Chương 6
Văn Hi nép vào ghế sô pha, sợ hãi nhìn người đàn bà bò ra từ trong bức tranh, cô ta tóc tai bù xù mặt mũi tái nhợt, cực kỳ giống ma nữ trong bộ phim mấy hôm trước.
Đáng lý y cũng là quỷ thì không việc gì phải sợ, khổ nỗi y vừa mới tỉnh, nghiệp vụ làm quỷ chưa quen, thật sự là….. thật sự là…..
“Cô đừng có tới đây! Bì Tu! Bì Tu anh đâu rồi!” Văn Hi gào toáng lên, dọa ma nữ bò ra từ tranh giật mình lùi ra sau một chút.
Ma nữ nghẹn ngào cất giọng yếu ớt: “Nô gia không có ác ý mà.”
Lừa người! Văn Hi tái trắng cả mặt.
Trong thoại bản ác quỷ đều mở đầu bằng câu này, đứa nào tin thì toàn đầu óc có vấn đề.
Nữ quỷ cuối cùng cũng thoát ra khỏi bức tranh, u oán cất lời: “Công tử, xin hỏi bây giờ là năm nào tháng nào?”
Đôi mắt đỏ ngầu cô ta lộ ra dọa Văn Hi liên tiếp lủi về sau, y sợ đến nỗi không thốt được chữ nào, ngọc phật trong tay áo rơi ra lăn trên đất, vừa vặn lăn đến trước mặt ma nữ.
Nữ quỷ kia nắm lấy ngọc phật, cổ họng phát ra tiếng khóc, cô ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Văn Hi, hỏi: “Cái này ở đâu ra, ngài….. Công tử?”
Ma nữ dùng cả tay lẫn chân bò đến trước mặt Văn Hi, kêu lên thê thảm: “Công tử! Văn công tử! Là ngài!”
Đôi mắt đỏ trợn trừng chảy xuống huyết lệ, ma nữ vừa gọi tên Văn Hi vừa dập đầu lạy, gào khóc rằng: “Văn công tử, cầu xin công tử cứu mạng chàng, cầu xin công tử hãy cứu chàng!”
Sàn nhà bị nữ quỷ này đập kêu vang thùng thùng, Văn Hi tái mặt dựa sát vào tường: “Cô là ai? Cô mau đứng lên đi.”
“Công tử không đáp ứng Tố Trân thì Tố Trân sẽ không đứng dậy!” Ma nữ quỳ bất động trên đất, vừa khóc vừa lạy Văn Hi.
Bị quỷ dập đầu sẽ tổn thọ.
Văn Hi siết chặt nắm tay, đè nén cơn tức trong lòng, y cũng vén áo quỳ uống, dập đầu lạy ma nữ kia.
Mẹ nó chẳng phải chỉ là dập đầu thôi sao, ai mà chẳng biết?
Ma nữ sửng sốt, run giọng nói: “Văn công tử……”
Văn Hi dập đầu vang cốp một cái: “Tôi không giúp được cho cô, cô mau đi đi.”
“Công tử đừng như thế, sao công tử lại quỳ vậy chứ, thế này thì tổn thọ nô gia mất!” Ma nữ khóc lóc thảm thiết, quỳ mọp trên đất liên tiếp dập đầu lạy Văn Hi bốn năm cái, khiến Văn Hi giận điên, cũng hít sâu một hơi dập đầu mấy cái với nữ quỷ này.
Không biết họ Bì này lót nền nhà lầu hai bằng cái gì mà cứng hơn cả đá, Văn Hi dập đầu đến hoa cả mắt, đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc.
Bì Tu lau tóc đi ra, thấy hai con quỷ dập đầu lạy nhau đang đờ người ra, bèn hỏi: “Các người đang luyện thiết đầu công à?”
Hắn đi tới vươn một tay nhấc Văn Hi lên, nhìn thoáng qua ma nữ còn đang quỳ trên đất, lạnh lùng nói: “Còn chưa cút đi!”
“Văn công tử!” Ma nữ phủ phục trên đất vẫn tiếp tục dập đầu lạy: “Van xin ngài, mau cứu lấy Ngô Lang!”
Vừa rồi dập đầu mạnh quá, giờ Văn Hi dựa vào Bì Tu choáng đầu không nói nên lời, trán cũng đỏ ửng một mảng, Bì Tu thấy y không định nói gì, liền bảo: “Cô đã ch.ết cả mấy trăm năm, người cô muốn cứu cũng ch.ết từ lâu rồi.”
Ma nữ sững sờ: “ch.ết rồi?”
Bì Tu không quan tâm cô ả, một tay ôm Văn Hi lên ghế sô pha ngồi, giơ tay xoa xoa cái trán đỏ ửng của y, có vẻ cạn lời: “Lần đầu tiên tôi thấy có người dập đầu đến sứt cả hồn đấy.”
