Hi nhìn cô: “Tôi là quỷ, không nhạy cảm với nhiệt độ như mọi người, chỉ cảm thấy tự dưng nóng lên chút thôi.”
“Không thể nào, cho dù là quỷ thì…..” Người phụ nữ lẩm bẩm.


Bì Tu nhờ vào hơi lạnh từ người Văn Hi mà dần dần tỉnh táo lại, hắn nghiêng đầu tựa mặt vào ngực của quỷ thư sinh, cảm giác trên gáy có một bàn tay lạnh lẽo chậm rãi xoa bóp, hắn lại bắt đầu thấy không đủ, chê quần áo trên người thư sinh quá vướng víu.


Lý Quỷ Tổ thấy Bì Tu tỉnh táo lại rồi, bấy giờ mới dám tiến lên hai bước, nói: “Có Nguyệt Lão cùng Tây Vương Mẫu làm chứng, đồ của anh tìm về tôi sẽ không chạm vào, thuế cũng không cần nộp xu nào, tiền đề là anh phải tìm ra Thao Thiết cái đã!”
“Cái này còn cần mi nói à!”


Bì Tu đoạt cái quạt trong tay Văn Hi, tự mình quạt lấy, Văn Hi thấy thế thì thu tay lại, ngoan ngoãn ngồi xuống, ánh mắt lại nhìn vào bức họa công bút trên bàn, hỏi:  “Bức tranh này là của Thao Thiết à? Hắn là người nào?”
“Người này.”


Lý Quỷ Tổ cầm tranh lại đây, chỉ vào người áo trắng đang nói chuyện với một tỳ nữ sau tấm bình phong, hỏi y với vẻ mặt mong đợi: “Từng gặp chưa?”
“Chưa từng.” Văn Hi thành thật lắc đầu.
Nói thật, làm gì có ai mặt mũi thế này cơ chứ?


Tuy nhiên người còn lại trong tranh thì y lại biết, đều là khách mời ngồi ở yến hội, sao có thể lưu ý đến một nhân vật nhỏ bé tầm thường ở trong góc.
Bì Tu cất lời: “Được rồi, cái tranh ch.ết tiệt này của ông, người trông còn chẳng giống người, bảo cậu ta xác nhận kiểu gì được?”


Tây Vương Mẫu ngồi bên cạnh thở dài: “Vậy phải làm thế nào đây?”


“Gấp cái gì? Thao Thiết có thể định hồn cho cậu ta thì đương nhiên sẽ trở về tìm cậu ta, chỉ cần hắn đến, không lo không bắt được thằng khốn đó.” Bì Tu nghĩ mà cáu: “Đến lúc ấy ông đây sẽ bắt hắn nôn ra cả gốc lẫn lãi đồ năm đó hắn cuỗm mất!”


Nếu không phải vì tên cẩu vật Thao Thiết này thì sao giờ hắn lại ra nông nỗi phải ở cái nơi rách nát này mở quán cơm, sống chuỗi ngày thiếu thốn như thế? Mỗi tháng còn phải đúng hạn trả nợ ngân hàng, nộp tiền điện nước, phát lương cho đám tiểu yêu quái nữa.


Bì Tu trợn mắt mở linh trí, con Tỳ Hưu xưa nay chỉ có vào không có ra này, đâu từng chịu đựng tháng này uất ức như thế?
Nhờ ơn của tên súc sinh Thao Thiết mà bây giờ khó khăn gì ở đời hắn cũng đều kinh qua hết.


“Cậu và Thao Thiết có quan hệ như thế nào?” Nguyệt Lão trẻ tuổi nhìn Văn Hi ngồi trên đùi Bì Tu, trông kiểu gì cũng thấy giống con người, hơn nữa còn rất đẹp, chẳng có tí xíu liên quan gì với nguyên hình bốn chân chấm đất của Thao Thiết.


Nguyệt Lão cả gan giả thiết, cẩn thận luận chứng: “Cậu là… người yêu của hắn?”
Văn Hi nhất thời đen mặt: “Tôi không có quan hệ gì với hắn hết!”
Bì Tu bỗng sực hiểu ra, hắn cầm lấy tay Văn Hi đưa tới, nói: “Anh xem tơ nhân duyên của cậu ta coi có phải nối liền với Thao Thiết không?”


Câu này nói ra khiến sắc mặt Tây Vương Mẫu và Nguyệt Lão đều biến đổi, dường như nhìn thấy một cái sừng từ trên trời rơi ngay xuống đầu Bì Tu.
Tây Vương Mẫu hỏi: “Giờ anh đang ôm cậu ta, sau rồi lại hỏi cậu ta có nhân duyên với Thao Thiết không, Bì Tu, anh có bệnh hả?”


“Người cậu ta mát, tôi ôm cậu ta thì làm sao? Mấy người muốn nhìn tôi nóng đến ch.ết luôn à?” Bì Tu ôm Văn Hi ánh chừng một chút: “Một nam quỷ thôi mà, chẳng lẽ tôi ăn cậu ta chắc?”


Văn Hi đỡ bờ vai hắn, mặt lúc xanh lúc trắng, giận mà không dám nói gì, chỉ có thể cắn răng hỏi: “Người trong tranh là nam, làm sao có thể có nhân duyên với tôi được?”
“Mỗi lần xuất hiện hắn lại đổi một khuôn mặt, ai biết hắn là đực hay cái?” Bì Tu bực bội nói.


Tây Vương Mẫu ngây ra: “Đúng thế, nhiều năm như vậy mà chúng ta vẫn chẳng biết hắn là đực hay cái.”
Văn Hi cũng sửng sốt, đực hay cái mà còn không biết, thế thì các người còn tìm người cái khỉ gì?


Nguyệt Lão từng gặp qua sóng to gió lớn, chỉ điềm tĩnh nói: “Đực hay cái đều không quan trọng, chỉ cần có duyên thì súc sinh và con người cũng có thể liên kết với nhau.”
Văn Hi nghe kiểu gì cũng thấy câu này như đang mắng người, nhưng y vẫn ngoan ngoãn chìa tay ra cho vị Nguyệt Lão trẻ tuổi này xem tơ nhân duyên.


Khi còn sống ông nội cũng từng sắp xếp một mối hôn sự cho y, đó là một vị tiểu thư của phủ hầu gia, nghe nói dung mạo của nàng yêu kiều xinh đẹp, được gia đình dạy dỗ rất cẩn thận, nàng với mình có thể nói là một đôi trời sinh.


Nếu như tơ nhân duyên còn ở trên tay vị tiểu thư kia, mình và nàng có thể đầu thai chuyển thế, nối lại tiền duyên, làm một đôi quỷ phu thê không sợ thế tục giống như trong thoại bản vậy.


Nguyệt Lão kéo Văn Hi lại nhìn, quả nhiên có một sợi tơ hồng, mà đến khi anh ta theo tơ hồng tìm một đầu khác thì liền ngẩn ngơ, nhìn chằm chằm Bì Tu nửa ngày không lên tiếng.
“Nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi có tiền à?” Bì Tu hơi nhướn mày.


Nguyệt Lão kinh ngạc: “Sao tơ nhân duyên của cậu ta lại nối với anh?”
Chỉ cần có duyên thì súc sinh và con người cũng có thể liên kết với nhau.
Hai mắt Văn Hi tối sầm, nghĩ thầm đây đúng là một mối nhân duyên không sợ thế tục thật.






Truyện liên quan