“Ngọc phật đâu?” Bì Tu hỏi.
Văn Hi nhắm mắt nói: “Ở trong tay nữ quỷ kia.”
Bì Tu đứng dậy đi tới trước mặt ma nữ, ngồi xổm xuống định cầm bức ngọc phật về, nhưng ma nữ lại ôm rịt ngọc phật lùi lại mấy bước, nhìn Bì Tu với vẻ đề phòng, gương mặt trắng nhợt dần rạn nứt chảy máu, biến thành dáng vẻ lúc ch.ết của cô.
“Ê ê, đừng có làm rớt máu ra sàn.” Bì Tu túm lấy ma nữ, hoàn toàn không đoái hoài đến tiếng kêu la thảm thiết của cô ta, lôi theo cô nàng đi thẳng ra ngoài.
Ma nữ la hét vươn tay về phía Văn Hi: “Văn công tử mau cứu nô gia với! Văn công tử! Hoài Ngọc công tử!”
Tay Bì Tu khựng lại, hắn nhấc ma nữ lên, hỏi: “Hoài Ngọc? Cô đang gọi ai?”
Văn Hi chống đầu mở mắt ra, liếc nữ quỷ kia một cái, nhẹ nhàng hỏi: “Cô rốt cuộc là ai? Sao lại bò ra từ trong tranh.”
“Trong tranh?”
Bì Tu cau mày, ném ma nữ xuống đất, tiện tay vạch một cái cố định cô ta ở nguyên tại chỗ, hắn đi tới bàn cầm tranh lên cẩn thận xem xét, xác định đào kép trong tranh thiếu mất một người, tự dưng trống ra một khoảng trắng.
Tranh Lý Quỷ Tổ mang tới có một ma nữ bò ra ngoài, Bì Tu cười lạnh, vớ di dộng trên bàn bắt đầu gọi điện.
Gọi một lúc lâu mà không ai bắt máy, ông chủ Bì lập tức nổi giận ném điện thoại xuống đất vỡ nát tan tành, ma nữ sợ đến nỗi khóc nấc lên, ôm lấy ngọc phật run rẩy co rúm trên đất.
Văn Hi vịn sô pha đứng dậy, chậm rãi đi tới bên cạnh Bì Tu, dựa vào người hắn hỏi: “Không nghe máy à?”
Bì Tu hừ giọng, đi lên túm tóc ma nữ nhấc cô ta đến sát mặt mình, lạnh lùng hỏi: “Lý Quỷ Tổ phái cô tới đây?”
“Không phải!” Ma nữ phủ nhận: “Nô gia vốn đã ở trong bức tranh rồi.”
Cô vươn tay về phía Văn Hi: “Công tử cứu tôi với!”
“Cậu ta cũng không cứu được cô đâu.” Tay Bì Tu dùng sức: “Vậy cô rốt cuộc làm cách nào đi vào trong bức tranh?”
Ma nữ lắc đầu: “Nô gia không biết, nô gia không biết!”
Văn Hi nghe không nổi nữa, y vươn tay đè cánh tay Bì Tu lại, nói: “Có lẽ cô ta không biết thật.”
Bì Tu nhìn y: “Cậu quen cô ta?”
Văn Hi lắc đầu: “Không quen.”
Bì Tu: “Nhưng tôi thì thấy cô ta có vẻ quen cậu đấy, cứ luôn miệng gọi Văn công tử cơ mà, tôi hỏi cậu, Hoài Ngọc là ai.”
Văn Hi đờ người, do dự một chốc rồi mới thừa nhận: “Là tôi, Hoài Ngọc…… là tên tự của tôi.”
Ma nữ nằm trên mặt đất nghe Văn Hi nói vậy thì nghẹn ngào bảo: “Công tử không nhớ Tố Trân sao? Ngài còn từng khen Tố Trân hát hay mà!”
Nói rồi cô nàng lại nằm ra đất khóc lên khóc xuống, mắt chảy đẫm huyết lệ, khiến Bì Tu nhìn mà đau cả đầu, hắn bực bội chỉ tay khiến một tờ giấy vàng bay ra bịt cái miệng nữ quỷ lại, căn phòng rốt cuộc cũng yên tĩnh.
Chổi Nhỏ và Hầu Nhị bị ông chủ gọi lên lầu, vừa vén rèm liền trông thấy sàn nhà be bét máu và ma nữ ngã trong vũng máu bị bịt kín miệng.
Bì Tu ôm Văn Hi ngồi trên ghế sô pha, chỉ vào con quỷ kia: “Dọn sạch chỗ bị bẩn đi, dẫn con quỷ này đi rồi trông chừng cẩn thận, chớ để dọa đến khách, cũng đừng để cho cô ta khóc.”
Hầu Nhị xách quỷ đi xuống, Chổi Nhỏ ngồi xổm dưới mặt đất bắt đầu quét nhà, Văn Hi quay đầu nhìn chằm chằm nữ quỷ bị Hầu Nhị xách trong tay, mãi đến tận khi bức rèm che thả xuống.
“Nhớ ra quen chưa?” Bì Tu hỏi.
Văn Hi không nói lời nào.
Ông chủ Bì nhìn y: “Bức tranh kia có liên quan gì đến cậu? Sao cái thứ bò từ trong tranh ra lại quen cậu?”
Văn Hi xoa xoa đầu, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Đó là tranh vẽ yến tiệc sinh nhật của tôi.”
Bì Tu chau mày, gọi Chổi Nhỏ đem tranh tới trải ra trước mặt, nhìn bức tranh hỏi: “Trong tranh này đâu là cậu? Chỉ cho tôi xem.”
Văn Hi chỉ vào người mặc áo đỏ đội ngọc quan ở trên bàn.
Ông chủ Bì nhìn tranh rồi lại nhìn người, không nhịn được nói: “Quả thực không thể nhìn ra, mặt của cái người trong tranh này to gấp hai lần cậu.”
Văn Hi: “Thời đó họa sĩ toàn vẽ thế, không thể đẹp bằng bây giờ được.”
“Nếu là tiệc sinh nhật của cậu thì hẳn cậu biết rõ những ai đến nhỉ.” Bì Tu chỉ vào người áo xanh mà Thao Thiết hóa thân thành: “Có ấn tượng gì với tên này không?”
Văn Hi thở dài: “Anh cũng nói là tranh này không nhận ra được ai với ai mà, huống chi tiệc sinh nhật đông khách mời, tôi chỉ tiếp đón mấy người quan trọng thôi, sao có thể đi để ý người nói chuyện với tỳ nữ được.”
Y chợt khựng lại, nhìn chằm chằm khoảng trống mà nữ quỷ bỏ lại trong tranh, nói: “Đào hát này cách gần bình phong, có thể từng gặp Thao Thiết chăng.”
Bì Tu nhìn ô trống kia hồi lâu, lạnh lùng nói: “Tốt nhất là cậu không nhớ được thật, Hoài Ngọc công tử ạ.”
“Tôi sẽ không gạt anh mà.” Văn Hi vươn tay ôm cổ Bì Tu, nở nụ cười: “Nếu nhớ ra thì tôi nhất định sẽ nói cho anh.”
Bì Tu không dính chiêu này của cậu ta, vẫn tiếp tục nhìn bức tranh.
Trước kia hắn từ trên núi xuống, trên đường đi ngang qua nơi nhân loại sinh sống, dường như cũng từng gặp thọ yến linh đình rực rỡ như thế này, đều là của những gia đình vương hầu tướng lĩnh.
Mà quỷ thư sinh này khoác trên mình áo tang nghèo túng, miệng thì bảo vị chủ nhân đầu đội mũ miện bảo quan, thân mặc áo đỏ thêu vàng ở chính giữa bức tranh này là mình, nữ quỷ kia cũng luôn mồm gọi cậu ta là công tử.
Bì Tu kéo cái tay trên cổ xuống nặn nặn, quả nhiên là tay công tử không dính nước xuân.
“Tranh này là của cậu?” Bì Tu hỏi.
Văn Hi gật đầu: “Là do một thư sinh tham gia yến hội vẽ.”
Bì Tu: “Sao nó lại rơi vào tay Thao Thiết?”
Văn Hi đờ đẫn, ngày ấy Văn gia tan cửa nát già, gia sản giàu có bị tịch biên hết, cũng chẳng biết bức tranh này làm cách nào lưu lạc đến tay người khác.
“Lại không nhớ à?” Thấy y im lặng, vẻ mặt Bì Tu cũng ngây ra.
Văn Hi lắc đầu: “Tôi thật sự không biết.”
“Nếu là một công tử thế gia, vậy tại sao lại bị người ta giấu xương trong hũ, định hồn phong ấn không cho siêu sinh. Người nhà cậu không đoái hoài đến cậu luôn à?” Bì Tu ôm y ngắm tranh, nhíu mày hỏi: “Lẽ nào là gia cảnh sa sút, giống trong thoại bảo phải chịu oan không thấu, bỗng dưng bị hạ ngục thành tù nhân?”
Văn Hi cứng đờ người, mặt miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Cũng không khác là bao, chỉ là người ta là chịu oan không thấu, còn nhà tôi thì là gieo gió gặt bão.”